Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 156: Đoạt đảo

Đào Hoa Đảo.

Phong cảnh đảo này tú mỹ, có rừng hoa đào lớn, đang vào lúc hoa đào nở rộ, hoa rơi rực rỡ, rất mỹ lệ.

Hồ Kính Nguyệt.

Hồ này như gương phẳng, bố phía có linh vụ bốc lên, phản chiếu ánh trăng, hiển nhiên đây là một trận pháp.

Hưu hưu hưu hưu hưu!

Ngày hôm đó.

Năm đạo độn quang từ chân trời bay đến, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, giết vào trong trận pháp.

Trong đại viện của Lô gia ở Hồ Kính Nguyệt.

Sắc mặt Nguyễn Tinh Linh như hàn băng, ném ra một cái đầu người, đúng là đầu của Lô Kính Thanh, trong lời nói mang theo một tia pháp lực truyền đến toàn bộ đại trạch: "Lô Kính Thanh đã chết!"

Bọn họ đến quá nhanh, trận pháp này cũng không kịp phát động.

Mà hiển nhiên Nguyễn Tinh Linh cũng biết sơ lược với trận pháp của Lô gia, nàng bay thẳng đến trận nhãn, một kiếm đã bêu đầu của lão tu Luyện Khí sơ kỳ.

Nói không chừng hộ sơn đại trận của Lô gia chính là của Nguyễn gia trước kia...

Đồng thời, một tên gia chủ Luyện Khí hậu kỳ và bốn tên cao thủ Luyện Khí trung kỳ của Lô gia đều chết hết, còn lại nhiều nhất cũng chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, căn bản không có lực lượng uy hiếp với đám người Phương Tịch.

Bởi vậy sau khi giết chết Lô Kính Thanh, Nguyễn Tinh Linh chọn trực đảo hoàng long.

Càng mấu chốt chính là... Phong Bạch Mộng cũng không đồng hành!

Có lẽ lão cảm thấy chỉ cần một mình Nguyễn Tinh Linh đã đủ để trấn áp, hoặc là có chuyện quan trọng khác.

Dù sao những công việc bẩn thỉu tiếp theo đã thuộc về bốn người Phương Tịch.

Có lẽ đối với tán tu mà nói thì đây cũng không phải là công việc bẩn thỉu mà là công việc béo bở.

Dù sao tất cả chiến lợi phẩm khi chém giết đại địch đều ngầm thừa nhận thuộc về người chém giết.

"Người có huyết mạch họ Lô, giết!"

"Người ngoan cố chống lại không đầu hàng, giết! !"

"Người cố ý phá hủy tài vật, giết! ! !"

Nguyễn Tinh Linh tọa trấn trung tâm trận pháp, ba chữ giết sát khí lan tràn, như tuyên ngôn nào đó, mở ra giết chóc.

'Đây chính là thế đạo của tu tiên giới, ngươi không giết người thì người sẽ giết ngươi sao?'.

Phương Tịch ôm Thanh Hòa Kiếm, không mặt lạnh lùng, đá văng một cái cửa phòng.

"A a a, ta liều mạng với ngươi!"

Trong phòng, một thanh niên béo ụt ịt Luyện Khí sơ kỳ cầm một tấm phù lục, nháy mắt kích phát pháp lực.

Mấy cây Thanh Mộc tiễn bắn lên hộ thể quang tráo của Phương Tịch, chỉ khiến cho quang tráo chấn động một chút chứ không thể phá phòng.

Dù sao cũng chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, mà Phương Tịch là Luyện Khí trung kỳ trên cảnh giới có áp chế.

Tay hắn cầm Thanh Hòa Kiếm, sử dụng nó như một thanh kiếm bình thường, hắn chém một kiếm, đã xẹt qua cổ của tu sĩ này, đầu người bay lên.

Trong phòng truyền ra một tiếng thét của nữ tử.

Phương Tịch nhướng mày, thấy nàng là phàm nhân nên cũng lười đi quảng, trực tiếp rời khỏi đi qua chỗ khác.

' Lần này, vẫn nên triển lộ thực lực một phen.'.

'À, dùng võ đạo cấp bậc Chân kình là được rồi... Luyện Khí trung kỳ cộng với Luyện Thể tầng hai là đủ.'.

Dưới chân hắn vận chuyển Chân kình, thân hình như quỷ mị, phù quang lược ảnh lướt qua mấy người.

Thần sắc mấy người kia kinh ngạc, bỗng nhiên từ phần eo trở xuống chỉnh tề tách ra, ngã trên mặt đất kêu thảm: "A a a!"

Huyết dịch trộn lẫn với hoa đào, từng mảnh bay múa trong sân.

"Giết, bảo hộ Lô gia ta!"

"Liều mạng với địch nhân!"

Phần lớn những tu sĩ khác họ đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng những người có huyết mạch Lô gia đều đang liều chết phản kháng.

Dù sao bản thân bọn họ cũng biết Nguyễn gia tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cho họ.

Một lão tu Lô gia tóc trắng xoá rống giận, dường như đang thi triện loại bí thuật ma đạo nào đó, khí tức tấn thăng đến Luyện Khí trung kỳ, từng đạo phù lục lấp lóe trên tay.

"Tiểu Lôi Phù?"

Vi Nhất Tâm kêu thảm một tiếng, bị lôi điện đánh trúng, thổ huyết bay ngược ra sau.

"Trước lui ra phòng thủ, chờ hiệu quả bí thuật của hắn qua đi!"

Hủ Mộc lão đạo vung phất trần, một mực bảo vệ bản thân.

Mà lúc này, Phương Tịch bước tới.

Tay hắn cầm Thanh Hòa Kiếm, vọt thẳng đến lão đầu kia.

"Nhanh!"

Thần sắc lão giả họ Lô dữ tợn, giơ tay lên phát ra một đạo Hỏa Cầu Phù nữa.

Ầm ầm!

Ánh lửa nổ tung hộ thể quang tráo của Phương Tịch, sắp đánh lên người của hắn.

Sau một khắc, Phương Tịch vận chuyển Chân kình, chém ra một kiếm, vậy mà tựa như chém rơi hỏa diễm, tiện thể vẫy mũi kiếm một cái.

Ba!

Thanh Hòa Kiếm đâm lên pháp khí phòng ngự của lão giả, trực tiếp đánh bay kiện pháp khí này, tiếp theo như một đạo thanh hồng quán nhật đâm lên ngực của lão giả.

"Giết tặc... Giết tặc đi!"

Khóe miệng Lão giả chảy máu nhưng lão vẫn thì thầm.

Phốc!

Phương Tịch rút Thanh Hòa Kiếm ra, không thèm nhìn thi thể lão giả ngã xuống, hắn lại giết đến một tu sĩ tu sĩ Luyện Khí của Lô gia khác.

Những nơi kiếm ảnh đi qua, đầu người bay tứ tung.

Một màn này, khiến vợ chồng Vi Nhất Tâm lập tức biến sắc mặt, trở nên vô cùng trắng bệch và sợ hãi.

Mà Hủ Mộc lão đạo thì hơi giật mình: "Ta nói làm sao Phương đạo hữu lại tự tin như vậy, hóa ra hắn còn là thể tu... Nhìn phòng ngự này chẳng lẽ là tầng hai sao? Khó trách trước đó hắn có thể giết đại địch Luyện Khí tầng năm... Còn dám mưu đồ Linh địa, quả thật thâm tàng bất lộ."

Phương Tịch lại mặc kệ những này, chỉ là một kiếm một tên, giết hết tất cả tu sĩ Lô gia dám xuất hiện trước mặt mình.

Hoa đào bay múa giữa bầu trời, trên lưỡi Thanh Hòa Kiếm của hắn cũng dính đầy máu tươi.

Không biết đã giết bao lâu, thẳng đến một tên tu sĩ cuối cùng quỳ trước mặt hắn, mặt mũi tràn đầy sợ hãi: "Chúng ta nguyện hàng phục, nguyện hàng..."

Phương Tịch trầm mặc không nói, đưa lưỡi kiếm đến quần áo của một thi thể lau sạch, hắn ôm kiếm đứng ở dưới một gốc cây hoa đào.

Mặt trời chiều ngã về tây, tựa như vạn vật trên thế gian cũng không nằm trong lòng.

Trên thị trấn của Đào Hoa Đảo, từng làn khói bếp của phàm nhân bay lên.

Toàn bộ mấy vạn phàm nhân của Đào Hoa Đảo cũng không biết ở thời khắc này, bầu trời trên đầu của họ đã thay đổi rồi...

Đêm đến.

Trong chủ sảnh của đại viện Lô gia ở Hồ Kính Nguyệt.

Trên mặt đất, đầy người quỳ lít nha lít nhít, mà ở phía trước thì chất đống đầu người xây thành kinh quan.

Lúc này những tu sĩ Lô gia bình thường cao cao tại thượng kia, từng gương mặt dữ tợn, biểu lộ toàn bộ ngưng kết trong nháy mắt trước khi tử vong.

Mùi máu tươi hỗn tạp mùi thối ở bốn phía, lại không có ai dám nhíu mày một chút nào.

Nguyễn Tinh Linh ngồi ngay ngắn ở chủ vị, trước mặt nàng còn bày biện món ngon, linh tửu.

Bốn người Hủ Mộc thì hầu ở bên cạnh, vợ chồng Vi Nhất Tâm nhìn qua Phương Tịch ở bên cạnh như có điều suy nghĩ, cảm thấy hô hấp hơi gấp rút.

Hoa Thiền Quyên lấy mắt ra dấu mấy cái, thấy đạo lữ nhà mình cũng không phản ứng cô ta không khỏi âm thầm tức khổ.

Lại hướng Phương Tịch nặn ra gương mặt tươi cười, cô ta nũng nịu nói: "Phương huynh đệ... Sau này chúng ta đều tu hành trên một đảo, là láng giềng với nhau, cái gọi là bà con xa không bằng láng giềng gần, đương gia nhà ta không biết nói chuyện, nếu trước đây có gì đắc tội, xin đạo hữu đừng trách."

Cô ta lại âm thầm giẫm Vi Nhất Tâm một cước, Vi Nhất Tâm ôm quyền trước mặt thở dài, ngữ khí cứng nhắc: "Phương huynh đệ, thật có lỗi..."

"Hai vị đạo hữu nói đùa, chỉ là việc nhỏ, ta chưa hề để ở trong lòng."

Phương Tịch mỉm cười đáp lại.

Chỉ cần không quấy rầy hắn trồng cây, chuyện gì cũng dễ nói, nếu không...

Sau khi hai bên nở nụ cười quên hết thù oán, Hủ Mộc lão đạo mới từ từ mở miệng: "Nguyễn tiên tử... Đã kiểm kê xong."

Lão quét mắt nhìn những người đang quỳ, khẽ cười nói: "Tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ của Lô gia mười hai người, đã chém đầu toàn bộ, khách khanh sáu đã giết ba người, ba người còn lại đã đầu hàng..."

Về phần Luyện Khí trung kỳ của Lô gia đương nhiên là đi theo tên gia chủ Lô Kính Thanh.

Một người trong đó bị vợ chồng Vi Nhất Tâm giết, còn có một người nghe nói xém chút đã giết Hủ Mộc lão đạo, sau đó y thấy tình hình không tốt đã trực tiếp bỏ chạy.

Phương Tịch giết chết chỉ là một khách khanh bên ngoài.

"Trừ cái đó ra, linh thạch, Linh mễ trong khố phòng đều cơ bản hoàn hảo... Đặc biệt là một gốc Linh Đào Thụ cấp hai ở trong dược điền, nhờ có Phương đạo hữu lôi lệ phong hành, kiếm pháp mau lẹ không bị người hủy đi, bình yên vô sự."

Hủ Mộc lão đạo còn bán cho Phương Tịch một người tốt.

"Linh Đào Thụ? !"

Thần sắc Nguyễn Tinh Linh sâu kín, không biết nàng nghĩ đến cái gì: "Lúc trước... Lô tặc phản bội, gốc Linh Đào Thụ này phụ thân ta cũng không nỡ hủy đi..."

Ánh mắt của nàng chợt trở nên lạnh lẽo: "Người nhà họ Lô đều giết sạch hết chưa?"

"Tu sĩ đều diệt sát sạch sẽ, về phần phàm nhân còn cần Nguyễn tiên tử an bài."

Hủ Mộc lão đạo khẽ khom người.

Lúc chiến đấu ngộ sát thì cũng thôi, nếu sau khi đấu pháp lại tùy ý đồ sắt phàm nhân sẽ bại hoại thanh danh, khiến người trong Hồ Vạn Đảo khinh thường.

"Tất cả phàm nhân của Lô gia đều nhốt đến chết."

Nguyễn Tinh Linh lạnh lùng nói.

"Tuân mệnh!" Hủ Mộc lão đạo khẽ khom người, thái độ rất đoan chính: "Còn có một nghi nan, người Lô gia cưới nữ tử của Nguyễn gia cũng không ít, trong đó thậm chí còn có đích mạch..."

Lão vỗ tay, một phụ nhân run rẩy lập tức ôm một hài nhi ra: "Phụ thân của đứa bé này là một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ của Lô gia, mẫu thân là phàm nhân hậu duệ dòng chính của Nguyễn gia, đã khó sinh mà chết, không biết nên xử trí thế nào?"

"Nhốt..."

đôi mắt của Nguyễn Tinh Linh xa thẳm, nhưng khi nhìn qua gương mặt của đứa bé thì nàng không khỏi trầm mặc.

Sau một hồi lâu, mới có tiếng nói vang lên: "Thôi... Đưa đến thị trấn của phàm nhân nuôi dưỡng đi... Đứa bé này có tên chưa?"

"Vẫn chưa lấy tên, còn xin Nguyễn tiên tử ban thưởng." Hủ Mộc lão đạo trả lời.

"Phương đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?" Nguyễn Tinh Linh đưa ánh mắt nhìn qua Phương Tịch,

"Từng có thì đổi, không bằng... Gọi là Lô Quá đi." Phương Tịch nghĩ nghĩ rồi trả lời.

Hắn không quá rõ ràng thái độ của nàng, nếu là lấy họ Nguyễn lại có ý tứ muốn thả một con ngựa của Lô gia.

"Rất tốt!"

Nguyễn Tinh Linh để bà vú ôm Lô Quá xuống dưới, lại nhanh chóng xử lý tán tu cùng phàm nhân đầu hàng.

Đến cuối cùng, trong phòng trống rỗng, chỉ còn lại mấy người Phương Tịch.

Nguyễn Tinh Linh đứng dậy: "Đại thù của thiếp thân nhờ có các vị tương trợ nên đã báo được, xin nhận một lễ của thiếp thân."

"Không dám!"

Bọn người Phương Tịch vội vàng từ chối.

"Các vị đạo hữu yên tâm, lời thề trước đó thiếp thân tuyệt không vi phạm, nguyện cùng hưởng Đào Hoa Đảo này với các vị!" Nguyễn Tinh Linh trước tiên đảo qua vợ chồng Vi Nhất Tâm đang thấp thỏm, lại nhìn chăm chú lên ống tay áo hơi run của Hủ Mộc Đạo Nhân, cuối cùng nàng dừng lại trên gương mặt không biểu tình của Phương Tịch nhẹ nhàng cười một cái rồi nói.

"Đa tạ đảo chủ!"

Phương Tịch nghiêm túc chắp tay, xem như định ra danh phận chủ khách.

"Đa tạ đảo chủ!" Vợ chồng Vi Nhất Tâm cũng vui mừng khôn xiết.

Hoa Thiền Quyên nhìn Phương Tịch sợ đối phương ỷ vào pháp lực cao cường đến đoạt Song Tử Phong của mình, nhãn châu xoay động liền đề nghị: "Nguyễn tiên tử, năm người chúng ta cũng xem như có giao tình, thiếp thân có một đề nghị, không bằng chúng ta kết nghĩa kim lan, sau này có thể gọi là Đào Hoa Ngũ Tiên hoặc là Đào Viên Ngũ Nghĩa, như thế nào?"

"Khụ khụ..."

Khóe miệng Phương Tịch giật giật, suýt chút nữa đã cười thành tiếng, con mẹ nó, đây là cái phá ngoại hiệu gì? Loại tổ hợp thần tượng này xuất đạo, trăm phần trăm sẽ bị vùi dập giữa chợ.

Nữ tu này cũng là một tên quỷ tài.

"Không thích hợp, Nguyễn tiên tử chính là Luyện Khí hậu kỳ lại là đảo chủ! Thân phận tôn quý há có thể cùng hàng với chúng ta?" Hủ Mộc lão đạo là người đầu tiên phản đối.

"Chuyện này coi như thôi..."

Dường như Nguyễn Tinh Linh lại chó chút hứng thú nhưng thấy Vi Nhất Tâm vội vàng bồi tội, Hủ Mộc lão đạo cùng Phương Tịch đều phản đối nên nàng cũng biết lắng nghe.

Năm người lại trò chuyện một hồi rồi trở về phòng của bản thân.

Trong một căn phòng lớn tạm thời quét dọn ra, trong hương lô bằng tử ngọc có hương khí bay lên.

Phương Tịch dán lên cửa một tấm Hộ Thân Phù, rồi ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn hạnh hoàng, hắn lấy ra những tú trữ vật thu được trong hôm nay.

Hắn cũng không nhìn những cái của người khác mà trực tiếp lấy của lão nhị Khấu gia, hắn bắt đầu dùng pháp lực cưỡng ép ma diệt ấn ký.

Sau mấy canh giờ, một tiếng ầm vang túi trữ vật đã mở ra.

Trong đó xuất hiện một vật khiến ánh mắt của Phương Tịch không khỏi sáng lên: "Vậy mà là nó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận