Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 496: Tam bảo

Phương Tịch quan sát tỉ mỉ quầy hàng của lão giả này, hắn đã thấy trong đó đa phần là một số ống trúc, hộp kim ngọc kỳ dị.

Có âm thanh như côn trùng kêu, từ trong ống trúc mơ hồ truyền ra.

Cổ tu khác với trùng tu, trùng tu chỉ có thể xem là một nhánh nhỏ của Thuật Ngự Thú, am hiểu bồi dưỡng khu sử các loại linh trùng.

Nhưng cổ tu lại dùng bí pháp luyện chế ra đủ loại 'cổ', nghe nói có đủ loại diệu dụng không thể tưởng tượng nổi.

Dựa theo lý giải của Phương Tịch, trùng tu xem như là đại sư nuôi dưỡng, còn cổ tu thì đến cấp độ sinh hóa cải tạo.

"Cũng không vội... Trước hết ngươi nói cho ta nghe xem trên quầy hàng của ngươi có cổ gì?"

Phương Tịch hứng thú, bắt đầu trò chuyện với lão giả cổ tu này.

"Cổ trùng này, dựa theo bí pháp khác nhau, chủng loại thiên biến vạn hóa... Nhưng cơ bản có thể theo phẩm cấp chia làm bốn loại - Thiên Địa Huyền Hoàng!"

Lão giả cổ tu cười cười, lộ ra hàm răng ố vàng, lão chậm rãi đàm đạo: "Đa phần cổ tu Luyện Khí kỳ chỉ có thể tế luyện ra cổ trùng cấp Hoàng, cũng có thể thay thế công dụng của một số tiểu pháp thuật, tỉ như sau khi luyện hóa Ngự Phong Cổ sẽ có thể cưỡi gió bay đi, luận tốc độ thi pháp còn phải vượt qua kháp quyết niệm chú một bậc... Có thể tế luyện linh cổ cấp Huyền thì đã là tinh anh trong cổ tu, về phần cổ trùng địa cấp? Lão phu cũng chỉ từng gặp một lần... Mà cổ trùng cấp Thiên thì có lẽ còn phải hiếm thấy hơn cả Nguyên Anh lão quái, nghe nói uy năng của nó có thể tương đương với tu sĩ Nguyên Anh."

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch tìm kiếm một phen trên quầy hàng, hắn không có chút hứng thú nào với loại cấp thấp như Khạp Thụy Cổ, Kim Thiềm Cổ.

Nhưng khi hắn cầm lấy một quyển trúc giản viết Cổ Tu Yếu Lược, hắn nhìn sơ qua thì đã có chút say sưa.

Trên phần tóm tắt không có bí thuật cổ tu hay bất kỳ một loại phương pháp luyện chế cổ trùng nào, nhưng lại ghi chép kiến thức của một vị cổ tu nào đó, khiến hắn mở rộng tầm mắt một phen.

"Đạo cổ tu, chính là ở mạnh được yếu thua... Mang sâu bọ khác nhau bỏ vào trong pháp khí đàn đỉnh, dùng bí pháp tế luyện, thúc giục chúng cắn nuốt lẫn nhau, bên thắng cuối cùng thành 'cổ'!"

"Cổ trùng có ngàn vạn loại nhưng mạnh nhất không có loại nào qua được Kim Tàm Cổ!"

"Nếu bồi dưỡng cổ trùng này đến cấp Địa thì có thể thăng luyện thành Bách Độc Cổ, sau đó dùng làm nguyên vật liệu pháp bảo của cổ tu, bất kể là Bách Độc Thần Sát Phiên hay là Kim Tàm Kiếm... Đều có diệu dụng khác, chính là pháp bảo đỉnh cấp."

"Cổ trùng cấp Thiên trong truyền thuyết càng có vô thượng thần thông, nếu đã sớm luyện thành bản mạng cổ trùng, tâm ý tương thông thì thậm chí có thể làm vật dẫn để tu sĩ tế luyện bí thuật đệ nhị Nguyên Anh..."

Phương Tịch đọc thấy rất hài lòng, hắn vứt xuống mấy khối linh thạch trung phẩm, mua quyển thư tịch này rồi tiếp tục dạo phố.

'Ai nói tu tiên giả không thể nhặt lổ rỉ...'.

'Bây giờ ở thành Thiên Vệ với ta thì khắp nơi đều là lỗ rỉ... Tùy tiện mua vài cọng linh dược, linh khí... Trở về Nam Hoang ít nhất cũng tăng gấp đôi...'.

'Nhưng lợi nhuận này có cao bằng phủ khố của Thanh Diệp Thương Hội không? Căn bản không đủ...'.

Sau khi Nguyên Anh, chút lổ rỉ nhỏ này Phương Tịch cũng không để trong mắt, nhưng hắn cũng có chút tiếc nuối.

Nguyện vọng nhặt lổ rỉ lúc hắn còn ở Luyện Khí, có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không thể thực hiện được.

"Ồ?"

Lúc này, hắn lại đến trước một quầy hàng bán ngọc giản công pháp, hắn nhìn mấy quyển da thú và mảnh vỡ trong góc thì hơi kinh ngạc.

Phương Tịch cầm một quyển da thú lên, đã thấy trên đó dùng một loại bút tích màu xanh sẫm, viết một loại ký hiệu rất kỳ dị.

Loại này chắc là ký hiệu văn tự, hắn cũng chưa từng gặp qua ở trong bất kỳ bản cổ tịch của tu tiên giới nào.

Nhưng trong mơ mơ hồ hồ lại có sự kỳ diệu dị khúc đồng công với hư không phù văn mà hắn đã tìm hiểu ra, có lẽ nó có chút liên quan.

"Đạo hữu cũng nhìn trúng yêu văn này sao?"

Bày quầy bán hàng chính là một tu sĩ Kết Đan bạch y, tay y đang cầm một quyển cổ thứ, thấy vậy thì cười hỏi.

"Yêu văn?"

Phương Tịch nhìn văn tự màu xanh sẫm trên da thú: "Những thứ này lại là văn tự của yêu tộc sao? !"

"Đúng vậy... Bỉ nhân thích đọc sách, cũng thích nghiên cứu cổ văn nên đối với loại yêu văn này cũng có chút hứng thú, chỉ là rất khó nhập môn..."

Tu sĩ Kết Đan bạch y nói: "Bởi vị loại yêu văn này chỉ có trên người của yêu tu cấp cao mới có mang theo, hơn nữa trải qua đấu pháp kịch liệt nên đa phần chiến lợi phẩm đều bị hỏng... Càng quan trọng hơn là, đa phần công pháp bí thuật của yêu tộc, nhân tộc chúng ta không thể nào sử dụng, cũng giống như yêu tộc cũng không thể học được rất nhiều công pháp và bí thuật của nhân tộc... Bởi vậy cũng không tu sĩ nào có hứng thú nghiên cứu, có lẽ chỉ có những Nguyên Anh lão quái kia mới có tinh lực và thời gian dài như vậy để giải mã từng yêu văn..."

Phương Tịch nhìn kỹ lại mới phát hiện, những yêu văn mà y lấy ra bán, đúng là có rất nhiều quyển đều không hoàn chỉnh.

Có cái còn trực tiếp xuất hiện trên mảnh kim loại, cũng không biết nó là mảnh vỡ của đỉnh khí hay pháp bảo phòng ngự nào...

Cuối cùng, hắn lấy ra mấy khối linh thạch thượng phẩm, mua hết những yêu văn trên quầy hàng này.

"Đạo hữu thật sự là người cùng lý tưởng mà, tại hạ Tằng Vạn Thư, những yêu văn này có thể bán nửa giá, chỉ cần sau này khi đạo hữu giải được một chút, có thể thuận tay báo cho ta một tiếng thì ta sẽ vô cùng cảm kích."

Tằng Vạn Thư vái sát đất, thành khẩn nói.

Nhìn dáng vẻ tay không rời sách của y, có lẽ cũng là một người yêu sách.

"Tổng giá là được... Bản nhân luôn thích vân du tứ hải nên cũng không muốn nợ ân tình của ngươi..."

Phương Tịch cười ha ha, kiên trì trả tổng giá, sau đó hắn cầm da thú ghi chép yêu văn và mảnh vỡ kim đỉnh, tiêu sái rời đi.

Tằng Vạn Thư nhìn bóng lưng Phương Tịch rời đi, lại sờ cằm như đang nghĩ đến điều gì đó, trên mặt của y có vẻ khôn khéo hiện lên: "Hắc hắc... Không ngờ những rác rưởi này thật sự có người cần, vậy mà còn bán được năm khối linh thạch thượng phẩm, kiếm được, kiếm được... Giả dạng thành một người yêu sách, quả nhiên có thể nhận được hảo cảm của rất nhiều đồng đạo.'.

Y nâng thư quyển trong tay của mình lên, giả bộ đọc, lại tiện tay móc ra mấy quyển thư tịch yêu văn, nhét vào một góc quầy hàng...

...

"Bảng chiến công!"

Phương Tịch tùy ý đi dạo quầy hàng lề đường một phen rồi đi đến dưới bảng chiến công.

Thứ hắn thấy đầu tiên chính là linh vật Kết Anh - Hóa Anh Đan xếp đầu tiên bảng đổi!

Đan này chính là luyện chế mô phỏng thượng cổ Ngưng Anh Đan, bởi vì thiếu mấy vị thiên địa linh dược quan trọng nên công hiệu của nó chỉ còn hai, ba thành so với nguyên bản.

Dù vậy thì bát đại tông môn Nguyên Anh ở tu tiên giới Tây Mạc cũng phải hợp lực, mấy trăm năm mới có thể miễn cưỡng kiếm đủ tài liệu một lò.

Phương Tịch nhìn chiến công cần thiết thì bĩu môi: "Ta cảm thấy phải giết mấy con yêu tu hoá hình mới đủ mà, quá lừa..."

Ánh mắt của hắn nhìn xuống, lập tức thấy mấy phần ban thưởng không tệ.

Hắn lại tìm kiếm một chập, ngay chỗ tương đối dễ thấy, hắn đã nhìn thấy thứ mình muốn:

"Trảm Yêu Kiếm, Vạn Yêu Phiên, Kính Chiếu Yêu. .. Ba loại pháp bảo này, hợp xưng Diệt Yêu Tam Bảo, phương pháp luyện chế phỏng chế phẩm pháp khí, linh khí tương đối rẻ, cho dù phương pháp luyện chế chính phẩm thì giết mấy con yêu thú cấp ba đã miễn cưỡng đủ chiến công."

Phương Tịch lại nhìn qua bảng chiến công vài lần, rồi đến chỗ bàn đăng ký.

"Tiền bối muốn nhận nhiệm vụ sao?"

Phụ trách đăng ký chính là một tu sĩ Trúc Cơ, trong tay y còn luôn cầm một tấm Kính Chiếu Yêu, nhìn thấy Phương Tịch đến thì thần thái của y lập tức kính cẩn hơn một chút.

"Ừm, làm thủ tục đi, ta muốn ra khỏi thành săn yêu."

Phương Tịch ném lệnh bài màu vàng của mình ra ngoài.

Đa phần tán tu không thích lên tường thành bị ràng buộc, dù chiến công cao hơn một chút nhưng đa phần đều chọn một mình một kiếm hoặc tạo thành tiểu đội, ra khỏi thành diệt yêu.

"Vãn bối đã hiểu... Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?"

"Mộc Chân Nhân!"

Tên Trúc Cơ này nhanh chóng đăng ký: "Quyền hạn lệnh bài của tiền bối đã được đổi mới, có thể sử dụng truyền tống trận một lần qua lại khu vực yêu tộc, xin tiền bối cất kỹ khối Lưu Ảnh Thạch này, nó dùng để làm bắng chứng cho chiến công... Nếu bị lạc mất hoặc hư hao thì tài liệu quan trọng của yêu thú lưu lại cũng có thể dùng làm bằng chứng."

Phương Tịch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn đã đến khu khác trong thành.

Hắn vừa bước vào thì đã nhìn thấy từng đội từng đội tu sĩ cấp cao tạo thành đội chấp pháp từ trên bầu trời bay qua.

Nếu có tu luyện linh nhãn thuật thì thậm chí có thể nhìn thấy trên tường thành cách đó không xa, liên tục lóe lên linh quang của các loại pháp thuật.

Bầu không khí chợt khẩn trương hơn như thoáng cái hắn đã tiến vào chiến khu.

Lúc này, cũng có một đội tu sĩ đi ngang qua, bọn họ nhìn thoáng qua Phương Tịch.

Lệnh bài màu vàng bên hông hắn lại tản ra một đoàn quang huy vàng nhạt, dường như đang xác nhận thân phận.

Cầm đầu đội tu sĩ kia là một nữ tu cao ngạo, sau khi cô ta gật nhẹ đầu, cũng không có ý định bắt chuyện, cứ đi lướt qua như vậy.

Phương Tịch dựa theo địa đồ, không lâu sau đã đến một điện đường đề phòng sâm nghiêm.

Một đạo thần thức mịt mờ, trong nháy mắt đảo qua trên người hắn.

'Có Nguyên Anh lão quái tọa trấn, nhưng chỉ là sơ kỳ...'.

Hắn giả vờ như hoàn toàn không biết gì, bước vào trong điện đường.

Ầm ầm!

Từng đạo lôi trụ đỉnh thiên lập địa như chống đỡ toàn bộ điện đường.

Mà ở dưới lôi quang là từng truyền tống trận cỡ nhỏ.

"Truyền tống trận khoảng cách ngắn!"

Ánh mắt của Phương Tịch hơi sáng lên, bây giờ hắn cũng có thể bố trí trận này nên hắn cũng muốn xem thật kỹ tay nghề của những người cùng nghề ở Tây Mạc một chút.

"Đạo hữu cũng định ra khỏi thành săn yêu sao?"

Một đại hán thô hào Kết Đan hậu kỳ lập tức tiến lên, phát ra lời mời: "Bản nhân Vưu Thiên Hào, hay là chúng ta tổ đội cùng đi, thế nào?"

"Xin lỗi, bản nhân thích độc lai độc vãng."

Phương Tịch quả quyết từ chối, cũng mặc kệ sắc mặt người này khó coi thế nào, hắn bước đến trước một cái truyền tống trận, đưa lệnh bài của mình ra rồi đứng lên trên.

"Lần truyền tống này chính là truyền tống ngẫu nhiên, sẽ đưa đạo hữu vào bất kỳ chỗ nào trong khu vực, chỗ đó chúng ta đã sớm tìm hiểu rõ ràng, yêu tộc rất ít xuất hiện."

"Chúc đạo hữu đại thắng trở về!"

Tu sĩ phụ trách truyền tống nghiêm túc chúc một câu rồi đánh ra một pháp quyết.

Ngân quang nhấp nháy.

Thiên địa lập tức thay đổi!

"Cảm giác khó chịu của truyền tống trận khoảng cách ngắn này nhỏ hơn cổ truyền tống trận rất nhiều."

Phương Tịch nhìn lên quang huy trận pháp trên bầu trời, còn có một mảnh thảo nguyên dưới mặt đất, âm thầm suy tư.

Đúng lúc này, một yêu thú sài lang cấp ba đang từ chỗ không xa đi qua, hình thể của nó như núi, trên thân có liệt diễm quấn quanh.

Nó nhìn thấy Phương Tịch thì lập tức đánh đến.

'Vậy cũng là tần suất yêu thú xuất hiện rất thấp sao?'.

Trong lòng Phương Tịch cạn lời, hắn há mồm phun ra một ngọn lửa đen nhánh.

Liệt diễm sài lang kia ngay từ đầu nhìn thấy ba động pháp lực của Phương Tịch chỉ là Kết Đan nên nó ngông cuồng gầm gừ, há miệng phun ra một đạo xích hồng liệt diễm.

Nhưng đi kèm với ngọn lửa đen nhánh mới ra, xích hồng liệt diễm kia trong nháy mắt đã bị ngọn lửa đen đốt cháy.

Tiếp theo... Nó đã thuận theo liên hệ của xích hồng liệt diễm mà lan đến trên thân của liệt diễm sài lang.

Xoẹt xẹt!

Ngọn lửa đen trong nháy mắt bao phủ toàn thân của yêu thú này, khiến tiếng rên rỉ nó cũng không kịp phát ra đã hóa thành một đống tro tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận