Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 165: Thuấn sát

"Không tệ, không tệ!"

Phương Tịch cầm mũ giáp lên.

Chỉ thấy trên cái mũ giáp này hiện ra màu trắng bạc, hiện rõ từng kết cấu.

Ngay cả vị trí hóc mắt cũng có hai miếng kính óng ánh.

"Cái mặt nạ này cũng đã phí một phen tâm huyết của lão phu, hai miếng kính ở hốc mắc là ta chọn ra hai mãnh vảy rắn kiên cố nhất, tạo thành hình dạng phù hợp rồi lại dùng bí pháp tôi bằng nước lạnh để nó trở nên trong suốt, không ảnh hưởng tầm nhìn..."

Lỗ đại sư nói: "Vậy mới có thể thỏa mãn yêu cầu của khách nhân, bao phủ toàn thân, không có góc chết. Chỉ là phải chú ý... Dù như vậy thì vị trí hốc mắt này cũng yếu hơn những chỗ khác."

"Không tệ không tệ, ta rất hài lòng."

Sau khi kiểm tra cẩn thận nguyên bộ giáp da xong, Phương Tịch gật đầu: "Lỗ đại sư vất vả rồi, đây là số linh thạch còn lại."

Hắn đã chuẩn bị một túi trăm khối linh thạch trước, bây giờ lấy ra giao cho Lỗ đại sư.

Nhưng Lỗ đại sư chưa nhận mà lại sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, lấy ra một đống linh thạch để trên bàn, số lượng ít nhất cũng có bốn năm trăm khối.

"Đạo hữu có ý gì?"

Đôi mắt Phương Tịch hơi híp lại.

"Thật không dám giấu, lão phu rất yêu thích tài liệu xà yêu này, không biết trên người đạo hữu còn không? Lão phu nguyện ý mua giá cao."

Lỗ đại sư cười ha hả nói.

"Ai... Tài liệu xà yêu này, sớm đã..." Phương Tịch thở dài, hắn chưa nói xong đã bị Lỗ đại sư cắt lời: "Đạo hữu cũng không cần nói tài liệu xà yêu chỉ bao nhiêu đây, bảng hiệu của lão phu vẫn xem như sáng tỏ, thân rắn khổng lồ như vậy thì tài liệu chắc chắn không chỉ có chút này..."

"Đạo hữu vẫn chưa nghe tại hạ nói xong, mặc dù xà yêu này rất lớn nhưng cũng là do ta và mấy vị đạo hữu khác hợp lực giết chết, đương nhiên tài liệu cũng sẽ chia làm mấy phần, trên người tại hạ đã thật sự không còn."

Phương Tịch khoanh tay.

"Lời đạo hữu nói là sự thật?" Đôi mắt Lỗ đại sư nhìn thẳng Phương Tịch, có uy thế Luyện Khí hậu kỳ cường đại bộc phát.

"Đương nhiên là thật! Chẳng lẽ lão bản các ngươi muốn ép mua ép bán hay sao?"

Phương Tịch cười lạnh, lộ ra vẻ vô cùng phong khinh vân đạm.

"Nếu như vậy thì lão phu đã thất lễ rồi." Lỗ đại sư lắc đầu tiếc nuối.

"Xin đại sư yên tâm, tại hạ lập tức đi tìm mấy vị hảo hữu kia thay mặt đại sư hỏi thử..."

Phương Tịch ôm quyền, trả lời nghĩa bất dung từ, sau đó bỏ lại linh thạch lấy Linh Xà Giáp rời khỏi Thiên Công Phường.

'Quả nhiên... Thực lực mới là tất cả."

'Vừa rồi nếu không phải hắn phát giác được thực lực của ta không chỉ là Luyện Khí trung kỳ, không biết sẽ còn vận dụng thủ đoạn gì nữa...'.

Hắn quay đầu liếc nhìn Thiên Công Phường cười lạnh. sau khi trở lại động phủ hắn lập tức mang theo những vật tư đã mua đi Đại Lương.

Tiền tài không để lộ ra ngoài.

Cho dù hắn có thể chống đỡ được uy áp của Lỗ đại sư, có lẽ không phải tầng năm như bên ngoài mà là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, nhưng dù vậy thì thế nào?

Hắn thu mua tài nguyên trong mấy ngày qua đã vượt qua một ngàn khối linh thạch.

Còn có Lỗ đại sư cũng muốn ngấp nghé tài liệu Xà Giao.

Trừ phi hắn là Trúc cơ, nếu không thì đã có lý do đáng chết.

Mà tu sĩ Trúc Cơ cũng sẽ không giấu đầu lòi đuôi như vậy.

"Huyền Thiết Kiếm ta đã lâu rồi chưa thấy máu..."

Phương Tịch thì thào, hắn mặc bộ Linh Xà Giáp vào, chỉ có mũ giáp là cầm trên tay, bên ngoài lại phủ lên một bộ trường bào.

Hắn đả kiểm tra Linh Xà Giáp này mấy lầy cũng không phát hiện có vấn đề gì.

Chắc hẳn vị Lỗ đại sư kia cũng sợ hắn dựa vào khế ước làm loạn trong phường thị hủy đi uy tín của Thiên Công Phường.

"Chẳng lẽ tất cả thủ đoạn sẽ sử dụng sau khi ta rời khỏi phường thị sao?"

"Mặc dù ta có tự tin vào thân pháp nhưng cũng chưa chắc có thể cắt đuôi thám tử của tất cả thế lực..."

"Đương nhiên cũng có khả năng là sẽ động tay động chân vào những thứ ta đã mua."

Bởi vậy Phương Tịch mang tất cả vật tư đều bỏ lại ở Đại Lương thế giới, sau khi về đến Đào Hoa Đảo sẽ lấy ra.

Loại thuật pháp hư không tiêu thất này đã đủ để khiến phần lớn thuật truy tung mất hiệu lực.

Dù là thủ đoạn như Tam Nhật Hương cũng có hạn chế về khoảng cách và thời gian.

Một khi khoảng cách quá xa, hoặc là thời gian quá lâu thì sẽ mất đi hiệu quả.

Về phần Linh Xà Giáp thì có lực phòng ngự quá tốt, Phương Tịch không nỡ không mặc.

Huống chi, một chút mồi cũng không bỏ thì làm sao có thể câu được cá?

...

Hôm sau.

Phương Tịch hóa thân thành đại hán mặt chữ quốc, ung dung rời khỏi phường thị.

Ở phía sau của hắn đã có mấy con chuột nhỏ theo từ lâu.

"Không ngờ Tiết gia cũng đến!"

"Đâu chỉ Tiết gia còn có Lỗ gia nữa!"

"Người này có chút thủ đoạn, những mánh khóe mà chúng ta đãu giấu trong hàng hóa sợ là đã bị phát hiện..."

"May mà ở trên còn phái chúng ta theo dõi ngày đêm, nếu không thì thật sự có khả năng để người này chạy thoát..."

"Dù sao cũng là vật tư hơn ngàn linh thạch đó nha, dù là Luyện Khí hậu kỳ cũng không gánh nổi."

Một đám chuột cùng nhìn nhau, lén lút truyền lại tin tức, sau đó cấp tốc bẩm báo cho chủ gia.

Dường như đối với những chuyện này Phương Tịch hoàn toàn không hay biết, sau khi nhanh chóng rời khỏi Đảo Bảo Thuyền, lập tức đội mũ Linh Xà Giáp, kéo mặt nạp xuống.

Xoẹt xẹt!

Vị trí đôi mắt của hắn cũng có hai miếng vảy rắn trong suốt che lại, mang theo sự băng lãnh vô tình của loài rắn.

Mà sau khi hắn rời khỏi có từng bóng người theo sau.

Mặc dù giấu đầu lòi đuôi, ẩn nấp thân hình nhưng đều có khí tức cường đại của cao thủ Luyện Khí hậu kỳ.

"Không ngờ, Lỗ... Hắc hắc!"

Một bà lão chống quải trượng cười ha ha, lại chợt im lặng.

"Trên người tiểu tử đó có một kiện Linh Xà Giáp, rất khó phá phòng, tốt nhất là dùng pháp khí nặng có hiệu quả chấn động... Hoặc là pháp khí dạng châm lấy điểm phá diện... Thuộc tính linh giáp lệch thủy, pháp thuật hệ thổ và hệ mộc có hiệu quả tốt nhất."

Lỗ đại sư hóa thành tu sĩ gầy như cây tre, che mặt, giọng nói khàn khàn.

"Không có ám môn gì sao? Giá trị trên thân người kia không ít, ít nhất cũng là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thậm chí có thể là một tu sĩ Luyện Khí viên mãn."

Lại có một ông lão mở miệng.

"Có khế ước, không tiện hạ thủ... Huống chi người ta cũng không phải kẻ ngu."

Nếu phát hiện linh giáp có vấn đề, tất nhiên sẽ cầm khế ước vào trong phường thị để làm loạn, sau đó Thiên Công Phường sẽ không cần mở cửa nữa.

Mặc dù Lỗ đại sư không nguyện ý bỏ qua thu nhập lớn nhưng cũng sẽ không đập chiêu bài nhà mình.

Dù sau với tay nghề của y và Thiên Công Phường, chậm rãi cũng có thể kiếm được một ngàn khối linh thạch, chỉ là hơi chậm thôi...

"Hắc hắc, nếu tất cả mọi người đã đến thì thương lượng phân chia như thế nào đi, để lúc đó khỏi phải kiêng kỵ lẫn nhau lại khiến dê béo chạy mấy, đó mới là trò cười."

Một nữ tu nũng nịu mở miệng.

"Đương nhiên là trước hết phải nấu chín con vịt rồi mới thương lượng chia như thế nào, cái gì lão phu cũng không cần, chỉ cần tài liệu xà yêu trên người hắn."

Giọng nói khàn khàn của Lỗ đại sư vang lên, rất nhanh đã phân chia xong.

Mấy cao thủ Luyện Khí hậu kỳ đứng trên linh chu nhìn Phương Tịch ở xa xa, trong nháy mắt song phương đã bay ra mấy chục dặm.

Phương Tịch cũng không nhiều lời, trực tiếp tìm một đảo hoang chậm rãi hạ xuống rồi lấy Huyền Thiết Kiếm ra.

Rất nhanh đã có một chiếc linh chu xuất hiện, có năm tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bước xuống, tất cả đều che mặt, một lão thái bà cười quái dị: "Đây chính là chỗ ngươi chọn để chôn thân sao?"

Người già thành tinh!

Mặc dù chúng tràn đầy tự tin nhưng cũng âm thầm quan sát đảo hoang này xem có trận pháp hay mai phục không.

"Chỗ chôn thân? Mặc dù đảo này không lớn nhưng cũng đủ chôn các ngươi."

Hai tay Phương Tịch cầm kiếm, trường bào trên người bị xé rách Linh Xà Giáp màu bạc lộ ra.

Ong ong!

Một khắc sau, Chân cương ngoại y màu đỏ máu hiện ra ở ngoài Linh Xà Giáp.

Huyền Thiết Kiếm oanh minh ong ong, phát ra kiếm mang ba tấc.

"Giết!"

Phương Tịch quát lớn, chân đưa ra sau nhún một cái, toàn thân như hung thú hình người xông lên.

Bộc phát võ đạo, cần chính là một chữ nhanh.

Hắn còn cố ý lựa chọn địa hình có thể giúp mình phát huy ưu thế.

Cần phải lợi dụng thân pháp cấp bậc Đại Tông Sư của mình để nhất kích tất sát.

Dưới Khí Quán Chu Thân gia trì, thân thể Phương Tịch bành trướng, Linh Xà Giáp cũng dãn theo.

Linh giáp này có công năng tự co dãn, vô cùng vừa người, Phương Tịch nhảy thẳng đến đỉnh đầu lão thái bà, hai tay nâng đại kiếm lên cao rồi mạnh mẽ bổ xuống.

Ầm!

Một kiếm bổ xuống, linh quang hộ tráo quanh người lão thái bà nổ trước tiếp theo là một hộ thuẫn bằng hắc thiết.

"Không!"

Hai tay lão thái bà giơ quải trượng lên cao ngăn ở đỉnh đầu của mình nhưng không ngăn được một kích như Thái Sơn áp đỉnh này.

Ầm!

Sau một tiếng nổ lớn, chỗ lão thái bà đứng chỉ còn lại một cái hố sâu, có một cây quải trượng bằng kim loại đã bị biến dạng từ đó bay ra.

"Kẻ địch khó giải quyết."

Lỗ đại sư gầm lên, ba tấm thuẫn liên tục bay ra bảo vệ y nhưng nhìn qua thân ảnh cầm hắc thiết kiếm giết người lại không cảm thấy chút cảm giác an toàn nào.

Ầm!

Ầm ầm!

Lúc Phương Tịch tấn công bà lão này bốn tên khác cũng không nhàn rỗi, một đạo lôi quang, một thanh phi kiếm, một cây mộc mâu, còn có một Hắc Thiết Chùy to lớn đều trong nháy mắt mà đánh trúng Phương Tịch.

Chân cương ngoại y của hắn liên tục chớp chớp, rồi phát ra âm thanh rên rỉ như không chịu nổi, cuối cùng đã bị vỡ vụn.

Dù sau thò hắn cũng bị bốn cao thủ Luyện Khí hậu kỳ vây công.

Sau một khắc, các loại công kích đã bị suy yếu đánh lên Linh Xà Giáp lại bị suy yếu hơn nữa.

Chút dư âm chấn động còn lại Phương Tịch dựa vào Tông Sư cấp bậc cương cân thiết cốt dễ dàng tiếp nhận.

"Tiếp theo đến lượt ai đây?"

Hai tay hắn cầm kiếm, xoay người lại đối mặt với bốn tu sĩ, trong đôi mắt bắn ra tinh quang.

"Đáng chết, hắn là tu sĩ Luyện Thể tầng ba."

Nữ tu kiều mị tức hổn hển, rồi liên tục phóng ra mấy cây phi châm đỏ.

Phi châm này rõ ràng là một bộ pháp khí thượng phẩm.

Đinh đinh!

Thân hình Phương Tịch nhanh như chớp, hành động vô cùng nhạy bén.

Dưới sự bộc phát trong cự ly ngắn, pháp khí, phù lục gì... Cũng đuổi không kịp cước bộ của hắn.

Về phần niệm chú thi pháp... Trong lúc thực chiến gần như khôi hài.

Hắn phóng đến nữ tu vừa nói chuyện, thân hình chợt biến mất, hắn vận chuyển công pháp súc cốt trốn sau Huyền Thiết Kiếm như ván cửa.

Lách cách!

Từng phi châm liên tục đâm lên mặt ngoài của Huyền Thiết Kiếm, tạo thành tia lửa chói mắt.

Không chờ nữ tu kịp phản ứng, Phương Tịch đã đến trước mặt cô ta rồi đấm một quyền: "Hỗn Nguyên Vô Cực!"

Trong khoảnh khắc Chân Cương cường đại đã xé rách linh quang hộ tráo của cô ta, mạng che mặt rơi xuống, hiện ra khuôn mặt nữ tu điềm đạm đáng yêu: "Ngươi không thể giết ta, ta là..."

Ầm!

Cô ta chưa nói xong, cái đầu xinh đẹp đã nổ tung, thi thể không đầu ngã xuống đất.

"Bây giờ... Chỉ còn lại ba tên."

Phương Tịch đã liên tục giết hai đại tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.

Hắn xoay người, nhìn ba tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ vừa rồi liên tục thi triển phù lục, pháp khí công kích hắn, lộ ra nụ cười lạnh như băn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận