Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 33: Yêu hoạn (1)

Vài ngày sau, vào ban đêm.

Cửa sau Phương phủ.

Một đám mây đen không biết từ đâu đến, che khuất ánh trăng.

Trong bóng tối, cửa sau chậm rãi mở ra, một bóng người lén lút bước ra.

Bóng người này nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận không có ai chú ý đến hắn, hắn lập tức khom lưng xuống, dọc theo hẻm ở cạnh góc đường đi tới, bỗng nhiên chợt lóe, hắn đã chui vào một gian nhà dân.

"Hắc hắc... Hà Lão Phúc, ngươi rốt cục cũng tới rồi!"

Trong phòng thắp đèn dầu, một tráng hán đeo mặt nạ dáng người cao lớn, đang nhìn Phúc quản gia cười lạnh.

"Lão phu đã làm theo lời các ngươi nói, tôn nhi của lão phu đâu?"

Vẻ mặt của Phúc quản gia không tự nhiên.

Nếu không phải tiểu tôn tử yêu quý của mình bị bắt làm con tin, tuyệt đối lão sẽ không phản bội gia chủ.

"Hừ, ngươi đã tìm hiểu được thời gian người nọ biến mất là đi nơi nào sao? Còn có ngươi đã biết vàng bạc của hắn giấu ở đâu rồi sao?"

Người bịt mặt hỏi.

"Làm sao ta biết được? Người kia luôn rất cẩn thận." Phúc quản gia thở dài một tiếng: "Ta tiến vào phòng hắn vài lần, đều không thu hoạch được gì... Ngươi mau trả tôn nhi lại cho ta, lão đầu ta phải cao chạy xa bay!"

Tuy rằng lão không biết lai lịch của Phương Tịch, nhưng nhìn cử chỉ của đối phương rất tinh tế, ăn uống thì rất tỉ mỉ, lão cũng biết tuyệt đối lai lịch của hắn không nhỏ, nói không chừng chính là tiểu công tử của một thế gia giàu có nào đó!

Đã phản bội gia chủ như vậy, Phúc lão đầu chỉ muốn chạy trốn!

"Ước định lúc trước của chúng ta, là ngươi phải tìm hiểu được tin tức hữu dụng mới được."

Người bịt mặt mắng: "Ngươi quá vô dụng, khó trách lúc trước lại xém chút nữa bị đói chết! ”.

"Đúng vậy... Ta cũng không ngờ, lúc trước ông cháu A Phúc ngươi ở ven đường dường như sắp chết đói, là ta cứu ngươi, kết quả ngươi lại phản bội ta."

Lúc này, đột nhiên từ ngoài cửa sổ truyền đến một giọng nói.

"Cái gì?"

Phúc lão đầu cùng người bịt mặt đều kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ầm!

Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Phương Tịch nghênh ngang bước vào.

"Đi chết đi!"

Trong nháy mắt, thân hình người bịt mặt nhảy lên cao, bắp chân của gã bổ thẳng đứng, tựa như một thanh khai sơn cự phủ đập xuống!

Gã ứng biến rất nhanh, sau khi phát hiện có người, lập tức liền lựa chọn động thủ!

"Quả nhiên là Hồng Xà Thối!"

Phương Tịch cười to, đánh ra một chưởng.

Một chưởng này của hắn phát sau mà đến trước, giống như một bức tường, cản lại cái chân đang đánh xuống của người bịt mặt.

Ầm!

Chưởng ảnh cùng thối ảnh va chạm lẫn nhau, người bịt mặt trực tiếp đá vỡ một cánh cửa sổ, cả người hắn bay ngược ra.

"Tốt một chiêu Bạch Vân Chưởng!"

Giọng nói khàn khàn truyền đến, Phương Tịch đuổi tới cửa sổ, chỉ thấy bóng người kia đang nhanh chóng đi xa, trong chớp mắt đã biến mất ở góc đường.

Phương Tịch cũng không đuổi theo, xoay người, nhìn Phúc lão đầu sắc mặt đang một lúc xanh một lúc đỏ.

"Lão gia, là lão nô có lỗi với ngài!"

Lão Phúc đầu đột nhiên quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi ròng ròng: "Đều do tên bịt mặt trời đánh kia, hắn bắt cóc tôn nhi của lão nô, bức bách lão nô làm việc cho hắn..."

"Hà Lão Phúc, ta đương nhiên biết được, ngươi làm đại quản gia rất tốt, nếu như không phải bị người uy hiếp, làm sao ngươi có thể phản bội ta đây?"

Phương Tịch nói: "Chẳng qua phản bội chính là phản bội, một lần bất trung, vạn lần không cần, ngươi cứ đi đi!"

"Cái gì?"

Hà Lão Phúc bất ngờ ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Lão vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, lão gia ngày thường hay cười tủm tỉm, rất dễ nói chuyện, dĩ nhiên có một mặt lãnh khốc như thế!

Nhưng mà, lão đã không kịp nói thêm gì, bởi vì một bàn tay đen kịt đã đặt trên đỉnh đầu của lão.

Trên mặt Hà Lão Phúc bao phủ một tầng hắc khí, lão té trên mặt đất uốn éo vài cái, đã biến thành một cỗ thi thể...

"Ngươi vì tôn tử mà phản bội ta, ta có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là ta phải tha thứ cho ngươi. Ta chỉ phụ trách đưa ngươi xuống địa phủ, tha thứ cho ngươi hay không là chuyện của Diêm Vương."

Phương Tịch thu chưởng, xoay người rời đi.

Trên thực tế, hắn muốn giết A Phúc còn có một lý do khác.

Sau khi lão phản bội hắn, chỉ là nghe người bịt mặt nói vài câu, đã xưng hô với hắn từ 'lão gia' giáng xuống 'người kia', từ đó có thể biết được, người này cho dù bị ép phải phản bội hắn, nhưng trong lòng của lão cũng chưa chắc không có vài phần oán hận!

'Từ năng lực xử lý công việc của lão mà suy ra, có lẽ lão là dòng dõi Nho gia gì đó, lão làm quản gia cho ta, đích thật là ủy khuất...'.

'Người đọc sách tâm cao khí ngạo, sao có thể cam tâm làm nô bộc đây? Bởi vì bọn họ suy nghĩ quá nhiều, vì vậy rất dễ dàng cân nhắc những lợi và hại, đa phần những tên phụ lòng đều là người đọc sách!'.

Phương Tịch trở về phủ đệ, chớp mắt một cái hắn đã quên chuyện của Phúc lão đầu.

Về phần tôn tử của đối phương, vậy thì mặc cho nó tự sinh tự diệt, chỉ là sâu kiến, cũng sẽ không để cho lòng hắn có chút gợn sóng.

Ngày hôm sau.

Nguyệt Quế và các tỳ nữ đứng thành một hàng, một đám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám có chút động tác nhỏ nào.

Có một số người nhát gan, bắp chân của họ cũng đang run rẩy.

Bởi vì hôm nay, Phương Tịch cho người gọi người môi giới tới, hắn bán hết những nha hoàn, nô bộc bình thường hay thân thiết với Phúc quản gia.

"Lão gia tha mạng, lão gia tha cho ta đi!"

Một nha hoàn khóc lóc thảm thiết, nhưng biểu tình Phương Tịch không nhúc nhích, hắn chỉ gạt nước trà trong tách trà.

Nha hoàn, nô bộc không có quyền tự do, một lần nữa bị bán đi, gia chủ tiếp theo của bọn họ chưa chắc đã hiền lành như mình, thậm chí có thể trực tiếp bị bán vào trong kỷ viện hạ đẳng nhất!

Một màn này rất thảm, Bách Hợp đứng bên cạnh cũng có chút không đành lòng, nhưng dù là một câu nàng cũng không dám nói nhiều.

Bởi vì nàng rất rõ ràng, mình dám nói thêm một câu, ngay cả nàng Phương Tịch cũng sẽ bán đi.

"Đa tạ Phương lão gia, đây là ngân lượng của ngài."

Người nha tử nhìn Phương Tịch, y cười đến thấy răng không thấy mắt, đây chính là khách hàng lớn.

Lúc này, y cung kính dâng lên một túi bạc.

"Thôi, bạc này thưởng cho ngươi uống trà là được rồi."

Phương Tịch đứng lên, nhìn về phía Nguyệt Quế: "Sau này, quản gia của bản phủ cũng không còn là A Phúc nữa, mà là ngươi, nhớ kỹ chưa?"

"Vâng!"

Một đám nha hoàn, nô bộc vội vàng hành lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận