Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1039: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gí

Chương 1039: Bạch Y Vào Thành, Không Dám GíChương 1039: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gí
Chương 1039: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gõ Cửa (2)
Trần Bình An đứng dậy, vỗ vỗ hồ lô dưỡng kiếm, vừa đi vừa thầm thì nói: "Các ngươi về lại nơi này trước, chúng ta phải nhanh nhanh vào thành, đi tìm Liên Hoa tiểu nhân! Chặng đường này chưa hẳn trôi chảy, không có các ngươi, giờ ta đánh nhau với người thật sự không máy tự tin. Nếu không tu dưỡng mười ngày nửa tháng thật tốt, đừng nói lão ma đầu kia, dù là đứa trẻ biết ngự kiếm kia đều không nhẹ nhàng được, sau đó nói không chừng phải dựa hai các ngươi mở đường giúp."
Hai thanh phi kiếm về lại trong hồ lô dưỡng kiếm.
Trần Bình An một mình đi về phía kinh thành Nam Uyễn quốc.
Theo khoảng cách tới chân tường càng lúc càng gần, pháp bào Kim Lễ dần dần từ màu vàng chuyển lại thành trường bào trắng như tuyết.
Trần Bình An quay đầu nhìn lại một cái.
Sau lưng, chiến trường lấy Cổ Ngưu Sơn làm trung tâm, linh khí dạt dào, quanh quần không tán, ở thiên hạ này, nơi đây hẳn sẽ là "Động thiên phúc địa" lớn nhất.
Đương nhiên, mây mù cũng nồng nặc.
Nếu không phải gấp gáp trở về trong thành tìm kiếm Liên Hoa tiểu nhân, thật ra cứ ở nguyên chỗ cũ lợi ích mới lớn nhất.
Chẳng qua Trần Bình An ngắng đầu nhìn đầu tường phía xa một cái, nếu chỗ tốt mình đều chiếm hết thì rất dễ dàng trở thành công địch thiên hạ.
Còn về vào thành ngay dưới mắt bao người liệu có nguy hiểm hay không.
Trần Bình An đi trên quan đạo vắng lặng không người, một bước có thể bay lướt đi hơn mười trượng.
Trước kia nói những lời đó, chủ yếu là an ủi Mùng Một và Mười Lăm, trên thực tế lúc này nếu ai dám ngăn đường, còn muốn dây dưa không ngớt, như vậy Trần Bình An tay cầm Trường Khí, đạo lý cũng chỉ sẽ ở bên phía hắn.
Kiến thức qua phong thái vô địch của lão nhân họ Thôi ở trúc lâu.
Cùng tự tay đánh bại một người vô địch "thiên hạ”, đó là hai loại cảnh giới hoàn toàn khác biệt. Cổ Ngưu Sơn bị đánh cho không còn, thì làm gì còn tiếng gõ trống thứ hai, càng đừng nói tới chuyện phi thăng.
Phía đầu tường kinh thành, ngay cả Chu Phù vui đùa giữa chốn nhân gian cũng không khỏi tâm tình trầm trọng.
Không lẽ mọi người bận rộn suốt một giáp này đều thành công cốc?
Tùy theo lôi trì trên trời tán đi, gạt ra mây mù thấy lại ánh mặt trời, Phàn Hoàn Nhĩ giơ lên thanh gương kia, trên mặt kính chiếu rọi dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Ngay lúc Phàn Hoàn Nhĩ định thu lại gương đồng, cô đột nhiên phát hiện chính mình trong gương đang mỉm cười, trong khi mình rõ ràng đâu có Cười.
"Phàn Hoàn Nhĩ" ở trong gương cười lên than thở một tiếng.
Trong lòng Phàn Hoàn Nhĩ liền cũng vang lên một tiếng: "Si nhân."
Như bị sét đánh.
Phàn Hoàn Nhĩ như bị phỏng tay, ném đi gương đồng, hai tay ôm chặt đầu đau nhói như muốn nứt ra, mặt đầy vẻ khổ sở và nước mắt. Tường thành nơi xa, Nha Nhi rụt rè kêu một tiếng Chu cung chủ.
Chu Phì quay đầu qua, phát hiện chiếc váy áo màu xanh trên người cô đang tự động rơi rụng, lắc lưu lảo đảo, như ca kỹ khoan thai nhảy múa, không coi ai ra gì.
Chu Phì cười lạnh nói: "Đã rơi vào tay ta, còn muốn đi?"
Chu Phì vươn tay trảo tới, nơi đầu vai váy áo lõm vào một thủ ân, váy áo màu xanh vẫn phiêu đãng mà đi hướng về bên phải, không ngừng kéo xé, sau cùng phát ra tiếng vang sợi vải đứt la, trong tay Chu Phì nhiều thêm môt mảnh gắm vóc rách rưới, nhíu mày: "Giả thần lộng quỷ, ta lại muốn xem thử, thần hồn lão bà di ngươi có thể trốn tránh tới khi nào! Đến cùng đang mưu đồ cái gì!"
Váy áo rách nát trong tay Chu Phì càng lúc càng nhiều.
Hắn và Lục Phảng đều biết gốc gác Đồng Thanh Thanh ở Hạo Nhiên thiên hạ.
Thái thượng sư tổ Thái Bình sơn vì uốn nắn tâm tính quá thẳng thắn của cô, không hy vọng cô một đi không về, nơi nơi đánh cược, nên trước khi ném cô vào Ngẫu Hoa phúc địa còn dùng thần thông tiên nhân tạm thời điên đảo đạo tâm cô, khiến cho cô biến thành môt kẻ giống như trời sinh sợ chết, hy vọng sống giữa hai cực đoan này cô sẽ thể ngộ ra đại đạo, cuối cùng phá mở sinh tử quan, thành công tiến thân thượng ngũ cảnh.
Do đó cả đời này Trích Tiên Nhân Đồng Thanh Thanh cực kỳ sợ chết, trốn tới trốn lui là điều hiển nhiên.
Nhưng nếu một người sợ chết như vậy lại hoàn toàn không trân trọng thiên phú tập võ của mình, khẳng định không hợp lẽ thường.
Như vậy sát chiêu của Đồng Thanh Thanh rốt cục là gì.
Lão nhân Kính Tâm trai, đồng bối với ân sư Đồng Thanh Thanh thậm chí là thế hệ trước nữa đều ký thác kỳ vọng đối với Đòng Thanh Thanh. Cô xem qua không quên, muốn nói bác học, sợ rằng chỉ kém mỗi Đinh Anh, thiên phú võ học càng kinh tài tuyệt diễm hơn, nếu không phải tính tình thực sự quá mức mềm yếu khiếp hèn, Đồng Thanh Thanh cực có khả năng là đại tông sư đệ nhất giang hồ dưới Đinh Anh.
Nhìn như chính tà đối lập, thật ra Đinh Anh vừa chết, tâm tư muốn giết Chủng Thu của Du Chân Ý cũng nhạt đi. Hơn nữa đã giành được mũ hoa sen màu bạc của Đinh lão ma, vị trí đứng trong ba người hàng đầu vững vàng nắm ở trong tay, Du Chân Ý lại không muốn phi thăng, khẳng định sẽ không vẽ rắn thêm chân, để tránh trở thành đối tượng cho các bên công kích, rốt cuộc cùng Định Anh liên thủ bố trí ra cái bẫy lớn như vậy, nhắm vào tất cả tông sư, Du Chân Ý đã phạm vào húy kị lớn bằng trời.
Trước mắt chỉ bởi chiến lực Du Chân Ý không tốn hại chút nào mới khiến mọi người không dám xé da mặt với hắn.
Ít nhất Chủng Thu và Ma Đao nhân Lưu Tông, còn cả Đồng Thanh Thanh đang trốn trốn tránh tránh đều có ấn tượng rất kém với Du Chân Ý.
Cho nên thực ra Chu Phì cũng không nguyện xé da mặt cùng Đồng Thanh Thanh vào lúc này. Nhưng chiếc váy áo màu xanh, cùng với bộ kim thân La Hán Vân Nê hòa thượng đòi muốn từ chỗ hoàng đế Nam Uyên quốc đều là phúc duyên tất phải lấy đến tay, món trước là vì mang đi Ma giáo Nha Nhị, dùng đến ma luyện tâm tính con trai Chu Sĩ, món sau là vì đổi lầy một kiện pháp bảo, tặng cho Lục Phảng, một giáp sau này, Xuân Triều cung không có Chu Phì hắn, nhưng còn có kiếm tiên Điều Khám phong cùng hội cùng thuyền với Xuân Triều cung, con đường đăng đỉnh võ đạo của Chu Sĩ sẽ không còn mối lo về sau.
Cuối cùng, còn là đại tu sĩ như hắn quá khó sinh hạ con cái, đặc biệt là Ngọc Khuê tông Khương thị của hắn đã một mạch đơn truyền rất nhiều năm.
Một lão giả đầu trọc lưng vác theo một chiếc túi lớn bước lên đầu tường, chân nhanh như bay, chính là Vân Nê hòa thượng đã cởi áo cà sa rời khỏi Kim Cương tự.
Đi ngang qua bên cạnh Phàn Hoàn Nhĩ đang ôm đầu ngồi xốm trên đất, lão nhân hiếu kỳ liếc mắt, không biết vị tiên tử Kính Tâm trai này vì sao lai thống khổ như thé.
Nhưng lúc nhìn thấy cảnh tay Chu Phì kéo xé váy áo màu xanh, lão nhân không còn là hòa thượng phẫn nộ quát: "Chu Phì!"
Chu Phì cười khẩy nói: "Lão lừa ngốc, ngươi thật tưởng rằng năm đó váy áo này tìm tới ngươi là có hảo tâm? Chẳng qua là tính toán của lão yêu bà Đòng Thanh Thanh thôi, bị ả lừa gạt hơn nữa đời người còn vẫn chấp mê bát ngộ? Váy áo là một trong bốn kiện pháp bảo phúc duyên, điều này không giả, nhưng bên trong chứa cái gì? Hồn phách Kính Tâm Trai Đồng Thanh Thanh sớm đã giấu ở trong đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận