Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 112: Lấy chồng (2)

"Sư phụ, hai tên ăn mày kia lại đến rồi."

Nửa canh giờ sau, Tôn Hồng Điệp bị gọi về nhà ăn cơm đã quay lại, nàng nhìn thấy một xâu tiền đồng nhỏ bị thả ở trước đại môn lập tức nhặt lên, vui vẻ chạy vào giao cho Phương Tịch.

Người nàng nhắc đến chính là hai tên Thanh Tang và A Ngốc kia.

Từ mười ngày trước, hai tiểu gia hỏa kia thỉnh thoảng xuất hiện ở lân cận võ quán, bỏ lại vài thứ rồi bỏ đi.

"Xem ra chúng lăn lộn cũng không tệ nha."

Phương Tịch ngồi trên ghế bành, sau khi hắn uống một ngụm nước trà thì phân phó Tôn Hồng Điệp: "Gọi chúng đến đây."

Tôn Hồng Điệp nhảy nhót chạy ra ngoài.

Không bao lâu, hai tên tiểu khất cái đã bước vào.

Mặc dù quần áo trên người chúng vẫn rách nát như trước nhưng khí sắc thì tốt hơn rất nhiều, nhìn thấy Phương Tịch chúng lập tức quỳ xuống khấu đầu: "Thanh Tang bái kiến quán chủ!"

"Hai người các ngươi xem như hiểu chuyện có ơn tất báo, không tệ..."

Phương Tịch tương đối hài lòng, chúng có thể nhanh chóng đạt được lương thực còn có tiền bạc, đại biểu chúng đã học chiêu Thâu Nguyệt Thức xong.

Bất chợt xuất ra chiêu này, mặc dù là tiểu hài thi triển nhưng cho dù là Võ Đồ Khí huyết nhất biến cũng chưa chắc có thể đỡ được, dùng để đối phó với người bình thường thì đã đủ.

Hắn thật không ngờ, chỉ tiện tay giúp đỡ hai tiểu hài lại phát hiện ra thiến phú của chúng đúng là không kém.

"Bây giờ... Các ngươi cởi áo ra." Phương Tịch mở miệng phân phó.

Thanh Tang ngẩn ngơ cùng A Ngốc cởi chiếc áo rách rưới ra.

Trên người của chúng có rất nhiều mủ loét, bẩn thiểu còn có viết thương...

Phương Tịch bỏ qua những cái khác, ánh mắt của hắn dừng lại ở chỗ bả vai, cánh tay và bàn tay.

Có thể thấy bả vai của Thanh Tang có một mảng bị tổn thương, chắc là do nó khổ luyện Thâu Nguyệt Thức mà bị thương.

Bả vai của A Ngốc ở bên cạnh thì một chút thương thế cũng không có, nhưng nó lại làm cho Phương Tịch chú ý.

"Không tệ không tệ..."

Phương Tịch nhìn về phía A Ngốc: "Ngươi không những luyện thành Thâu Nguyệt Thức mà còn thêm vào chút suy nghĩ của bản thân, không như tên ngu ở bên cạnh chỉ cứng nhắc khổ luyện..."

Vẻ mặt A Ngốc ngơ ngác, không biết nó nghe có hiểu hay không.

Còn Thanh Tang thì há miệng, có vẻ hơi khó tin.

Nhưng rất nhanh nó đã nhớ lại, mỗi ngày nó đều luyện đến mức muốn chết muốn sống, lần đầu tiên nó xuất thủ còn không thành công, nếu lúc ấy A Ngốc không xuất thủ thì không chừng nó đã bị lão khất cái kia thẹn quá hóa giận đánh chết.

Bây giờ nhớ lại, chẳng lẽ là thiên phú của A Ngốc còn mạnh hơn nó nữa sao?

Phương Tịch có chút ý tưởng.

Đúng là hắn muốn bồi dưỡng vài người để làm chuột bạch luyện Hỗn Nguyên Chân Công của hắn.

Dù sao công pháp này, hắn chỉ là người sáng lập, có lẽ trong đó vẫn có vài vấn đề.

Kiểm tra thiếu sót trong đó rồi sửa chữa, có lẽ chuyện này sẽ có chút trợ giúp để hắn trở thành Tông Sư.

"Rất tốt, từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi chính là học đồ của Hữu Gian Võ Quán, những thứ mà các ngươi tặng lúc trước xem như là học phí. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày các ngươi luyện võ hai canh giờ... Có lẽ một ngày nào đó, các ngươi sẽ có thể trở thành cao thủ."

Phương Tịch cười một cái, thân hình bất chợt bước lên giữa võ đài.

Tôn Hồng Điệp giật mình, từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn nhìn Phương Tịch mà cũng không phát hiện đối phương di chuyển như thế nào.

'Không ngờ, chẳng lẽ sư phụ đúng là cao thủ hay sao?'.

Nàng trừng mắt, ngạc nhiên.

Nhưng Phương Tịch cũng không quản nàng, hắn bắt đầu diễn luyện Hỗn Nguyên Quyền pháp.

Đây là nhập môn thiên mà hắn đã cải biên trong Hỗn Nguyên Chân Công, có thể gia tốc ngưng tụ khí huyết, sau đó đột phá chân lực.

"Hỗn Nguyên Quyền Pháp của ta có khẩu quyết - thân như cung, chân như tùng, quyền như gió, ý như không."

Phương Tịch diễn luyện quyền cước từng chiêu từng thức: "Muốn luyện võ thì phải chịu cực khổ. Các ngươi đừng nhìn ta trẻ tuổi, một thân công lực này đã tu luyện hơn hai mươi năm."

Một người trẻ tuổi vừa trải qua sinh nhật mười tám tuổi nào đó răn đe như vậy.

Ầm!

Trong lúc nói chuyện, Phương Tịch đã bước đến trước cọc gỗ, đánh ra một quyền.

Rầm rầm!

Trong chốt lát, cọc gỗ vỡ vụn, hóa thành gỗ vụn bay múa đầy trời.

"Oa! Phi phi phi..."

Tôn Hồng Điệp vừa định nói gì, đã phát hiện trong miệng của mình đầy bụi đất và gỗ vụn, không thể không phun ra.

Còn Thanh Tang và A Ngốc thì ngược lại, hai mắt của chúng tỏa sáng.

"Tốt, ta đã diễn luyện một lần tứ đại tư thế của Hỗn Nguyên Quyền Pháp, các ngươi diễn luyện lại để ta xem một chút."

Phương Tịch quay về ngồi trên ghế bành, hắn trầm giọng nói.

"Xin sư phụ chỉ điểm."

Thanh Tang lập tức đứng dậy, hai tay ôm quyền, sau đó nó mạnh mẽ triển khai tư thế.

"Người này..."

Tôn Hồng Điệp sợ rồi, mặc dù nàng có thể nhìn ra trong chiêu thức của Thanh Tang có rất nhiều sơ hở và sai sót nhưng tốt xấu gì nó cũng đã đánh xong nguyên bộ.

Lúc trước... Mỗi một động tác của nàng, sư phụ đều phải phân giải ra từng động tác để dạy, cuối cùng nàng học nguyên bộ tư thế này mất mấy ngày? là mười ngày? hay là nửa tháng?

Sau khi Thanh Tang bước xuống, nó lại nói mấy câu với A Ngốc, A Ngốc mới đi đến giữa sân, triển kha quyền thế.

Lần này Tôn Hồng Điệp không còn lời gì để nói.

Bởi vì mặc dù A Ngốc nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng lại đâu ra đấy đánh ra từng chiêu quyền pháp một lần, ngay cả nàng cũng nhìn không ra chỗ nào có sai sót.

"Thiên tài... Đúng là thiên tài võ đạo!"

Tôn Hồng Điệp tự lẩm bẩm.

Chợt, nàng u oán nhìn Phương Tịch.

Hiển nhiên, những lời dỗ dành trước đó của Phương Tịch nói với nàng đã bị đâm thủng...

"Rất tốt, tứ đại tư thế A Ngốc ngươi đầu đánh không sai, Thanh Tang, sau này ngươi cùng A Ngốc học quyền pháp, lại cùng sư tỷ Tôn Hồng Điệp của ngươi đánh cọc gỗ luyện khí lực."

Ngược lại là Phương Tịch cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên.

Mặc dù thiên phú của A Ngốc tốt nhưng cũng chỉ không chênh lệch nhiều với Lệnh Hồ Dương mà thôi, có lẽ nếu Lệnh Hồ Sơn nhìn thấy sẽ mừng rỡ vô cùng, nhưng đối với Phương Tịch thì cũng chỉ như vậy...

Cho dù đối phương có linh căn, thậm chí là Địa phẩm linh căn hoặc là Thiên phẩm linh căn lại như thế nào?

Dù sao hắn sẽ không dạy đối phương tu tiên đạo, cũng sẽ không dẫn đối phương đến Nam Hoang tu tiên giới.

Cho nên... Tất cả đều giống nhau, chỉ là chuột bạch luyện công mà thôi.

"Sư phụ..."

Lúc này, đôi mắt Tôn Hồng Điệp đỏ bừng, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở: "Ngươi nói thật với ta... Có phải là thiên phú của ta rất không tốt hay không?"

Nàng đã luyện lâu như vậy rồi, nếu là người bình thường thì đã nắm được khí huyết.

"Ách..."

Phương Tịch nghĩ nghĩ rồi mở miệng: "Mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm..."

Vừa rồi đúng là gọi Tôn Hồng Điệp về nhà ăn cơm, đến bây giờ cũng đã trì hoàn một thời gian dài rồi.

"Sư phụ, không được trốn tránh vấn đề!" Tôn Hồng Điệp tức giận nói.

"Ai, đồ đệ ngốc..." Phương Tịch thở dài, trong ánh mắt của hắn mang theo vẻ thương hại, cuối cùng hắn cũng nói thật: "Nếu không thì... Hay là ngươi về nhà đi lấy chồng đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận