Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 654: Võ đạo

Hoang nguyên Địa Tiên giới.

Ngân quang chợt lóe, Ngoại Đạo Nguyên Anh, bây giờ nên gọi là Ngoại Đạo Hóa Thân thì chính xác hơn, thân ảnh của nó hiện lên, trong tay còn nắm một yêu thú 'Sa Trùng' đặc sản của Tây Mạc.

Con yêu thú này to bằng cánh tay của người trưởng thành, da của nó rất cứng, dù tu sĩ cấp thấp dùng phái khí cũng không thể phá được, nó tản ra yêu khí cấp hai nhàn nhạt.

Bây giờ nó bị một tia pháp lực của Phương Tịch định trụ, rơi xuống nơi hoang.

Phương Tịch ngồi khoanh chân, nhìn chằm chằm con yêu thú này không chớp mắt.

Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua...

Con yêu thú này vẫn không có chút thay đổi nào, nó vẫn nhảy nhót tung tăng như trước, nếu không có cấm chế thì e là nó đã bỏ chạy từ lâu...

"Quả nhiên... Chư Thiên Bảo Giám có thể mang vật sống xuyên không..."

Phương Tịch thì thào rồi bắn ra một tia ma hỏa.

Sa Trùng hét thảm, trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn.

Đây cũng là một thí nghiệm nho nhỏ của hắn.

Đương nhiên Phương Tịch đã biết Chư Thiên Bảo Giám có thể mang vật sống xuyên không từ lây.

Nhưng Địa Tiên giới thì khác!

Dù là phi thăng trên Phi Thăng Đài, thậm chí mang theo loại động phủ hư không như Sơn Hải Châu thì bên trong cũng không thể có bất kỳ vật sống có linh trí nào, trừ phi là bản mạng linh thú đã ký khế ước...

Đây là thiết luật!

Dù trong lòng ôm may mắn liều chết làm thử thì người nhập cư trái phép dưới Hóa Thần cũng sẽ bị lực lượng giao diện cường đại của Địa Tiên giới ép thành thịt nát ở trong thông đạo hư không!

Trừ phi bản thân đã là Hóa Thần thì mới có thể chịu đựng nổi.

Nhưng Chư Thiên Bảo Giám thì khác!

Phương Tịch cũng không biết chí bảo này đến cùng đã na di thế nào, nói tóm lại... Kết quả là con yêu thú Sa Trùng chưa từng ký kết bất kỳ khế ước chủ phó nào với hắn lại nhập cư trái phép vào Địa Tiên giới dễ dàng như vậy!

"Lực lượng chí bảo quả nhiên không thể tưởng tượng nổi... Lực lượng giao diện là pháp tắc một giới! Mà Chư Thiên Bảo Giám có thể không nhìn... Đây chắc chắn là lực lượng cấp Đạo Quả!"

Đạo Quả có thể bóp méo quy tắc, lực lượng mà Chư Thiên Bảo Giám lộ ra cũng siêu việt Địa Tiên giới!

"Hơn nữa lần này sau khi lấy được kính nữu Vạn Giới Chi Môn, ta nói thế nào mà thế giới mới cứ chậm chạp không xuất... Hóa ra là tích lũy năng lượng để đả thông Địa Tiên giới sao?"

Phương Tịch lại nghĩ đến một vấn đề.

Một Địa Tiên giới còn nặng hơn ngàn vạn hạ giới.

Nếu Cửu Châu giới biết Vạn Giới Chi Môn còn có công dụng như vậy thì e là đã sớm lật trời!

Cũng may ở trong nhận thức của bọn họ, mặc dù Vạn Giới Chi Môn thần kỳ nhưng cũng là cấp độ như Phương Tiên Đạo Cung, chỉ có thể mở ra được một số tọa độ hạ giới.

Chính vì vậy, Phương Tịch sẽ không mang bất kỳ sinh linh nào đến Địa Tiên giới!

Mặc dù với năng lực của Chư Thiên Bảo Giám thì Phương Tịch có thể dễ dàng tổ chức hàng loạt tu sĩ nhập cư trái phép còn hắn làm đầu rắn thì cũng có thể kiếm lớn...

Nhưng chuyện liên quan đến bí mật lớn nhất bí mật lớn nhất của bản thân thì hắn tuyệt đối sẽ không lộ ra với bất kỳ ai.

Dù con Sa Trùng kia, sau khi lợi dụng xong nó cũng bị Phương Tịch hóa thành tro tàn.

'Ở Địa Tiên giới chắc chắn sẽ dễ dàng đột phá các loại bình cảnh...'.

'Nhưng dù như vậy thì ta cũng sẽ không mang một số người khó đột phá lên Địa Tiên giới... Các nàng muốn đến thì chỉ có thể sau khi Hóa Thần, lên Phi Thăng Đài liều mạng!'.

'Nhiều nhất ta chỉ có thể vơ vét một số linh dược, bí thuật, bảo vật ở Địa Tiên giới nói là lấy được trong di tích... Với linh đan diệu dược của Địa Tiên giới thì e là đã đủ để khiến người ở hạ giới đột phá bình cảnh, thậm chí còn có thể có các loại như Ngưng Anh Đan, Hóa Thần Linh Cao...'.

'Về phần di chuyển thế lực vào Địa Tiên giới, hành vi muốn chết này ta sẽ không dùng!'.

'Có thể tự do qua lại Địa Tiên giới, chỉ có một mình ta!'.

Đôi mắt Phương Tịch hơi sáng lên, với sự rộng lớn và màu mỡ của Địa Tiên giới, đừng nói là chút tài nguyên này, dù tai nguyên để hắn tiến cấp Phản Hư e là cũng rất dồi dào!

Đến lúc đó những tài nguyên mà hắn thu gom đương nhiên chủ yếu vẫn thỏa mãn bản thân hắn nhưng giữa kẻ hở ngón tay của hắn chỉ lọt ra một chút thì e là cũng đủ khiến người hạ giới có hi vọng Nguyên Anh, Hóa Thần...

"Vẫn phải thận trọng, thận trọng... Tuyệt đối không thể bại lộ thân phận tu sĩ phi thăng của mình, càng không thể bại lộ công pháp của Thanh Đế Sơn..."

"Bây giờ ở Địa Tiên giới, chỉ cần ta không triển lộ Khô Vinh Quyết thì sẽ không có chuyện gì... Không đúng, có thể còn mấy người quen."

Phương Tịch biến sắc, nhớ đến Băng Huyền Tử, Huyền Quy cấp năm, Phương Tiên Đạo Chủ, Ngao Côn và một Ma Tôn Hóa Thần viên mãn khác cùng phi thăng!

"Với sự rộng lớn của Địa Tiên giới, không nhất định đụng phải, thậm chí nói không chừng họ đã vẫn lạc từ lâu nhưng vì thận trọng... Nên dùng mã giáp hành sự mới tốt."

Cũng may hắn vốn là Ngoại Đạo Hóa Thân nên không có công pháp Khô Vinh Quyết.

Về phần bí thuật thay hình đổi dạng, trong ma đạo cũng không có nhiều...

Mấy tháng sau.

Trên một hoang nguyên có hai nhánh đại quân mấy vạn người triển khai trận thế giao chiến!

"Giết!"

Nhục thân của từng binh lính đều cường đại, họ cầm quân kỳ đen nhánh, phóng về phía đối diện.

Bọn họ nhảy lên một lần chính là khoảng cách mấy trượng, binh bính bình thường nhất đều có lực lượng xé xác hổ báo ở hạ giới.

Về phần bọn người Hiệu úy? Từng tên đều như tồn tại cấp Võ Thần.

Mạnh nhất như Thống soái tam quân thì mơ hồ có thể so với Võ Tiên Khí Huyết Bão Đan.

Đại quân chém giết, liên tục gầm thét, trống trận rung trời.

Phương Tịch trốn trong đám mây, nhàn nhã xem kịch: "Thì ra ở Địa Tiên giới cũng có phàm nhân... Đây là tu luyện võ đạo sao? Hơi tương tự với Khí Huyết Bão Đan ở Đại Lương nhưng lại không hoàn toàn giống..."

Hắn tốn thời gian mấy tháng, thăm dò xung quanh từng chút một, cuối cùng mới tìm được dấu viết nhân loại sinh tồn.

Không ngờ đến hắn theo dấu vết chạy đến thì đã gặp trận đại chiến này.

Phương Tịch nhìn đại quân hai phe đen đỏ chém giết, yên lặng phân biệt cờ xí.

Quân kỳ hắc giao mà đại quân đen có ba con Giao Long lượn quanh trong đó, ở giữa thì có một chữ cổ triện 'Trương'.

Đại quân đỏ thì mặc xích giáp, trên cờ là một chữ cổ triện 'Vân'.

"Ta lại có thể nhận ra chữ viết ở Địa Tiên giới... Hay nói cách khác một số công pháp bí thuật vân triện văn, cổ triện văn đều là từ Địa Tiên giới truyền xuống, thay đổi bao nhiêu thì vẫn không rời khỏi bản chất..."

Thần thức Phương Tịch chú ý đến nhất cử nhất động của đại quân ở dưới, trí năng phụ thuộc Thái Nhất đang nhanh chóng phân tích, học tập một ngôn ngữ hoàn toàn mới.

Mà lúc này, kèm theo tiếng gầm giận dữ vang lên, Chủ soái song phương chợt xuất thủ.

Dù họ chỉ là phàm nhân nhưng khí huyết khuấy động lại phát huy ra uy lực không kém gì tu sĩ Kết Đan!

"Chiêu thức càng tinh diệu hơn, thật sự là thiên chùy bách luyện..."

"Vận dụng khí huyết cũng càng hoàn thiện hơn Đại Lương... Còn có cờ xí kia, vậy mà lại là pháp bảo loại đặc thù sao?"

Phương Tịch nhìn thấy một Võ Tiên giơ tay cuốn đại kỳ lại rồi thi triển hoành tảo thiên quân như trường thương thì đôi mắt không khỏi sáng lên.

Thậm chí ba con Hắc Giao Long kia như sống lại, chúng trực tiếp hóa thành Giao Long trăm trượng, mở cái miệng to như chậu máu ra, một đoàn hào quang đen kịt xuất hiện nhưng nơi chúng đa qua Vân gia quân đều hóa thành xương trắng...

Đây rõ ràng là một món pháp bảo! Còn là pháp bảo loại đặc thù, dùng khí huyễn hoặc chân khí của võ giả thôi động!

"Đã phân tích... Pháp bảo này gọi là võ cụ, là pháp bảo chuyên phân phối cho võ giả cấp thấp sử dụng..."

Thái Nhất đã phân tích ra rất nhiều ngôn ngữ của thế giới này, sau đó nó dựa vào tiếng hò hét của hai bên mà tìm được đáp án.

"Võ cụ?"

Phương Tịch gật nhẹ đầu, mặt không chút cảm xúc nhìn Trương gia quân thắng Vân gia quân, hắn lại đi theo đội ngũ phàm nhân này, chỉ mấy ngày đã đến một thành trì.

Trên tường thành nặng nề nguy nga lóe lên linh quang nhàn nhạt, đội ngũ xếp hàng ở cổng thành rất dài, trong đó xen lẫn không ý đà thú như lừa, ngựa.

Đây là một thành trì phàm nhân.

Sau khi Phương Tịch ở bên ngoài quan sát mấy tháng, cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa mà hóa trang thành một phàm nhân, lẫn vào trong đó.

Có lẽ ở trong thành trì phàm nhân này cũng không có bao nhiêu thứ hắn cần như nó lại có tác dụng để hắn che giấu tung tích rất lớn.

Quan trọng nhất chính là... Hắn có thể đắm chìm vào, học tập văn hóa thủy thổ một phương, từ đó biến mình thật sự thành thổ dân Địa Tiên giới!

Muốn ngụy trang thành thổ dân Địa Tiên giới mà chỉ với ngôn ngữ và chữ viết thì vẫn còn thiếu rất nhiều, loại khí chất đặc thù nhất định phải trưởng thành ở cố thổ, bị văn hóa bản địa hun đúc mới có thể xuất hiện, ở trong mắt người bản thổ sẽ hiện ra rất rõ.

Thật trùng hợp, Phương Tịch cũng có rất nhiều thời gian.

Ba năm sau.

Trong Lý Gia Tư Thục Thành Phi Nhật.

Lý gia ở Thành Phi Nhật cũng xem như thế gia giàu có, có mấy tộc nhân nhậm chức trong phủ thành chủ, nghe nói gia tộc họ còn có một vị lão tổ tiếp cận Chân Đan.

Võ phong trong nhà họ hưng thịnh, mỗi hài đồng khi lên bảy đều được đưa vào trường tư thục, trước học lễ nghi chữ nghĩa, sau khi lớn hơn một chút thì mỗi ngày đều phải luyện võ.

Ngày hôm nay, Phương Tịch mặc một bộ thanh bào, đi theo một lão nhân khoảng năm, sáu mươi tuổi, lưng còng như một lão học cứu bước vào trong trường tư thục.

"Bái kiến lão sư!"

Bọn nhỏ nhìn thấy lão giả thì vội vàng hành lễ.

"Ừ, các học đồng... Vị này chính là giáo tập sư phụ mới đến của các con Phương Nguyên, Phương sư phụ từ ngoài thành đến, cũng xem như đã từng du lịch mấy thành gần đây, kiến thức phong phú, học thức năm xe..."

Lão học cứu nói tới nói lui thì lập tức có xu thế như thao thao bất tuyệt.

Phương Tịch lại mỉm cười, hắn biết Hoàng lão đầu này không có chuyện gì chỉ thích thao thao bất tuyệt.

Hắn lẳng lặng chờ Hoàng lão đầu nói xong mới bước lên trước một bước: "Từ nay về sau, khóa học chữ của các con sẽ do ta dạy..."

Sau khi hết tiết đầu tiên thì Phương Tịch cùng lão giả rời khỏi lớp học.

"Phương giáo tập, sau này phải nhờ ngươi rồi."

Hoàng lão đầu nghiêm túc thi lễ.

"Đông gia đã thuê ta làm tây tịch nên đương nhiên ta sẽ dạy những hài tử này thật tốt..."

Phương Tịch mỉm cười trả lời.

Sau khi tạm biệt Hoàng lão đầu thì hắn lập tức trở về phòng của mình.

Bài trí trong căn phòng rất đơn giản, chỉ có một bàn, một ghế dựa, một giường và một cái tủ mà thôi.

Trên mặt bàn có đặt một chậu hoa lan trắng, trong ngăn tủ thì nhét đầy thư tịch.

Phương Tịch bước đến, lấy ra một quyển rồi ngồi xuống vị trí, gật gù đắc ý đọc.

Hắn vừa đọc, vừa âm thầm suy nghĩ:

'Địa Tiên giới quá rộng lớn, chỉ mỗi Lạc Nhật Bình Nguyên thì đã dài không biết bao nhiêu vạn dặm... Nghe nói tu sĩ cấp cao dùng toàn lực phi hành thì e là cũng phải mất mấy chục năm mới có thể bay ngang qua... Trong đó có vô số sơn mạch và hồ nước lớn, ngay cả quốc gia phàm nhân cũng hơn một ngàn...'.

'Hai nhánh đại quân lần trước chẳng qua chỉ là Lương Quốc và Định Quốc ở gân đây xung đột bình thường mà thôi...'.

'Xen lẫn với phàm nhân, cố gắng không sử dụng pháp lực, cố gắng xóa đi lạc ấn của bản thân, hơn nữa cũng có thể xác nhận một chuyện... Đã ba năm rồi vẫn không có tu sĩ nào tìm đến cửa, đại biểu ở Địa Tiên giới cũng không có bảo vật có thể giám sắt người phi thăng? Hoặc là trên người ta cũng không có cái gọi là khí tức hạ giới?'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận