Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 575: Khí vận

Chỗ sâu trong bí cảnh.

Trên một ngọn núi đen nhánh như cự đỉnh.

Một đoàn kim quang hóa thành mây đang không ngừng thôn phệ một đám phi điểu hai đầu quái dị.

"Hừ!"

Bàn Ân hừ lạnh, đệ nhị Nguyên Anh chợt thuấn di một cái đã chui vào trong bầy phi điểu hai đầu rồi đến trước con phi điểu to nhất.

Tiểu nhân do Kim Tàm Cổ biến thành siết chặn nắm đấm nhỏ rồi đấm ra một quyền.

Trong kim quang lấp lóe, một quyền này lập tức đập nứt quang tráo hộ thể của con phi điểu thủ lĩnh khiến thân của con phi điểu cấp ba cực phẩm xuất hiện một lỗ máu.

"Lệ! !"

Thủ lĩnh phi điểu hai đầu hét thảm, một đạo quang hoa xuất hiện trên thân rồi bao phủ nó, trong khoảnh khắc nó đã biến mất không còn tăm tích.

Độn tốc của nó rất nhanh, dù đệ nhị Nguyên Anh do Kim Tàm Cổ biến thành cũng không kịp phản ứng.

"Không ngờ trên thân của con quái điểu thủ lĩnh này lại có một con cổ trùng Thiên cấp ký sinh?"

Kim quang chợt lóe, Bàn Ân thu hồi đệ nhị Nguyên Anh lại, có chút đáng tiếc: "Nếu lúc bình thường thì ta chắc chắn sẽ đuổi theo bắt lấy con cổ trùng kia nhưng lúc này..."

Cô ta lắc đầu rồi nhìn những con phi điểu hai đầu còn lại đang bay tán loạn sau khi thủ lĩnh bỏ chạy, cô ta cũng không truy kích chúng mà hạ xuống Thiên Bàn Sơn.

Đỉnh núi đen nhánh vừa nhìn lướt qua đã không sót thứ gì, cũng không có gì đặc thù.

Nhưng vẻ mặt Bàn Ân lại đầy kích động, cô ta dựa vào chỉ dẫn của đệ nhị Nguyên Anh trên vai mà bước đến trước một tảng đá đen nhánh.

Tản đá này trụi lủi hòa thành một thể với cảnh sắc xung quanh.

Dù Bàn Ân liên tục đảo thần thức qua cũng không phát hiện được chút khác thường nào.

"Chỗ này rõ ràng có trận pháp che giấu, lại không phát hiện được chút vết tích nào..."

"Thần thông của cổ tu sĩ thật sự vượt xa tưởng tượng."

Bàn Ân thì thào, đệ nhị Nguyên Anh của cô ta bay đến trên tảng hắc thạch này.

Một màn kì dị xuất hiện.

Đệ nhị Nguyên Anh vừa tiếp xúc với tảng hắc thạch này lại trực tiếp hòa vào trong như rơi xuống nước vậy.

Bàn Ân nhắm hai mắt lại, rõ ràng cô ta đang dùng toàn lực để cảm ứng đệ nhị Nguyên Anh.

Một lát sau, trên mặt cô ta hiện ta một tia vui vẻ, hiển nhiên cô ta đã xác nhận được bên trong không có nguy hiểm, cả người lập tức tiến lên một bước.

Trong chốc lát, thân ảnh của cô ta cũng hòa vào trong hắc thạch rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Bàn Ân quan sát cẩn thật không gian sau tảng đá đen nhánh.

Lọt vào tầm mắt của cô ta là một lối đi rất dài, cứ cách một đoạn thì trên vách lối đi có khảm một viên dạ minh châu to như nắm tay, chúng tỏa ra ánh sáng ôn hòa.

Cảm nhận được sự vui sướng của đệ nhị Nguyên Anh ở phía trước, cô ta tăng tốc bước chân rồi chợt tiến vào một lòng núi.

Không gian trong lòng núi này cực lớn, dường như đào rỗng toàn bộ Thiên Bàn Sơn vậy.

Mà ở trên vách ở bốn phía có vô số vết lõm vào trong, lít nha lít nhít như một Phật quật vậy.

Trong mỗi vết lõm kia đều thờ một con cổ trùng.

Bàn Ân chỉ vừa đảo ánh mắt qua thì không thể dời đi chỗ khác: "Bích Hạt Cổ, Thiên Xà Cổ... Những cổ trùng này là loại gần với Kim Tàm Cổ mà."

Mà đi kèm với thần thức quét qua, cô ta phát hiện trong những 'bàn thờ Phật' cao hơn kia lại thờ phụng những cổ trùng cấp cao hơn.

Có mấy chỗ trong đó dù đã vỡ vụn nhưng khí tức lưu lại cũng khiến Bàn Ân run sợ: "Cổ trùng Thiên cấp..."

Thậm chí trong một vết lõm cô ta còn nhìn thấy một con Kim Tàm Cổ!

"Không, không phải thờ phụng!"

Nhìn thấy con Kim Tàm Cổ kia bị một lớp vỏ đá bao phủ như hóa thành một con nhộng thì Bàn Ân tập trung tinh thần lại.

Là Đại tông sư cổ đạo nên cô ta vẫn phản ứng kịp: "Đây là trận pháp... Cổ Trận! Trận pháp này không ngừng rút lực lượng của vô số cổ trùng cấp cao này ra, nó đang tế luyện vật gì đó... Chẳng lẽ đây chính là tồn tại cổ cấp năm sao?"

Nếu như nói Kim Tàm Cổ chính là vương trong vạn cổ, vậy thì cổ trùng cấp năm kia không thể nghi ngờ gì chính là chí tôn trong vạn cổ.

Chí tôn của vạn cổ do rút tinh hoa của rất nhiều cổ trùng Địa cấp, Thiên cấp sinh ra sẽ khủng bố cỡ nào?

Trong lòng Bàn Ân rất kích động, thần thức của cô ta nhanh chóng đảo qua từng tất mặt đất.

Sau đó thần sắc cô ta khẽ động, bước đến một góc hang đá.

Ở chỗ này còn có một bộ xương trắng ngồi khoanh chân, hình như đã tọa hóa lâu rồi, ngay cả linh bào trên người cũng mục nát hơn phân nửa.

Nhưng bộ xương trắng này vẫn trong suốt như ngọc, nó tản ra khí tức khó hiểu, có thể thấy được lúc vị tu sĩ này còn sống chắc chắn có cảnh giới không thấp, thậm chí còn tu luyện loại bí thuật luyện cốt nào đó.

Ở trong ở trong tay bộ xương còn bưng một cái thanh đồng đỉnh.

Ở bên ngoài thanh đồng đỉnh có khắc rất nhiều đỉnh văn, lít nha lít nhít, những văn tự này tựa như từng con sâu bọ, lộ ra vẻ rất dữ tợn mà thâm ảo.

"Đây là cổ văn... Văn tự do cổ tu tạo ra."

Bàn Ân là Thái Thượng trưởng lão của Cổ Tiên Môn nên đương nhiên biết được loại văn tự thượng cổ này, đọc hiểu không ngại.

Cô ta xá bộ xương khô một cái rồi đánh ra một đạo pháp lực, khiến thanh đồng đỉnh lơ lửng ở giữa không trung rồi bắt đầu đọc.

"Đây..."

Đọc chưa được mấy câu thì toàn thân Bàn Ân đã chấn động: "Đây hình như là pháp quyết luyện cổ ở thượng cổ..."

Ở trên thanh đồng đỉnh rõ ràng là lời nhắn lại của vị cổ tu đã tọa hóa kia, phía dưới còn kèm theo một thiên bí pháp luyện cổ.

Bí pháp này chú ý 'nhất tướng công thành vạn cốt khô', cần bố trí Cổ Trận, thu gom tinh hoa của vạn cổ, lại đoạt đoạt thiên địa tạo hóa, dùng tuế nguyệt vận chuyển, tốn thời gian rất lâu, lại có cơ duyên xảo hợp mới có thể thành công.

"Dựa theo lời trên đó, sở dĩ tu sĩ Thượng Cổ thành lập bí cảnh Cốc Thần là để phong ấn một tồn tại kinh khủng đã bị hấp dẫn đến Nhân Gian giới trong lần hàng giới nào đó..."

"Vị cổ tu sĩ này chính là một trong những người tham dự năm đó, đã chủ động thỉnh cầu trấn thủ bí cảnh, lại vì hoàn cảnh đặc thù mà nổi lên tâm tư luyện cổ..."

"Một khi luyện thành cổ này thì chắc chắn sẽ đến cấp năm!"

"Đến bây giờ, tất cả trình tự đều đã hoàn thành, chỉ một bước cuối cùng là có thể xuất thế?"

Ánh mắt của Bàn Ân tỏa sáng: "Đây chẳng phải là cơ duyên do thiên tạo địa thiết sao? Chủ nhân của cổ trùng này ngoài ta ra còn ai nữa?"

Cô ta bước đến giữa Cổ Trận, pháp lực cấp bậc Nguyên Anh cuồn cuộn chảy vào trong một trận văn.

Ong ong!

Từng trận văn liên tiếp sáng lên trên mặt đất, trải rộng toàn bộ hang đá như mạng lưới nào đó.

Con Kim Tàm Cổ bị lớp vỏ đá bao phủ vốn đã thoi thóp, dưới lực hút của Cổ Trận đã hoàn toàn hóa thành một đống bột đá...

Ngay sau đó một đạo lưu quang kim sắc bị Cổ Trận hấp thu, nó dọc theo đường vân phức tạo khó hiểu đi đến một nơi nào đó.

Trong hư không mơ hồ có một cái bình hơi trong suốt hiện ra.

Ở trong bình có một đoàn ngũ sắc vân yên, vẫn còn không ngừng biến hóa, vô cùng kỳ lạ.

Đệ nhị Nguyên Anh của Bàn Ân nhìn thấy vân yên kia thì như nhìn thấy thiên địch vậy, thậm chí nó còn hiện ra sự kinh hãi hoảng sợ.

"Cổ trùng cấp năm này do vị tiền bối này tự sáng tạo ra, tên la - Khí Vận Cổ, nó rất huyền diệu, sẽ tự động tìm người có đại cơ duyên để nhận chủ..."

Bàn Ân cười ngạo nghễ: "Đây quả nhiên là cổ trùng mà trời ban cho ta..."

Luận cơ duyên, cô ta có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh thì đương nhiên có rất nhiều kỳ ngộ, cô ta tự cho là thân phụ cơ duyên to lớn.

Hơn nữa cô ta còn có thể dưới cơ duyên xảo hợp mà đi đến Thiên Bàn Sơn, phát hiện đại trận luyện cổ và Khí Vận Cổ chỉ thiếu một bước sẽ ra lò này, đây không phải mang theo vận may thì là gì?

'Cổ trùng cấp năm...'.

Trên mặt Bàn Ân hiện ra một tia dữ tợn, pháp lực điên cuồng tuôn ra.

Ở trong cái bình hơi trong suốt kia, đoàn ngũ thải vân yêu càng nổi lên sóng gió kịch liệt...

Chỉ là theo thời gian từ từ trôi qua, các loại cổ trùng bị trối buộc trên bốn phía Phật quật liên tục tử vong, rót từng đạo tinh hoa cổ trùng vào trong bình.

Bàn Ân có thể cảm nhận rõ ràng Khí Vận Cổ đã hoàn thành hơn phân nửa, chỉ thiếu một chút xít nữa là có thể luyện thành.

Răng rắc!

Đúng lúc này, Cổ Trận phát ra âm thanh như rên rỉ vì không chịu nổi, cổ trùng ở bốn phía lại tiêu hao hầu như không còn.

Bàn Ân không thể không lấy từng con cổ trùng mà bản thân đã dày công luyện chế ra, bỏ vào trong Phật quật để duy trì bước luyện chế cuối cùng này.

"Không... Chỉ kém một tia, một tia cuối cùng!"

Nhìn Khí Vận Cổ chỉ kém một tia nữa là luyện thành thì mắt cô ta không khỏi nổi tơ máu rồi chợt kháp quyết.

Một đạo kim quang hiện ra, vậy mà lại là đệ nhị Nguyên Anh do Kim Tàm Cổ biến thành.

Gượng mặt nhỏ của đệ nhị Nguyên Anh đầy sự điên cuồng, nó chợt há miệng phun ra một tia khí bản nguyên kim sắc.

Tia khí bản nguyên này rơi vào trong ngũ sắc vân vụ, mơ hồ có thể thấy được vân vụ cuồn cuộn, trong đó mơ hồ thành hình một con cổ trùng.

Đệ nhị Nguyên Anh này không hổ là cổ trùng chủ tu của Bàn Ân, nó được nhét không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo nên tinh nguyên rất dày, tốt hơn con Kim Tàm Cổ đã vỡ nát kia rất nhiều.

Bàn Ân thấy vậy thì lại kháp quyết, đệ nhị Nguyên Anh liên tục phun khí bản nguyên ra đã trơ nên thoi thóp.

Cuối cùng...

Ngũ sắc vân vụ bị một con cổ trung hấp thu sạch, Khí Vận Cổ hoàn toàn thành hình.

"Thành rồi!"

Trên mặt Bàn Ân lộ ra vẻ vui mừng, hai tay lập tức kháp quyết.

Từng sợi xiềng xích xanh xuất hiện trong hư không, đây là cấm chế mà cô ta đã bố trí từ trước, lúc này chúng khép lại vào giữa, mắt thấy sắp luyện hóa hoàn toàn Khí Vận Cổ này.

Nhưng một khắc sau.

Từ trên Khí Vận Cổ chợt bộc phát ra một đạo ngủ thải quang huy, xé rách tấm lưới do xiềng xích xanh tạo thành.

Sưu!

Khí Vận Cổ rung một cái, ngay sau đó hóa thành một đạo ngũ thải lưu quang, nó dùng tốc độ khó tin nổi biến mất trong hư không.

"Không, cổ cấp năm của ta! Phụt!"

Bàn Ân nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được nữa, mắt tối sầm lại, phun ra ngoài một ngụm tinh huyết.

"Chết tiệt... Người Thánh Hỏa Giáo luôn cường hung bá đạo."

Tề Bạch Vũ khống chế một đạo độn quang, trong lòng hạ quyết tâm: "Nếu ta lấy được cơ duyên, ngưng kết Nguyên Anh thì chắc chắn sẽ trả lại cho các ngươi gấp mười, gấp trăm lần."

Y là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, xuất từ một tiểu tông môn ở gần đây.

Dị biến bí cảnh Cốc Thần, rất nhanh đã bị đệ tử trong môn phát hiện rồi báo cho lão tổ Kết Đan.

Sau đó y đã đích thân chạy đến xem xét, xác nhận đây chính là cơ duyên bí cảnh thì loạn chiến với những tu sĩ chạy đến còn lại.

Ngay sau đó linh hạm của Thánh Hỏa Giáo đã đánh tới.

Người này quyết định rất nhanh, y trốn vào trong bí cảnh, xem như thoát được một kiếp.

Trên đường Tề Bạch Vũ phi độn cũng xem như có chút cơ duyên, thu được mấy món linh vật và cổ trùng nhưng rõ ràng những thứ này không đủ cho y ngưng kết Nguyên Anh.

Y thầm sốt ruột, trong lúc bất tri bất giác lại đi đến một đầm lầy đen nhánh.

"Chỗ này... Hình như có chút không đúng."

Thần sắc Tề Bạch Vũ ngưng trọng, nhìn lại linh quang hộ thể quanh người, trong tay nắm chặt một tấm linh phù phòng ngự cấp bốn.

Đây chính là bảo vật giữ mạng mà y đã hao gần nữa tài sản mới lấy được trong một đại hội đấu giá.

Trong đầm lầy đen nhánh không có chút dấu tích của sinh linh nào, dường như nó ẩn chứa hung hiểm rất đáng sợ.

Nhưng Tề Bạch Vũ lẩm bẩm cầu phú quý trong nguy hiểm, vẫn xông thẳng vào.

Cuối cùng...

Y đi đến một mảnh đất đen nhánh xem như kiên cố trong đầm lầy, chỉ thấy trên mảnh đất trống này có một tấm bia đá đen nhánh.

Hình như bia đá đã bị gãy, chỉ còn lại một nữa, trên đó có mấy văn tự cổ xưa.

"Cốc Thần... Bất tử... Huyền tẫn..."

Tề Bạch Vũ không tự giác đọc lên, một khắc sau, linh giác của y bắt đầu điên cuồng cảnh báo, y không chút do dự mà xé rách linh phù phòng ngự cấp bốn trong tay - Liệt Dương Chân Hỏa Phù!

Một vầng mặt trời chói chang xuất hiện rồi bao phủ y vào bên trong.

Dưới Liệt Dương Chân Hỏa này bất kể ta mà gì cũng phải nhượng bộ lui binh.

Tề Bạch Vũ thở dài một hơi, nhớ lại trạng thái gần như si mê của mình thì không khỏi run sợ, y lại gọi bản mạng pháp bảo Thanh Tâm Linh của mình ra.

Pháp bảo này có Cửu Thanh Huyền Âm, có thể ổn định tâm thần của tu sĩ, rất hữu hiệu với tâm ma.

Tề Bạch Vũ nắm Thanh Tâm Linh trong tay thì không khỏi thở phào.

Nhưng vào lúc này ngực của y lập tức đau nhói.

Tề Bạch Vũ khó tin cuối đầu xuống đã thấy một đại thủ xanh biếc dính đầy máu tươi, từ ngực của mình đưa ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận