Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 532: Lục tiên

Như Ý Môn.

Trong động phủ có linh khí dồi dào nhất.

Phương Tịch yên lặng nhìn một cái ngũ sắc hoàn trước mắt, âm thầm trầm ngâm.

Vật này đương nhiên là chí bảo truyền thừa của Hỗn Nguyên Tông - linh bảo Ngũ Hành Hoàn cấp bốn đỉnh phong!

Trong giao dịch của hắn và Phượng Thập Tam, ngoại trừ Phượng Triện Văn ra, hắn còn có thể tùy ý chọn hai trong ba món bảo vật kia.

Nội đan Thiên Văn Chu vô dụng với hắn nên đương nhiên Phương Tịch sẽ chọn Ngũ Hành Hoàn và Phượng Nguyên Đan...

"Không ngờ... Từ biệt năm đó, lên lên xuống xuống, cuối cùng ngươi vẫn rơi vào tay ta."

Một hồi lâu sau, Phương Tịch cảm khái.

Hắn nhớ đến nghiệt duyên của mình với Hỗn Nguyên Tông, bắt đầu từ Di Lăng Cốc Du gia sao?

Được rồi... Bây giờ Di Lăng Cốc đã là sản nghiệp của mình từ lâu, Thái Thúc Hồng còn cực khổ trấn giữ ở đó, mấy lần hắn muốn triệu hồi Thái Thúc Hồng về Phỉ Thúy Đảo đều bị Chung Hồng Ngọc ngăn cản.

'Cũng được... Nhân quả của ta với Hỗn Nguyên Tông, chấm dứt từ đây...'.

Đôi mắt Phương Tịch chợt lóe lên, hắn phun một tia thanh sắc anh hỏa ra, bắt đầu thiêu đốt lớp lông vũ như phong cấm trên Ngũ Hành Hoàn.

Thời gian từ từ trôi qua.

Hồi lâu sau...

Ong ong!

Toàn bộ thanh sắc phong cấm biến mất, Ngũ Hành Hoàn trường minh, ngũ sắc luân chuyển, từ nhỏ như bàn tay hóa thành to như bồ phiến, có linh quang kinh người phát ra!

Phương Tịch dùng đại thủ chụp một cái, vững vàng bắt được thân vòng, giọng lạnh lùng nói: "Bây giờ đại chiến hai tộc nhân yêu sắp đến, bản nhân cũng sắp lên chiến trường... Ngũ Hành Hoàn ngươi cũng không cam chịu bị phong cấm của yêu tộc nhục nhã đúng không? Vậy sao không nhanh chóng giúp ta?"

Trong nháy mắt tiếp theo, Phương Tịch cảm ứng được khí linh của Ngũ Hành Hoàn.

Dưới sự trợ giúp của khí linh, pháp lực Khô Vinh Quyết của hắn như một con thanh sắc trường long, xông vào chỗ sâu nhất trong Ngũ Hành Hoàn dễ như trở bàn tay, hắn lưu lại lạc ấn pháp lực của mình trên từng đạo cấm pháp, sau đó khắc họa khí linh...

Tế luyện Ngũ Hành Hoàn, cần tu luyện công pháp có bất kỳ thuộc tính nào trong ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Đương nhiên nếu là Ngũ Hành Chi Thể tu luyện Hỗn Nguyên Quyết là tốt nhất.

Công pháp của Phương Tịch thuần hệ Mộc nên cũng miễn cưỡng phù hợp yêu cầu.

Hắn cảm nhận được đã tế luyện Ngũ Hành Hoàn như ý nên lập tức mỉm cười rồi rót vào một đạo pháp lực, thôi động thủ hoàn này.

Soạt!

Trên Ngũ Hành Hoàn to như bồ phiến có một đạo cấm chế hiện ra, thanh quang bùng phát, chợt hóa thành từng nhụy hoa mộc bạo phát thanh quang!

Nhụy hoa lớn lên, quanh quẩn xung quanh Phương Tịch, sau đó có từng mảnh Nghiệp Hỏa Hồng Liên nở rộ như từng cánh hoa!

Nghiệp Hỏa Hồng Liên giống như nụ hoa, ngay sau đó lại có thổ hoàng sắc, thuần bạch sắc, nhánh hoa u minh như hắc thủy, lá hoa, thân hoa...

Lấy Mộc sinh Hỏa, lấy Hỏa sinh Thổ, lấy Thổ sinh Kim, lấy Kim sinh Thủy... Đây là - ngũ hành tương sinh!

Nhụy hoa, cánh hoa, lá hoa màu sắc khác nhau... Bao phủ Phương Tịch tầng tầng từ trong ra ngoài.

"Đây là... Phiên bản Ngũ Khí Triều Nguyên Đại Trận thu nhỏ sao?"

Phương Tịch nhìn phù văn lấp lánh trong thanh sắc quang huy như nhụy hoa, ngũ hành luân chuyển, bên ngoài cùng có một tầng Nghiệp Hỏa Hồng Liên bao phủ, khiến chính mình giống như được thủ hộ trong một đóa hoa sen năm màu thì dáng vẻ như đang nghĩ đến điều gì đó.

"Ngũ hành luân chuyển như vậy, sinh sôi không ngừng... Phòng ngự của Ngũ Hành Hoàn thật sự vô cùng kinh người, cho dù đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bất chợt tập kích thì trong nhất thời nửa khắc e là cũng không có cách nào phá được Ngũ Khí Triều Nguyên Trận này..."

"Thiên phú tài tình của Hỗn Nguyên tổ sư năm đó, quả thật rất kinh người..."

"Đáng tiếc... Hậu nhân bất tài, hay nói cách khác là không tìm được một người khác có Ngũ Hành Chi Thể, khó mà phát huy ra đa phần uy năng của bảo vật này..."

Phương Tịch cũng không phải Ngũ Hành Chi Thể, thậm chí hắn cũng không tu luyện Hỗn Nguyên Quyết, chỉ có thể dưới sự phụ trợ của linh khí mà miễn cưỡng phát huy ra được bảy tám phần uy lực của bảo vật này.

Dù như vậy, làm một món bảo vật hộ thân thì hắn cũng đã rất hài lòng.

Hắn kháp quyết lần nữa, ngũ sắc liên hoa bị Ngũ Hành Hoàn thu lại, lại bám vào trên người hắn, hình thành một bộ ngũ sắc chiến giáp, mà Ngũ Hành Hoàn huyễn hóa to như bàn bát tiên, lượn quanh người hắn hóa thành hai lớp phòng hộ...

"Thu!"

Cuối cùng, sau khi diễn thử các loại công pháp xong thì Phương Tịch thỏa mãn thu Ngũ Hành Hoàn lại.

Trong đan điền khí hải, chủ Nguyên Anh cười hì hì vẫy tay, một đạo ngũ thải quang hoa đáp xuống, bọc lên cổ tay của chủ Nguyên Anh hóa thành một ngũ thải thủ hoàn.

Sau khi tế luyện Ngũ Hành Hoàn xong, Phương Tịch lại lấy ra một cái bình ngọc, bên trong là một viên Phượng Nguyên Đan.

Mặc dù hắn không biết màn hát xướng giật dây của Phượng Thập Tam và Thiên Long Tôn Giả nhưng đối với đan dược như vậy thì hắn vẫn rất cẩn thận.

Làm Luyện Đan Sư cấp bốn nên đương nhiên bây giờ Phương Tịch có cách kiểm nghiệm đan dược của riêng mình.

Sau khi trải qua các loại khảo thí thì hắn không khỏi gật đầu: "Đúng là linh đan hiếm có, có hiệu quả đột phá bình cảnh và kéo dài tuổi thọ..."

"Chỉ là... Yêu tộc gian trá, đan dược của chúng không ăn là tốt nhất, đan dược này cũng không có tác dụng đột phá gì sau Nguyên Anh trung kỳ, về phần bình cảnh trung kỳ, sẽ không làm khó được ta."

Từ sau khi ưu hóa linh căn thì Phương Tịch tự nghĩ tư chất của mình đã vượt qua rất nhiều Nguyên Anh lão quái.

Cộng thêm hắn có rất nhiều tài nguyên tương trợ, dù hắn không cần Phượng Nguyên Đan thì đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ cũng không có bao nhiêu vấn đề.

Đan dược có vấn đề lai lịch rất lớn như vậy thì đương nhiên là.

Phương Tịch vỗ túi linh thú, Tiểu Thanh hiện ra, con ngươi linh tuệ của nó nhìn Phượng Nguyên Đan chằm chằm, mang theo một tia khát vọng.

"Vốn còn định tìm cho ngươi một viên nội đan Thiên Phượng, không ngờ ngươi lại rất có hứng thú với đan dược này."

Phương Tịch sờ cằm: "Phượng Nguyên Đan... Chẳng lẽ lúc luyện chế có thêm vào tinh huyết thậm chí khí bản nguyên của Thiên Phượng Nhất Tộc sao? ! Thôi, nếu ngươi đã khẩn cầu như vậy thì bản tọa sẽ thành toàn cho ngươi."

Hắn cầm đan dược lên rồi búng ra, Phượng Nguyên Đan đã rơi vào trong miệng của Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh vui sướng hót to, sau đó nó bắt đầu luyện hóa dược lực.

Ngay sau đó, nó lại giống như uống say vậy, trở nên ngã trái ngã phải, cuối cùng ngã quỵ, mơ màng chìm vào giấc ngủ...

Tử quang lóe lên trong mắt của Phương Tịch, sau khi hắn kiểm tra một phen thì xác nhận nó không có vấn đề gì, chỉ là cần ngủ say để tiêu hóa dược lực khổng lồ của Phượng Nguyên Đan nên hắn cũng để nó ở đó, tùy ý lấy một quyển sách da thú trong nhẫn trữ vật ra.

Quyển sách da thú này chính là Ngũ Hành Lân Tộc lưu lại trong túi trữ vật, toàn bộ đều viết bằng yêu văn, thậm chí mấy trang cuối cùng còn là Phượng Triện Văn.

Bây giờ Phương Tịch vất vả lắm mới đổi được truyền thừa yêu văn nên đương nhiên hắn phải bắt đầu tìm hiểu một phen.

Ngón tay của hắn vuốt ve da thú, cảm nhận được sự hung tàn trong đó thì không khỏi âm thầm gật đầu: "Ít nhất phải là da của yêu thú cấp bốn, có thể dùng thứ quý giá như vậy ghi lại thì rất không đơn giản..."

Phương Tịch lấy ngọc giản ra, lật trang bìa trong của quyển sách da thú ra rồi đối chiếu từng chữ.

"Thiên... Thiên yêu."

"Giết chóc, hủy diệt..."

"Tiên nhân, tu tiên giả..."

...

Trên trang bìa trong của quyển sách da thú có năm yêu văn, mà văn tự của yêu tộc càng gần với chữ tượng hình hơn một chút, nhưng trong mỗi một chữ lại có thể diễn tả nhiều ý nghĩa nên Phương Tịch phải tự thể ngộ, tìm hiểu...

Hắn tìm kiếm trong ngọc giản, miễn cưỡng giải được những chữ trên trang bìa trong: "Thiên Yêu Lục Tiên Sách? Quả nhiên là một bộ công pháp tu luyện của yêu tộc! Đáng tiếc... Ta là nhân tộc, không thể phối hợp với đa phần bí thuật công pháp của yêu tộc nên không thể nào tu luyện."

Ngay cả như vậy, Phương Tịch ôm suy nghĩ quan sát học tập nên vẫn tiếp tục lật trang kế tiếp rồi bắt đầu dịch...

Thời gian như nước, tuế nguyệt như thoi đưa.

Trong nháy mắt, đã qua mấy năm.

Phương Tịch cũng không tu luyện bao nhiêu mà đắm chìm trong học tập và nghiên cứu yêu văn.

So với yêu văn phổ thông hắn tiến bộ rất nhanh thì Ngân Triện Văn hắn học rất chậm.

Dù trên tay của hắn có một tia tàn hồn Nguyên Anh, có thể thân lâm kỳ cảnh đắm chìm vào trong học tập nhưng Phương Tịch vẫn bồi hồi ở giai đoạn nhập môn.

Dù như vậy, trí thức lấy được từ trong tàn hồn cũng để Phương Tịch biết được, tốc độ như hắn vẫn còn tính là nhanh!

Nghe nói, nếu là tu tiên giả không có chút cảm ngộ hay trải nghiệm nào với đại đạo hư không thì thậm chí còn có thể cả đời cũng không thể nhập môn.

Dựa theo suy đoán của Phương Tịch, đây có lẽ là do lúc trước hắn nghiên cứu Không linh căn, Cấm Không Phù... Và thường xuyên quan sát, lĩnh hội Chư Thiên Bảo Giám, tương đương với hắn đã có cơ sở trừ trước.

Trong động phủ.

Phương Tịch một tay cầm Thiên Yêu Lục Tiên Sách, một tay cầm ngọc giản, lạc ấn từng chữ của công pháp bí thuật mà mình đã linh hội vào trong đó.

"Thiên Yêu Lục Tiên Sách này, quả nhiên là công pháp của yêu tộc, bất kể yêu tộc nào cũng có thể tu luyện... Thậm chí có thể tu luyện một mạch đến Phản Hư kỳ, tuyệt đối là công pháp cao cấp nhất mà ta từng nhìn thấy, đáng tiếc, đáng tiếc..."

Dựa theo kiến thức của Phương Tịch, yêu thú bình thường căn bản không cần công pháp, chỉ thổ nạp thiên địa nguyên khí theo bản năng.

Chỉ có sau khi vượt qua Hóa Hình Thiên Kiếp thì mới có thể từ ký ức của huyết mạch thu được một số truyền thừa công pháp và bí thuật.

Phẩm cấp cũng không thể vượt qua Thiên Yêu Lục Tiên Sách!

"Mặc dù ta không thể tu luyện công pháp này nhưng chờ sau khi Tiểu Thanh hoá hình thành công, nếu công pháp trong ký ức huyết mạch của nó không bằng trong sách, vậy thì có thể cho nó tu luyện..."

"Thậm chí con cá muối chết Đại Thanh cũng có thể học được mấy loại bí thuật bảo mạng trong đó... Con yêu thú này luôn có khả năng đặc biệt khi học bí pháp cẩu mạng."

Phương Tịch vừa lạc ấn công pháp, vừa lĩnh hội quyển sách này, hắn lập tức hiểu thêm mấy phần cách tu luyện của yêu tộc!

"Yêu giả, trời sinh kiệt ngạo... Muốn thành vương giả, khai thác vạn yêu chi linh để tu bản thân..."

"Chẳng lẽ vương giả yêu tộc lại không phải trời sinh mà là hậu thiên có thể tu luyện thành sao?"

"Thu thập vạn yêu chi linh, cướp đoạt huyết mạch thậm chí bản mạng thần thông của yêu tộc khác, sau đó hoàn thiện bản thân... Quả nhiên hung tàn, nhưng mà giữa yêu tộc với nhau vốn đã có thể thôn phệ lẫn nhau, cũng như lão hổ xưa nay sẽ không xem con thỏ, nai con như đồng tộc vậy... Cũng không tính là ăn đồng loại."

Phương Tịch lại xem mấy thiên bí thuật đã dịch ra cùng với pháp bảo của yêu tộc thì hắn đã biết yêu tộc đối với người mình càng hung tàn hơn.

Trước không nói bí thuật, ở trong pháp bảo lại có phương pháp luyện chế Ngự Yêu Hoàn.

Mà vật này cũng chỉ là loại kém nhất.

"Chẳng lẽ... Diệt Yêu Tam Bảo đại danh đỉnh đỉnh, từ ban đầu là từ trong yêu tộc truyền ra sao?"

Trong lòng của hắn có phần nghi hoặc, sau đó hắn lại thấy một món pháp bảo khiến hắn động tâm không thôi.

"Tỏa Yêu Tháp!"

"Bảo vật này có tiềm lực cấp năm, dùng linh huyết của vạn yêu để tế luyện, uy lực có thể không ngừng tăng lên... Sau khi tế luyện đến cấp năm thì sẽ có được thần thông hư không cực kỳ cường đại, thậm chí có thể phụ trợ tu sĩ vượt qua giới hải Thái Hư..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận