Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 105: Nguyên Hợp Sơn (1)

Nửa tháng sau.

Phương Tịch ngồi xếp bằng, hai mắt vô thần, trong tay thì cầm một cái ngọc giản.

Ở trước mặt hắn thì dùng hòn đá bày ra trận thế Tam Tài trận.

Dường như giữa ba khối đá có vô số tổ hợp được sắp xếp trong đó.

Bên cạnh còn có một đống chữ số tính toán và phương trình do hắn bày ra cùng các loại nội dung quan trọng, bút ký...

"Ta nghĩ đến!"

Bất chợt tinh quang lóe lên trong đôi mắt của Phương Tịch, hắn bắt đầu giải đề toán.

Một lát sau, hắn chán nản ngồi xuống: "Không đúng... Đều không đúng..."

Từ khi đạt được quyển truyền thừ trận đạo kia, hắn bắt đầu mất ăn mất ngủ để nghiên cứu.

Khát thì uống nước suối, đói thì ăn một viên Ích Cốc đan, điên cuồng công phá phần nội dung đầu tiên của Trận Đạo Sơ Giải.

Phần nội dung này chỉ có một đạo trận văn Tam Tài trận cơ sở nhất, yêu cầu người đọc phải đưa ra lời giải, đồng thời dùng đạo trận văn này để tạo thành một tiểu cấm chế, xem như một tiểu đề mục.

Hơn nữa đây cũng là một biện pháp để kiểm tra tư chất và ngộ tính của tu sĩ trên trận đạo.

Sau đó có thể xác định, thiên tài trận pháp thật sự vừa nhìn đã có thể giải đáp.

Trong vòng một ngày có thể giải đáp thì xem như cũng có tư chất thượng giai trong trận đạo.

Giải đáp trong vòng ba ngày thì xen như tiêu chuẩn bình thường.

Trong vòng bảy ngày mới giải đáp được, mặc dù hơi kém tí nhưng cũng có thể miễn cưỡng nhập môn.

Mà bây giờ... Phương Tịch đã lĩnh hội đến ngày thứ mười lăm.

Thần sắc của hắn tiều tụy, giống như lão nho đọc sách đến bạc đầu, trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện tơ máu:

"Chữ trận giải thích thế nào? Sao ta đặt như thế nào cũng không đúng..."

"Mẹ nó... Con mẹ nó!"

Lạch cạch!

Hắn bất chợt đứng dậy, một cước đá văng hết những khối đá đang bày tam tài trận: "Lão tử thật sự ngốc... Mẹ nó một tên thi công chức bị đề toán làm khó lại muốn đi phân tích trận pháp của dị giới... Đúng là ta thật ngốc!"

"Cái gì phá trận pháp? Lão tử không học, luyện võ!"

Trận văn Tam Tài trận nhìn như đơn giản nhưng thực tế phải giải quyết vấn đề từ nhiều hướng, hơn xa trình độ toán học của Phương Tịch.

Trong thời gian nghiên cứu này, cuối cùng đã khiến hắn nhận ra một điều, hắn tuyệt đối không phải là thiên tài trận đạo gì cả!

Bởi vậy Phương Tịch nằm ngửa, lựa chọn làm cá mặn!

À, không đúng, là bắt đầu luyện võ!

Hắn mở một cái bình nhỏ đổ ra một viên Ngọc Cốt Đan.

Toàn thân viên đan này trắng nõn, kèm theo mùi sữa, nhưng sau khi đưa vào miệng lại có một loại hương vị đắng chát.

Quan trọng nhất là sau khi luyện hóa dược lực, Phương Tịch cảm thấy xương cốt toàn thân điều trở nên tê dại.

Dường như có vô số con kiến đang bò, gặp nhắm trong xương cốt...

Không bao lâu, loại cảm giác này lại hóa thành một mảnh lửa nóng...

Cứ luân chuyển như vậy không ngừng, sau khi thay đổi chính vòng tuần hoàn tất cả mới dừng lại.

Mà lúc này, trong lỗ chân lông của hắn lại bài tiết ra một số ô uế màu vàng đậm.

"Luyện cốt sao?"

Phương Tịch ngẫm nghĩ.

Võ Sư hai bước muốn tấn thăng ba bước cần phải luyện thành cương cân thiết cốt, đây là phải bỏ một phen công phu ra để mài đá, mỗi ngày đều phải không ngừng dùng Chân kình kích thích cốt tủy của bản thân, chỉ cần tính sai một chút sẽ khiến thân thể tàn tật và tê liệt, bởi vậy tuyệt đối không thể vội.

Nhưng hắn có linh đan của tu tiên giới hỗ trợ nên tốc độ luyện cốt rất nhanh.

Sau khi luyện hóa hoàn toàn dược lực của Ngọc Cốt Đan, Phương Tịch lại lấy ra Hổ Báo Dịch Cân Cao, bôi lên vị trí đại cân ở hai đùi và hai cánh tay.

Sau khi bôi cao thuốc này xong, Phương Tịch cảm thấy có cảm giác lành lạnh như nước chảy bao phủ toàn cơ thể.

Nhân cơ hội này, Phương Tịch đứng dậy đánh ra một bộ quyền pháp.

Phanh phanh!

Mỗi quyền của hắn nhìn như tùy ý nhưng trong không khí đều phát ra âm thanh xé rách kinh khủng.

Thậm chí trong mỗi lần hắn xuất quyền, Phương Tịch có thể cảm thấy gân cốt của bản thân như bị xé rách sau đó lại nhanh chóng hồi phục, trở nên cứng cáp hơn...

Sau nửa canh giờ.

Phương Tịch dừng lại thở ra một hơi dài.

Một hơi thở dài này bắn ra bên ngoài như một mũi tên, sau khi bay ra vài thước mới chậm rãi tiêu tán.

"Trước khi dùng hết những dược vật này chắc chắn ta có thể đột phá Võ Sư ba bước."

"Sau đó chính là Võ Sư bốn bước Thần kình cùng hợp."

"Đúng không! Đây mới là cách thức tiến hành bình thường. Quyền quyền đến thịt, ngự kiếm phi tiên, trường sinh bất lão đây mới chính là sự lộng lẫy của nam nhân chúng ta... Trận pháp sư cái gì, đi chết đi!"

Đối với thiên phú của mình trên võ đạo Phương Tịch vẫn tương đối hài lòng.

Hắn nhắm mắt nội thị, cảm thụ một lượt những vị trí trên cơ thể.

Sau khi nuốt đan dược cần có một thời gian nhất định để thích ứng cũng như bài xuất đan độc.

Bởi vậy hắn cũng không nghĩ đến chuyện liên tục phục dụng Ngọc Cốt Đan.

Ngay cả như vậy Phương Tịch cũng nắm chắc chỉ cần thời gian trong vòng một tháng sẽ luyện thành cương cân thiết cốt, trực tiếp đạt được cảnh giới Võ Sư ba bước.

Nhưng một bước cuối cùng Thần kình cùng hợp là một loại cảm ngộ, một loại cảnh giới tinh thần.

Đến bây giời Phương Tịch vẫn chưa hiểu ra sao.

Dù trong Thiên Phong Bí Quyển cũng nói rất mơ hồ, chỉ nói có Võ Sư thông qua không ngừng sinh tử chiến, trong lằn ranh sinh tử đã lĩnh ngộ, có Võ Sư quan sát hoa nở hoa tàn tự nhiên mà đạt được.

Những Võ Sư ba bước đến chết cũng không lĩnh ngộ được Thần kình cùng hợp càng nhiều hơn.

"Bí tích của Hoàng gia vẫn còn hơi thô sơ..."

Phương Tịch nhìn về hướng Nguyên Hợp Sơn, lâm vào trầm ngâm: "Nếu không... Hay là ta lại mượn một quyển bí tịch để xem nhỉ? Đúng lúc ta đối với Tông Sư thiên nhân hợp nhất cũng có rất nhiều nghi vấn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận