Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 465: Trở về

"Hư ảnh pháp tướng? !"

Trong mắt của Hắc Sa Chân Quân lóe lên một vòng kinh ngạc, sau đó y cất cao giọng hô lên: "Chiêu thứ hai!"

Lúc y cao giọng hét lớn, bên ngoài thân của người này lại hiện ra tường hoa văn đen nhánh, dường như chúng đã phụ trợ y khống chế Hắc Trạch Huyền Sa, làm đến điều khiển như cánh tay, vận chuyển như ý, chính là Hắc Sa Thần Thể!

"Hống hống!"

Đầy trời Hắc Trạch Huyền Sa vốn dĩ đâm vào hư ảnh pháp tướng đã liên tục nổ tung thì trong nháy mắt lại ngưng kết lần nữa hóa thành một dị thú hình sư tử đen nhánh, nó phát ra tiếng gầm thét rung trời, khí tức của nó không ngừng tăng vọt, càng sống động hơn.

Một trăm trượng, hai trăm trượng...

Trong nháy mắt, dị thú sư tử do hắc sa hội tụ thành đã dài hơn 300 trượng, vượt xa pháp tướng Diêm La Thiên Tử ở sau lưng Phương Tịch.

"Nhân Gian Đạo!"

Thấy vậy Phương tịch lập tức kháp quyết, thi triển thần thông Nhân Gian Đạo trong Lục Đạo Luân Hồi Thuật.

Phốc!

Một đạo ma quang thô to trong nháy mắt đánh trúng sư tử to lớn do hắc sa biến thành, khiến động tác của dị thú này ngừng lại, dường như có chút vận chuyển mất linh.

Nhân Gian Đạo có thần thông quấy nhiễu pháp bảo của đối phương, như cướp đoạt pháp bảo của tu sĩ Kết Đan, đương nhiên mọi chuyện đều thuận lợi nhưng đối đầu với linh bảo và pháp thuật của Nguyên Anh lão quái thì hiệu quả đã yếu hơn rất nhiều.

Hắc Sa Chân Quân hơi kinh ngạc, đương vân đen nhánh lấp lóe trên thân y, lại dễ dàng điều khiển những Hắc Trạch Huyền Sa tràn lan kia lần nữa.

Nhưng ngay trong khe hở chớp mắt này, Phương Tịch đã sớm xuất thủ!

"Tu La Đạo!"

Xoẹt xẹt!

Từng tia huyết sắc thiểm điện đánh xuống, sáu cánh tay của pháp tướng Diêm La Thiên Tử tiếp được rồi hóa thành từng thanh huyết sắc trường mâu.

Sáu thanh huyết sắc trường mâu liên tục bay ra, trong chốc lát đã dài hơn mười trượng, đánh chuẩn xác trúng đích là dị thú sư tử đen nhánh.

Lốp bốp!

Từng tia huyết sắc lôi đình bộc phát, giữa thiên địa một mảnh huyết hồng như một tòa lôi ngục do thiểm điện huyết hồng tạo thành, vây khốn dị thú sư tử to lớn vào trong đó.

Chờ sau khi huyết sắc thiểm điện qua đi thì từng hạt cát đen nhánh từ trên thể phách của sư tử không ngừng rơi xuống...

Cuối cùng... Ầm ầm!

Toàn thân dị thú sư tử như tòa thành bằng cát, ầm ầm sụp đổ...

"Đạo hữu lại là pháp tu sao? !"

Hắc Sa Chân Quân thấy cảnh này thì không khỏi sợ hãi thán phục một câu, hoa văn đen nhánh trên thân y không giảm mà ngược lại còn tăng lên, cuối cùng hội tụ ở trán, huyễn hóa ra một ký hiệu phức tạp huyền diệu: "Chiêu thứ ba!"

Ong ong!

Vô số Hắc Trạch Huyền Sa trong nháy mắt tổ hợp lại, tốc độ còn nhanh hơn tổ kiến dị thú cự sư vừa rồi mấy lần.

Trong nháy mắt, vô số cát đá màu đen đã hình thành một ngọn núi nhỏ đen nhánh, đi đến đỉnh đầu của Phương Tịch, sắp đập xuống đầu của hắn!

Không những vậy, dưới đáy ngọn núi nhỏ đen nhánh còn có từng đạo huyền quang đen xuất hiện hóa thành vòng sáng đen như mực, quấn quanh bốn phía của Phương Tịch, khiến hắn cảm thấy dường như hư không cũng trở nên ngưng trệ, khó mà tránh thoát, chứ đừng nói là khống chế độn quang né tránh.

Nhìn ngọn núi nhỏ rơi xuống, lúc này Phương Tịch tế Thiểm Linh Châu ra.

Sưu sưu!

Thân hình của hắn không ngừng lấp lóe, vậy mà trực tiếp rời khỏi bóng tối do ngọn núi nhỏ đen nhánh bao phủ.

"Một thần thông hư không tốt, vậy mà có thể tránh thoát được phong tỏa của Hắc Trạch Thần Sơn... Nhưng nếu đạo hữu cho rằng chiêu này của bản nhân chỉ có như vậy thì thật sự đã sai quá sai rồi."

Hắc Sa Chân Quân dùng thần thức truyền âm, tiếp theo hai tay của y kháp quyết.

Trong nháy mắt, cả ngọn núi đen nhỏ chợt lóe quang mang, vậy mà lại thuấn di đến đỉnh đầu của Phương Tịch lần nữa, đập xuống đầu của hắn!

"Lục Đạo Luân Hồi - Thiên Đạo!"

Phát hiện khí tức của bản thân đã bị khóa chặt, không thể nào tránh né được chiêu này thì Phương Tịch hít sâu.

Mỗi một cánh tay của pháp tướng Diêm La Thiên Tử ở phía sau hắn đều kháp ra ấn quyết khác nhau.

Súc Sinh Đạo, Ngã Quỷ Đạo, Địa Ngục Đạo, Nhân Gian Đạo, Tu La Đạo...

Đến lúc cuối cùng, sau khi thủ ấn Thiên Đạo ngưng kết thì con mắt dọc thứ ba ở chính giữa mi tâm của Diêm La Thiên Tử ầm ầm mở to!

Phốc!

Một ngọn lửa đen nhánh từ trong con mắt dọc xuất hiện như mũi tên trùng thiên, ở ngay giữa đáy của ngọn núi đen nhánh nhỏ.

Xoẹt xẹt!

Ngọn lửa đen nhánh trong nháy mắt thiêu đốt, lan rộng ra toàn bộ ngọn núi nhỏ, tiếp theo...

Ầm ầm!

Hai màu đỏ đen không ngừng dây dưa, sao đó hóa thành trận nổ tung mãnh liệt, không ngừng khuếch tán ra bốn phía.

Xà phu nhân từ xa nhìn thấy cảnh này thì lập tức khống chế bản mạng pháp bảo hóa thành một vòng quang hoa xanh biếc.

Ầm ầm!

Dù khoảng cách xa nhưng dư ba đấu pháp kinh khủng đánh thẳng đến thì vẫn khiến hộ thể quang tráo không ngừng run rẩy, dường như một khắc sau đó nó sẽ vỡ vụn.

Mà phàm nhân ở trong đội xe càng xa hơn cũng có người dừng bước lại, sau khi thấy phía sau nhấc lên sóng cát màu đen to lớn thì không khỏi trợn mắt hốc mồm: "Bão cát... Không, bão cát đen đến rồi! Đề phòng..."

Lúc đội xe gia tộc của Xà phu nhân khổ cực ứng phó một đợt 'bão cát đen' lớn hơn.

Phương Tịch ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời trong xanh, ánh nắng rất nóng.

Hắc Trạch Huyền Sa đầy trời kia, chẳng biết từ lúc nào đã tiêu tán toàn bộ.

"Thần thông của đạo hữu hơn người, vượt xa ta!"

Hắn nhìn qua Hắc Sa Chân Quân, chân thành nói.

"Thần thông pháp thuật của đạo hữu cũng có suy nghĩ khác người..."

Đường vân đen nhánh trên thân của Hắc Sa Chân Quân đã biến mất, rõ ràng y cũng không định động thủ tiếp.

Thông qua lần giao thủ này, y cũng biết được thực lực đại khái của Mộc Chân Nhân ở đối diện, đúng là ở Nguyên Anh sơ kỳ.

Muốn đánh bại đối phương thì đơn giản nhưng nếu muốn đánh giết đối phương thì gân như là chuyện không thể nào.

Chỉ cần Nguyên Anh của Mộc Chân Nhân xuất khiếu, chín thành chín có thể chạy mất, sau đó Hoàng Sa Phái sẽ có thêm một đại địch không chết không thôi, đương nhiên y sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Nhưng y không biết, Phương Tịch căn bản không thể nào để Ngoại Đạo Nguyên Anh xuất khiếu chạy trối chết, lưu lại đoạn hậu thì còn tạm được.

Hai người lại khách khí vài câu, Phương Tịch cũng biết vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này xem như đã hạ thủ lưu tình.

Ít nhất ngay cả bản mạng linh bảo đối phương cũng chưa thi triển ra, chỉ dùng Hắc Trạch Huyền Sa diễn thử mấy chiêu thần thông mà thôi.

'Thật sự đánh thì dù ta xuất Tinh La Kỳ Bàn ra cũng chỉ có thể khiến cục diện đẹp mắt hơn một chút mà thôi... Dù sau hắn cũng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ thật sự, còn Ngoại Đạo Nguyên Anh so với Nguyên Anh sơ kỳ còn hơi kém hơn một bậc...'.

'Thần thông của người này có lẽ chỉ chờ sau khi ta chân chính Kết Anh, lại tiêu hóa tất cả lợi ích của bí cảnh, mới có thể vượt trên một đầu...'.

'Không đúng, chỉ cần ta ngưng kết Nguyên Anh thì muốn cho hắn chết cũng chỉ là một ý niệm trong đầu mà thôi...'.

Trải qua một trận chiến này, khiến Phương Tịch càng nhận biết sâu sắc hơn thực lực của bản thân.

'Hắc Sa Chân Quân này thật sự lão luyện ân tình, nói cái gì mà ước hẹn ba chiêu, thật ra là cho bậc thang đi xuống... Bất kể một Nguyên Anh sơ kỳ nào đón ba chiêu của hắn cũng không có vấn đề gì lớn nhưng vậy thì đã có lý do bỏ qua cho gia tộc của Xà phu nhân... Như vậy đối với môn phái cũng có thể bàn giao, vạn nhất sau này có người muốn học theo, vậy thì lại tìm một vị tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ tiếp ba chiêu trước đã!'.

'Tu tiên không chỉ là chém chém giết giết mà cũng có đạo lí đối nhân xử thế đó.'.

Phương Tịch nhìn bóng lưng Hắc Sa Chân Quân khống chế hắc sa rời đi, trong lòng của hắn thần cảm thán.

Ngay sau đó, hắn quay người lại, tìm được Xà phu nhân.

"Tiền bối... Ngài giấu thiếp thân thật khổ."

Vẻ mặt của Xà phu nhân lại mang theo chút u oán.

Phương Tịch thì lại mặt lạnh như tiền: "Bây giờ Hắc Sa Chân Quân cũng đã bỏ qua cho ngươi, có tính như bản nhân đã hoàn thành nhiệm vụ rồi không... Đan dược ước định đâu?"

Nếu cô ta dám lừa gạt hắn chuyện này, vậy thì dù giao tình có tốt cũng không dùng được, hắn chắc chắn sẽ diệt cả nhà của đối phương.

Vẻ u oán trên mặt của Xà phu nhân càng sâu hơn, lại không nói thêm gì, trực tiếp trả lời: "Đương nhiên tính, đa tạ ân cứu giúp của tiền bối... Linh đan kia thiếp thân đặt trên người của một tiểu bối trong gia tộc, trên dược bình còn có cấm chế độc gia, một khi không thao tác đúng thủ pháp thì sẽ tự hủy..."

Hợp tác với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ thì sao cô ta không có chút hậu thủ để phòng bị chứ?

Phương Tịch nghe vậy thì sắc mặt không thay đổi: "Cho ngươi một nén hương, mang đến đây cho bản tọa."

"Vâng!"

Xà phu nhân hóa thành một đạo lưu quang, đuổi theo đội xe gia tộc, không lâu sau cô ta đã trở về, trong tay còn cầm một cái bình ngọc: "Tiền bối... Cấm chế trên dược bình thiến thân đã giải trừ..."

Phương Tịch khẽ vẫy tay, hấp lực vô hình xuất hiện, hút bình ngọc vào trong tay của hắn.

Hắn mở nắp bình, đổ ra một viên đan dược xanh biếc.

Một mùi hương kỳ lạ nồng đạo truyền ra, chỉ vừa ngửi đã cảm thấy thần thanh khí sảng, trong đầu có vô số linh cảm xuất hiện.

Ba!

Phương Tịch đóng chặt nắp dược bình lại, gật đầu: "Đúng là Bồ Đề Ngộ Đạo Đan..."

Hắn là người đã từng dùng Cửu Nhãn Bồ Đề Tử nên đối với chuyện này hắn rất có lòng tin.

"Tiền bối phải rời đi rồi sao? Không biết thiếp thân có vinh hạnh được trở thành đệ tử ký danh hoặc là thị thiếp của tiền bối hay không?"

Xà phu nhân lấy dũng khí, hỏi.

"Đệ tử ký danh? Thị thiếp? Dung mạo của ngươi rất đẹp, suy nghĩ cũng rất đẹp."

Phương Tịch cười ha ha, quay người đã biến thành một đạo thanh sắc trường hồng, biến mất không thấy đâu nữa...

Một năm sau.

Tu tiên giới Nam Hoang, Việt Quốc, Dư quận.

Động phủ dưới mặt đất.

Ngân quang chợt lóe, thân ảnh của Phương Tịch đã xuất hiện trong đó, hắn nhìn ngọn Nguyên Hồn Đăng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại thì không khỏi thở phào.

Trong Nguyên Hồn Đăng này có một phần thần hồn của hắn, thật sự rất quan trọng.

Vạn nhất xảy ra chuyện thì hậu quả khó mà lường được, bởi vậy Phương Tịch mới không lưu lại một ngọn khác ở Tây Mạc làm tọa độ.

Dù sao nương theo cảnh giới của hắn không ngừng tăng lên thì nói không chừng tiến triển luyện hóa Chư Thiên Bảo Giám của hắn sẽ càng vào sâu hơn, đến lúc đó sẽ có thể tùy ý mở truyền tống nữa thì sao!

"Cuối cùng... Đã trở về."

Phương Tịch thu Nguyên Hồn Đăng lại rồi hóa thành một đạo thanh quang, từ trong lòng đất chui ra, đi lên đến cửu thiên.

Hắn nhìn chăm chú cảnh sắc Dư quận quen thuộc, trên mặt không khỏi hiện ra sự vui vẻ.

"Lần thăm dò bí cảnh này, lại lưu lạc ở Tây Mạc... Quả thật là rất dài mà."

"Cũng may đã giải quyết được rất nhiều chuyện, tiếp theo chính là bế quan, bế quan! Tranh thủ tiêu hóa toàn bộ thu hoạch lần này!"

Nhớ lại chuyến đi tu tiên giới Tây Mạc lần này thì Phương Tịch không khỏi mỉm cười.

Sau khi hắn từ bí cảnh đi ra, bị truyền tống đến Lưu Sa Vực, quả thật đã khiến hắn kiếm được một bút lớn.

Thậm chí sau khi hắn thu hoạch được Bồ Đề Ngộ Đạo Đan thì hắn cũng không thu tay lại mà lại đến Hắc Thạch Vực của Bát Hoang Tông đi dạo, lại vơ vét một đống linh tài và truyền thừa đặc sắc ở đó.

Cuối cùng hắn nhớ đến vị Hắc Sa Chân Quân kia là người phúc hậu nên đã trở lại Lưu Sa Vực, làm một số giao dịch với Hoàng Sa Phái.

Không thể không nói, đến cấp độ Nguyên Anh này thì đa phần giao dịch của tu sĩ đều dùng hình thức lấy vật đổi vật.

Dù như vật thì cũng khiến Phương Tịch dùng một số linh tài đặc thù của tu tiên giới Nam Hoang đổi được không ít tài liệu cao cấp của Tây Mạc, hơn nữa đều là tinh phẩm!

Chờ sau khi làm xong những chuyện này thì hắn lập tức tìm một nơi hoang dã không người, xuyên toa đến Hồng Nhật giới, quan sát tiến độ truyền đạo của hai đệ tử một phen, sau đó hắn lập tức trở lại Nam Hoang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận