Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 934: Đại cục

Thanh quang lóe lên.
Từ khi Phương Tịch bay ra khỏi trận pháp, đến chỉ trong vòng mấy chiêu đã giải quyết Hợp Thể Vọng Nguyệt Tộc, bắt Nguyên Anh, tiện thể đánh trọng thường một tu sĩ Hợp Thể ẩn nấp khác rồi trở về thì cũng chỉ trong khoảnh khắc, có thể nói là hành động nhanh chóng, vô cùng nhanh chóng.
"Đây... Đây thật sự là Thái Thượng trưởng lão sao?"
Lương Như Long nhìn thấy cảnh này thì khuôn mặt đỏ lên.
Y thường xuyên lăn lộn ở Tam Giới Sơn, cũng được chứng kiến Phương Tịch lực áp hai Hợp Thể của Tử Y Lâu, từng nghe lời đồn thần thông pháp lực của Thái Thượng trưởng lão không kém hơn tu sĩ Hợp Thể trung kỳ.
Nhưng Hợp Thể Vọng Nguyệt Tộc chính là Hợp Thể trung kỳ đỉnh phong, còn là một chủ tướng!
Vậy mà trong lúc hai quân đang giằng co lại bị bắt dễ như vậy, chẳng phải đại biểu là: Thần thông pháp lực của Thái Thượng trưởng lão đã có thể sánh với tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ rồi sao?
Dù ở trong ba tộc nhân, yêu, ma thì tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ cũng rất hiếm, thậm chí nếu cạnh tranh vị trí Yêu Tộc Thất Thánh, Ma Tộc Lục Vương, Nhân Tộc Ngũ Tử thì cũng có khả năng thành công rất lớn! Tỉ như vị Thần Toán Tử tiền bối nào đó...
Nếu không phải lão bị rơi vào bẫy ở Hãm Không Đảo thì bây giờ một trong Nhân Tộc Ngũ Tử chắc chắn có một chỗ của lão!
Dù sao bây giờ cũng là thời chiến nên tất cả đều giản lược.
"Sư thúc..."
Thủy Linh Tâm nhìn Phương Tịch, trong đôi mắt đẹp chỉ có sự lo lắng.
Còn Vân Hi Tiên Tử và các Phản Hư như Bảo Liên Phu Nhân thì rất mừng rỡ.
Trong loạn thế được một cường giả như vậy che chở thì xác suất sống sót mới lớn hơn!
Ầm ầm!
Lúc này trong phù trận do Phương Tịch phóng ra mới hao hết linh lực, quang mang lóe lên rồi hóa thành tro tàn.
Lôi quang tán đi, hiện ra một tên Cửu Xi tộc nhân.
Trên thân cô ta đầy vết cháy đen, cô ta chợt gầm lên rồi hóa thành một nữ tu mặc giáp đỏ.
"Truyền lệnh, rút quân!"
Cô ta nhìn Cửu Long Yểm Nhật Đại Trận với vẻ mặt đầy kiêng kỵ, sau đó truyền lệnh.
Rất nhiều dị tộc đưa mắt nhìn nhau, tu sĩ Hợp Thể Vọng Nguyệt Tộc thống lĩnh chi đại quân này đã bị hủy pháp thể, Nguyên Anh cũng bị bắt.
Luyện Hồng Thường đứng ra tiếp nhận chính là chuyện thuận lý thành chương.
Bọn chúng không cam lòng mà trừng mắt nhìn đại trận, phát ra từng tiếng gào thét, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ rút quân.
"Cũng thông minh!"
Phương Tịch nhìn thấy cảnh này thì không khỏi khen thầm.
Mặc dù những liên quân dị tộc này không thể phá được Cửu Long Yểm Nhật Đại Trận nhưng vẫn có thể tiêu hao lực lượng của trận pháp.
Mà quân trận do rất nhiều tu sĩ Phản Hư, Hóa Thần liên thủ tạo thành, tụ lực công kích lại thì dù bản thân hắn cũng không muốn đón đỡ.
Mặc dù hắn có thể mượn lực trận pháp thỉnh thoảng đánh lén một lần nhưng nếu làm nhiều lần sẽ có nguy hiểm, sẽ không thủ được.
Bây giờ tu sĩ Hợp Thể kia chọn lui binh cũng tiện cho hai bên.
"Nhưng mà Cửu Xi tộc..."
Nghĩ đến bộ dáng của đối phương thì Phương Tịch không khỏi hơi tiếc.
Nếu biết trước thì hắn sẽ đặt mục tiêu lên người đối phương, bắt lại nghiên cứu một phen.
Dù sao đây cũng là đại tộc dám tranh phong với nhân, yêu, ma mà!
Nói không chừng cấu tạo thân thể của chúng có gì đó đặc thù.
Trong tĩnh thất.
Phương Tịch ngồi xếp bằng, trước mặt có từng cây trận kỳ, trận bàn nhỏ sắp xếp theo phương vị bát quái, bốc lên từng cột sáng.
Từ trên cột sáng có từng sợi xiềng xích trói một Nguyên Anh xanh thẳm ở trong trận pháp.
Nguyên Anh này đương nhiên là tên Hợp Thể Vọng Nguyệt Tộc kia.
Trong đôi mắt của hắn có hai màu vàng xanh liên tục hiện lên, nhờ phục dụng mắt của Thiên Mục Điểu lâu dài nên Khô Vinh Huyễn Đồng của Phương Tịch tăng lên rất nhanh.
Đến lúc này hắn đã có thể đình trệ tu sĩ Hợp Thể trung kỳ trong lúc đấu pháp, khiến tâm ma bất ngờ bộc phát để tạo ra cơ hội cho mình.
Bây giờ hắn sử dụng thì có thể khiến thần hồn Nguyên Anh mơ màng, dễ sưu hồn!
Theo tiếng chú ngữ vang lên, hai tia sáng vàng xanh chui vào trong đôi mắt của Nguyên Anh khiến mặt nó hiện ra vẻ đau khổ kịch liệt.
Nguyên Anh của tu sĩ Hợp Thể đã thực chất một nửa, nếu không phải thần thức của Phương Tịch đủ mạnh, lại dùng các loại thủ đoạn khiến thần hồn Nguyên Anh Hợp Thể này yếu đi thì hắn thật sự rất khó sưu hồn.
Dù lúc này hắn cũng cảm thấy rất khó khăn, chỉ có thể lấy được một số tin tức vụn vặt.
"Vọng Nguyệt nhất tộc lại có tu sĩ Đại Thừa sao? Mặc dù hắn đang ở chiến trường Tam Giới Sơn nhưng bị ta xử lý một tộc nhân Hợp Thể trung kỳ đỉnh phong ưu tú, nói không chừng Đại Thừa kia sẽ nhớ thương ta, xem ra sau này không thể ra khỏi trận pháp nữa."
Phương Tịch đã thành thói quen với chuyện này từ lâu rồi.
Lúc ở Luyện Khí, Trúc Cơ thì hắn chỉ thích ở một chỗ, dùng đại trận bảo vệ, yên lặng cẩu chờ phát triển.
Đến bây giờ tính này vẫn không thay đổi!
"Vọng Nguyệt Tộc... Có thể luyện hóa lực lượng nguyệt hoa tu luyện, nếu vào ban đêm thì thần thông pháp lực của tu sĩ Hợp Thể này còn tăng lên một đoạn... Cũng do hắn quá khinh địch, không chọn vào ban đem có lợi hơn, nếu không ta muốn bắt được hắn cũng phải tốn rất nhiều sức lực."
"Trong đại quân dị tộc xâm chiếm Thiên Phạm Vực lần này, chủ yếu là Vọng Nguyệt nhất tộc, Đại thống lĩnh là một tên Vọng Nguyệt Tộc Hợp Thể hậu kỳ... Nếu bắt luôn cả tên dị tộc này thì có ba thành khả năng Liên minh dị tộc sẽ lui quân, bảy thành khả năng sẽ có chiến lực Đại Thừa tham dự..."
"Mà trong nhân tộc ta, ba vị Đại Thừa bị thương không nhẹ, trong ngàn năm cũng khó mà khôi phục lại trạng thái toàn thịnh... E là khó mà cản được."
Mặc dù trong nhân tộc vẫn còn Đại Thừa ẩn thế nhưng yêu tộc và Cửu Xi tộc cũng có!
Nếu nhìn từng tình huống xấu nhất thì nói không chừng hai phe đã âm thầm giao thủ rồi.
Nhìn chiến cuộc bây giờ e là hai tộc nhân ma đều ăn chút thiệt thòi, dù sao trong hai tộc nhân ma ngoại trừ Tử Huyễn Ma Tổ vẫn lạc ra thì hai Ma Tổ của ma tộc, ba vị Đại Thừa của nhân tộc đều bị trọng thương.
Nếu không phải giữa các tu sĩ Đại Thừa rất khó phân sinh tử thì nói không chừng lần này còn có mấy vị nữa vẫn lạc.
Như vậy so sánh trên thực lực Đại Thừa thì hai tộc nhân ma đã rơi vào hạ phong.
Biểu hiện trên chiến trường chính là chỉ có thể phòng ngự bị động.
Sau khi có được rất nhiều tình báo, biết rõ về cục diện chiến trường thì Phương Tịch lập tức quyết định dùng chiến lược co đầu rút cổ không ra.
Hắn ngốc mới đi giết tên Hợp Thể hậu kỳ Vọng Nguyệt Tộc kia, một mình tỏa sáng vào lúc hai tộc nhân ma im hơi lặng tiếng.
Đây chẳng khác gì tự tìm đường chết!
"Dù muốn kéo sập trời thì cũng có cách tốt hơn!"
Phương Tịch âm thầm quan sát Địa Tiên Linh Cảnh thì phát hiện linh cảnh lại lớn hơn, Vạn Mộc Mẫu Khí tươi tốt phồn thịnh, hội tụ thành một mảnh mây xanh.
"Chỉ cần qua hơn một trăm năm nữa... Thì ta đã có thể trùng kích Hợp Thể trung kỳ."
"Trong vòng ngàn năm có hi vọng Đại Thừa!"
"Bây giờ chỉ vì chút hư danh mà ra ngoài chinh chiến, thật sự không khôn ngoan... Ta mới là đại cục của nhân tộc, chỉ cần chống đỡ giúp ta một ngàn năm! Chờ ta thành tựu Đại Thừa rồi thì tất cả đều có thể vãn hồi!"
Phương Tịch rất chắc chắn với điểm này.
Với số lượng cương vực và thực lực của nhân tộc thì chống đỡ ngàn năm rất đơn giản.
Quyết chiến giữa các siêu cấp đại tộc dù có kéo dài từ mấy ngàn đến hơn vạn năm cũng rất bình thường.
Đồng thời hắn cũng không tin nội tình của nhân tộc chỉ có bao nhiêu đây.
Chắc chắn vẫn còn mấy con át chủ bài nữa.
"Phải tin vào trí tuệ của con người... Ta cũng không phải thiên tài hay nhân vật chính gì... Sinh linh Địa Tiên giới sẽ từ tìm được đường thoát."
"Chờ đến ngàn năm sau, nếu nhân tộc vẫn chưa vãn hồi được thì ra sẽ đến lấy lại sơn hà cũ."
Phương Tịch nhắm mắt lại, bắt đầu cảm ứng thế giới Thần đạo.
Thời gian trăm năm chỉ chớp mắt một cái đã trôi qua, nhưng mà chút thời gian này đã đủ cho thế giới Thần đạo có kết quả rồi đúng không?
Thế giới Thần đạo.
Thời gian hai mươi năm nhanh chóng trôi qua.
Thời gian hai mươi năm có thể khiến hài đồng trở thành người lớn, có thể khiến trung niên trở thành người già, có thể khiến một nơi trải qua hưng thịnh và lụi tàn...
Đối với Cam Ngọc thì thời gian hai mươi năm đủ cho y lẳng lặng đọc sách, thi đậu Cử Tài, sau đó vào kinh dự thi, lại đậu Tiến Sĩ.
Đến lúc này y đã là trung niên, mặt như quan ngọc, ba chòm râu dài, nhìn rất phiêu dật bất phàm.
Trong dinh thự.
Cam Ngọc đứng dưới gốc một cây hoa đào, thần sắc kinh ngạc.
Nhìn cây đào này y lại nhớ đến tiên sinh.
"Hai mươi năm dài đằng đẵng, cũng không biết tiên sinh đã đi đâu rồi?"
Cam Ngọc rất cảm kích vị Phương tiên sinh kia, năm đó sau khi y đỗ Đồng Sinh, cần cù đọc sách ba năm, đỗ Cử Tài thì y cũng chuyển người nhà vào huyện thành, hiếu kính với lão mẫu.
Cùng lúc đó y cũng âm thầm dò la tin tức của vị Phương tiên sinh kia.
Nhưng thứ nhận được khiến y chấn động.
Vị Phương tiên sinh kia cũng không rõ quê quán, lai lịch nhưng bất chợt xuất hiện vậy!
Điều này khiến Cam Ngọc lo sợ bất an, cho đến mấy năm sau y mới dịu xuống.
Cử Tài trên người đã chân chính có công danh, cuộc sống được hậu đãi, bởi vậy y mới hoàn toàn buông bỏ việc nông, chuyên tâm đọc sách.
Rốt cục sau năm năm, y cùng với rất nhiều hảo hữu Cử Tài vào kinh ứng thí đã đỗ Tiến Sĩ!
Thế nhưng Đạo Đình lại thừa quá nhiều quan lại, Tiến Sĩ mấy khoa trước vẫn còn đang chờ được làm quan mà.
Bất kỳ thứ gì đều nhiều thì không đáng giá, Tiến Sĩ cũng vậy.
Y phí thời gian mấy năm ở kinh thành, cuối cùng vẫn hồi hương, mở một trường tư thục, lấy dạy học làm niềm vui.
Trong nháy mắt đã mười mấy năm trôi qua, y đã thê thiếp nhi nữ song toàn.
Chỉ là đêm xuống nhớ đến Thần đạo thì luôn bị giày vò.
Làm Tiến Sĩ y đã thụ Thái Thượng Đạo Đình Đô Công Chức Lục cửu phẩm, thân đã có võ công, đạo thuật, có thể một mình cầm kiếm hành tẩu thiên hạ.
Nhưng không có được Thần vị thì trăm năm sau y cũng phải hóa thành một nắm cát!
Nếu không được Đạo Đình sắc phong thì tia âm hồn kia sẽ phải về Minh Thổ!
Bởi vậy rất nhiều Tiên Sĩ mới đau khổ luồn cúi, dù chỉ làm một thần lại ở miếu Thành Hoàng cũng vui vẻ chấp nhận.
Cam Ngọc thì không có còn đường, cũng không có bối cảnh, chỉ có thể phí thời gian.
"Chẳng trách những học tử kia tranh nhau liên hợp, bái tọa sư... Mặc dù nịnh nọt nhưng thứ họ tranh chính là đại đạo trường sinh."
Cam Ngọc cười khổ.
Y từng có một cơ hội nhưng thiếu niên không chịu nổi khuất nhục này, bây giờ nghĩ lại cũng hơi hối hận.
Trong lúc đang suy tư thì vẻ mặt của Cam Ngọc chợt thay đổi.
Y kết quyết một tay, đôi mắt lóe lên tinh quang thì đã nhìn thấy có một đoàn bạch khí rơi xuống, một thần lại trong đó hiện ra.
Y mặt công phục tạo lại, trên đó có âm văn, pháp lực mạnh hơn kẻ chỉ có Đạo Lục như hắn.
"Bái kiến Nhật Du Thần!"
Cam Ngọc nhìn thấy vị thần lại này thì chỉ chợt giật mình rồi lập tức chắp tay chào.
Bây giờ y đã không còn kinh ngạc với chuyện này nữa rồi, đối nhân xử thế rất có phong độ.
"Cam đại nhân..."
Nhật Du Thần cũng đáp lễ lại, dù sao Cam Ngọc cũng có công danh trên người, không phải người ngoài:
"Thành hoàng lão gia phái ta đến thông báo, nhất thời nửa khắc sau sẽ có thiên sứ giáng lâm, tuyên đọc thánh chỉ, mời Cam đại nhân nhanh chóng chuẩn bị."
Nhật Du Thần cười tươi nói.
Cam Ngọc thấy vậy thì đã biết là chuyện tốt rồi.
'Ta chỉ là một tán quan cửu phẩm, sau có thể bị thánh chỉ hỏi tội được? Mà thái độ của Nhật Du Thần lại rất tốt, chẳng lẽ...'.
Tim của Cam Ngọc đập phình phịch:
"Ta được chọn quan rồi sao? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận