Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 571: Cổ Thần

"Chọn?"

Tuyệt Diễm Tử trực tiếp bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của Phương Tịch: "Ba món linh vật Ngưng Anh này liên quan đến các phương diện tinh, khí thần... Hợp lại với nhau thì giá trị không kém hơn một viên Hóa Anh Đan."

Đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh, y biết chút thủ đoạn của mình căn bản vô dụng nên chỉ đành thành khẩn nói: "Tại hạ muốn cả ba loại linh vật này..."

"Chỉ có thể chọn hai món."

Phương Tịch lắc đầu" Ngươi phải biết, trao đổi như vậy cao hơn không ít, nếu không phải bản tọa lười phiền phức... Bất kể đến Hoàng Tuyền Địa Phùng hay là băng xuyên ở phương nam... Luôn có thể tìm được một, hai phần ma hỏa."

Tuyệt Diễm Tử lập tức rơi vào chần chừ.

Hiển nhiên y cũng hiểu rõ, mặc dù Tam Dương Tử Hỏa cường hoành nhưng mang đi hỏi một trăm tu sĩ Kết Đan thì chắc chắn một trăm tu sĩ này đều sẽ chọn tam bảo Ngưng Anh.

Mà Phương Tịch cũng xua đi tâm tư tiếp tục tham gia hội trao đổi tư nhân của y.

Y không nghi ngờ gì, nếu mình treo giá thì vị Nguyên Anh này chắc chắn sẽ xoay người bỏ đi, sau đó sẽ đổi lại là mình trợn to mắt.

Cho dù mang đến hội trao đổi tư nhân thì chắc chắn cũng không đổi được tam bảo Ngưng Anh hoàn mỹ như vậy.

Phương Tịch làm vậy cũng là cố ý.

Hắn chỉ muốn xem thử trên người tên Kết Đan viên mãn của Thánh Hỏa Giáo này còn chất béo gì không...

Tuyệt Diễm Tử cắn răng, ánh mắt đảo qua đảo lại trên ba món bảo vật Ngưng Anh, thậm chí đáy lòng còn sinh ra ác ý.

Nhưng khi y thấy Nguyên Anh lão quái này nhìn mình mỉm cười thì toàn bộ đều tiêu tán...

Ngay sau đó y thở dài, vẫy tay một cái.

Một ngọn Tam Dương Tử Hỏa nhỏ hơn một chút hiện ra.

"Đây là..."

Phương Tịch nhìn cảnh này, có chút kinh ngạc.

"Tu sĩ tu luyện Tam Dương Thánh Hỏa như chúng ta, mỗi ngày có thể lên Quang Minh Phong, tham bái thánh hỏa thật sự... Mượn địa lợi để tu hành."

Tuyệt Diễm Tử nói: "Từ sau khi thu được Tam Dương Tử Hỏa thì vãn bối đã âm thầm học một bí pháp, có thể trong lúc tham bái thánh hỏa tu hành mỗi ngày mà âm thầm hấp thu khí tức của thánh hỏa, ngưng luyện ra một ngọn tử hỏa khác... Ngọn tử hỏa này là trăm năm khổ công của vãn bối."

Y vốn còn định giữ lại ngọn tử hỏa này để sau khi tấn thăng Nguyên Anh làm thủ đoạn đối địch.

Nhưng vì Nguyên Anh nên vẫn phải bỏ qua.

"Thêm một ngọn Tam Dương Tử Hỏa sao?"

Phương Tịch sờ cằm, cảm thấy ngọn tử hỏa này so với ngọn trước đó còn nhỏ hơn mấy phần.

Nhưng mà hình như nó thắng ở dịu dàng ngoan ngoãn?

Dù sao cũng là bồi dưỡng từng giờ từng phút nên so với loại tử hỏa trực tiếp lấy ra từ thánh hỏa sẽ yếu hơn một chút nhưng cũng càng dễ khống chế hơn.

Ngọn tử hỏa này nếu cho bất kỳ tu sĩ Kết Đan nào tu luyện công pháp hệ Hỏa thì đều là bảo vật vô giá.

Cho dù là Nguyên Anh lão quái cũng phải động tâm.

"Thôi, cứ đổi như vậy đi."

Phương Tịch trầm ngâm một phen, cuối cùng vẫn đồng ý.

Dù sao hắn cảm thấy Tuyệt Diễm Tử này cũng không có bao nhiêu chất béo.

Bảy ngày sau.

Bên ngoài Thành Thiếu Dương, trong một động phủ dưới mặt đất.

Phương Tịch kháp quyết, Ngũ Hỏa Cổ xuất hiện, thôn phệ đoàn Tam Dương Tử Hỏa bạo liệt hơn kia.

Như vậy ở trên lưng của Bạch Ngọc Thiềm Thử lại có thêm một cục u ba màu.

"Năm loại ma hỏa... Hình như còn thiếu một chút nhưng cũng đủ rồi."

Phương Tịch nhìn Bạch Ngọc Thiềm Thử, cảm thấy khí tức của nó dồi dào hơn trước đó rất nhiều, dường như thực lực của nó cũng tăng lên.

Xem ra thời gian này dung nạp rất nhiều ma hỏa cũng cho nó ké được không ít chỗ tốt.

"Ộp ộp!"

Ngũ Hỏa Cổ nhìn Phương Tịch, trong con ngươi đỏ tươi như bảo thạch của nó dường như có sự khẩn cầu.

"Thôi..."

Phương Tịch mỉm cười, lấy một đoàn Tam Dương Tử Hỏa khác ra: "Đoàn ma hỏa này, ngươi nuốt vào rồi bắt đầu tiến hóa đi..."

Ngũ Hỏa Cổ có thể thôn phệ các loại hỏa diễm kỳ dị để tiến hóa, nó ngày đêm thân các với tứ đại ma hỏa đến hôm nay, được khí tức nhuộm dần, thật sự đã chạy đến cực hạn của Địa cấp.

Lại thôn phệ một đoàn Tam Dương Tử Hỏa này thì nó có nắm chắc rất lớn sẽ tấn thăng Thiên cấp.

Phương Tịch cũng rất muốn biết, một con cổ trùng Thiên cấp trong truyền thuyết có thể sánh với Nguyên Anh đến tộc cùng có tác dụng gì?

"Đi!"

Hai tay của hắn kháp quyết, Bạch Ngọc Thiềm Thử hoạt động quai hàm rồi phát ra một tiếng kêu to: "Ộp ộp!"

Trong hư không dường như có một cơn gió lốc, bao phủ Tam Dương Tử Hỏa lại, thoáng cái đã chui vào trong cơ thể của Ngũ Hỏa Cổ.

Lần này cũng không phải chứa mà là thôn phệ hoàn toàn.

Đi kèm với Tam Dương Ma Hỏa oanh minh, nhiệt độ ở bốn phía chợt tăng lên.

Nhưng Ngũ Hỏa Cổ lại vô cùng kì dị, thứ mà nó không sợ nhất chính là dị hỏa như vậy, toàn thân nó tỏa ra một tầng bạch quang, mang theo sự lạnh lẽo cực hạn.

Bất chợt.

Ngũ Hỏa Cổ mở cái miệng rộng phát ra tiếng 'ộp ộp'.

Mấy đạo bạch quang xuất xuất hiện rồi hóa thành một quang quyển nhốt Tam Dương Ma Hỏa ở trong đó.

Cái lưỡi thon dài của nó phun ra rồi rụt lại đã nuốt quang quyển này trở lại trong bụng, đoàn Tam Dương Ma Hỏa kia đương nhiên cũng như vậy.

Bạch Ngọc Thiềm Thử hơi nhếch miệng lên như lộ ra một nụ cười hơi cổ quái.

"Nhanh!"

Phương Tịch đánh một đạo pháp quyết vào Ngũ Hỏa Cổ, bắt đầu trợ giúp nó tấn thăng...

Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Trong động phủ Sơn Hải Châu.

"Ộp ộp!"

Đì kèm với một tiếng thiềm thử kiêu vang dội, một con Bạch Ngọc Thiềm Thử to như tấm thớt xuất hiện, trên lưng nó con có năm cục u có màu sắc khác nhau.

"Ngũ Hỏa Cổ Thiên cấp!"

Trong mắt Phương Tịch lóe lên sự vui mừng, âm thần câu thông con cổ này, cảm ứng uy năng của nó.

"Ngũ Hỏa Cổ Thiên cấp, ngoại trừ số lượng chứa ma hỏa có thể tăng lên đến mười lăm loại ra thì quan trong hơn chính là dụng trong lúc chứa dị hỏa nó có thể lợi dụng uy năng của dị hỏa để tiến hành công thủ..."

"Với thực lực chứa năm loại ma hỏa của con Ngũ Hỏa Cổ này thì dù Nguyên Anh lão quái bình thường cũng phải quay đầu bỏ chạy..."

"Hơn nữa hình như nó còn thức tỉnh năng lực Thông Cảm?"

Phương Tịch hơi nghi ngờ: "Năng lực cảm ứng với các loại cổ trùng tăng lên sao? Hình như cũng không có tác dụng gì."

Hắn lắc đầu nhìn Bạch Ngọc Thiềm Thử to như tấm thớt rồi đánh ra một đạo pháp quyết nữa.

Trong nháy mắt Bạch Ngọc Thiềm Thử đã to lên...

Sơn Hải Châu chợt lóe, một quái nhân đội đấu lạp cưỡi con cóc trắng như bạch ngọc xuất hiện, sau đó thu Sơn Hải Châu lại.

"Bạch Ngọc Cáp Mô, chúng ta đi thôi!"

Phương Tịch đứng trên lưng Bạch Ngọc Cáp Mô to lớn, cười ha ha, chuẩn bị đi tìm mục tiêu xui xẻo nào đó để thử nghiệm uy lực của Ngũ Hỏa Cổ Thiên cấp.

"Ộp ộp!"

Nhưng một khắc sau, dường như Bạch Ngọc Thiềm Thử cảm ứng được gì đó, nó bắt đầu chạy như điên về một hướng.

Phốc!

Nó mở cái miệng rộng phun ra một đạo Tam Dương Ma Hỏa, đốt động quật, vách đá dưới mặt đất thành dung nham nóng hổi, một cái động lớn hiện ra.

Rầm rầm!

Mặt đất nứt ra, dòng dung nham chảy ra như cảnh tượng tận thế núi lửa phun trào.

Một con Bạch Ngọc Thiềm Thử từ trong 'miệng núi lửa' nhảy lên, sau đó ở bốn chân của nó đều hiện ra một đoàn hỏa diễm, vây mà nó trực tiếp đằng không bay lên, tốc độ như điện quang hỏa thạch, vô cùng kinh người.

"Ộp ộp!"

Bạch Ngọc Thiềm Thử kêu to, đã chọn một phương hướng rồi hóa thành tứ sắc hỏa diễm độn quang nhanh chóng bay đi.

"Chuyện này..."

Thần sắc của Phương Tịch hơi kỳ lạ: "Sao Ngũ Hỏa Cổ lại vội vàng như vậy, chẳng lẽ nó cảm ứng được con cóc cái nào sao?"

Mặc dù gương mặt của hắn hơi giật giật nhưng hắn cũng không ngăn cản mà muốn nhìn xem Ngũ Hỏa Cổ muốn làm gì.

Một nơi bình thường không có gì lạ trong sa mạc.

Mặt trời chói chang treo cao, cuồng phong ào ạt, khiến vô số hạt cát chập trùng như sóng biển.

Bốn phía vô cùng khô khan, không có chút dấu vết nguồn nước hay ốc đảo nào, càng không có linh mạch.

Ngày hôm nay.

Độn quang của xe quái trùng dừng lại rồi đáp xuống đây.

Bàn Ân lạnh lùng, nhìn ống trúc huyết sắc trong bàn tay mình.

Răng rắc!

Chỉ thấy trên ống trúc xuất hiện từng vết rạn chồng lên nhau, cuối cùng ầm ầm vỡ ra.

Từ trong mảnh vụn gỗ trúc có một con cổ trùng có khớp bay ra.

Con cổ trùng này như ngón tay người vậy, lúc này khí tức của nó đã hoàn toàn không còn đã biến thành một món tử vật.

"Mục tiêu cuối cùng mà Chỉ Lộ Cổ chỉ chính là chỗ này."

Bàn Ân vừa nói, vừa cảnh giác hợp hai tay lại, một tầng kim sắc quang huy hình thành hộ tráo, bảo vệ quanh thân.

Bây giờ đã tìm được lối vào bí cảnh nên giá trị lợi dụng của cô ta cũng đã biến mất, nhất định phải đề phòng hai Nguyên Anh lão quái của Hắc Long Tông trở mặt.

"Sao đạo hữu phải làm vậy?"

Hắc Huyền Thượng Nhân cười khổ: "Trước khi chúng ta lên đường đã tự ký minh ước, hơn nữa còn dùng Tâm Huyết Cổ để ký khế ước rồi mà..."

Bàn Ân mỉm cười: "Đương nhiên không phải thiếp thân đề phòng hai vị đạo hữu mà chỉ dự phong khả năng có nguy hiểm xuất hiện mà thôi."

"Lời này cũng có lý."

Hắc Huyền Thượng Nhân trầm ngâm một lát rồi cũng vung ra hai đạo hắc sắc quang mang.

Hai đạo hắc sắc quang mang này trong nháy mắt to lên hóa thành hai con Giao Long đen nhánh, quay quanh người y hình thành một tầng phòng ngự.

Hai con Giao Long đen này có hình dáng giống nhau như đúc, đều là một sừng bốn trảo, hiển nhiên là một bí thuật của Hắc Long Tông, năm đó Hắc Thiên Chân Quân đã từng dùng.

Bích Ngọc Chân Quân nhìn hai con Giao Long này thì da mặt không khỏi rụt lại: "Hắc Long Hộ Thân Thuật của Hắc Huyền sư huynh thật là lợi hại, hồn của hai con Giao Long này e là đã đứng hàng cấp ba cực phẩm rồi đúng không..."

"Không sai, cũng nhờ gần đây yêu tộc hàng giới mãnh liệt nếu không thì thật sự khó mà tìm được tài liệu để luyện bí pháp này."

Hắc Huyền Thượng Nhân vui vẻ nói, y không phát hiện được sự lạnh lẽo trong mắt của Bích Ngọc Chân Quân.

'Hắc Thiên đã ngã về phía yêu tộc ta nhưng trong Hắc Long Tông có không ít Nguyên Anh, không phải ai cũng nguyện ý làm người gian...'.

'Hắc Huyền Chân Quân này chính là một tên ngoan cố nhất trong đó, mấy lần ta âm thầm thăm dò trước đó đã chứng minh điểm này...'.

'Lần này đúng lúc mượn cơ hội tầm bảo mà trừ khử người này.'.

Bích Ngọc Chân Quân âm thần tính toán, trên mặt lại nở nụ cười rất khiêm tốn, lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài.

Lệnh bài này rất cổ, rất giống với tiểu hài dùng bùn nặn thành, ở giữa có khắc một chữ 'lệnh' méo méo mó mó.

Nhưng nó vừa xuất hiện thì sắc mặt của Bàn Ân lập tức biến hóa, đè đan điền của mình lại.

Chi!

Từ trong đan điền của cô ta phát ra một tiếng kêu của cổ trùng! Rõ ràng là đệ nhị Nguyên Anh du Kim Tàm Cổ biến thành.

Dường như nó cũng cảm nhận được loại khí tức nào đó ở trên Cổ Thần Lệnh làm nó sợ hãi.

"Cổ Thần Lệnh..."

Bàn Ân thì thầm.

"Đi!"

Bích Ngọc Chân Quân đánh một đạo pháp lực vào trong Cổ Thần Lệnh, lệnh bài tản ra một đoàn quang huy vàng nhạt rồi nhanh chóng chui vào một chỗ trong hư không.

Oanh!

Một quang trụ thổ hoàng sắc phóng lên cao, phía sau mơ hồ có một ốc đảo xuất hiện, từ đó truyền ra tiếng tê minh của vạn cổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận