Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 100: Cừu nhân (2)

Cùng lúc đó, pháp khí trường kiếm kim sắc mà gã liều mạng xuất ra cũng đâm thủng ba tấm thuẫn bên người của Tư Đồ Thanh Thanh, kiếm quang chém xuống, khiến sắc mặt của Tư Đồ Thanh Thanh càng tái nhợt như không có chút máu, Thiết Diệp Chu cũng lung lay sắp đổ, cuối cùng sau khi Nghênh Tùng lại móc ra một tấm phù lục công kích, nàng trực tiếp rơi xuống đất.

"Bà nương này cũng thật là phiền phức... Hỏng bét, tam đệ của Khấu Thị Tam Hùng lại chết ở chỗ này, sau này ta sẽ gặp phiền toái lớn... Hai tên ca ca của hắn cũng không phải người dễ trêu."

Nghênh Tùng hạ hắc vân xuống, gã nhìn qua Tư Đồ Thanh Thanh đang hôn mê ở phía trước, cùng máu tươi ở vạc áo trước ngực của đối phương, vẫn có chút không dám đến gần.

"Cô gái này không bình thường, rõ ràng chỉ là Luyện Khí trung kỳ, mà thân gia lại phong phú như thế, không phải là dòng chính của Tư Đồ gia chứ? Không đúng... Có thể xuất ra pháp khí dùng một lần Âm Lôi Tử mà ngay cả Trúc Cơ cũng có thể uy hiếp, chẳng lẽ là thân tôn nữ của Tư Đồ gia lão tổ Tư Đồ gia hay sao?"

Nghênh Tùng phân tích một vòng, thần sắc lại vô cùng hưng phấn: "Nếu ta bắt được cô tam, ta sẽ đoạt được công lớn với gia tộc, ha ha..."

Lần này Bách Xảo Lâu cùng Tư Đồ gia chính thức rạn nứt, kỳ thật lúc trước y vẫn còn tương đối mơ hồ.

Dù sao chiến lược của thượng tầng gia tộc, sao lại nói cho một tên ở dưới chót như y biết được?

Mà lại vội vàng phát sinh chiến đấu vội vàng không kịp chuẩn bị.

Sau khi nhìn thấy Thiên Thanh Như Thủy Trận khởi động, Kỳ Nghênh Tùng cho là mình chết chắc.

Lại không ngờ tình thế xoay chuyển, phe của bản thân lại chiếm cứ ưu thế, đánh cho Tư Đồ gia đại bại thua thiệt.

Cuối cùng sau một trận loạn chiến, người Tư Đồ gia chia nhau phá vây, thúc thúc của y cũng đuổi theo một nhân vật trọng yếu.

Nghênh Tùng hơi nhát gan chỉ dám đi theo vị đại cao thủ Luyện Khí hậu kỳ kia để truy kích một nữ tu Luyện Khí trung kỳ.

Chuyện này nhìn thế nào cũng dễ như trở bàn tay, lại không ngờ tới vậy mà lại có thể đảo ngược tình thế như vậy.

"Nữ nhân này..."

Ngay lúc Nghênh Tùng đang muốn tiến lên, bất chợt một miếng ngọc bội màu xanh lam trên người y đột ngột phát ra tiếng nổ.

trong khoảnh khắc một tầng quang tráo màu xanh lam hiện ra, bao phủ toàn thân của y.

Biểu lộ của Nghênh Tùng vẫn chưa kịp biến hóa, đã cảm giác được có một cỗ cự lực đánh lên vòng bảo hộ, khiến ngọc bội phát ra một tiếng rên rỉ.

"Hửm? Pháp khí tự động hộ chủ sao? Bách Xảo Lâu quả thật thân gia giàu có nha..."

Một giọng nói y có chút quen thuộc truyền đến.

Nghênh Tùng nhìn qua, thì thấy được một tên cướp tu lạ lẫm che mặt đang chậm rãi thu hồi nắm đấm.

Nhưng giọng nói kia, không hiểu sao y lại thấy hơi quen thuộc.

Trong phút chốc, bản lĩnh đã gặp qua là không quên được của tu tiên giả đã khiến y nhớ lại: "Ngươi là tên tu sĩ bán thịt yêu thú kia sao?"

Lúc trước, hai huynh đệ cướp tu một đi không trở lại, xém chút nữa Nghênh Tùng đã xem như bọn chúng đã cầm tài sản cướp được chạy trốn rồi!

Bây giờ nhìn lại, rõ ràng là lúc trước thúc thúc của y đã nhìn lầm rồi!

Tu sĩ này, chính là loại người hung ác đi ra từ trong núi thây biển mau!

Phương Tịch cũng không khách khí, một quyền rồi một quyền mạnh mẽ nện lên quang tráo.

"Đạo hữu... Có chuyện gì cũng có thể thương lượng!"

"Đằng sau của ta chính là Bách Xảo Kỳ gia!"

"Ta... Ta có thể bồi thường!"

Sắc mặt Nghênh Tùng kinh hoàng, y vừa giải thích vừa muốn xé vài tấm phù lục.

Nhưng căn bản Phương Tịch sẽ không cho đối phương có cơ hội, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, Chân kình toàn thân cao độ ngưng tụ.

"Bí kỹ - Hỗn Nguyên Vô Cực!"

Ầm!

Một cỗ cự lực khủng bố hơn xa trước đó đánh vào trên hộ tráo màu xanh.

Lốp bốp!

Ngọc bội màu lam hiện ra vô số vết nứt, trong khoảnh khắc hóa thành bột mịn.

Thế đi của Phương Tịch không giảm, hai ngón tay của hắn trực tiếp đâm vào yếu hầu của Nghênh Tùng.

"Ách ách..."

Trong đôi mắt của Nghênh Tùng mang theo kinh hãi, chậm rãi ngã xuống.

Tay của y buông lỏng, vài tấm phù lục chậm rãi bay xuống.

"Đây chính là chỗ tốt của thể tu, động ý niệm là đến... Tốc độ động thủ rất nhanh, địch nhân căn bản không kịp phản ứng."

Phương Tịch phóng ra hỏa cầu, hủy thi diệt tích, lại quơ lấy túi trữ vật trên người của Nghênh Tùng, trong lòng hắn còn đang suy nghĩ chuyện được mất của lần chiến đấu này: "Đương nhiên... Tác dụng che giấu của Mê Thải Y cũng rất quan trọng, tu sĩ thường xuyên mở ra linh nhãn cũng rất ít, có thể ẩn giấu qua mắt của người bình thường, có thể cung cấp rất nhiều tiện lợi cho thể tu đột kích..."

Mặc dù túi trữ vật cũng không tệ nhưng Phương Tịch cũng không có thời gian để chậm rãi xóa bỏ lạc ấn pháp lực trên đó.

Hơn nữa còn có pháp khí và túi trữ vật của cao thủ Luyện Khí hậu kỳ trước đó, đó mới chính là chiến lợi phẩm lớn nhất của hắn!

Sau khi làm xong hết thảy, Phương Tịch nhìn về phía Tư Đồ Thanh Thanh đang nằm, đột nhiên mở miệng: "Đạo hữu ngủ đủ chưa?"

"Đúng là chuyện gì cũng không gạt được đạo hữu!" Tư Đồ Thanh Thanh chậm rãi đứng dậy, mặc dù tóc mây tán loạn, khóe miệng chảy máu nhưng khí chất của nàng vẫn bất phàm như trước.

"Ta không có ý định làm địch với đạo hữu nên thủ đoạn dự bị cuối cùng của đạo hữu cũng không cần sử dụng với tại hạ."

Lúc này Phương Tịch đã ngụy trang nên cũng không sợ bị Tư Đồ Thanh Thanh phát hiện thân phận, hắn cười vang nói ra.

"Thiếp thân Tư Đồ Thanh Thanh, xin đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu." Tư Đồ Thanh Thanh dịu dàng cười một cái, uyển chuyển thi lễ.

Nàng là một nữ tử rất thông minh, nhìn thấy Phương Tịch che mặt, đã biết đối phương muốn che giấu thân phận, căn bản cũng không hỏi nhiều, nàng chỉ lấy ra một cái lệnh bài: "Đây là tín vật của Tư Đồ gia chúng ta, xin các hạ hãy cất kỹ, sau này tất có hồi báo!"

Lệnh bài ném ra, Phương Tịch cũng không có tiếp lấy mặc cho nó rơi trên mặt đất.

Tình cảnh nhất thời có chút xấu hổ.

"Cũng không phải là ta cố ý cứu ngươi..." Phương Tịch nhìn lệnh bài đại biểu ân huệ lớn của Tư Đồ gia rơi trên mặt đất thì giống như nhìn thấy thế lực của Tư Đồ gia đang sụp đổ.

Đúng vậy... ân tình của một đại gia tộc sắp bị diệt tộc thì có lợi ích gì?

Hắn muốn xuất hiện thay đổi lớn hơn!

Bởi vậy Phương Tịch cười nói: "Tiên tử không cần phải khách khí, nếu như muốn báo đáp, không bằng nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, tại hạ đối với chuyện đại loạn của phường thị, quả thật không hiểu đã xảy ra chuyện gì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận