Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 257: Đại chiến bắt đầu

Thời gian trôi qua, tuế nguyệt như thoi đưa.

Đào Hoa Các.

Phương Tịch ngồi tựa lưng vào dưới gốc Đào Hoa thụ, cầm bình rượu lên tùy ý uống một hớp.

Từng cánh hoa đào bay xuống như mưa phùn đầy trời.

"Tám mươi lăm tuổi, hạn mức pháp lực thể lỏng cao nhất bốn mươi lăm giọt, có lẽ bốn, năm năm nữa ta đã có thể trùng kích Trúc Cơ trung kỳ..."

"Ừm, tổng hợp có lẽ Trúc Cơ khoảng ba mươi năm sẽ đột phá Trúc Cơ trung kỳ?"

"Tốc độ này có thể so với linh căn có tư chất thượng phẩm rồi, đối với ta thì hơi nhanh..."

Đương nhiên Phương Tịch sẽ không có suy nghĩ vì sợ làm náo động mà áp chế tu vi tiến bộ.

Cảnh giới công pháp có thể đột phá sớm thì cứ đột phá sớm.

Về phần sao đó? Không phải vì vậy mà chuẩn bị Liễm Tức Thuật sao?

Chỉ là kết cục của La Công khiến Phương Tịch tỉnh ngộ.

Có lẽ ở trong Bạch Trạch Tiên Thành có người không muốn nhìn thấy vị thiên tài La Công quật khởi.

'Tự hành Trúc Cơ cộng với tư chất linh căn thượng phẩm... Hơi đáng chú ý, tuy rằng tiên thành này tốt nhưng khó mà Kết Đan...'.

Hon nữa dù Bạch Trạch Tiên Thành có tài nguyên tu tiên tương đối phong phú nhưng cũng chỉ có thể thỏa mãn đa phần tu sĩ Luyện Khí.

Đối với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thì cũng tạm ổn.

Nhưng đối với Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí Trúc Cơ hậu kỳ thì cũng chỉ bình thường...

Chân chính gặp được loại tài nguyên này còn phải tăng cường cho nhất mạch Bạch Phong Sơn, phần còn lại mà tán tu Trúc Cơ có thế chia thật sự đã không còn nhiều.

"Năm tháng yên tĩnh quá tốt..."

Sau khi thú triều qua đi, Bạch Trạch Tiên Thành lại khôi phục sự yên bình trước đây.

Phương Tịch tĩnh cư ở Đào Hoa Các có rượu mạnh, mỹ nhân làm bạn, đương nhiên thời gian trôi qua tương đối hài lòng.

Mà hắn không biết, màn sương mù của một trận đại chiến khác đã bao phủ toàn bộ bầu trời của Việt Quốc!

Thanh Trúc Sơn!

Nơi vốn dĩ của Tư Đồ gia, thuở thiếu niên Phương Tịch cũng làm Linh nông ở đây.

Sau đó Tư Đồ gia hủy diệt, Thanh Trúc Sơn trải qua một giai đoạn hỗn loạn, bị Thanh Trúc Hội chiếm giữ, trở thành chợ đen không ai quản lý.

Mà thật ra, chợ đen này đã ngầm bị Tống gia nắm trong tay.

Hôm đó!

Từng đạo hắc tuyến từ chân trời xa xôi bay đến hóa thành từng chiếc linh chu cỡ lớn tỏa ánh sáng lung linh.

"Phụng Huyền Thiên chi lệnh! Thanh Trúc Hội và Tống gia cấu kết với nhau làm chuyện xấu, rắn chuột một ổ, tru diệt!"

Nghiêm Hoa Dương chắp tay đứng trên đầu linh chu, dùng một đọa pháp thuật phóng giọng nói vang xa.

Lúc này, đám tán tu trong phường thị Thanh Trúc Sơn như mới tỉnh mộng.

Lão tu tóc bạc trắng lại liên tưởng đến thảm trạng khi phường thị Thanh Trúc Sơn bị phá lúc trước, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi!

"Giết!"

Nghiêm Hoa Dương hạ lệnh, mấy chục chiếc linh chu bộc phát ra linh quang mãnh liệt, từng đạo pháp thuật đánh lên đại trận.

"Đáng chết, Huyền Thiên Tông, các ngươi khinh người quá đáng!"

Một đạo lưu quang từ trong Vạn Hải Lâu bay lên hóa thành một vị nữ tu Trúc Cơ thiên kiều bách mị của Tống gia, cô ta nhanh chóng chủ trì trận pháp cấp hai của phường thị.

Đây là lão tổ Trúc Cơ của Tống gia tọa trấn Thanh Trúc Sơn - Tống Trung Vi!

"Vì sao... Huyền Thiên Tông lại làm như thế?"

Pháp lực của Tống Trung Vi tuôn trào ra, khiến trận pháp cấp hai thủ hộ phường thị Thanh Trúc Sơn phóng lên tận trời như một cái chém khổng lồ úp lại, ngăn cản tu sĩ Huyền Thiên Tông ở bên ngoài điên cuồng công kích, nhưng trong lòng lại từ từ xuất hiện sự tuyệt vọng: "Không biết lão tổ tông và Thành Vọng Nguyệt Sơn sao rồi..."

Vị trí của phường thị Thanh Trúc Sơn xem như không tệ, vừa vặn ở giữa Vọng Nguyệt Sơn và sơn môn của Huyền Thiên Tông, trấn giữ một phương.

Lúc phường thị bị công kích, Tống Trung Vi đã thông qua các loại thủ đoạn để báo tin về Thành Vọng Nguyệt Sơn ở sau lưng.

Tiện thể cũng thông tri cho thế lực Tống gia ở gần đó.

Nhưng lúc này lại không có chút hồi âm nào.

Các chuyện như vậy cũng khiến nội tâm của vị nữ tu Trúc Cơ này trầm xuống.

"Trận pháp cấp hai? Ha ha..."

Nghiêm Hoa Dương hóa thành một đạo lưu quang bay xuống, cùng đi với y còn có hơn trăm đệ tử nội môn của Huyền Thiên Tông.

Làm đệ tử nội môn của Huyền Thiên Tông thì tu vi ít nhất cũng là Luyện Khí hậu kỳ.

Lúc này rất nhiều đệ tử cùng nhau vây công, khí cơ quanh thân tương liên, chợt hóa thành một tôn cự nhân màu lam đỉnh thiên lập địa.

Bên ngoài người cự nhân màu lan khoác cổ giáp to lớn, hai mắt như chuông đồng, Nghiêm Hoa Dương ở giữa mi tâm chỉ huy.

Một khắc sau!

Cự nhân màu lam ngửa mặt lên trời gầm thét, tay phải quơ một cái trọng chùy, hung hăng đập lên trận pháp của Thanh Trúc Sơn.

Ầm ầm!

Đại trận cấp hai trong khoảnh khắc vỡ vụn, gương mặt Tống Trung Vi chủ trì trận này tái đi phun ra một ngụm tinh huyết.

"Giết!"

Cự nhân màu lam tản ra, từng đệ tử Huyền Thiên Tông hưng phấn hóa thành từng đạo lưu quang bay xuống, phối hợp với linh chu giảo sát toàn bộ người không phục.

Về phần Nghiêm Hoa Dương và hai sư đệ Trúc Cơ sơ kỳ khác thì đang bao vây Tống Trung Vi Trúc Cơ sơ kỳ.

Sau đại chiến linh khí giao thoa, từng đạo lôi đình ám sắc mạnh mẽ nổ tung ở vùng này.

Hộ tráo pháp lực của Nghiêm Hoa Dương tàn tạ không chịu nổi, miễn cưỡng che chở được hai sư đệ rời khỏi vị trí của Âm Lôi, y hơi xúc động: "Tống Trung Vi này không hổ là tử trung của Tống gia, cuối cùng lại giấu Tử Mẫu Âm Lôi muốn đồng quy vu tận với chúng ta..."

"Đa tạ Nghiêm sư huynh tương trợ..."

Hai sự đệ lòng còn sợ hãi, Tử Mẫu Âm Lôi rất âm hiểm ác độc, khi nó bạo phá sẽ phong tỏa hư không xung quanh, quy lực rất lớn.

Nếu không có Nghiêm Hoa Dương thì nói không chừng hai người họ sẽ thật sự bỏ mạng ở đây.

"Sư huynh đệ đồng môn sao lại phải cảm ơn?"

Nghiêm Hoa Dương mỉm cười chợt giận mình thu lấy một thanh Phi Kiếm Truyền Thư.

Sau khi phóng thần thức vào trong y gật đầu: "Bên phía Long sư đệ cũng triến triển thuận lợi, Long gia không dám nhúng tay... Hừ, xem như chúng thức thời!"

Lần này Huyền Thiên Tông phát động đại chiến thảo phạt Tống gia đương nhiên sẽ không chỉ có một chiến trường ở chỗ họ.

Chiến hỏa cơ hồ trong nháy mắt đã dấy lên khắp nơi trong Việt Quốc.

Đặc biệt là Tống gia gần như một nhà độc đại trên trăm năm có xu thế thống nhất Thất đại tiên tộc Trúc Cơ của Việt Quốc này.

Sau khi thảo phạt Tư Đồ gia, Tống gia luôn không phục, chúng lại chờ sau khi phái trung lập Long Ngư Chung gia bị hủy diện mà bồi dưỡng mấy gia tộc Trúc Cơ Đồ, Vạn, Ngôn, thế lực cơ hồ đạt đến đỉnh phong, đã khiến rất nhiều người chú ý và bất mãn.

"Thế gia Trúc Cơ khác ở Việt Quốc chỉ là chuyện nhỏ..."

Nghiêm Hoa Dương nhìn về hướng Thành Vọng Nguyệt Sơn, trong mắt đầy sự nghiêm nghị: "Quan trọng nhất, vẫn là chỗ của Khương lão tổ ra sao?"

Vọng Nguyệt Sơn.

Gần như ngay một khắc phường thị Thanh Trúc Sơn bị vây công, rất nhiều lưu quang đã bao vây Vọng Nguyệt Sơn, không có bất kỳ góc chết nào.

Tùng tùng!

Tiếng trống trận vang lên, từng chiếc phi chu chở đầy tu sĩ hoàng không mà đến, mang theo ý nghĩa áp bách chúng sinh.

"khởi bẩm hai vị lão tổ, bên ta đã bao vây Thành Vọng Nguyệt Sơn, bốn phía đều có thám tử... Bất luận là lên trời hay xuống đất đều khó mà đào thoát."

Chưởng môn Huyền Thiên Tông nhìn hai người trên khoang thuyền với vẻ mặt đầy cung kính.

Đứng trên khoang thuyền trước nhất rõ ràng là hai vị Kết Đan lão tổ, một người trong đó chính là Khương lão tổ.

Nhưng mà lúc này trên ấn đường của Khương lão tổ đã hơi biến đen, quanh người có một cỗ tử khí quanh quẩn, rõ ràng là đại nạn đã không xa.

Lúc này, lão chỉ nhìn Thành Vọng Nguyệt Sơn nói với Trương lão tổ ở bên cạnh: "Trúc Thịnh... Ngươi vừa thành Giả Đan, chút nữa chỉ cần áp trận là được, không cần xuất thủ... Dù sao lão tổ đã không còn nhiều thọ nguyên nữa, đúng lúc trước khi đại nạn đến có thể trừ đi kẻ này, để hậu bối khỏi u sầu..."

"Khương Thái sư thúc..."

Thần sắc Trúc Thịnh cảm động.

Y là hạt giống Kết Đan của Huyền Thiên Tông chính là tu sĩ Lôi linh căn Địa phẩm, một trăm hai mươi tuổi đã đến Trúc Cơ viên mãn.

Thế nhưng sau khi đến bước này, y vẫn luôn chậm chạp không thể Kết Đan.

Thật ra xác suất Kết Đan thành công của tu sĩ Trúc Cơ viên mãn vốn rất thấp.

Trong Huyền Thiên Tông đã có mấy vị, đều là trung thành tuyệt đối.

Mà đúng lúc thuộc tính linh căn của y và nội đan của Kim Quan Lôi Bằng tương hợp nên xác suất luyện hóa thành Giả Đan cao nhất, bởi vậy nên y mới được chọn để luyện hóa yêu đan.

Trương Trúc Thịnh cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, dưới sự phụ trợ của rất nhiều linh dược chỉ dùng một năm đã thành công luyện hóa yêu đan trở thành một tu sĩ Giả Đan.

Mặc dù tu sĩ Giả Đan có thiếu Kim Đan, vĩnh viễn cũng không thể tấn thăng, hơn nữa thần thông pháp lực đều yếu hơn Kết Đan sơ kỳ một bậc nhưng cũng hơn xa tu sĩ Trúc Cơ phổ thông.

Phối hợp với nội tình của Huyền Thiên Tông cũng đủ để tọa trấn một phương!

Mà năm nay y chỉ mới hơn một trăm năm mươi tuổi vẫn có thể trấn thủ Huyền Thiên Tông hơn ba trăm năm nữa.

Có hai vị Kết Đan lão tổ tọa trấn, đệ tử Huyền Thiên Tông anh dũng đi đầu, ai cũng có sĩ khí đáng khen, nhao nhao thi triển pháp thuật tấn công Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận.

"Họa đến rồi!"

Trong Thành Vọng Nguyệt Sơn, Tống Trung Kiệt ngẩng đầu nhìn linh chu xung quanh đại trận, thần sắc không khỏi hoàn toàn trắng bệch.

"Tam ca... Làm sao bây giờ?"

Tu sĩ Trúc Cơ có gương mặt nham hiểm nhìn cảnh này, trong tay y còn câm rất nhiều Phi Kiếm Truyền Thư: "Thế lực phụ thuộc, kết minh của chúng ta vừa truyền tin đến... Nói là đang bị vây công, đây là Huyền Thiên Tông muốn nhổ cỏ tận gốc!"

"Nhổ cỏ gì? Tống gia sớm đã phái dòng chính đi rồi... Tống Thanh cũng ở bên ngoài..."

Tống Trung Kiệt trấn định tâm thần: "Có lão tổ tông tọa trấn trận pháp cấp ba, dù hai tu sĩ Kết Đan cũng đừng hòng phá được đại trận! Chỉ cần kéo thời gian đủ lâu thì Thanh Mộc Tông của Mộc Quốc chắc chắn sẽ động thủ! Vậy thì lúc đó chính là cơ hội của chúng ta!"

Quan hệ giữa Thanh Mộc Tông và Huyền Thiên Tông luôn luôn không hợp, ít năm trước còn xém chút đã đánh nhau.

Tuân theo nguyên tác địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Tống gia đã qua lại với Thanh Mộc Tông, quan hệ cũng không tệ lắm.

Một khi Huyền Thiên Tông lộ sơ hở thì Thanh Mộc Tông chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Khương lão quỷ!"

Một gian phòng bế quan sâu nhất trong Thành Vọng Nguyệt Sơn mở ra, một đạo lưu quang bay lên, pháp lực Trúc Cơ viên mãn tràn đầy.

Trong lưu quang rõ ràng là lão tổ Tống gia!

Người này có bộ dáng trung niên, nhìn còn trẻ hơn Tống Trung Kiệt một chút nhưng giọng nói lại già nua: "Huyền Thiên Tông ngươi muốn cá chết lưới rách với Tống gia ta sao?"

"Cá có lẽ sẽ chết nhưng lưới thì chưa chắc rách!"

Khương lão tổ điềm tĩnh đối mặt với lão tổ Tống gia, trong tay lão xuất hiện một tấm phù lục ngân quang lấp lóe.

"Phá Cấm Phù cấp ba?"

Lão tổ Tống gia không để ý chút nào: "Cũng làm khó Khương lão quỷ ngươi tìm phù lục đẳng cấp này rồi... Có dám vào trận chiến một trận không?"

Dù Phá Cấm Phù cấp ba rất hiếm nhưng trận pháp cấp ba rất khác với trận pháp cấp hai có biến hóa về chất.

Kết hợp với địa mạch làm một thể, tự thành thiên địa, trừ phi có thể phá vỡ thiên địa này nếu không thì dù thủ đoạn Phá Cấm Phù bạo phá bên trong cũng chỉ vô dụng.

Lại không cần phải nói đến bản thân lão tổ Tống gia còn là một vị Trận Pháp sư cấp hai thượng phẩm thậm chí còn sắp chạm đến cấp ba.

Có người này tọa trấn, uy lực của Thiên Lang Khiếu Nguyệt Trận tăng lên đâu chỉ một bậc?

Dù đối mặt một vị Kim Đan, một vị Giả Đan cũng không sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận