Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 619: Hắc Thái Tuế

Sưu!

Liệt Hải Thú khống chế độn quang bay đến một mảnh hải vực.

Bốn phía một mảnh trống vắng, linh khí cũng không quá dồi dào, càng không có hải đảo nào.

Thủy Linh Tâm yên lặng nhắm mắt một lát rồi trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: "Trung tâm Hãn Hải giới... Hãn Hải Điện ở chỗ này, nhờ tiền bối tách biển ra."

"Thần thông khác thì con Liệt Hải Thú này bình thường, chỉ có thiên phú xẻ núi xé biển này, thật sự là đúng lúc."

Phương Tịch cười ha ha rồi dừng bước.

Liệt Hải Thú gầm lên, mở miệng giao long ra.

Một đạo kỳ quang bay ra, rơi xuống mặt biển xanh biếc.

Trong nháy mắt tiếp theo, một sợi bạch tuyến chợt xuất hiện, sau đó nước biển tách ra hai bên trái phải, phạm vi so với trước đó đâu chỉ lớn gấp mười, gấp trăm lần?

"Ồ?"

Phương Tịch nhìn thấy một tòa cổ điện thanh đồng ở dưới đáy biển.

Cung điện này cổ kính màu sắc loang lổ, trên bức tường bằng thanh đồng mang theo rất nhiều dấu vết bị ăn mòn, còn có không ít sò ốc bò đầy và rong biển.

"Không đúng..."

Hắn nhắm mắt lại, quét thần thức qua, cung điện này lại không tồn tại trong thần thức...

"Không phải ngăn cản mà như là ẩn thân!"

Phương Tịch thì thào trong lòng: "Đây dường như là trận pháp nào đó... Cũng thú vị!"

Bây giờ hắn đã có thể khẳng định, mặc dù nhìn từ bên ngoài thì tòa Hãn Hải Điện thanh đồng này như đã trải qua tang thương nhưng thật ra trận pháp vẫn đang vận chuyển, tình hình cơ bản vẫn tương đối tốt.

'Nói cách khác... Các loại cấm chế vẫn còn, chuyện này thật sự có chút phiền phức.'.

Phương Tịch thu Liệt Hải Thú lại rồi cùng Thủy Linh Tâm bước đến trước đại môn của cung điện thanh đồng.

Nhìn đại môn đóng chặt, hắn hừ lạnh rồi nhẹ nhàng cong ngón tay lại búng ra.

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hóa thành một sợi tơ cực nhỏ đánh lên cửa thanh đồng điện.

Ong ong!

Trên cánh cửa thanh đồng có từng phù văn tỏa sáng lung linh lấp lóe, cùng tạo thành cấm chế nào đó, khiến Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bắn ngược ra.

"Cấm chế chỗ này không tầm thường, e là dù Hóa Thần cũng khó mà cưỡng ép công phá được..."

Phương Tịch đưa ra kết luận: "Tiếp theo... Phải xem tiên tử rồi."

Hắn mỉm cười, hay tay đút vào trong tay áo, trong lúc lặng lẽ không chút tiếng động hắn đã hạ Khí Vận Cổ lên người của Thủy Linh Tâm.

Nữ tu này không những thân mang linh thể, linh căn ưu việt mà còn được Hóa Thần Tôn Giả thu làm quan môn đệ tử nên đương nhiên không thể khinh thường khí vận của cô ta.

Nhưng Phương Tịch cũng không hạ tử thủ mà âm thầm thông qua Thái Nhất Kinh lệnh cho Khí Vận Cổ chỉ ẩn nấp bất động.

Quan trọng nhất vẫn là hắn có thể định vị người này, tránh cho cô ta vừa tiến vào thanh đồng điện đã lợi dụng các loại cấm chế hất mình ra, thậm chí sinh ý xấu.

'Nếu cô ta có âm mưu gì thì Khí Vận Cổ có thể phản chế... Khí vận bị gọt, nói không chừng sẽ trời xui đất khiến mà gieo gió gặt bão, loại cơ duyên, bảo vật cũng như vậy...'.

Phương Tịch nhìn Thủy Linh Tâm đang dán hai tay lên thanh đồng đại môn, mắt hơi híp lại.

Một lát sau, Thủy Linh Tâm mở mắt ra.

Thanh đồng điện chợt oanh minh rồi bộc phát linh quang mãnh liệt.

Bức tường loang lổ kia trong nháy mắt sáng sủa hẳn ra, các loại thủy thảo, sò, ốc cũng biến mất, một đoàn linh quang dày đặc phóng lên cao, khuấy động phong vân, hình thành thiên tượng kinh người!

"Chuyện gì vậy?"

Phương Tịch nhíu mày, nhìn Thủy Linh Tâm.

Thủy Linh Tâm thì cắn răng, hai tay đẩy ra.

Ầm ầm!

Đại môn của thanh đồng điện ầm ầm mở ra, hiện ra phía sau tối tăm, sâu không lường được.

"Khởi bẩm tiền bối, khi mở thanh đồng điện này ra thì chắc chắn sẽ có dị tượng... Dị tượng này không thể nào giấu được, trong điện này có áp chế thần thức, tổng cộng chia làm ba tầng... Hãn Hải Chi Tâm ở tầng thứ ba."

Thủy Linh Tâm nói: "Một khi tiến vào Hãn Hải Điện sẽ lập tức bị truyền tống đến tầng thứ nhất, tiến hành loại thí luyện nào đó..."

"Thí luyện? Xem ra không gian trong này đã được luyện chế đặc thù rồi..."

Phương Tịch thì thào rồi lại nhìn Thủy Linh Tâm, xem thử cô ta còn muốn nói gì không.

"Chúng ta vừa tiến vào đại môn thanh đồng sẽ lập tức bị tách ra, tự tiến hành thí luyện của mỗi người..."

Thủy Linh Tâm nói: "Tiền bối không cần lo lắng, vãn bối tự có cách hộ thân, chúng ta sẽ gặp lại ở tầng thứ ba."

Phương Tịch như đang nghĩ đến điều gì đó nhìn Thủy Linh Tâm một chút rồi lại nhìn phong vân dị tượng trên bầu trời một chút, không khỏi cười: "Cũng tốt..."

Hai người cùng tiến vào Hãn Hải Điện, chỉ thấy quang mang lóe lên, thân hình hai người đều biến mất.

Một lát sau có một đạo bạch sắc độn quang lướt đến, vậy mà lại là Bạch Cốt lão ma!

Lão nhìn cổ điện thanh đồng ở đáy biển rồi chợt cắn răng, trực tiếp chui vào trong đó.

Không lâu sau lại có rất nhiều độn quang xuất hiện, trong đó có tu sĩ Nguyên Anh cũng có tu sĩ Kết Đan, rõ ràng họ đều bị dị tượng vô cùng kinh người này hấp dẫn đến.

"Thiên biến dị tượng, chẳng lẽ có trọng bảo xuất thế?"

"Ai... Chỗ này đã trở thành nơi thị phi, chúng ta chỉ là Kết Đan, chẳng lẽ có thể giành thức ăn trên tay của Nguyên Anh sao? Đi thôi..."

"Nếu không liều một phen thì tương lai làm sao Kết Anh được? Nói không chừng bảo vật này có duyên với ta thì sao..."

Đa phần tu sĩ lão thành mà tu vi không đủ nhìn thấy cảnh này thì đều lắc đầu bỏ đi.

Mà một phần tu sĩ Kết Đan cứng đầu theo tu sĩ Nguyên Anh ở phía trước nhao nhao xâm nhập vào trong thanh đồng cổ điện...

Bóng tối phủ đến.

Phương Tịch không đổi sắc mặt, hắn chỉ dùng Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang hóa thành một tầng quang tráo xanh biếc, bao phủ toàn thân, trong tay thì cầm Ngũ Hành Hoàn.

Hắn phóng thần thức ra lại phát hiện thân thức như chịu trăm ngàn cân, vốn dĩ thần thức của hắn có thể tràn ra mấy trăm dặm mà bây giờ lại chỉ có thể tràn ra phạm vi mấy dặm.

"Vậy mà có thể áp chế được thần thức của ta... Trận pháp cấp năm!"

Phương Tịch thì thào, hắn đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần bất trắc xảy ra sẽ lập tức vận dụng Chư Thiên Bảo Giám chạy trối chết.

Lúc này, hắn bị áp chế thần thức nên chỉ có thể phát hiện chỗ này là một đầm lầy.

Mà trong tối tăm Phương Tịch có thể cảm nhận được một loại nguy hiểm mơ hồ.

Hắn không chần chừ nữa mà niệm một câu chú văn.

Trong nháy mắt trên người hắn lập tức hiện lên một bộ giáp đỏ tươi xen lẫn xanh thẫm, chính là Thiên Phượng Giao Long Giáp!

Ngũ Hành Hoàn hóa thành một đóa ngũ sắc liên hoa, xoay chầm chậm trên đầu của Phương Tịch.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn hơi nheo mắt lại, mười ngón tay liên tục búng, từng đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra, rơi vào trong đầm lầy.

Phốc!

Vô số dòng nước bay loạn, trong đó có một cục thịt đen nhánh nhảy khỏi mặt nước.

Nhìn thấy cục thịt này thì Phương Tịch không khỏi ngẩn người, bởi vì nó hình như là một con...

"Thái Tuế? ! Thái Tuế màu đen? Hắc Thái Tuế? Lại là một loại huyết mạch biến dị sao?"

Phương Tịch thì thào, sắc mặt không khỏi trở nên ngưng trọng.

Bởi vì yêu khí của con Hắc Thái Tuế này lại đạt đến cấp bốn thượng phẩm!

'Nếu Thủy Linh Tâm cũng gặp phải nguy hiểm cỡ này thì e là sẽ khó rồi... Có lẽ là xem tu vi khác nhau của mỗi người sao?'.

Mặc dù tu vi của con Hắc Thái Tuế này đến cấp bốn thượng phẩm nhưng Phương tịch cũng không quá để ý.

Dù sao chiến lực của Thái Tuế quá phế!

Con Thái Tuế của mình bị cắt thịt bao nhiêu năm rồi cũng lười phản kháng, không, là lười động đậy một chút!

"Sau khi huyết mạch con này biến dị cũng rất hoạt bát..."

Phương Tịch mang theo tâm thế muốn thử một phen, Thanh Hòa Kiếm bay thẳng ra, hóa thành một con thanh sắc giao long dài trăm trượng, giương nanh múa vuốt nhào xuống.

Ong ong!

Từng đạo thổ hoàng sắc quang hoa lấp lóe trên người của Hắc Thái Tuế, mặt đất chấn động, từng khối Hỗn Nguyên Thạch hiện lên đánh đến thanh sắc giao long.

Phốc!

Thanh Hòa Kiếm vô cùng sắc bén, dù Hỗn Nguyên Thạch đã được luyện chế cũng dễ dàng bị chém đứt.

Thế đi của kiếm quang không giảm, dưới sự thôi động của pháp lực Phương Tịch, giao long giơ trảo lên như vân long giơ vuốt, xé rách một tầng hộ tráo phòng ngự quanh thân Hắc Thái Tuế, sau đó cào lên người của Thái Tuế.

Phốc!

Thân Hắc Thái Tuế xuất hiện vết thương rất sâu.

Trên miệng vết thương lại không có giọt máu nào chảy ra...

"Nhanh!"

Phương Tịch tay kết kiếm quyết, Thanh Hòa Kiếm chợt hóa thành thanh ti đầy trời, không ngừng cắt Hắc Thái Tuế.

Hắc Thái Tuế phát ra tiếng gầm trầm thấp nhưng nó khó mà ngăn cản được thủ đoạn Luyện Kiếm Thành Ti như vậy, từng khối huyết nhục nhanh chóng bị cắt ra...

"Dọa ta một hồi, xem ra dù là Hắc Thái Tuế biến dị cấp bốn thượng phẩm thì thực lực ở trong yêu thú cùng cấp cũng chỉ là hạng chót..."

Phương Tịch thì thào, hắn chợt biến sắc.

Thu thu!

Thiên Phượng Giao Long Giáp tự dưng oanh minh, từng đoàn liệt diễm hình thành trên giáp, đốt cháy hư không.

Phương Tịch biến sắc: "Thái Nhất!"

"Chủ nhân, tỉ lệ hạt đặc thù nào đó trong hư không tăng mạnh... Nghi là có hoạt tính... Đề nghị không hít vào cơ thể."

Tiếng nói ngọt ngào của Thái Nhất vang lên.

"Quả nhiên..."

Phương Tịch gượng cười: "Không ngờ chiêu số mà ta luôn dùng đói phó người khác, cũng sẽ có một ngày rơi lên đầu của ta... May mà biết được nguyên do, vấn đề không lớn."

Hắn chợt thay đổi kiếm quyết, thanh mang châm trong nháy mắt biến mất vô hình.

Mà nếu như kéo thị giác nhỏ đến mức độ phi mễ thì có thể nhìn thấy được từng cây châm vô hình cấp phi mễ đang nhanh chóng đâm từng thứ như bào tử.

- Giải thích, "phi mễ" tên tiếng Anh femtometer, là đơn vị đo chiều dài hạt nhân, ký hiệu: fm, 1 fm bằng 10 mũ âm 15 mét. Hết giải thích.

Loại bào tử này liên tục từ trong cơ thể của Hắc Thái Tuế tràn ra, vậy mà trải rộng toàn bộ hư không!

"Thiên phú thần thông của con Hắc Thái Tuế này chắc là Ngàn Vạn Hóa Thân... Nếu không phải ta đã sớm nghĩ cách đối phó Thanh Hòa Kiếm, lại mặc Thiên Phượng Giao Long Giáp thì thật sự có chút phiền phức..."

Trên tay Phương Tịch chợt lóe quang mang, một tiểu tháp xám trắng hiện ra, nó tỏa ra một quang mạc xám trắng, bao phủ cả người hắn vào trong.

Những bào tử của Hắc Thái Tuế vốn có thể xuyên thấu hào quang phòng ngự của Ngũ Hành Hoàn sau khi tiến vào quang mạc xám trắng này lại chợt biến mất không thấy đâu nữa.

Dùng bảo vật hư không phòng ngự linh bảo phi mễ, đây cũng là sau khi trải qua giáo huấn đau đớn thê thảm của ma tộc mà hắn rút ra kinh nghiệm quý báu.

Con Hắc Thái Tuế này cũng không may, dựa vào chiêu này, có lẽ nó sẽ có thể đánh giết chín thành tu sĩ trong thiên hạ.

Hết lần này tới lần khác, trước đó Phương Tịch cũng thích dùng châm vô hình hại người nên hắn đã sớm suy nghĩ ra phương án giải quyết nếu mình bị nhắm vào.

Lúc này, mặc dù trong hư không vẫn còn lượng nhỏ bào tử, hay nói cách khác là phân thân của Hắc Thái Tuế tồn tại nhưng chúng cũng không thể tiến vào quang mạc hư không, tương đương với lão hổ đã bị nhổ nanh vuốt.

Bởi vậy Phương Tịch càng không do dự, Ngũ Hành Hoàn bay ra hóa thành một đóa ngũ thải cự liên, đập ầm ầm lên cục Hắc Thái Tuế kia!

Thanh Hòa Kiếm theo sát phía sau, vô số sợ tơ mỏng không nhìn thấy được cắt Hắc Thái Tuế, chợt hợp vào trong!

Hắc Thái Tuế chợt nổ tung, ở giữa không trung lại bị từng đoàn Ất Mộc Chân Hỏa đốt cháy hầu như không còn.

Phương Tịch đưa tay vẫy một cái, thu linh bảo lại, một viên yêu đan đen cũng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, thiên địa chợt biến.

Hắn lại bị na di vào trong một lầu các, phía trước có một số chữ cổ triện văn, còn có ba ngọc đài tỏa sáng.

"Có công giết yêu... Tùy ý chọn một trong ba món?"

Phương Tịch lầm bầm, đọc cổ triện văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận