Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 556: Đệ nhị Nguyên Anh

"Chẳng lẽ đạo hữu thật sự muốn làm địch với Cổ Tiên Môn ta sao?"

Sắc mặt của Bàn Ân cũng lạnh đi.

"Không phải bản chân quân muốn làm địch của Cổ Tiên Môn mà là các ngươi khinh người quá đáng! Hứa hẹn bồi thường lại không nhận nợ."

Phương Tịch dùng thần thức quét qua, hắn đã xác định Cổ Tiên Môn chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh này, lúc này hắn hừ lạnh, ném một túi trữ vật ra.

Quang hoa chợt lóe!

Từng thân ảnh lần lượt xuất hiện.

Đầu tiên là sáu, bảy con khôi lỗi cấp Kết Đan, từ hình thú đến hình người đều có, bên ngoài khắc rất nhiều linh văn, quang hoa lấp lánh.

Sau đó Phương Tịch vỗ túi trữ vật, lại có một con khôi lỗi khí tức kinh khủng bay ra, khôi lỗi này đầu ưng thân người, sau lưng mọc hai cánh, cánh tay phải có hình vuốt chim, rõ ràng là một con khôi lỗi cấp bốn hạ phẩm.

Khôi lỗi này cũng là một bộ khôi lỗi truyền thống huyết thống tu tiên thuần khiết duy nhất trong tay của Phương Tịch.

"Khôi Lỗi Thuật!"

Bàn Ân kinh hô: "Ngươi lại là Khôi Lỗi Sư sao? !"

Khôi Lỗi Thuật ở tu tiên giới rất hiếm, nhưng thường thì rất nhiều tu tiên giả cũng không dám trêu chọc Khôi Lỗi Sư cấp cao, cũng là vì không biết hắn nắm giữ bao nhiêu khôi lỗi cấp cao, thậm chí còn có thể một người chống lại cả một tông môn.

Tỉ như trên tay của Thiên Khôi Chân Quân này lại có khôi lỗi cấp bốn, lại thêm mấy cỗ khôi lỗi cấp cao có thể so với Kết Đan thì thực lực cao tầng đã không kém hơn Cổ Tiên Môn bao nhiêu!

Cổ tu không muốn đối đầu Khôi Lỗi Sư cũng vì khôi lỗi là vật chết, rất nhiều cổ trùng không có tác dụng gì với chúng!

"Nghe nói cổ thuật của Cổ Tiên Môn vô song Tây Mạc, lần này phải lĩnh giáo một phen."

Phương Tịch cười ha ha, Thần Thức Niệm Đầu cấy trong khôi lỗi nhanh chóng vận chuyển.

Con khôi lỗi đầu ưng thần người kia vỗ cánh, từng phù văn hiện lên trên cánh, kết nối với nhau, hình thành từng cấm chế.

Vù vù!

Cuồng phong gào thét bốn phía, khuấy động phong vân trong phạm vi hơn mười dặm.

Pháp lực cấp Nguyên Anh kinh khủng dập dờn khiến tất cả tu sĩ Kết Đan ở dưới đều biến sắc.

Hống hống!

Một con khôi lỗi Kết Đan nhào ra.

Khôi lỗi này chính là một con khôi lỗi hình chim, tốc độ phi hành của nó rất nhanh, nó lượn nửa vòng quanh Bàn Ân như một đạo lưu quang vàng óng rồi há miệng phun một tia vàng óng ra.

Khôi lỗi Kết Đan khác thì phun từ trong miệng ra những cột sáng màu sắc khác nhau, hoặc là bắn ra mâu sắt linh quang lấp lánh... Trong nháy mắt, quang hoa đủ mọi màu sắc gần như vây kín Bàn Ân.

Bàn Ân hừ lạnh, lắc Bách Độc Thần Sát Phiên trong tay.

Một đạo ngũ sắc hà quang tỏa ra, sau khi những công kích đầy màu sắc tiến vào bên trong thì lại giống như trực tiếp tan ra vậy!

Không những vậy, ở trong hào quang lại xuất hiện từng hư ảnh ngũ độc như ngô công, thiềm thử, tri chu... Có tiếng tê tê, chợt chúng dung hợp với nhau hóa thành một con thiên hạt bích lục to lớn, con thiên hạt này to cỡ trăm trượng, giương nanh múa vuốt, cái đuôi như roi thép đảo loạn, một cây châm đuôi đỏ thẫm không gì sánh bằng, nhìn như nó có mang theo loại kỳ độc nào đó!

Thần sắc Phương Tịch không thay đổi, dù số lượng khôi lỗi Kết Đan lớn thì ở trong đấu pháp của Nguyên Anh cũng chỉ mang đến tác dụng kiềm chế.

Hai tay của hắn kháp quyết, bắt đầu khống chế khôi lỗi đầu ưng thân người.

Ngân giáp khôi lỗi vỗ cánh, cuồng phong gào thét vô cùng vô tận, hóa thành từng vòi rồng, gào thét cuốn đến thiên hạt bích lục.

Cùng lúc đó, trên cánh tay trái của nó đại phóng linh quang, một cây ngân sắc trường mâu xuất hiện, ở trên trường mâu còn khắc rất nhiều phù văn, bộc phát ra linh quang kinh người.

Sưu!

Khôi lỗi đầu ưng thân người chợt ném ra, ngân sắc trường mâu này như mang theo phong lôi, trong nháy mắt đã đến trước mặt của thiên hạt bích lục.

Một tầng hào quang ngủ sắc xuất hiện, va chạm với ngân sắc phong lôi, điên cuồng tiêu hao.

"Nhanh!"

Bàn Ân ở trong Bích Ngọc Thiên Hạt nhìn thấy cảnh này thì vẻ lạnh lùng chợt lóe trong mắt, cô ta chợt đổi ấn quyết.

Phốc!

Đuôi của Bích Ngọc Thiên Hạt nhổng lên rất cao rồi chợt hất lên!

Sưu!

Cây châm đỏ thẫm ở đuôi nó trong nháy mắt bay ra, bắn đến bản thể Phương Tịch.

Cây châm này mang theo mùi tanh hôi, hình thể rất lớn, không khác gì một mũi tên vậy.

Vẻ mặt của Phương Tịch không thay đổi, khôi lỗi đầu ưng thần người vừa vung hai cánh lên đã ngăn ở trước người hắn.

Cây châm đỏ thẫm kia trực tiếp xuyên thấu quang tráo linh lực do khôi lỗi phóng ra ngoài rồi đâm lên ngân giáp trước ngực của khôi lỗi, mặc dù tốc độ của nó đã chậm lại nhưng vẫn đâm vào hơn phân nửa.

Tay trái của khôi lỗi chụp lấy phần đuổi của cây châm rồi rút nó ra.

Ở trên ngực của khôi lỗi xuất hiện một lỗ thủng đen nhánh, còn có thể thấy được linh văn tinh mịn ở bên trong.

Bàn Ân nhìn thấy cảnh này thì trong mắt chợt lóe dị sắc.

Một đạo kim sắc hiện lên ở sau lưng Phương Tịch.

Trong kim quang lại có một kim sắc tiểu nhân xuất hiện, gương mặt của tiểu nhân này rất giống với Bàn Ân, trong tay nó cầm một hoàng sắc ngọc bội, vậy mà là đệ nhị Nguyên Anh của Bàn Ân!

Nguyên Anh này cũng không nhiều lới, nó trực tiếp ném ngọc bội trong tay ra.

Trên ngọc bội có hoa văn dị thú hai đầu, lúc này hư ảnh hiện ra, trong miệng phun độc hỏa liệt diễm.

Quang tráo phòng ngự trên thân của Phương Tịch tiếp nhận loại độc hỏa này lại lập tức có chút bất ổn.

Kim sắc tiểu nhân lại thuấn di một cái, đã đến sau lưng Phương Tịch, tay nhỏ nắm lại thành quyền, nhẹ nhàng đấm ra.

Ba!

Một mảnh linh quang ở sau lưng Phương tịch vỡ vụn trong nháy mắt.

Ngay lúc tiểu nhân này còn muốn tiến lên thì một bóng đen từ trên trời giáng xuống.

Đó là mộc khôi lỗi Thiết Dực Ưng!

Khôi lỗi này hóa thành hình người, chính là một nam tử có mũi ưng và gương mặt lạnh lùng, hai tay của nam tử hóa thành vuốt chim đen nhánh cào ra, trong hư không chợt có thể sáu đạo hắc nhận giăng khắp nơi!

Kim sắc tiểu nhân thấy vậy thì chỉ có thể hú lên quái dị, bất đắc dĩ thối lui.

Nó lại thuấn di lần nữa đã đến bên cạnh Bàn Ân, bị tay áo của cô ta cuốn đi.

"Đệ nhị Nguyên Anh? !"

Phương Tịch nhìn qua Bàn Ân, trong giọng nói của hắn mang theo sự ngưng trọng: "Đạo hữu lại tế luyện một con Kim Tàm Cổ Thiên cấp thành đệ nhị Nguyên Anh! Nghe nói loại cổ trùng có thể luyện hóa thành đệ nhị Nguyên Anh này còn có rất nhiều diệu dụng."

"Đạo hữu cũng ẩn tàng rất sâu, vậy mà lại còn một con khôi lỗi cấp bốn."

Thần sắc của Bàn Ân cũng trịnh trọng: "Còn biết rất nhiều về cổ tu như ta..."

Cô ta trầm ngâm một phen rồi chợt thu Bách Độc Thần Sát Phiên lại, nở nụ cười xinh đẹp: "Đôi bên chúng ta cũng không có thù oán gì, sao phải đánh sống đánh chết? Ngũ Hỏa Cổ này, Cổ Tiên Môn ta sẽ tặng cho đạo hữu..."

Ở giữa tu sĩ Nguyên Anh, trừ phi là thù sâu như biển, nếu không thì sẽ không tùy tiện vật lộn sống chết.

Trước đó Bàn Ân đấu pháp với Phương Tịch chẳng qua chỉ là đọ sức thần thông pháp lực lẫn nhau, có chiều hướng đến điểm là dừng nhiều hơn.

Bây giờ, Bàn Ân phát hiện Phương Tịch có hai khôi lỗi cấp bốn, thật sự khó mà hạ được nên đương nhiên sẽ chọn hòa giải.

So sánh với đắc tội một Nguyên Anh lão quái thì mặc dù Ngũ Hỏa Cổ trân quý nhưng cũng không tính là gì.

"Nếu như vậy thì đa tạ đạo hữu."

Phương Tịch mượn dốc xuống lừa, mặc dù hắn có thể lấy Phượng Thập Tam hoặc Thanh trưởng lão ra, trực tiếp diệt đi Thái Thượng trưởng lão Cổ Tiên Môn này nhưng làm như vậy thì quá phô trương.

Huống chi hắn cũng không được lợi ích gì.

"Ngũ Hỏa Cổ ở trong Bách Luyện Quật của bản môn, còn mời đạo hữu theo thiếp thân vào trong..."

Bàn Ân gật nhẹ đầu, phiêu nhiên trở về Cổ Tiên Môn.

Phương Tịch thu khôi lỗi, khống chế một đạo thanh quang đi sau lưng cô ta.

Thật ra, cảnh linh quang phòng ngự rung lắc vừa rồi cũng là do hắn cố ý.

Nếu không với sự cứng cỏi đã tiến thêm một bước của Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bây giờ thì dù hắn để mặc cho cô ta công kích mấy canh giờ cũng chưa chắc có thể chấn động chút nào...

Đương nhiên Bàn Ân không biết nội tình trong này, cô ta thấy Phương Tịch dám chủ động bước vào sơn môn thì trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc: 'Người này dám chủ động vào đại trận hộ môn của ta thì tất có thứ để dựa vào!'.

Hai tu sĩ Nguyên Anh bay vào trong Cổ Tiên Môn thì đã thấy mấy đạo lưu quang tiến lên đón, trong đó đều là tu sĩ Kết Đan.

Trên người những tu sĩ Kết Đan này có xăm hình ngũ độc, mặc áo ngắn màu chàm, quần xanh dài, trên đầu còn quấn khăn đen, cách ăn mặc có chút cổ quái.

Một lão giả có hoa văn hình con cóc đỏ thẫm trên mặt mở miệng: "Thái Thượng trưởng lão, vị này..."

"Vị này là Thiên Khôi Chân Quân, cùng ta không đánh nhau thì không quen biết, xem như hảo hữu của bản tọa..."

Bàn Ân cười tủm tỉm nói.

Phương Tịch cũng không phủ nhận, còn những tu sĩ Kết Đan kia lại không dám nhiều lời, trực tiếp khom người hành lễ, miệng gọi 'sư thúc'.

Ở trong tu tiên giới, chênh lệch một đại cảnh giới giống như rãnh trời.

Đồng thời mỗi một tu sĩ có thể tu luyện đến Kết Đan thì đều đã thành tinh, cho dù trước đó đã nhìn thấy Thái Thượng trưởng lão đánh nhau với đối phương thì bây giờ cũng cố gắng xem như mình bị mù vậy.

"Đạo hữu, mời!"

Bàn Ân dẫn Phương Tịch đến trước một động quật tối om như mực.

Bên trong động này có gió rét thổi ra, phía trên có ba chữ Bách Luyện Quật đỏ thẫm, to lớn.

Phương Tịch bước vào trong, lập tức phát hiện sơn động này đâm thẳng vào lòng núi, mà bên trong ngọn núi này như bị đào rỗng vậy, hiện ra kết cấu phức tạp như tổ ong.

Gần như ở cuối mỗi ngã ba đều kết nối với một căn mật thất luyện cổ, thỉnh thoảng sẽ có đệ tử Cổ Tiên Môn vào trong đó lấy cổ trùng ra hoặc bỏ vào rất nhiều độc vật.

"Đạo hữu thấy chỗ này thế nào?"

Bàn Ân bước ở phía trước, nở nụ cười xinh đẹp mà hỏi thăm.

"Dùng địa thế thành trận... Bản thân Bách Luyện Quật này đã là một trận pháp khổng lồ, chỉ là thiên về phương diện luyện cổ."

Phương Tịch nhàn nhạt trả lời.

'Quả nhiên người này tinh thông trận pháp...' Trong lòng Bàn Ân khẽ động, càng cảm thấy may mà mình không có tâm tư mượn đại trận để giữa tên Thiên Khôi Chân Quân này lại.

Hai người không ngừng đi sâu vào trong, rất nhanh đã đến lòng núi.

"Chỗ này chính là cấm địa của bản môn, dù một số trưởng lão Kết Đan cũng không thể vào."

Bàn Ân dẫn Phương Tịch đến trước một hang động, trong tay hiện ra một cái lệnh bài xanh thẫm, quơ quơ trước cấm chế: "Mở!"

Cấm chế nặng nề mở ra, một thạch môn đơn giản xuất hiện.

"Ngũ Hỏa Cổ ở trong đó, mặc dù cổ này chỉ là Địa cấp nhưng nếu có thể dùng các loại linh diễm trân quý hiếm thấy bồi dưỡng thì có hi vọng đến Thiên cấp."

Hai tay Bàn Ân kháp quyết, đánh ra một đạo pháp lực vào trên thạch môn.

Hắc quang chợt lóe lên ở bên ngoài thạch môn, rồi ầm ầm mở ra.

Rất rõ ràng, ngoài một tầng cấm chế ở bên ngoài thì trên thạch môn này còn một tầng cấm chế bí mật.

Nếu cưỡng ép tấn công thì chắc chắn sẽ bị phản phệ.

Xoẹt xẹt!

Thạch môn mở ra, có một đạo hàn khí băng sương lan ra ngoài.

Phương Tịch phóng mắt nhìn đến thì đã thấy một động hàn băng.

Ở bên trong động có một cái bàn đá, một con cóc trắng to cỡ bàn tay đang nằm trên bàn, khí tức của nó vô cùng yếu ớt.

"Thiếp thâm sẽ giải trừ phong ấn của nó, đến lúc đó đạo hữu trực tiếp dùng pháp lực luyện hóa là được."

Bàn Ân ôn nhu giới thiệu mấy điểm quan trọng khi luyện hóa Ngũ Hỏa Cổ, sau đó lập tức phẩy tay áo.

Hàn băng ở bốn phía nhanh chóng tan đi.

Tí tách! Tí tách!

Trong tiếng giọt nước nhỏ xuống, con cóc đang nằm trên tảng đá chợt mở mắt ra, lộ ra đôi mắt đỏ tươi, tiếng kêu của nó như chuông lớn: "Ộp ộp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận