Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 194: Trận sư thượng phẩm

"Thật là đáng tiếc..."

Phương Tịch không khỏi tiếc hận thay cho Nguyễn Tinh Linh.

Sau khi Trúc Cơ, hưởng thọ hai trăm năm, mới xem như chân chính bước vào đại môn của tiên đạo.

Tư chất, tâm tính, cơ duyên của nàng đều không tệ, chứa chắc sẽ không có hi vọng Trúc Cơ.

Lần này bị cắt đứt, có thể xem như đã bỏ lỡ cơ duyên không nhỏ.

"Nếu không nhờ chuyện lần này, ta vẫn chưa biết trong minh lại bại hoại như vậy..."

Nguyễn Tinh Linh lại cười lạnh: "Nếu tuyên bố Đào Hoa đảo tách khỏi liên minh Tam Thập Lục Đảo thì e là Ngư Linh Tử và một tên Trúc Cơ trong minh sẽ có thể quang minh chính đại diệt môn chúng ta."

"Chuyện này có lẽ có liên quan đến 'Ba nhà trên'."

Phương Tịch trầm ngâm một lát rồi đưa ra kết luận.

'Ba nhà trên' của Tam Thập Lục Đảo chính là ba gia tộc Thái Thúc, Uất Trì, Hạ Hầu, trong tộc không chỉ có một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ và lão tổ Luyện Khí đại viên mãn mà có khả năng còn ẩn giấu tộc nhân Trúc Cơ.

Lần này thành lập phường thị Linh Không, đa phần là 'Ba nhà trên' quyết định.

"Cũng may mà mục đích của chúng đã thành, kế tiếp còn sẽ đền bù cho ta..."

Trong nụ cười của Nguyễn Tinh Linh có sự đắng chát.

"Lần này đảo chủ..."

Đôi mắt Phương Tịch lóe lên, hỏi ngay điểm quan trọng.

"Lần này ta ở Bạch Trạch Tiên Thành có được một phen cơ duyên, đã thu gôm đủ mấy loại linh dược trăm năm trân quý, định hợp tác với người khác mời một vị Đại sư luyện đan nào đó luyện chế Trúc Cơ đan!"

Nguyễn Tinh Linh vuốt máy tóc rồi nói rõ chân tướng.

Bạch Trạch Tiên Thành ở điểm tiếp giáp giữa ba nước Việt Quốc, Võ Quốc, Mộc Quốc, lưng tựa Vạn Thú Sơn Mạch, tài nguyên phong phú lại có Kết Đan lão tổ tọa trấn, đại trận cấp ba thủ hộ, trong thành cấm đấu pháp, giết chóc.

Hơn nữa cũng là nơi duy nhất ngoại trừ Huyền Thiên Tông và các tông môn Kim Đan có khả năng có Trúc Cơ đan.

"Vậy mà là Trúc Cơ đan!"

Phương Tịch cũng không khỏi cảm khái, số phận của Nguyễn Tinh Linh thật sự không tệ.

Hắn còn tưởng rằng đối phương chỉ thu được một loại linh vật Trúc Cơ lại không ngờ đối phương lại có cơ hội lấy được Trúc Cơ đan.

Khó trách những thế lực khác đều vội.

Linh vật Trúc Cơ khác ví dụ như Sát khí chi lưu có thể phụ trợ tôi thể, không những xác suất thành công thấp hơn nhiều mà còn không có hiệu quả bảo vệ kinh mạch bảo đảm Trúc Cơ thất bại không chết như Trúc Cơ đan.

Có hiệu quả này, thời điểm đột phá tâm tính tu sĩ sẽ rất thoải mái, đối với tỉ lệ Trúc Cơ thành công cũng có tăng thêm nhất định.

Thông qua tiếp tục hỏi thăm, Phương Tịch biết được ở Bạch Trạch Tiên Thành có mấy vị Đại sư luyện đan đều nhận luyện chế Trúc Cơ đan, chỉ là phải tự cung cấp nguyên vật liệu.

Hơn nữa tỉ lệ thành đan cũng không tệ, có thể xem như là hi vọng Trúc Cơ lớn nhất của tán tu ba nước xung quanh.

"Nhưng mà lần này ta hợp tác với người khác cung cấp linh dượng không nhiều, nếu thành đan ít hơn hai viên thì thật sự cũng không có quá nhiều hi vọng..."

Nguyễn Tinh Linh nói ra tình hình thực tế: "Sau khi biết được Hắc Sa đảo bị hủy diệt, lòng ta biết không ổn nên mang vài cây linh dược trăm năm đổi thành dị bảo Thanh Đồng Cổ Kiếm, chạy thẳng về đây..."

"Ai... Khi tán tu Trúc Cơ khó như lên trời!"

Phương Tịch cũng không hỏi Nguyễn Tinh Linh vì sao không giữ lại mấy linh dược kia lại để lần sau tìm người khác hợp tác.

Trong Bạch Trạch Tiên Thành cũng chưa chắc không có thế lực nhắm vào nàng, có thể nói là... Linh dược trên tay nàng.

Cơ hộ có thể thu được Trúc Cơ đan đủ khiến thế lực Trúc Cơ cũng phải động tâm.

Nếu không phải đỏi pháp khí có thể lập tức tăng cường chiến lực thì có lẽ Nguyễn Tinh Linh cũng không về được.

"Nếu không có Trúc Cơ đan phụ trợ mà muốn Trúc Cơ thành thì phải có cơ duyên, có lẽ cơ duyên của Tinh Linh không đủ..."

Nguyễn Tinh Linh đau xót nói.

Phương Tịch lại thầm ghi nhớ giáo huấn của Nguyễn Tinh Linh, trong Bạch Trạch Tiên Thành cũng không phải có Kết Đan lão tổ tọa trấn là có thể cao gối không lo.

Những thế lực Trúc Cơ chỉ chú ý tướng ăn ở bên ngoài mà thôi chứ thật ra vẫn ăn người.

Mặc dù Bạch Trạch Tiên Thành cấm đấu pháp, nhưng nếu bại lộ tài phú thì vẫn sẽ bị cường thủ hào đoạt.

'Xem ra chuyện tìm người luyện đan cũng không đán tin.'.

'Trên hội đấu giá đoạt giải nhất thì càng phải chú ý.'.

'Sau này ta nên làn gì đây?'.

Sau khi Nguyễn Tinh Linh rời khỏi, Phương Tịch tiếp tục kiểm kê vốn liếng.

Thanh Nguyên Thuẫn của Nhị đương gia chính là một kiện pháp khí phòng ngự thượng phẩm, đúng lúc có thể thay thế cho Thanh Quy Thuẫn đã hỏng.

Dù sao thì Phương Tịch bây giờ đã là cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, pháp khí cũng phải đổi mới.

Trừ cái đó ra, túi trữ vật của lão đại Khấu gia Nguyễn Tinh Linh cũng không lấy, trực tiếp cho Phương Tịch.

Còn chiếc linh chu lớn kia Phương Tịch lấy cũng vô dụng nên để cho Nguyễn Tinh Linh.

Tổng hợp tài nguyên trong túi trữ vật của lão đại Khấu gia có giá trị khoảng một nghìn linh thạch, bị Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh chi đôi.

Cộng với 'cống hiến của những cướp tu khác thì bây giờ hắn rất giàu có.

Đây đều là linh thạch có thể quang minh chính đại tiêu xài.

Về phần những thứ trước đó thì phải xem như của trộm cắp, vẫn phải tìm đường thủ tiêu tang vật...

...

Một năm sau.

Phương Tịch bốn mươi bốn tuổi.

"Không tệ không tệ, bốn viên thành đan, Thanh Chi đan này cũng không thắng được ta..."

Từ khi biết được tao ngộ của Nguyễn Tinh Linh, hắn âm thầm tăng thêm rất nhiều thời gian luyện đan.

Đến lúc này ngay cả Thanh Chi đan tương đối khó khăn trong đan dược cấp một thượng phẩm hắn cũng luyện được.

"Dù sao thì ta cũng tương đương với tu sĩ Trúc Cơ nghiên cứu thuật Luyện Đan mà còn tốn nhiều năm như vậy..."

"Tiếp theo chí là thử luyện chế đan dược cấp hai?"

Đáng tiếc phương diện này có hai vấn đề lớn.

Vấn đề thứ nhất chính là không có đan phương cấp hai.

Dù sao thì lúc trước Phương Tịch chỉ thu mua được truyền thừa thuật Luyện Đan cấp một.

Thứ hai là không có Tiên Thiên Chân Hỏa để luyện chế đan dược.

Loại hỏa diễm này chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có.

Nhưng Phương Tịch độc nhiều cổ tịch nên biết được một cách thay thế đó chính là Địa hỏa.

Thế nhưng ở Đào Hoa đảo cũng không có hỏa mạch của Địa hỏa.

Dù có thì cũng không thể nào để hắn luyện đan cả ngày.

"Linh mộc cấp một Thán hỏa chi không bằng Địa hỏa cấp hai, đầu tiên là sức lửa không đủ, thứ hai là không ổn định..."

"Hai vấn đề này có thể dựa vào trận pháp để giải quyết... Thiết kế một Tụ Hỏa pháp trận sau đó dựa vào đốt nhiều Linh Mộc than để duy trì sự ổn định..."

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi vẽ ra mấy cái sơ đồ phác thảo trong ngọc giản.

Một khắc sau, ánh mắt hắn tỏa sáng: "Ta biết rồi..."

Trong nháy mắt này, dưới sự suy luận hắn cố gắng giải quyết nan đề trong trận pháp cấp một, cuối cùng đã có thể giải quyết dễ dàng.

"Thật ra tu tiên bách nghệ không ít chỗ đều có liên quan với nhau..."

Dường như hắn đã lâm vào cảnh giới đốn ngộ nào đó, bắt đầu tự thiết kế một Sáo trận pháp.

Tầm nửa ngày sau...

Phương Tịch nhìn trận pháp trong tay, hơi xúc động: "Mặc dù Sáo trận pháp này tiêu hao lớn so sánh với Địa hỏa thất thì mắc hơn gấp mấy lần nhưng hơn ở chỗ ẩn giấu, đồng thời... Dù ở nơi không có Địa hỏa mạch cũng có thể bố trí để có hỏa diễm vượt qua linh hỏa cấp một, gần như chạm đến cấp hai..."

Bây giờ tu vi trận đạo của ta có lẽ xem như đã đột phá cấp một thượng phẩm rồi sao?"

Tác dụng của trận pháp là dựa vào tiêu hao linh thạch và cấm chế để tăng phúc hoàn thành những chuyện mà với tu vi trước mắt của tu tiên giả không thể làm được.

Tỉ như Tụ Hỏa pháp trận cấp một thượng phẩm, trên lý luận hoàn toàn có thể tăng uy năng của linh hỏa cấp một đến trình đồ của linh hỏa cấp hai, chỉ là tiêu hao sẽ rất lớn...

"Sau đó chính là đan phương cấp hai... Cái này thật sự không thể."

Nhìn trận pháp đã hoàn thành Phương Tịch hơi buồn bực.

Muốn hắn từ không đến có mà sáng tạo ra đan phương cấp hai thì hoàn toàn không thực tế đã vượt qua năng lực của hắn.

Dù là có thì đan phương cấp hai hao tài cũng tương đối khủng bố, không phải là linh dược mấy năm, mười mấy năm có thể dùng được.

'Dù Trúc Cơ kỳ muốn tăng kỹ nghệ luyện đan đến cấp hai cũng khá gian nan đó...'.

Phương Tịch thở dài, buông bỏ suy nghĩ, hắn bước ra bên ngoài bắt đầu thưởng thức trà.

Dưới Đào Hoa thụ, trong tay hắn có một cái ngọc giản, đưa thần thức vào trong đó.

Ngọc giản này là hắn tìm được trong túi trữ vật của Nhị đương gia Luyện Khí tầng tám kia, trong đó ghi chép một thiên công pháp tên là Long Ngâm Quyết.

À, Phương Tịch tuyệt đối không phải bị đạo thải bổ trong đó hấp dẫn mà chỉ nhìn trúng một thiên quyết khiếu nói về ninh thần.

Dù sao thì đạo thải bổ này cũng có yêu cầu rất cao với nam tu, thời điểm thi pháp thì phải bảo trì tâm như chỉ thủy.

Phương Tịch cảm thấy có thể dùng để thử luyện tâm, để hắn không bị bản năng của Yêu Ma Thụ quấy nhiễu.

Có lẽ do hắn đã luyện thành thần thức nên ở loại công pháp tĩnh tâm ninh thần này hắn có thiên phú cao đến lạ thường.

Chỉ ngẫm nghỉ một lúc mà hắn đã có thể nhập môn.

Ngay lúc tâm thần của hắn đang quy tịch thì ở bên ngoài lại có một đạo Truyền Âm phù bay vào.

Phương Tịch tiếp nhận, không khỏi thở dài rồi lấy Hắc Vũ Chu, một đường bay đến núi Song Tử Tây.

"Ô ô ô... Đại thúc, mẹ con, mẹ con, bà..."

Vi Nhất Tịch khóc lóc chạy đến, mặt mũi đầy nước mắt.

"Để ta xem thử..." Phương Tịch an ủi nàng rồi bước vào trong, hắn ngửi được mùi thuốc nồng đậm.

Hoa Thiền Quyên nằm trên giường, tóc bạc da mồi, sinh mệnh lực như nến tàn trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tọa hóa.

Đối với chuyện này Phương Tịch cũng không có gì bất ngờ.

Nàng này vất vả lâu ngày thành, lúc lão đại Khấu gia công đảo lại hao phí thi triển pháp thuật liều mạng đã tổn hao nhiều thọ nguyên.

Đến bây giờ đã như dầu hết đèn tắt, dược thạch không linh!

"Phương... Đạo hữu..."

Hoa Thiền Quyên cố gắng mở mắt ra nhưng chỉ mở được một khe nhỏ, không thể nào nhìn ra được hoa dung nguyệt mạo lúc trẻ.

Nàng nhìn Phương Tịch vẫn là thiếu niên như trước, thần sắc mê võng dường như đã trở về quá khứ.

Một lát sau, nàng mới thì thầm: "Nhất Tịch... Ta không bỏ xuống được... Bên ngoài quá nhiều người xấu... Nó lại quá đơn thuần... Đạo hữu là người đáng để ủy thác... Xin ngươi, xin..."

"Mẫu thân!"

Vi Nhất Tịch vội bước đến, nước mắt đầy mặt.

"Xin ngươi hãy thu nữ nhi của ta làm đồ đệ! Không cần tiền đồ tương lai thuận lợi, chỉ cầu có thể bình an..."

Dường như Hoa Thiền Quyên đã dùng hết khí lực cuối cùng, sau khi nói xong đã nhắm mắt lại.

"Mẫu thân !"

Nước mắt Vi Nhất Tịch rơi như mưa.

Phương Tịch thở dài rồi bước ra ngoài, nhìn vườn hoa đã được dựng lại.

Một lát sau, Vi Nhất Tịch bước ra: "Đại thúc..."

"Tịch Tịch, mẫu thân muốn ta thu ngươi làm đồ đệ, ngươi suy nghĩ thế nào?" Phương Tịch đứng chắp tay, thuận miệng hỏi.

Nhìn thiếu niên thanh y có dáng người thẳng tắp như tùng bách, Vi Nhất Tịch quỳ xuống: "Đồ nhi bái kiến sư phụ!"

"Ta chỉ là Luyện Khí tầng bảy, sao có thể thu đệ tử?"

Phương Tịch lắc đầu, lại nhìn Vi Nhất Tịch quỳ mãi không đứng dậy, thở dài: "Thôi... Những sở học của ta sẽ dạy hết cho ngươi nhưng cũng không cần gọi ta là sư phụ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận