Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 529: Ngũ Hành Hoàn

"Tạo Hóa Linh Dịch? !"

Nam Cung Ly cũng phát ra tiếng kinh ho: "Linh dịch như vậy, có lẽ chỉ ở Địa Tiên giới mới có, khẩu khí của các hạ đúng là thật lớn!"

Xem ra cô nàng này vẫn ghi hận chuyện nàng đã từng bị Phượng Thập Tam đánh trọng thương.

"Hỏa Dung Trùng này cũng rất khó tìm mà các hạ còn muốn Trùng Vương!"

Một tu sĩ Nguyên Anh nhân tộc khác cũng liên tục lắc đầu.

Thì ra thứ mà Phượng Thập Tam muốn đều rất trân quý, rất nhiều thứ đối với Nguyên Anh lão quái cũng chỉ nghe tên mà chưa thấy vật thật.

Huống chi cho dù có thì bọn họ cũng sẽ giấu kỹ, sao có thể lấy ra chứ?

Nhìn thấy cảnh này, Phượng Thập Tam mỉm cười: "Không phải linh vật như vậy thì cũng không lọt vào mắt của bản tọa..."

"Ha ha... Cho dù chúng ta có linh vật trong danh sách, nhưng vì sao chúng ta phải trao đổi với ngươi? Chỉ dựa vào viên nội đan cấp bốn trung phẩm kia sao?" Nam Cung Ly tiếp tục mở miệng nói.

Phương Tịch liếc qua nàng, âm thầm suy đoán con Tứ Nhĩ Chỉ Hầu kia có trốn trong ngực của nàng tiến hành nghe trộm không.

"Không sai, chỉ dựa vào ba loại bảo vật này!"

Phượng Thập Tam cũng cười lạnh đáp lại, sau đó trong ngực y có ba cái hộp ngọc bay ra.

Y mở một hộp ngọc trong đó ra, một viên nội đan bạch quang óng ánh xuất hiện.

Viên nội đan này chậm rãi bay lên, vậy mà lại giống như một vầng minh nguyệt.

Tu sĩ Nguyên Anh ở đây đều là người biết hàng, nháy mắt đã ngậm miệng, có người thì nhìn viên nội đan này với anh mắt đầy lửa nóng.

"Đây là..."

Phương Tịch bất động thanh sắc, sờ Sơn Hải Châu.

Mặc dù trong tay của hắn cũng có một viên nội đan cấp bốn trung phẩm của Phong Sí Hổ nhưng so sánh với viên nội đan này thì nó thật sự chỉ như hàng nhái vậy, có thể trực tiếp vứt đi.

"Phượng đạo hữu, không ngờ ngươi lại đưa ra được vật này..."

Tiêu Dao Công mở miệng, trên mặt mang theo mấy phần ngưng trọng: "Dù là lão phu cũng rất động tâm với vật này..."

"Nếu Tiêu Dao Công muốn lấy được vật này thì chỉ cần một linh vật trong danh sách là có thể đổi."

Phượng Thập Tam cười nói.

"Vậy thì thật sự tiếc nuối, linh vật trong danh sách quá quý giá, lão phu cũng không có, xem ra chỉ có thể vô duyên với nội đan Thiên Văn Chu này." Tiêu Dao Công mặt đầy tiếc nuối.

"Nội đan Thiên Văn Chu? !"

Một Nguyên Anh lão quái chợt mở miệng: "Chính là loại yêu thú đã tuyệt tích ở bản giới từ lâu sao? Nghe nói nội đan cấp cao của nó chính là bảo vật vô thượng phụ trợ tu luyện các loại bí thuật như đệ nhị Nguyên Anh, thân ngoại hóa thân... Chỉ cần luyện hóa nội đan này thì có thể dễ dàng luyện thành một hóa thân."

"Vậy mà là nội đan của linh thú này sao? !"

Rất nhiều Nguyên Anh lão quái nhìn nội đan Thiên Văn Chu với vẻ mặt đầy tham lam, nếu không phải ngại hung danh của Phượng Thập Tam thì nói không chừng sẽ trực tiếp động thủ trắng trợn cướp đoạt.

Đối với những Nguyên Anh lão quái này thì có lợi cho mình mới là quy tắc, bất lợi cho mình thì trực tiếp lật bàn!

"Thiên Văn Chu..."

Phương Tịch cũng có chút kinh ngạc tán thán nhưng trong lòng của hắn không có chút gợn sóng nào.

Bí thuật luyện hóa nội đan linh thú thành đệ nhị Nguyên Anh như vậy hắn cũng từng nghe nói nhưng nó có xung đột với bí thuật của mình.

Nên viên nội đan này đối với hắn chỉ là thứ vô dụng.

Trừ phi có bảo vật đặc thù có thể phụ trợ tu luyện đệ tam Nguyên Anh thì hắn mới có thể động tâm một chút.

Nhưng hắn không động tâm cũng không có nghĩa là Nguyên Anh lão quái khác không động tâm.

Bây giờ là thời kì đại chiến, tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể vẫn lạc, nếu có thể có thêm một hóa thân với thực lực không kém bản thân bao nhiêu, vậy thì bất kể giữ mạng hay giết địch cũng rất diệu dụng!

"Đáng tiếc linh vật mà đạo hữu cần, thật sự quá trân quý... Chỗ lão phu có một món linh bảo Huyết Long Trảm, không biết có lọt vào mắt của đạo hữu được không?"

Đã có Nguyên Anh lão quái nhịn không được mà giao dịch.

"Huyết Long Trảm? Đây chính là linh bảo cấp bốn thượng phẩm... Chẳng lẽ người này là trưởng lão Nguyên Anh của Ly Thương Ma Cung Tô Huyết Long sao?"

Nam Cung Ly lẩm bẩm: "Huyết Long Trảm là linh bảo đã thành danh đó, bây giờ lại muốn bán sao?"

"Huyết Long Trảm chẳng qua chỉ là phế liệu..."

Phượng Thập Tam không chút do dự từ chối, y cũng mặc kê Tô Huyết Long âm thầm tức giận mà phóng ra một món linh bảo!

Linh bảo này vừa xuất thì dù Tô Huyết Long cũng không khỏi trừng to hai mắt: "Đây... Đây là..."

Đen, trắng, đỏ, vàng, xanh...

Ngũ sắc quang mang luân chuyển, một cỗ Ngũ Hành Chi Khí cường đại cuồn cuộn hình thành cầu vồng ngũ sắc.

Mà ở trong cầu vồng có một cái vòng tròn nho nhỏ, tạo hình của nó cổ xưa, trên đó có ngũ sắc luân chuyển, khí tức mà nó tản ra, trực tiếp ép Huyết Long Trảm xuống.

Không những vậy!

Vù vù!

Cái vòng tròn nho nhỏ này lại đang không ngừng đánh thẳng vào từng sợi lông vũ xanh như từng đạo phong cấm trên thân nó, lộ ra vẻ rất có linh tính!

"Ngũ Hành Hoàn!"

Phương Tịch thì thào nói ra: "Linh bảo cấp bốn đỉnh phong, thậm chí nửa bước cấp năm, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay của yêu tộc sao?"

"Là chí bảo trấn tông của Hỗn Nguyên Tông - Ngũ Hành Hoàn?"

Tô Huyết Long cũng gượng cười, không có chút suy nghĩ tức giận nào.

Ngay cả Ngũ Hành Hoàn mà đối phương cũng chướng mắt muốn mang đi đấu giá thì không thèm để ý Huyết Long Trảm của y cũng hợp tình lý, có gì mà phải tức giận?

Chỉ là nghĩ đến Ngũ Hành Hoàn này chính là do yêu tộc phá huỷ sơn môn Hỗn Nguyên Tông mà có thì bầu không khí ở đây lập tức có chút vi diệu.

"Linh bảo Ngũ Hành Hoàn này đến từ một chỗ của dư nghiệt Hỗn Nguyên Tông ở Khương Quốc... Khí linh trong đó cương liệt, không muốn để yêu tộc ta sử dụng, bổn tọa vốn định trực tiếp đánh tan linh tính của nó... Nhưng suy nghĩ một lúc thì mang đi đổi vật tư sẽ tốt hơn."

Phượng Thập Tam nhìn tu sĩ nhân tộc ở dưới, khóe miệng mỉm cười: "Cũng không biết linh bảo này có thể lọt vào mắt của chư vị hay không?"

"Khụ khụ!"

Ngay lúc bầu không khí trở nên vi diệu thì Tiêu Dao Công đằng hắng một cái rồi nghiêm nghị nói: "Trong hội trao đổi, không bàn xuất thân, ai dám làm trái thì lão phu tất phải giết!"

Tâm niệm của y khẽ động, Thiên Khung Vân Hải ở bốn phía trong nháy mắt hóa thành màu đen nhánh, mơ hồ có lôi quang lấp lóe.

"Ha ha, Tiêu Dao Công hiểu lầm rồi, trước đó đã có hứa hẹn thì sao chúng ta lại mạo muội xuất thủ chứ?"

Một tu sĩ Nguyên Anh toàn thân lấp lánh kim quang mở miệng.

"Ngũ Hành Hoàn thích hợp với tu sĩ có bất kỳ loại nào trong ngũ hành linh căn, lại là cấp bốn đỉnh phong, có tiềm lực tấn thăng thông linh chi bảo cấp năm..."

Phượng Thập Tam ung dung cầm Ngũ Hành Hoàn chơi đùa, Ngũ Hành Hoàn phát ra âm thanh như rên rỉ.

Nhìn cảnh này không hiểu sao Phương Tịch lại cảm thấy hơi cay mắt, mở miệng nói:

"So với Ngũ Hành Hoàn này thì bản nhận lại càng để ý Phượng Nguyên Đan kia, dù đan dược này không có danh tiếng gì những chắc là nó phải có ảo diệu đặc biệt đúng không?"

Một đám Nguyên Anh lão quái lập tức kịp phản ứng.

Không sai!

Có thể đặt song song với nội đan Thiên Văn Chu và Ngũ Hành Hoàn thì không biết là linh đan diệu dược bực nào?

"Ha ha, vị tu sĩ này có ánh mắt tốt, trong ba loại bảo vật mà bản nhân lấy ra, quý giá nhất chính là bình Phượng Nguyên Đan này."

Phượng Thập Tam lấy ra một cái bình ngọc.

Sau khi y mở nắp bình ra thì cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện!

Thu!

Đi kèm với tiếng phượng minh véo von là một đạo ngũ thải quang hà từ miệng bình tỏa ra.

Tiếp theo... khí linh dược tán ra bên ngoài, vậy mà hình thành một con ngũ thải Phượng Hoàng!

Ở giữa ngũ thải Phượng Hoàng là một viên đan dược to bằng long nhãn, tản ra một loại khí vận khó hiểu.

Sắc mặt Phương Tịch hơi thay đổi, hắn đè túi linh thú nào đó bên hông lại.

Phượng Thập Tam như có chút suy nghĩ nhìn lướt qua Phương Tịch rồi cất cao giọng nói: "Phượng Nguyên Đan này chính là bí dược của Thiên Phượng Nhất Tộc ta, viên đan dược này do chính tay của Thanh trưởng lão luyện chế... Nếu phục dụng nó thì rất có ít cho Thiên Phượng chúng ta tu luyện, mà một tia Thiên Phượng chi khí ẩn chứa trong đó cũng có trợ lực lớn cho tu sĩ nhân tộc trùng kích bình cảnh, đương nhiên... Chỉ có tác dụng với Nguyên Anh trung kỳ trở xuống. Thậm chí dược hiệu của nó phi phàm, còn có thể dịch cân tẩy tủy, có tác dụng kéo dài tuổi thọ nhất định!"

"Đan dược này dị tượng phi phàm, nhưng có diệu dụng như vậy hay không thì vẫn phải chờ thương thảo..."

Một Nguyên Anh lão quái chợt đứng dậy, bỏ đi lớp ngụy trang.

Y mặc một thân trường bào xanh sẫm, tướng mạo gầy gò, trên đầu lại có một cặp thanh sắc long giác.

"Là Thiên Long Tôn Giả!"

Nam Cung Ly giải thích cho Phương Tịch: "Nghe đồn sinh phụ của người này chính là một con Giao Long, sinh ra đã là bán yêu, có thể hóa thành thân thể bán giao, sau khi tu luyện thành Nguyên Anh đã làm trưởng lão của Trường Xuân Cốc... Cho dù chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng kiêm tu pháp thể, thực lực không thể khinh thường."

"Nửa người nửa giao, thảo nào có hứng thú với Thiên Phượng chi khí..."

Phương Tịch sờ cằm: "Ta cảm thấy người này phục dụng đan dược thì hiệu quả sẽ hơn nhân tộc rất nhiều..."

"Nghe nói Trường Xuân Cốc có sở trường về đan được, cũng có thể cho ngươi kiểm tra một phen nhưng cũng chỉ có một mình ngươi!"

Phượng Thập Tam lạnh lùng nói: "Bản tọa cũng không kiên nhẫn chờ từng người lên nghiệm chứng, chờ sau khi người này nghiệm chứng xong, nếu các ngươi còn muốn kiểm hàng thì nhất định phải triển lộ một thứ bản tọa cần để tỏ thành ý!"

Thiên Long Tôn Giả tiến lên, nhìn Thiên Phượng Đan trong tay của Phượng Thập Tam, trong mắt sáng rực quang mang, dường như y đang thi triển linh nhãn thuật gì đó.

Sau đó trên mặt của y hiện ra một tia mừng rỡ, miệng nhanh chóng niệm vài câu chú ngữ, ngón tay vạch ra, một vết thương rất nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của y.

Hống hống!

Một con huyết sắc Giao Long từ trong vết thương của y bay ra.

Dường như Phượng Nguyên Đan bị khí tức này lôi kéo, ngũ thải Phượng Hoàng cũng hót dài một tiếng, dường như nó có ý định thoát khỏi bàn tay của Phượng Thập Tam để cùng múa với huyết long này.

"Không sai, đan được này đúng là có hiệu quả phụ trợ phá cảnh... Đan độc cũng rất ít, Thuật Luyện Đan của yêu tộc thật sự không tầm thường!"

Thiên Long Tôn Giả nói một câu, ánh mắt không thể dời đi.

"Phượng đạo hữu, tại hạ nguyện ra..."

Bờ môi Thiên Long Tôn Giả nhúc nhích mấy lần, bắt đầu dùng thần thức truyền âm.

Nhưng Phượng Thập Tam lại cười lạnh lắc đầu, trả lời mấy câu.

Sắc mặt của Thiên Long Tôn Giả lập tức khó coi bước khỏi ngọc đài, trở lại chỗ ngồi, không nói lời nào, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

"Hì hì... Đạo hữu có biết, Thiên Long Tôn Giả kia định bán thân cho yêu tộc để đổi lấy Phượng Nguyên Đan không..."

Bên tai Phương Tịch chợt truyền đến thần thức truyền âm của Nam Cung Ly: "Nhưng Phượng Thập Tam không nhận còn mỉa mai Thiên Long là tạp chủng bán yêu... Đáng tiếc giao dịch này không thành, nếu không thì thiếp thân có thể bắt một tên đại gian tế cho nhân tộc, công lao cũng không nhỏ đâu!"

Trong giọng nói của Nam Cung Ly lộ ra vẻ rất tiếc nuối.

"Thế nào, các vị đều không có linh vật mà bản tọa cần sao?"

Phượng Thập Tam lại chờ thêm một chút, trong mắt không khỏi rất thất vọng.

Chờ sau khi con Thiên Phượng này xuống ngọc đài, Phương Tịch thấy những Nguyên Anh lão quái khác gần như đã trao đổi xong thì thanh quang chợt lóe, hắn đã bước lên ngọc đài.

Ánh mắt của hắn đảo qua rất nhiều Nguyên Anh lão quái ở dưới, mỉm cười nói: "Bản nhân muốn học yêu văn, có thể dùng linh thạch, đan dược, tài liệu yêu thú để trao đổi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận