Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 658: Mộc Nhận Quyết

"Đó chính là... Cơ Quan Thành của Mặc Môn sao?"

Lý Quảng Kim nhìn thành trì đang lơ lửng trên hồ lớn, ấp a ấp úng cả nữa ngày cũng không tìm ra được lời miêu tả thích hợp, chỉ đành cảm khái: "Thật sự là to lớn tráng lệ, không thể tưởng tượng nổi, đây mới là phủ đệ của tiên gia mà!"

Gần như mỗi đội xe đến đây đều bị sự to lớn của Cơ Quan Thành làm chấn kinh.

Một thành trì lớn như vậy, e là có thể chứa được ngàn vạn nhân khẩu, tự thành quốc gia.

Theo suy nghĩ của bọn họ, đây thật sự khó có thể tưởng tượng được!

Vì lý do cẩn thân nên Phương Tịch cũng không dùng thần thức đều tra nhưng chỉ với những gì nhìn thấy trước mắt cũng đã khiến hắn cảm thấy chuyến đi này không tệ.

'Những cự tượng nham thạch cao trăm trượng kia chắc là một loại khôi lỗi mà ở Nhân Gian giới không có - khôi lỗi nham thạch, ta từng gặp miêu tả tương tự trong Thiên Cơ Bí Điển, cổ tu sĩ có thể luyện chế được loại khôi lỗi này, nhưng sau đó chẳng biết tại sao mà phương pháp luyện chế đã thất truyền... Nhìn khí tức của những tượng đá này thì đa phần là cấp bốn, có thể liều mạng với Nguyên Anh...'.

'Một tòa thành to lớn như vậy lại có thể lơ lửng, đến tột cùng đã dùng loại động lực hay bảo vật nào để luôn duy trì trạng thái huyền không? Nguồn năng lượng đầy đủ? Vậy mà không cảm thấy lãng phí... Có lẽ tất cả tu sĩ Cửu Châu giới đều rất muốn nghiên cứu một phen.'.

Mặc dù trong lòng có ngàn vạn suy nghĩ nhưng trên mặt của Phương Tịch lại không có chút biểu lộ nào, hắn theo đội xe đi xây dựng nơi ở tạm thời.

Lúc này, ven hồ đã có không ít đội xe chạy đến, dựng doanh địa và lều tạm thời, thậm chí ở bên hồ còn có rất nhiều đài cao, hàng rong và lều vải... Đó là những tu tiên giả cấp thấp trong Cơ Quan Thành xuống, bắt đầu bày quầy hàng, tự giao dịch.

Vô số đạo lưu quang từ trong Cơ Quan Thành bay ra, khiến sức sống của tòa thành này bắn ra bốn phía.

Chờ sau khi dựng doanh địa xong, Trương Long Hổ lập tức tuyên bố các nhà tự hoạt động.

"Mặc dù nói là phàm nhân cũng có thể vào Cơ Quan Thành nhưng chúng ta không biết thuật phi hành, cũng không có phù lục hay võ cụ phi hành, trừ phi có tu tiên giả dẫn đường nếu không thì chỉ có thể thử thời vận ở những quầy hàng bên hồ..."

Lý Quảng Kim thăm dò được tin tức rồi đến mời Phương Tịch cung ra ngoài đi dạo: "Chúng ta cùng đi xem thử không?"

"Mời!"

Phương Tịch mỉm cười, cùng Lý Quảng Kim đi đến ven hồ.

Nơi đây đã bị san bằng từ lâu, từng thạch đài được dựng lên, trên mỗi thạch đài đều có thể chứa được ngàn người, bây giờ có không ít tán tu đang bày quầy bán hàng.

Phương Tịch chú ý, mặc dù đa phần tu tiên giả bày quầy bán hàng là cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ nhưng lại chung sống với phàm nhân rất hòa thuận.

Dù sao chiến lực của Tiên Thiên cao thủ cũng không kém tu sĩ Trúc Cơ, thường thường giao lưu bình đẳng được xây dựng trên cơ sở thực lực gần nhau.

Mà cơ sở của phàm nhân hơn tu tiên giả rất nhiều.

Huống chi bây giờ trong ngực của từng võ giả đầy linh thạch và các loại linh vật không có tác dụng với phàm nhân, chính là khách hàng lớn đó!

"Không biết Lý huynh muốn mua thứ gì?"

Phương Tịch cùng Lý Quảng Kim ra ngoài dạo, ánh mắt đảo qua từng món linh vật trên quầy hàng, trong lòng hắn không khỏi cảm khái.

Địa Tiên giới quả nhiên đất rộng của nhiều, trong những linh vật được bày ra như phù lục, võ cụ, đan dược... Vậy mà hắn chỉ có thể nhận ra được hơn phân nửa.

Chỉ là hơn phân nửa này lại mở rộng kiến thức của hắn hơn cả khi hắn sưu hồn hai tên Kết Đan bản thổ lần trước.

"Chuyện này..."

Lý Quảng Kim có chút xấu hổ: "Ta muốn đi đổi một bình Vĩnh Nhan Đan, nghe nói nữ tử phàm nhân chỉ cần phục dụng một viên đan dược này thì sẽ có thể giữ nguyên thanh xuân bất lão trong mười năm..."

"Lý huynh quả nhiên là người biết thương hoa tiếc ngọc..."

Phương Tịch thấy Lý Quảng Kim dừng bước trước một sạp hàng đan dược, bắt đầu mặc cả nước miếng văng tung tóe với chủ sạp, còn hắn thì nói một tiếng cáo từ rồi tự đi dạo.

Không lâu sau, hắn đã dừng bước trước một quầy hàng.

Chủ quầy hàng này là một tu sĩ Luyện Khí dáng vẻ như thư sinh nghèo túng, trên quầy hàn chỉ có một quyển thư tịch.

"Khách nhân muốn mua sách sao? Những quyển sách này đều do bản nhân tự tay sao chép..."

Thư sinh nghèo nặng ra sự vui vẻ trên mặt.

Đa phần linh vật, phù lục trên quầy hàng đều là loại cấp thấp nên không lọt vào mắt Phương Tịch.

Thứ duy nhất có thể khiến hắn có chút hứng thú, đương nhiên là những quyển thư tịch này.

"Những quyển thư tịch này đều viết tay sao? Tiên sư đã có tâm rồi, không biết xưng hô thế nào?"

Phương Tịch cầm một quyển sách giấy dầu lên, hắn phát hiện trong đó là một môn công pháp Thiếu Dương Chân Quyết, nó chính là pháp môn tu tiên chính thống, có thể tu hành đến cảnh giới Kết Đan.

Đương nhiên, trên quyển sách cũng có một tiểu cấm chế nên hắn chỉ có thể xem mấy trang trước.

Thư sinh nghèo này rõ ràng biết phàm nhân không có linh thức hay thần thức gì cả nên không thể nào xem được ngọc giản, bởi vậy y đã cố ý sao chép rất nhiều sách vở mang đến đây bán, cũng xem như là người làm ăn khôn khéo.

"Tại hạ họ Hoa."

Thư sinh nghèo nói: "Khách nhân muốn chuẩn bị pháp quyết tu tiên cho thân bằng hảo hữu sao? Nếu không biết rõ tư chất linh căn của người đó thì tại hạ đề cử ngài nên chọn công pháp không thuộc tính, quyển Tử Nguyên Chuyển Khí Quyết này trung chính bình hòa, có thể tu luyện đến cảnh giới Kết Đan, giai đoạn sau còn có thể nối tiếp hoàn mỹ với đa phần công pháp Nguyên Anh..."

Y cảm thấy khí chất trên người Phương Tịch không tầm thường, có thể mang theo không ít linh thạch, vì vậy nên y dốc sức đề cử.

Phương Tịch chẳng ừ hử gì cả, hắn lại xem tiếp mấy quyển rồi nhíu mày lại: "Sao công pháp cao nhất cũng chỉ đến Kết Đan, Nguyên Anh chỉ lác đác không được mấy quyền vậy?"

"Công pháp trên Nguyên Anh e là các hạ phải vào trong cửa hàng ở Cơ Quan Thành mới có thể gặp được."

Thư sinh nghèo xem chút cho rằng Phương Tịch cố ý đến gây chuyện nên thần sắc cũng lạnh nhạt đi.

"Thì ra là vậy, không biết trong Cơ Quan Thành thì nhà nào bán công pháp tốt nhất vậy?"

Phương Tịch mỉm cười, lấy mấy quyển du ký, sách vở loại địa lý giao cho thư sinh nghèo.

"Dễ nói... Trong Cơ Quan Thành đương nhiên là Thiên Mặc Các do Mặc Môn kinh doanh là tốt nhất, còn công pháp trong những nhà khác như Vạn Pháp Lâu, Thiên Phong Đường cũng không tệ... Mấy quyển sách của khách nhân cần trả một khối linh thạch..."

Ánh mắt của thư sinh nghèo sáng lên, nhanh chóng báo giá.

Phương Tịch mỉm cười, lấy một khối linh thạch trong ngực ra đặt vào tay chủ quầy rồi cầm mấy quyển sách chép tay rời đi.

Trong thời gian tiếp theo hắn tùy ý đi dạo các quầy hàng bên hồ, không thể nói là hắn không có thu hoạch gì nhưng vẫn có chút thất vọng.

'Xem ra... Đồ tốt thật sự vẫn ở trong Cơ Quan Thành rồi.'.

Sau khi suy nghĩ một phen thì Phương Tịch trở lại doanh địa của Thành Phi Nhật.

"Phương giáo tập, ngươi về rất đúng lúc, phủ thành chủ đang định đi về... Chúng ta cũng phải lập tức nhổ trại lên đường, sẽ dễ dàng chiếu cố lẫn nhau."

Thần sắc Lý Quảng Kim vội vàng tìm đến.

"Sao lại bất ngờ như vậy?"

Mặt Phương Tịch lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng thì đã biết rõ, chắc là vị Trương đại thành chủ kia đã đổi được Võ Tu Đan, để tránh đêm dài lắm mộng nên lập tức trở về.

Mà một đám gia tộc và tông môn phụ thuộc ngay cả một tên Võ Đạo Chân Đan cũng không có nên đương nhiên phải đi theo, nếu không thì trên đường sẽ có rất nhiều nguy hiểm.

"Đúng vậy, tranh thủ thời gian đi thu dọn đi."

Lý Quảng Kim tận tình khuyên bảo.

Phương Tịch lại bật cười lớn: "Ta đang định nói với Lý huynh, ta không về..."

"Không về? Đây là có ý gì?"

Trên mặt Lý Quảng Kim hiện ra vẻ nghi hoặc.

"Thật không giấu gì... Trước đó lúc ta đi dạo đã gặp được một vị tiên sư, ngài ấy nói ta có linh căn, có thể theo ngài ấy học đạo pháp..."

Phương Tịch vui mừng nói.

"Linh căn?" Thần sắc Lý Quảng Kim liên tục thay đổi, đầu tiên là chấn động, ghen tị... Sau đó lại biến thành phức tạp: "Lúc chúng ta trắc linh cũng có khả năng bỏ sót... Ngươi thật sự là... Gặp may mắn mà, từ nay về sau, lúc gặp lại Phương huynh e là phải gọi một tiếng tiên sư rồi."

"Đâu có, đâu có, ta cũng chỉ cơ duyên xảo hợp, may mắn mà thôi..."

Phương Tịch khoát tay.

Đây cũng là nhân vật do hắn cố ý thiết lập, mấy chục năm nữa hắn sẽ để tin tức Phương Nguyên Trúc Cơ truyền về Thành Phi Nhật.

Sau đó là Kết Đan, Kết Anh... Xem như hắn đã tạo ra một lớp mã giáp từ không thành có.

'Để đảm bảo an toàn thì lần đồng hóa kế tiếp sẽ mang Khí Vận Cổ đến, cổ trùng này có năng lực che giấu thiên cơ, nó có thể tạo ra một thân phận giả trong thiên cơ, tránh bị người khác bói ra vấn đề gì...'.

Phương Tịch nhận mấy khối linh thạch hạ phẩm do Lý Quảng Kim tặng rồi rời khỏi doanh địa, hắn chợt cười lên: "Đều là người có lòng mà..."

Hai ngày sau.

Phương Tịch thi triển bí thuật hóa thành Thi Định Phong, khống chế một đạo độn quang bay vào Cơ Quan Thành.

Thiên Mặc Các.

Các này ở trung tâm của Cơ Quan Thành, toàn các dùng một loại vật liệu gỗ đen nhánh dựng thành, mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ, tản ra một loại khí tức cổ xưa.

Phương Tịch bước vào trong, mũi đã ngửi được mùi hương gỗ nhàn nhạt.

"Hoan nghênh đạo hữu đến Thiên Mặc Các."

Thiên Mặc Các rất lớn, lúc này lại lộ ra vẻ rất yên tĩnh, từng giá sách xếp hàng chỉnh tề, một lão đầu tóc nửa trắng, nửa đen đang vuốt râu xem sách.

Thấy Phương Tịch đến, lão đặt sách xuống, đứng dậy đón tiếp.

"Bản nhân muốn mua một quyển công pháp!"

Phương Tịch đảo mắt qua, dường như có chút kinh ngạc vì sao sô người ở đây lại thưa thớt như vậy.

"Không biết đạo hữu cần loại công pháp gì?"

Lão đầu vuốt chòm râu, hơi ngạo nghễ trả lời: "Trong bản các không nói có đủ mọi loại công pháp nhưng cũng xem như chủng loại phong phú nhất nơi Lạc Nhật này."

"Công pháp thích hợp tu sĩ linh căn hệ Mộc tu luyện... Tốt nhất là có cảnh giới Phản Hư, Hợp Thể."

Phương Tịch vốn định hỏi có công pháp cấp bậc Đại Thừa không nhưng hắn suy nghĩ lại biết chuyện này cũng quá hão huyền rồi nên đành thôi.

Dù như vậy, lão giả cũng xém chút giựt đứt chòm râu của mình: "Công pháp cấp Hợp Thể? Khách nhân thật sự dám nghĩ... Loại công pháp đẳng cấp này cũng đủ tư cách xuất hiện trong hội đấu giá ba trăm năm một lần của Cơ Quan Thành."

Nhưng mà lão cũng không chất vấn tu vi và tài lực của Phương Tịch mà lão chỉ lắc đầu: "Công pháp hệ Mộc thì bản các cũng có mấy quyển có thể tu luyện đến cảnh giới Phản Hư... Chỉ là giá cả thì... Hắc hắc..."

"Không biết cần bao nhiêu linh thạch?"

Phương Tịch hỏi.

"Nếu chỉ nói về linh thạch thì bản các chỉ ra giá linh thạch cực phẩm, đương nhiên nếu đạo hữu có tiên ngọc thì càng tốt."

Lão đầu cười hắc hắc.

Phương Tịch thì trầm mặc, hắn đã biết lý do vì sao Thiên Mặc Các lại vắng vẻ như vậy.

Chỉ một chữ... Đen!

Mặc dù hắn chưa từng nghe nói đến tiên ngọc nhưng nó chắc chắn là vật hiếm hơn cả linh thạch cực phẩm.

Nhưng mà hắn vẫn định tiếp tục mua sắm, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng là lớp mã giáp Thi Định Phong này đến chống, cùng lắm sau này không cần nữa.

"Lấy hết ra xem thử..."

"Tốt."

Sau khi lão đầu bước đến trước một quầy hàng, không bao lâu lão đã bưng một cái khay ra.

Trên khay đặt mấy ngọc giản, thậm chí trong đó còn có cái đã bị hư hại một chút, rõ ràng đã hơi lâu rồi.

"Vạn Mộc Thiên Luân Quyết, uy lực của công pháp này bình thường, nhưng trung chính bình hòa nhất, có thể tu luyện đến Phản Hư trung kỳ..."

"Trường Sinh Công, sở trưởng của môn công pháp này là dưỡng sinh, gần như mỗi cảnh giới đều có thể nhiều hơn tu sĩ cùng cảnh giới một thành, hai thành thọ nguyên..."

"Mộc Nhận Quyết, chủ tu Mộc linh lực, phụ tu Kim linh lực, có kỳ hiệu khi đột phá bình cảnh Phản Hư..."

Lão giả mỉm cười giới thiệu, mà khi Phương Tịch nghe miêu tả của Mộc Nhận Quyết thì thần sắc không khỏi hơi động một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận