Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 189: Mưa bão sắp đến

Hồ Kính Nguyệt.

Trong linh vụ như mộng như ảo, một vầng minh nguyệt tỏa sáng chói lọi, rõ ràng là Thủy Nguyệt Đại Trận đã mở toàn lực.

Trong đại sảnh nghị sự.

Phương Tịch bước vào trong, hắn thấy đã có rất nhiều người đến trước.

Mộc Trung, Phong Mãn Lâu đều ở đây, họ gật đầu chào hỏi với hắn.

"Hoa đạo hữu cũng ở đây à, thật sự là hiếm thấy!"

Hắn thấy Hoa Thiền Quyên hơi già nua cũng ở đây, không khỏi thầm kinh ngạc.

Hắc Sa Đảo Mạc gia bị hủy diệt, lực trùng kích với các thế lực như Đào Hoa đảo quả thật quá lớn.

Ngay cả Hoa Thiền Quyên trước giờ vẫn không xuống núi, hôm nay cũng đến để bàn đối sách.

"Các vị..."

Nguyễn Đan mặc một bộ váy đỏ như lửa, đứng ở chỗ ngồi của Nguyễn Tinh Linh lúc trước, nhìn xuống dưới: "Mọi người đã đến đủ thì bắt đầu thương lượng đối sách ra sao đi..."

"Thiếu đảo chủ, cầu Thiếu đảo chủ làm chủ cho nhà ta."

Một trung niên nhân mặc đạo bào màu xanh quỳ xuống, nước mắt chảy ròng ròng.

Y tên Mạc Thanh Hạc là Mạc gia bối tự Thanh, năm đó, sau khi Mạc gia thu linh địa của Mộc gia thì y được bổ nhiệm đến núi Song Tử Đông đảm nhiệm vị trí gia chủ chi nhánh Mạc gia ở Đào Hoa đảo, tu vi Luyện Khí tầng năm.

Mặc dù chủ mạch Mạc gia bị diệt nhưng rất nhiều tộc nhân ở bên ngoài đều may mắn thoát khỏi.

Lúc này y vừa khó vừa kể lại chuyện đã phát sinh ở Hắc Sa Đảo.

Vào hai ngày trước, một đám cướp tu tùy tiện công phá đại trận hộ đảo của Hắc Sa Đảo, người cầm đầu chính là Ngân Giáp ma đầu hung danh hiển hách.

Gia chủ Luyện Khí hậu kỳ của Mạc gia chiến tử tại chỗ.

Gần như toàn bộ tộc nhân đều bị giết.

Chỉ có vài tộc nhân may mắn chạy thoát mang tin tức đến đây...

Thậm chí có người còn sợ hại đến mức một đi không trở lại, họ không dám dừng lại ở Đào Hoa đảo quá lâu mà sau khi báo tin đã vội vàng chạy trốn thật xa.

"Phải làm sao mới được đây?"

Phong Mãn Lâu sợ đếm mức đầu đầy mồ hôi lạnh, thực lực của Bạch Vũ Đảo cũng không chênh lệch nhiều với Hắc Sa Đảo, nếu Ngân Giáp ma đầu lại ra tay với Phong gia thì chắc chắn cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Thậm chí... Thực lực Đào Hoa đảo bây giờ còn kém hơn! Ngay cả một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cũng không có.

"Nhanh chóng bẩm báo cho liên minh!"

"Chuyện này sớm đã có người làm, hay là liên hệ Bạch Vũ Đảo, Kim Diễm Đảo để ba đảo bảo vệ lẫn nhau? Kim Nha lão quái... Không, lúc trước Kim Nha lão tổ đã hóa thù thành bạn với chúng ta..."

...

Một đám tu sĩ Luyện Khí trung kỳ gấp đến mức xoay vòng vòng.

"Hừ, tầm nhìn hạn hẹp!"

Hoa Thiền Quyên cười lạnh: "Dẫn sói vào nhà!"

Nàng nhìn Nguyễn Đan: "Đảo chủ ở đâu? Cho dù đảo chủ ra ngoài tìm cơ duyên thì có chuyện lớn như vậy xảy ra... Đồ đệ như ngươi phải có cách liên hệ với đảo chủ chứ?"

Phương Tịch phát hiện những lão tu lúc nãy vẫn như con ruồi không đầu thì bây giờ đã có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, lập tức không còn gì để nói.

'Những tên này đã muốn gọi Nguyễn Tinh Linh về từ lâu, nhưng không muốn gánh trách nhiệm này... Phá hỏng đại nghiệp Trúc Cơ của đối phương chắc chắn sẽ bị ghi hận.'.

'Cuối cùng tính cách của Hoa đạo hữu hơi quái gỡ, nếu là nàng ngày xưa đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu, không đến mức bị đẩy ra làm vũ khí.'.

Nguyễn Đan nghe vậy, vẻ mặt cũng không thay đổi: "Ta cũng không có cách liên hệ với sư tôn."

Lời này chắc chắn là giả, nhưng dưới cách nhìn của nàng, an nguy của toàn bộ Đào Hoa đảo cũng không quan trọng bằng sư tôn Trúc Cơ.

Dù sao thì linh mạch cúng rất khó hủy, bây giờ trên Hắc Sa đảo chỉ là một mảnh hỗn loạn, cướp tu giết người, cưới tài phú, lấy hết tất cả linh dược xong sẽ chủ động rút lui, không thể nào chờ Đội Chấp Pháp Liên Hợp đến bao vây.

Nếu tu sĩ nào của Mạc gia có gan lớn thì bây giờ có thể trở về tuyên bố trùng kiến gia tộc...

"Cái gì?"

"Sao lại như vậy?"

Nghe Nguyễn Đan nói không thể liên hệ sư tôn, dù là Phong Mãn Lâu cũng kinh ngạc và kinh hoàng.

"Chư vị không cần lo lắng."

Nhìn thấy tình hình này, Nguyễn Đan cười khẩy: "Cướp tu cướp Hắc Sa đảo xong sẽ lập tức đi ngay, chúng sẽ không dừng lại ở đảo gần đó... Ta cũng đã dùng thân phận đại diện đảo chủ báo lên liên minh Tam Thập Lục Đảo, đội chấp pháp rất nhanh sẽ đến đây, mọi người không cần lo lắng."

Phương Tịch rời khỏi sảnh nghị sự, hắn cảm thấy hôm nay đến đây là sai lầm.

Mọi người cãi nhau cho đã rồi cũng không có kết quả gì.

Mà nhìn thái độ của Nguyễn Đan là đã quyết tâm, dù hi sinh Đào Hoa đảo cũng không muốn quấy nhiễu Nguyễn Tinh Linh Trúc Cơ...

Thật ra nếu suy nghĩ theo vị trí của đối phương thì Phương Tịch cũng cảm thấy đối phương làm rất đúng.

Chỉ cần sư tôn Trúc Cơ thành công, chỉ một cái Đào Hoa đảo thì tính là gì?

Đáng tiếc, bây giờ hắn ở trong bộ phận bị vứt đi.

'Có lẽ tình hình cũng sẽ không xấu đến như vậy, cướp tu cướp Hắc Sa đảo chắc chắn phải trốn xa ngàn dặm... Chỉ là có hai điểm trong đó không thể giải thích rõ.'.

'Một, Ngân Giáp ma đầu là chó của Chung gia nuôi, hành động lần này là phía trên gợi ý hay là tâm huyết dâng trào?'.

'Hai, nếu tùy tiện tìm đảo để cướp thì Đào Hoa đảo càng tốt hơn Hắc Sa đảo, vì sao lại không chọn Đào Hoa đảo?'.

'Chẳng lẽ có dụng ý khác?'.

"Thế thúc? Lão điệt bồi ngài đi một đoạn."

Không lâu sau, có người đuổi theo hắn, là Mộc Trung.

"Ừm, vậy đi chung đi."

Phương Tịch cùng Mộc Trung đi đến núi Song Tử Đông, nhìn lá cờ trắng của phân gia Mạc gia đang treo, nhất thời đều trầm mặc.

"Thế đạo này, thật sự khó dò..."

Mộc Trung đi trên bờ linh điền chợt thở dài: "Năm đó Mạc gia cưỡng ép thu đất, bây giờ lại rơi vào kết quả như vậy... Ha ha, quả nhiên là ác giả ác báo!"

Thật ra tu tiên giới không có nhân quả báo ứng, tất cả chỉ là lão tự an ủi bản thân mà thôi.

"Đây là hai mẫu đất của nhà ta, đã trồng linh mễ mười mấy năm rồi, linh khí dồi dào, có lẽ năm sau sẽ trồng được thảo dược..."

"Mộc gia ta ở đây chỉ có chút cây này, dù cướp tu đến dây, lão hủ cũng sẽ liều mạng với chúng."

Mặt trời chiều ngã về tây, Mộc Trung nắm một nắm đất, xiết chặt trong lòng bàn tay, ngồi trên bờ ruộng: "Đáng tiếc... Lão chất nhi đã không còn khí lực."

Vừa dứt lời, đôi mắt của lão chậm rãi khép lại, đất trong tay cũng rơi ra.

Lão tu sĩ của Mộc gia này, cuối cùng vẫn chết trước khi kiếp nạn đến.

"Yên tâm đi đi..."

Bây giờ Phương Tịch đối với sinh mạng lực vô cùng nhạy cảm, hắn biết người này đã thật sự tử vong, hơn nữa là đã đến đại nạn, thọ tận mà chết, ở trong tu tiên giới cũng xem như lão đã có kết cục không tệ.

Về phần vì sao Mộc Trung lại tìm hắn nói nhiều chuyện khó hiểu như vậy?

Không gì hơn mà muốn kéo quan hệ, hi vọng hắn nhớ lại tình nghĩa ba nhà năm xưa mà lúc có chuyện bảo vệ một mạch cuối cùng này mà thôi.

Đội chấp pháp của liên minh Tam Thập Lục Đảo rất nhanh đã đến,

Mấy chiếc phi chu tuần tra ở khu vực phụ cận một thời gian thì tuyên bố cướp tu đã chạy, mọi người tiếp tục an cư lạc nghiệp.

Sau đó rời khỏi khu vực này, không mang đi một áng mây.

Cách làm này khiến nhiều tu sĩ đều có cảm giác không ổn.

Hai tháng sau.

Phỉ Thúy Nhai.

Phương Tịch thưởng trà ở dưới gốc Đào Hoa Thụ, bên cạnh hắn có hai người Hải Đại Quý và Vương Tiểu Hổ đứng đấy.

Không lâu sau, Lô Quá đi đến, trên tay còn cầm một phong thư.

"Lão gia, ta nhờ vài người quen trong đội chấp pháp tìm hiểu, đã thám thính được tin tức thật sự."

Lô Quá khom người nói.

"Nói kết luận!" Phương Tịch vẻ mặt không thay đổi nói, nhưng Vương Tiểu Hổ và Hải Đại Quý thì lại cảm thấy bầu không khí bốn phía không hiểu sao lại ngưng trọng hơn.

"Lần này Đội Chấp Pháp Liên Hợp tuần tra thật sự hơi qua loa."

Lô Quá hít sau rồi trả lời: "Hơn nữa đa phần đã rút về phường thị Linh Không... Chuyện này đúng là có chỗ không bình thường, không phù hợp với quy củ lúc trước."

"Quả nhiên..."

Phương Tịch cảm thán, tròng lòng hắn thì đã đắng chát:

'Có thể khiến hai thế lực lớn phải liên thủ đối phí, Nguyễn Tinh Linh thật sự không hổ là Đào Linh tiên tử...'.

Nguyễn Tinh Linh ra ngoài tìm cơ duyên Trúc Cơ đã năm năm, từ lâu đã không thể che giấu, người nên biết đều đã biết.

Long Ngư Chung gia chắc chắn sẽ không muốn Tam Thập Lục Đảo lại có thêm một vị Trúc Cơ.

Về phần trong Tam Thập Lục Đảo e là cũng có người không nguyện ý thấy cảnh này.

Bởi vậy mới có chuyện Ngân Giáp ma đầu tập kích Hắc Sa đảo.

Chính là vì muốn ép Nguyễn Tinh Linh trở về, kéo dài thậm chí phá hư Trúc Cơ của nàng.

Thậm chí lúc trước Nguyễn Đan bị ám sát cũng chưa chắc sẽ không có quan hệ với chuyện này.

Về phần vì sao không trực tiếp tàn sát Đào Hoa đảo?

'Nguyễn Tinh Linh thông minh lại ẩn nhẫn, năm đó dù cả nhà bị diệt thì nàng vẫn lặng lẽ ở bên ngoài tu hành, sau khi đến Luyện Khí hậu kỳ mới trở về báo thù chính là ví dụ tốt nhất.'.

'Diệt Đào Hoa đảo chỉ khiến tâm nàng không còn lo lắng, nói không chừng lại thúc đẩy nàng Trúc Cơ...'.

'Trước hết diệt Hắc Sa đảo thì áp lực với Đào Hoa đảo sẽ không tầm thường.'.

'Chỉ là chúng không ngờ, Nguyễn Đan thật sự đứng vững dưới áp lực, thà chết chứ không gọi Nguyễn Tinh Linh trở về...'.

Phương Tịch cảm thấy dường như hắn đã nắm bắt được mạch lạc những chuyện xảy ra gần đây.

'Chuyện này, tỉ lệ lớn là mấy tên cao tầng Luyện Khí viên mãn đang chủ trì...'.

Nếu có tu sĩ Trúc Cơ âm thầm ẩn núp, thậm chí ẩn núp trên Đào Hoa đảo, thăm dò Phỉ Thúy Nhai thì Phương Tịch chắc chắn sẽ có cảm ứng.

Bởi vì hắn đã luyện thành thần thức!

Hơn nữa trong phạm vi của Yêu Ma Thụ thì cảm ứng của hắn càng nhạy bén hơn.

'Mà hướng chủ công, không thể nghi ngờ gì chính là Hồ Kính Nguyệt. Mục tiêu trọng điểm là Nguyễn Đan.'.

Nếu là cướp tu thông thường, chắc chắn sẽ dễ trước khó sau, tiến công chỗ phòng thủ yếu kém, lại cách Hồ Kính Nguyệt khá xa như Phỉ Thúy Nhai trước xem có được hay không rồi mới tính tiếp.

Nhưng nếu có kế hoạch và mục tiêu thì vẫn là tiến công Hồ Kính Nguyệt.

Dù sao thì Phương Tịch chỉ là một người quen có giao tình mỏng manh, mà Nguyễn Đan lại là ái đồ.

'Trong chuyện này, Chung gia là chủ lực, vày tên cao tầng trong liên minh Tam Thập Lục Đảo phụ trách cản trở, tỉ như cố ý gây ra lỗ thủng trong quá trình đều tra, để Ngân Giáp ma đầu quát tháo. Song phương có sự ăn ý lẫn nhau."

'Lập trường của ta sao?'.

'Có thể cứu thì sẽ cố gắng cứu, nếu không làm được thì lập tức bứt ra mà đi.'.

'Vì sao lại có nhiều người đến đây quấy rầy ta trồng cây như vậy?'.

'Lần này ta nhớ rõ... Những ai quấy rầy ta trông cây, đều phải chết! ! !'.

Lệ khí vừa lóe lên trên mặt Phương Tịch đã lập tức biến mất, lại khiến ba người xung quanh đều không rét mà run.

Hắn nhìn mấy người Vương Tiểu Hổ rồi trầm giọng nói: "Gần đây thế cục bất ổn, ta muốn thu hồi quyền hạn ra vào Tiểu Vân Vũ Trận bình thường của các ngươi, trận pháp này sẽ thương xuyên mở toàn lực. Các ngươi luyện thêm phát thuật và kỹ nghệ bảo mệnh, nêu không đến lúc đại loạn mời hối hận thì sẽ không kịp."

"Đa tạ lão gia nhắc nhở."

Lô Quá biến sắc, dường như y đã đoán được gì đó.

Về phần Vương Tiểu Hổ và Hải Đại Quý thì vẫn tỉnh tỉnh mê mê.

Có đôi khi, ngươi vô trị lại càng hạnh phúc hơn.

Phương Tịch chuẩn bị đến lúc đó sẽ nhắc Vương quả phụ một câu là xong, thời khắc mấu chốt nữ tu này lại đáng tin lạ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận