Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 636: Đại chiến Hóa Thần

Trước đó Phương Tịch vừa thấy mặt đã hạ tử thủ với sáu tu sĩ Nguyên Anh, đương nhiên là vì thời gian cấp bách.

Ba khôi lỗi hậu kỳ tự dạo chưa chắc có thể kéo chân của Hỏa lão tổ được bao lâu.

Hắn cũng không phải người mang an nguy của bản thân gửi cho ý niệm của người khác, một khi đã vạch mặt động thủ thì đương nhiên phải hạ tử thủ.

Mà nguyên nhân thứ hai là ở đây quá nhiều tu sĩ.

Nếu để bọn họ kịp phản ứng, cùng chống lại Phương Tịch, vậy thì dù toàn thân hắn là sắt cũng không đóng được mấy cây đinh.

Không nói chuyện khác, chỉ với vạn năm thọ nguyên của hắn, quét mười tên Nguyên Anh thì cũng không khác gì đồng quy vu tận...

Bởi vậy hắn mới phải xử lý sáu tu sĩ Nguyên Anh như chém dưa thái rau, sau đó thừa dịp thi triển bí thuật công kích thần thức Thiên Ma Ngâm, dẫn phát sự sợ hãi trong lòng của các tu sĩ khác, tạo thành tác dụng khủng bố dùng một địch vạn.

Khí thế đó thật ra chỉ là quả khí cầu, đâm một cái sẽ hỏng.

Bởi vậy Phương Tịch đến ngoài rìa trận pháp, từng cây trận kỳ bay ra, hắn phải phá trận chạy đi.

Vù vù!

Giữa thiên địa bộc phát vô tận Hỏa hành thần quang, vậy mà có thể xua tan ma hỏa, âm lôi, yêu phong đầy trời.

Quần áo Hỏa lão tổ hơi rách rưới, khóe miệng có vết máu, lão hừ lạnh: "Khô Vinh Huyền Quang? ! Thì ra ngươi còn là dư nghiệt của Thanh Đế Sơn... Muốn chạy sao?"

Trong tay lão hiện ra một đám tiểu phiên xích hồng, nhanh chóng múa.

Vù vù vù!

Vô số ngọc đài oanh minh, từng quang trụ trắng tinh phóng lên cao, rất nhiều sợi xích sắt cuồng vũ như mãng xà, lão bất ngờ mở toàn lực trận pháp cấp năm của Thánh Hỏa Giáo.

Trước đó Phương Tịch xuất thủ khiến Hỏa lão tổ nhất thời hoảng sợ.

Mặc dù khí tức của tên tu sĩ này chỉ là Nguyên Anh viên mãn nhưng một thân thần thông pháp lực đã gần như không kém lão chút nào.

Thế nhưng bây giờ lão đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể toàn lực trấn áp.

Dù như vậy nhưng Hỏa lão tổ cũng không quá nắm chắc, lão chỉ đành mượn lực của trận pháp.

Ở bên trong đại trận, lại mượn pháp lực của rất nhiều tu sĩ... Dù tu sĩ Hóa Thần trung hậu kỳ thì Hỏa lão tổ cũng dám chiến một trận.

Đương nhiên Phương Tịch biết lợi hại, hắn căn bản không muốn ác đấu với Hóa Thần Tôn Giả ở trong trận pháp nên hắn chỉ muốn chạy trốn...

Về phần dùng Khô Vinh Huyền Quang quét Hỏa lão tổ?

Sau khi vận dụng Sinh Tử Ấn thì hắn đã cảm nhận được thọ nguyên của đối phương vẫn còn khoảng năm, sáu trăm năm.

Nhưng dù sao Khô Vinh Huyền Quang cũng không phải là thần thông Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh nên vượt qua đại cảnh giới giết địch sẽ có phản phệ cực mạnh.

Dù hắn đã tu luyện Khô Vinh Huyền Quang đến cảnh giới đại thành thì phản phệ cũng không ít đi chút nào.

Dựa theo cảm ứng mơ hồ của hắn, muốt quét chết Hỏa lão tổ mà không có vài vạn năm thọ nguyên thì không thể nào làm được.

Nếu Hỏa lão tổ chỉ còn lại một hai năm thọ nguyên thì Phương Tịch vẫn có thể liều mạng bị phản phệ mà xuất thủ nhưng bây giờ rõ ràng không thực tế.

Ong ong!

Lực lượng trận pháp cấp năm kinh khủng đánh đến như phô thiên cái địa, hoành ép hư không.

Từng quang trụ từ trên thiên khung đánh xuống, trong đó có từng sợi xiềng xích bạc trắng, có tam sắc hỏa diễm quay quanh.

Càng đáng sợ hơn là trên đỉnh Quang Minh Phong, trong lúc Tam Dương Thánh Hỏa đang hô hấp, diễm hỏa bay lên, mang theo địch ý mãnh liệt.

'Đại trận cấp năm này còn dùng linh hỏa cấp năm như trận nhãn... Mục đích cuối cùng của Thánh Hỏa Giáo không phải là tế luyện Tam Dương Thánh Hỏa thành một loại trận linh đặc thù đó chứ? Thật sự dám nghĩ dám làm mà...'.

Phương Tịch hít sâu, hai tay chợt kháp quyết: "Nhanh!"

Mặt đất chợt oanh minh, xuất hiện từng khe nứt.

Đó là Thanh Hòa Châm mà lúc trước Phương Tịch đã thả ra, bây giờ dưới sự khống chế của Thái Nhất Kinh, chúng bắt đầu quấy nhiễu hỏa mạch và cấm chế dưới mặt đất.

Hưu!

Vạn trượng lòng đất, vô số châm nhỏ thanh sắc tụ lại hóa thành Thanh Hòa cự kiếm, lập tức chém một kiếm lên cấm chế như hắc long.

Hống hống!

Hắc long gào thét, giãy chết.

Từng tia địa hỏa kia hoàn toàn mất đi sự trói buộc của cấm chế, bắt đầu điên cuồng đánh thẳng vào lớp đất.

Ầm ầm!

Thánh Hỏa Phong bắt đầu chấn động kịch liệt, mặt đất xuất hiện từng khe nứt, từng con hỏa long, hỏa nha... Từng con hỏa thú tranh nhau chen lấn chạy ra như điên, như muốn thiêu đốt tất cả.

Địa hỏa mất khống chế!

Ngọn Tam Dương Thánh Hỏa kia chợt run lên, cũng hơi bất ổn.

Chịu ảnh hưởng này nên đại trận vốn vận chuyển bỗng chốc dừng lại, vô số ngọc đài phát ra âm thanh như rên rỉ, thậm chí trên đó còn xuất hiện từng vết nứt, rất nhiều xiềng xích bị đứt gãy...

Phương Tịch chợt cảm thấy lực lượng trận pháp khiến hắn ngạt thở trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Đương nhiên muốn thi triển được tiểu thủ đoạn này thì cần một vị Trận Pháp Sư cấp năm, phối hợp lực tính toán, đoán trước và bố trí kinh khủng của Thái Nhất Kinh thì mới có thể làm được.

Hơn nữa cũng không thể dừng đại trận quá lâu.

Ong ong!

Hư không ba động, vô số cấm chế trong lòng đất đều đang được lực lượng trận pháp nhanh chóng sửa chữa.

Thần sắc của Hỏa lão tổ cũng chợt biến, lão chợt gầm lên, từng đạo Hỏa hành thần quang tạo thành một con Hỏa Kỳ Lân lớn, trấn áp rất nhiều hỏa thú, ổn định trận nhãn Quang Minh Phong.

Thừa cơ hội tốt này, Phương Tịch vẫy tay.

Vô số Thanh Mang Châm tụ lại hóa thành Thanh Hòa Kiếm rơi vào bàn tay hắn.

Xoẹt xẹt!

Một đạo kiếm quang xuất hiện, lớp lớp chém lên điểm bạc nhược của trận pháp.

Nhiễu loạn hư không, sương mù dày đặc tản ra, mơ hồ có thể thấy được một lớp cấm chế ngũ thải nhưng cuối cùng vẫn không thể mở ra.

Phương Tịch mặt không biểu tình, hắn bắn ra Phá Trận Châu lấy được từ Tứ Hoang Chân Quân.

Viên Phá Trận Châu này chính là đặc sản của yêu tộc, nó lại được hắn mang đến Cửu Châu giới nghiên cứu tăng cường một phen.

Ầm!

Ngân quang nổ tung, đồng quy vu tận với cấm chế ngũ thải kia.

Hư không bị nhiễu loạn hình thành một tiểu đạo chỉ vừa một người đi qua.

Lúc này Phương Tịch hóa thành một đạo thanh hồng chui ra khỏi trận pháp, hắn lấp lóe mấy cái đã biến mất không thấy đâu nữa...

"Chạy đi đâu!"

Ở sau lưng hắn có một đạo Hỏa hành thần quang đuổi theo không buông, cũng nhanh chóng biến mất ở chân trời.

Tuyệt Diễm Tử ở trên một ngọc đài mặt không cảm xúc nhìn từng cảnh tượng đó.

Sơn môn bị phá!

Đại trận hư hỏng!

Ngọc đài rơi xuống!

Tu sĩ bản môn tử thương nặng nè, ngay cả Chấp pháp trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ cũng vẫn lạc!

'Đây nhất định là huyễn cảnh do ta tẩu hỏa nhập ma mới nhìn thấy... Chỉ là một tên Nguyên Anh, sao có thể làm được như vậy?'.

Làm thế lực lớn nhất Tu Tiên Giới Tây Mạc nên trong đáy lòng của mỗi tu sĩ Thánh Hỏa Giáo luôn có một cỗ ngạo khí.

Nhưng bây giờ, trong lòng bọn họ đều trống trải, dường như đã mất đi thứ quan trọng gì đó.

Sưu!

Phương Tịch vận chuyển bí thuật, trong khoảnh khắc pháp lực đã tiêu hao hơn phân nửa, hắn hóa thành một đạo độn quang kinh khủng, trong chớp mắt đã đi xa trăm dặm.

Hắn phi độn ngàn dặm, lại nhét vào miệng một viên Hồi Huyền Đan rồi thi triển bí thuật lần nữa.

Sau mấy lần, hắn đã bay xa vạn dặm.

Nhưng đạo hỏa quang ở phía sau hắn vẫn đuổi theo không buông.

"Hỏa lão tổ, ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?"

Phương Tịch đảo thần thức qua, không khỏi hừ lạnh: "Không sợ sau này ta sẽ hạ thủ với đệ tử của Thánh Hỏa Giáo sao?"

Độn tốc của Hỏa lão tổ vậy mà cũng rất nhanh.

Dưới chân lão, bất ngờ có Phong Hỏa Luân, gió mượn thế lửa, gia trì độn tốc.

'Thông linh chi bảo cấp năm? Không... Chỉ là một món dị bảo thôi nhưng vẫn có thể gia trì độn tốc kinh người như vậy...'.

Phương Tịch cũng không biết nói gì.

Bây giờ một đường đuổi trốn, hắn cũng đã tiêu hao Hồi Huyền Đan gần nữa.

Pháp lực vẫn là thứ yếu, mấu chốt là sau khi liên tục thi triển bí thuật thì tinh huyết và nguyên khí của hắn đều đã bị tổn thương.

Hỏa lão tổ không trả lời mà độn quang chỉ mơ hồ nhanh hơn mấy phần.

Phương Tịch thầm thở dài, hắn biết chuyện hôm nay không thể nào tốt được, hắn cũng không thể biến mất ngay dưới mắt của đối phương khiến đối phương nghi ngờ, thậm chí trong lòng hắn còn dâng lên sự kích động muốn đối chiến với Hóa Thần một phen.

Hắn tìm nơi trống trải, dùng Hồi Huyền Đan lần nữa, cùng lúc đó, ngũ thải quang mang lấp lóe trong tay hắn, Ngũ Hành Hoàn quay tít, một đạo ngũ thải hà quang chiếu xuống.

Tinh La Kỳ Bàn và Tỏa Yêu Tháp bay ra, kỳ bàn ở dưới chân, tiểu tháp lơ lửng trên đầu hắn, chúng đều tự phóng quang mang.

Một tay hắn cầm hoàn, một tay cầm kiếm, tập trung tinh thần ứng phó.

"Hừ!"

Hỏa lão tổ hừ lạnh, Hỏa hành thần quang cuộn trào mãnh liệt rồi hóa thành một con liệt diễm Kỳ Lân, quanh thân nó có từng phù văn xích hồng lượn quanh, nó chợt há miệng phun ra một viên nội đan hỏa mang xích hồng!

"Đi!"

Phương Tịch rót pháp lực vào trong Ngũ Hành Hoàn, Ngũ Hành Hoàn chuyển động hóa thành một đóa huyền thủy u liên đen nhánh, từng cánh hoa rơi xuống, đụng vào nội đan hỏa mang.

Phốc!

Vô số mưa lửa rơi xuống, trên mặt đất trải đầy các hố to cháy đen.

"Hống!"

Hỏa Hành Kỳ Lân gầm lên, nó chợt mở cái miệng rộng, nuốt Ngũ Hành Hoàn vào trong.

Trong nháy mắt, Phương Tịch đã cảm thấy sự liên hệ của bản thân và Ngũ Hành Hoàn nhanh chóng yếu đi.

Dù sao hoàn này cũng chỉ là linh bảo cấp bốn, nó bị vô tận Hỏa hành thần quang luyện hóa đã sắp trở thành một khối sắt vụn.

"Bạo!"

Sắc mặt Phương Tịch hung ác, hai tay chợt kháp quyết.

Từng đạo ngũ thải quang huy chợt bộc phát trong cơ thể của Hỏa Hành Kỳ Lân, chúng xuyên thấu từ bụng, lưng của Kỳ Lân ra như từng thanh quang kiếm ngũ thải,

Ầm!

Hỏa hành thần quang đầy trời tán đi hóa thành vô số ngũ thải quang điểm, từ trên trời rơi xuống.

"Không hổ là Hóa Thần Tôn Giả..."

Phương Tịch thầm tính toán, mặc dù bản thân có thể gọi là hào phú trong Nguyên Anh nhưng thật ra cũng không có bao nhiêu bảo vật cấp năm.

Lúc này đại chiến với Hóa Thần, thật sự rất nguy hiểm.

'Nhưng không chiến một trận thì lão ta cũng không biết khó mà lui.'.

Hắn nhìn Hỏa lão tổ, hai tay chợt kết ấn, ấn quyết liên tục biến hóa như quạt gió.

Trên đỉnh đầu của Phương Tịch, một con cổ trùng toàn thân bạc trắng, hình dáng tựa như bát trảo tri chu hiện ra, đúng là Khí Vận Cổ cấp năm!

Khí Vận Cổ này cao đến cấp năm, Phương Tịch đã từng muốn dùng nó làm cơ sở, tạo ra mấy loại bí thuật lợi hại từ lâu.

Đạo bí thuật này là do Cửu Châu giới tạo ra, vẫn chưa hoàn thiện.

Nhưng Phương Tịch đã tương đối hài lòng, có thể vận dụng khi thực chiến.

"Tước Vận Thần Thông!"

Hắn biến đổi ấn quyết một lần cuối, Khí Vận Cổ bạc trắng chợt hóa thành một đạo tinh quang, quét lên người Hỏa lão tổ một lần!

Phong Hỏa Luân lượn quanh người Hỏa lão tổ, mặc dù lão không cảm thấy có gì không ổn nhưng linh giác đã bắt đầu cảnh báo, dường như có chuyện khủng bố gì đó đã xảy ra.

'Đạo thần quang gọt vận này có thể thi triển Khí Vận Cổ như pháp bảo... Trực tiếp gọt khí vận của đối phương... Nhưng sau mỗi lần thi triển thì Khí Vận Cổ đều sẽ ngủ say...'.

Phương Tịch chỉ ngón tay lên tiểu tháp.

Vốn dĩ nền móng của Tỏa Yêu Tháp này đã bất phàm, sau đó được vạn yêu huyết tế thì càng không giống bình thường.

Trong những linh bảo mà Phương Tịch từng thấy, nó chỉ kém hơn toàn Tỏa Yêu Tháp cấp năm trên tay của Băng Huyền Tử mà thôi, nó chính là một món linh bảo có cấp bậc còn ở trên Ngũ Hành Hoàn!

Ong ong!

Tiểu tháp xám trắng oanh minh, từng đạo quang huy bạc trắng xuất hiện.

Thanh Hòa Kiếm đã hóa thành vô số Thanh Hòa vô hình châm từ lâu, trải rộng hư không.

Từng đạo quang huy bạc trắng lấp lánh xem lẫn vô hình châm chợt xông đến thần quang hộ thể của Hỏa lão tổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận