Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 565: Cửu Châu lưu lạc

Chờ sau khi Phương Tịch cáo từ rời khỏi.

Lục Thì Minh lại trở nên hơi cô đơn.

Y thở dài, trước mắt hiện ra một màn ánh sáng, phía trên lại có số liệu Tề Tiêu điều tra lý lịch của Trương Hỏa Hoa.

Đây đủ để chứng minh quyền hạn của y ở trong Hư Nghĩ Võng và Sở Nghiêm Cứu cao hơn Tề Tiêu tưởng tượng.

Lục Thì Minh thở dài, trên tay hiện ra một phù lục.

Sau khi đốt, phù lục này hóa thành một sợi khói xanh biến mất.

Trong nháy mắt tiếp theo.

Một đạo ngân sắc quang mang xuất hiện, bao phủ toàn người y vào trong.

Trong nháy mắt vị đại lão Nguyên Anh nghiên cứu khoa học này đã biến mất không thấy đâu nữa.

Lục Thì Minh đứng trên một đám mây trắng.

Đối diện y là một mỹ thiếu niên vô cùng trẻ tuổi mặc bạch y, phong thần tuấn tú, ngồi ngay ngắn trên vân đài, sau đầu có một mảnh thanh sắc khánh vân, dường như mảnh thanh sắc khánh vân kia sắp diễn hóa thành hình quy xà giao bàn, cuối cùng chỉ kém một chút như vậy nữa thôi.

Linh khí ở bốn phía dày đặc, thậm chí mơ hồ vượt qua cực hạn của linh mạch cấp bốn.

Mà từ đám mây nhìn xuống thì có thể thấy được từng mẫu linh điền, lều lớn... Cách đó không xa có một thanh thị, bên trong có cổ tu sĩ tồn tại hài hòa với công nghệ cao, nhân khẩu có thể từ ngàn vạn trở lên.

Trên bầu trời cách đó không xa có một vầng mặt trời chói chang, đang không ngừng chiếu ánh nắng xuống đại địa.

Thậm chí trong đó còn ẩn chứa tử khí mặt trời chính thống, chỉ là so với tử khí của rất nhiều thế giới khác thì nó hơi mỏng manh một chút.

Nếu như Phương Tịch ở đây thì hắn nhất định có thể nhận ra, đây là một món bảo vật động thiên cùng loại với Sơn Hải Châu.

Chỉ là so với một mẫu ba phần đất của Sơn Hải Châu thì động thiên chi bảo này bao la đến mức khó mà dùng ngôn ngữ miêu tả được.

Thậm chí trong đó còn có hoa, chim, cá, sâu, núi non sông ngòi, có thể chứa được ngàn vạn nhân khẩu, có mặt trời mọc, mặt trăng lặn, mưa gió sấm chớp, bốn mùa thay đổi...

Đây là hoá hình chi bảo cấp năm trấn áp đạo thống của Phương Tiên Đạo - Phương Tiên Đạo Cung!

Phẩm cấp của Đạo Cung này cao đến cấp năm, chính là lúc Phương Tiên Đạo nổi dậy năm đó, thông qua Vạn Giới Chi Môn, khai quật được từ trong một tiểu thế giới nào đó, từ đó đặt vững cơ sở đạo thống hưng thịnh.

Cùng lúc đó, nó cũng là đường lui sau cùng của toàn bộ nhân tộc ở Cửu Châu giới.

Vạn nhất nhân tộc không chống nổi ma tộc, cuối cùng chiến bại thì Phương Tiên Đạo Chủ tùy thời đều có thể thu tất cả mọi người lại, trực tiếp trốn vào hư không, thậm chí dựa vào Phương Tiên Đạo Cung ngao du Thái Hư giới hải, tìm kiếm một tiểu thế giới mới để tiếp tục sinh sôi.

Đây cũng là tuyệt mật tầng cao nhất của nhân tộc ở Cửu Châu giới - Kế hoạch Đạo Cung lưu lạc.

"Bái kiến Đạo Chủ!"

Lục Thì Minh tất cung tất kính hành lễ với thiếu niên ngồi dưới khánh vân: "Chúc mừng Đạo Chủ ngưng luyện khánh vân, có hi vọng Hóa Thần!"

Vị thiếu niên này rõ ràng là lãnh tụ của nhân tộc ở Cửu Châu giới, Phương Tiên Đạo Cung chi chủ.

Lúc này tu vi của thiếu niên bất ngờ đã đến cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn.

Không những vậy, thậm chí thiếu niên còn có thể khống chế thiên địa linh lực, hình thành một mảnh thanh sắc khánh vân ở sau lưng, thật sự chỉ kém Hóa Thần một tia mà thôi.

Chờ đến khi này quy xà trong khánh vân giao bàn, hóa thành chân vũ, bị thiếu niên đặt toàn bộ vào trong cơ thể thì đó chính là lúc bước ra một bước cuối cùng kia, tấn thăng Hóa Thần.

"Kém một bước, cách biệt một trời."

Phương Tiên Đạo Chủ có dáng vẻ thiếu niên khẽ lắc đầu: "Mặc dù ta nhờ Phương Tiên Đạo Cung này tự thành một giới, có thể tạm thời ngăn cách ảnh hưởng của Chân Ma Khí ở bên ngoài nhưng muốn thật sự bước ra một bước kia thì vẫn còn kém chút hỏa hầu... Nếu ta chưa tấn thăng mà bên Thiên Ma Chi Môn lại có một lão Ma Tôn Hóa Thần viên mãn đến thì cuối cùng vẫn khó giữ được Cửu Châu."

Vị Phương Tiên Đạo Chủ này lại thật sự như lời đồn ở bên ngoài, đang bế quan đột phá cảnh giới Hóa Thần.

Lục Thì Minh cũng hiểu đạo lý trong đó nên chỉ âm thầm thở dài.

Đã nhiều năm như vậy, Phương Tiên Đạo Cung đã sớm nghiên cứu lý luận Kết Đan và Nguyên Anh đến gần như toàn bộ, cho dù tri thức Hóa Thần cũng có thể nghiên cứu hơn phân nửa.

Tu sĩ muốn tiến cấp Hóa Thần thành công thì liên quan rất lớn với vị trí thiên địa.

Điểm quan trọng nhất để tiến cấp Hóa Thần chính là khống chế thiên địa linh lực, một bước này Phương Tiên Đạo Chủ đã có thể miễn cưỡng làm được, thế nhưng thiên địa nguyên khí của tiểu thiên địa này cũng không nồng đậm như đại giới Cửu Châu nên lúc tấn thăng có rất nhiều trở ngại.

Có thể nói đến khi đột phá Hóa Thần, cần cũng không phải là tiểu linh mạch mà là đại linh mạch thiên địa.

Thế giới càng cường đại rộng lớn thì tấn thăng Hóa Thần càng đơn giản hơn.

Nghe đồn rằng nếu ở Địa Tiên giới thì đừng nói là Phương Tiên Đạo Chủ, cho dù mấy người Đồ Ma Chân Quân, Quỷ Phủ Chân Quân, Bạch Mi Chân Quân thì nói không chừng cũng đã tấn thăng Hóa Thần từ lâu.

Nhưng nếu ra ngoài đột phá thì sẽ có Chân Ma Khí cản trở nên chỉ càng khó hơn trong tiểu giới này.

"Với trạng thái ngoại cảnh của Đạo Chủ bây giờ, e là chỉ cần tiềm tu thêm một thời gian thì đột phá Hóa Thần mười phần chắc chín... Lúc này Thì Minh quấy rầy, vô cùng lo sợ."

Lục Thì Minh vội vàng hành lễ.

"Ngươi đốt tín phù tìm ta, là người bói ra đã xảy ra vấn đề sao?"

Gương mặt Phương Tiên Đạo Chủ bình tĩnh rồi chợt hỏi.

"Dạ!"

Lục Thì Minh cười khổ: "Trương Hỏa Hoa kia không hổ là người có thể giải khốn cục của Cửu Châu mà Đạo Chủ đã xem bói ra, từ sau khi hắn tiến vào Sở Nghiêm Cứu Nguyên Khí thì không những hoàn thiện lý luận ba pha mà còn đưa ra đồ phổ nghiên cứu hạt yếu khí... Chỉ là bây giờ hình như Tề Tiêu cũng phát hiện bất thường..."

Vị Phương Tiên Đạo Chủ này còn phụ tu thuật bói toán.

Mặc dù kỹ nghệ này cũng thuộc tu tiên bách nghệ nhưng lại vô cùng thần bí khó lường, nghe nói muốn tu luyện loại kỹ nghệ này thì nhất định phải có thiên phú rất hiếm.

Không những vậy, mỗi lần thi triển thuật bói toán còn sẽ giảm rất nhiều thọ nguyên.

Thậm chí chuyện tính ra cũng chưa chắc chính xác...

Có thể nói nó thật sự là gân gà.

Phương Tiên Đạo Chủ lại đúng là tu tiên giả có thiên phú bói toán.

Y nghe vậy thì chỉ cười cười: "Ta nhờ thông linh hoá hình chi bảo Phương Tiên Đạo Cung này, dùng thọ nguyên làm giá lớn, tính ra một học sinh mà lão Lục ngươi nhận trong tương lai có thể giải khốn cục của Cửu Châu... Chuyện này cũng chưa chắc đúng, dù sao ý trời cũng khó lường lại còn thích trêu người nhất mà..."

Từ xưa đến nay, những tu sĩ lợi dụng thuật bói toán xu cát tị hung thì đa phần đều bị thiên cơ phản phệ.

Lúc Phương Tiên Đạo Chủ tu tập thuật bói toán thì đã thấy rất nhiều ví dụ ở trong cổ tịch, đại thể đều là một vị đại tu sĩ nào đó bói ra được bản thân có họa, bởi vậy tích cực dùng các biện pháp tránh họa, cuối cùng vì việc làm của chính mình mà bị tai ách.

Tỉ như một vị đại tu sĩ Nguyên Anh này đó bói ra khí số của mình bị tông môn nào đó khắc rồi tiên hạ thủ vi cường, diệt tông môn kia đi, ngay cả một con chó cũng không bỏ qua.

Kết quả lại có một vị Hóa Thần Tôn Giả du hí hồng trần đi ngang qua, không nhìn nổi hành vi ma đạo này mà thuận tay trừ ma vệ đạo...

"Thuật bói toán của Đạo Chủ có uy năng quỷ thần khó lường, ta luôn tin."

Lục Thì Minh nói: "Vốn dĩ ta cũng không muốn nhận học sinh nhưng luận văn của Trương Hỏa Hoa kia thật sự rất đặc sắc, lại nghĩ đến lời bình của Đạo Chủ nên mới có suy nghĩ thu đồ... Kết quả phương diện thẩm tra thì nội tình của Trương Hỏa Hoa thật sự không quá sạch sẽ..."

Nếu Phương Tịch biết chuyện này thì chắc chắn cũng không biết nói gì.

Dù hắn có thể thoát được sàn lọc điều tra của Big Data nhưng cũng khó mà chống nổi loại thuật bói toán này.

Huống chi thuật bói toán này còn không phải nhắm vào hắn mà là nhắm vào Lục Thì Minh, dưới cơ duyên xảo hợp còn loại bỏ sự quấy nhiễu của Chư Thiên Bảo Giám...

"Tề Tiêu? Có ngươi bảo vệ thì học sinh kia chắc chắn sẽ không có chuyện gì..." Phương Tiên Đạo Chủ mỉm cười.

Lục Thì Minh thì đã sớm biết Trương Hỏa Hoa có chút vấn đề nhưng y lại tin tưởng đối phương gánh vác hi vọng của Cửu Châu.

Dưới tình huống này thì dù Tề Tiêu hô đánh hô giết muốn thẩm tra cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.

"Ta cảm thấy Trương Hỏa Hoa giải quyết vấn đề quan trọng của Cửu Châu sẽ ở trên đồ phổ hạt nguyên khí, hắn là thiên tài nghiên cứu đạo này... Có lẽ khi hoàn thiện thì đồ phổ sẽ trở thành điểm mấu chốt giúp Đạo Chủ đột phá, thậm chí các Chân Quân Bạch Mi, Đồ Ma cũng sẽ vì đó mà tấn thăng, đến lúc đó đuổi Nguyệt Ma sẽ dễ như trở bàn tay..."

Lục Thì Minh hành lễ: "Hôm nay Trương Hỏa Hoa thỉnh cầu Lượng Tử Cán Thiệp Hiển Vi Nghi với ta, rõ ràng đã nghiên cứu đến bước quan trọng, Thì Minh cả gan xin Đạo Chủ điều Tề Tiêu đi, tránh hắn quấy rầy..."

"Thì ra là vậy..."

Phương Tiên Đạo Chủ lạnh nhạt nói: "Không cần quản hắn... Thuận theo tự nhiên."

"Chuyện này..."

Rõ ràng Lục Thì Minh không ngờ Phương Tiên Đạo Chủ lại có thái độ như vậy nhưng y cũng không dám cầu xin, chỉ đành hành lễ: "Thuộc hạ cáo lui!"

Một đạo ngân quang lóe lên, thân ảnh của Lục Thì Minh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Chỉ còn lại Phương Tiên Đạo Chủ vẫn ngồi xếp bằng ở trên vân đài, y chợt thở dài, phẩy tay áo.

Mảnh thanh sắc khánh vân trên đầu của hắn lập tức tiêu tán vô tung...

"Trương Hỏa Hoa..."

Trong đôi mắt của y như có đại thiên thế giới, vô tận tinh thần... Y chợt mỉm cười: "Ngươi đến cùng là người phương nào?"

Ở trước mặt Phương Tiên Đạo Chủ bất ngờ có một màn ánh sáng, trên đó xuất hiện hình ảnh Thanh Giác Ngân Tí xuất thủ lần đầu tiên và lần thứ hai...

Sau khi biết kết quả, lại tiến hành đẩy ngược, với khoa kỹ của Cửu Châu giới thì gần như có thể lột luôn cái khố của Trương Hỏa Hoa mà điều tra...

Thậm chí trực tiếp liên hệ hắn với Ám Nguyệt Giáo và ma tu Thanh Giác Ngân Tí kia lại với nhau.

Phương Tiên Đạo Chủ cũng không nói cho Lục Thì Minh biết, sau khi người này nhận Trương Hỏa Hoa làm nghiên cứu sinh thì y đã mở một quẻ nhắm vào Trương Hỏa Hoa.

Kết quả lại là một mớ hỗn độn.

Hôm sau.

Phương Tịch xuyên qua từng trạm kiểm soát của Sở Nghiêm Cứu Nguyên Khí, đi vào phòng thí nghiệm can thiệp lượng tử ở chỗ sâu nhất.

"Chào Trương nghiên cứu viên!"

Một nữ nghiên cứu viên đeo kính mắt, tóc đỏ như lửa bước đến: "Đài hiển vi nghi này là phối trí tốt nhất của Đạo Cung... Nếu như ngươi có thao tác nào khó chú ý thì có thể xem ta như trợ thủ của ngươi, ta cũng không cần ký tên luận văn mà chỉ muốn học tập một chút..."

"Không cần, học muội..."

Phương Tịch cười híp mắt rồi đuổi tất cả nghiên cứu viên ra ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng thí nghiệm, phong cấm trận pháp thì quang mang chợt lóe lên trong tay hắn, một ống Lưỡng Nghi Quản hiện ra, bên trong đúng là một tia Thiên Yêu Khí.

Cùng lúc đó, chỗ cổng của Sở Nghiêm Cứu.

Tề Tiêu khí thế hùng hổ, sau lưng còn có hai tu sĩ bảo an đi theo, mặt gã đầy sát khí xông vào Sở Nghiêm Cứu.

Một đạo độn quang bay ra, chính là Lục Thì Minh.

Y nhíu mày nhìn Tề Tiêu mạnh mẽ xông vào, rốt cục không che giấu pháp lực Nguyên Anh kỳ này, một cỗ linh áp cường đại phóng ra ngoài, khiến những Kết Đan ở gần đây như thở không nổi.

"Tề Tiêu, ngươi làm gì vậy?" Lục Thì Minh quát lên.

"Ta cũng không còn cách nào khác, lão Lục... Nghiên cứu viên thủ hạ của ngươi có vấn đề rất lớn, nghi là gian tế của Ám Nguyệt Giáo, ta hoài nghi hắn đang điều tra tình báo cơ mật của Sở Nghiêm Cứu chúng ta, nhất định phải bắt lại thẩm vấn."

Tề Tiêu nghĩa chính từ nghiêm trả lời.

Cùng lúc đó, trong lòng gã như nở hoa: "Không ngờ tên Trương Hỏa Hoa kia không tra thì còn tốt, nhìn kỹ lại thì quả thật chỗ nào cũng có vấn đề... Lần này bắt đi người này thì nghiên cứu của lão Lục ít nhất cũng bị kéo dài hơn phân nửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận