Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 187: Tầng chín

Động đá vôi dưới mặt đất.

Rầm rầm!

Yêu Ma Thụ thành thục, lại phất hiện động đá vôi đã trở nên chật hẹp, sau đó nó đã học được cách dùng rễ đào sâu xuống dưới, đồng thời cũng mang toàn bộ đất đá ném vào trong hồ.

Phương Tịch không quan tâm Yêu Ma Thụ học tập kỹ thuật kiến trúc chỉ chỉ điểm cho nó mấy chỗ để nó gia cố và chèo chống cho tốt, không khiến Phỉ Thúy Nhai bị đào sập, rồi mặc nó làm theo ý mình.

Lúc này hắn đang đánh giá 'nhân hình khôi lỗi' trước mặt.

Dáng vẻ khôi lỗi này chính là Mộc Văn, màu da hơi xám, ngoài da còn có hoa văn của gỗ.

Thỉnh thoảng sẽ có thể thấy vài sợ rễ ở trong thất khiếu của người này chui vào chui ra.

"Đứng dậy!"

"Tiến lên!"

"Nhảy!"

Phương Tịch cũng không tinh thông Khôi Lỗi Thuật, chỉ dùng năng lực khống chế ma bộc của Yêu Ma Thụ để tiến hành khống chế thứ cấp.

Tương tự với dùng trùng vương khống chế trùng nô, có cảm giác hơi chậm nhịp và không nhạy bén.

"Vận công!"

Lúc này, đôi mắt Phương Tịch khẽ động rồi ra lệnh.

Mộc Văn vừa bấm pháp quyết, ngoài thân đã xuất hiện một tầng linh quang, bộc phát ra ba động pháp lực của Luyện Khí tầng năm.

"tu vi người này vốn là Luyện Khí tầng sáu, sau khi trở thành khôi lỗi cảnh giới bị rớt chỉ còn lại Luyện Khí tầng năm."

Phương Tịch nghĩ nghĩ rồi lại ra lệnh.

"Sưu!"

Mộc Văn vừa bấm pháp quyết, thanh chủy thủ màu đen đã phát ra tiếng vang rồi hóa thành một đạo hắc quang bắn ra, cắm thật sâu vào trong vách đá.

"Thật sự giữ lại được tu vi và năng lực thao túng pháp khí sao?"

Đối với điểm này Phương Tịch cũng vô cùng kinh ngạc.

Kể từ đó chẳng phải tương đương với hắn có thể thao túng rất nhiều người khôi lỗi để tạo thành đại quân hay sao?

Nếu rất nhiều Luyện Khí tạo thành trận pháp thì dù là Trúc Cơ cũng có thể chiến một trận.

Nhưng một khắc sau, Phương Tịch đã cảm thấy không đúng.

Thủ pháp thao tác pháp khí của Mộc Văn vô cùng cứng nhắc, thiếu đi sự linh động và biến hóa, điều này nếu trong lúc chiến đấu sẽ dễ bị mất mạng.

'Cảm giác này... Dù hắn có Luyện Khí tầng năm nhưng có lẽ còn không đánh bại được Hải Đại Quý... Hơn nữa lúc nào cũng cần ta thao túng hạ lệnh, quá phiền phức.'.

'Lực công kích có đẳng cấp Luyện Khí tầng năm nhưng phòng ngự quá kém, dù sao cũng là thân thể nhân tộc, lại không biết trốn tránh, còn cần ta thường xuyên chú ý mới được... Nhưng mà ta lại thông qua Yêu Ma Thụ gián tiếp thao túng, sự trì hoãn này vô cùng nguy hiểm...'.

Lúc này Phương Tịch cũng cảm thấy Mộc Khôi Lỗi thuật của mình và Khôi Lỗi Thuật chính thống khác nhau.

Truyền thừa Khôi Lỗi Thuật chính thống, không những có phương pháp chế tạo khôi lỗi mà còn có thủ đoạn thao túng khôi lỗi đối địch.

Trong đó thủ đoạn thao túng khôi lỗi càng quan trọng hơn.

Dù sao thì thần thức hay linh thức của tu sĩ cũng có hạn nên Khôi Lỗi sư nhiều nhất cũng chỉ có thể thao túng một, hai khôi lỗi.

Nhưng Khôi Lỗi sư có thể phân hóa thần niệm để thao túng một chi đại quân khôi lỗi.

Thậm chí, khôi lỗi là cao cấp còn có thể rốt Khôi phách vào, khiến nó có được trí năng nhất định.

"Thật ra, thần thức cường đại đối với Khôi Lỗi Thuật bổ trợ rất lớn, đáng tiếc ta vẫn không mua được truyền thừa Khôi Lỗi Thuật..."

Phường thị Linh Không có thể có nhưng bây giờ Phương Tịch không thể đi được.

Trai qua một phen thử nghiệm, Phương Tịch xác định chi tiết cặn kẽ người khôi lỗi Mộc Văn rồi lắc đầu, cảm thấy nuối tiếc.

Công kích cá cứng nhắc, ra lệnh hơi trì hoãn...

Cùng cách thao túng khôi lỗi của Khôi Lỗi Thuật chính thống hoàn toàn là một trời một vực.

Hơn nữa một khí bị chế tác thành người khôi lỗi sẽ không thể tu luyện tăng lên nữa.

"Du sao thì ta phải thông qua Yêu Ma Thụ để gián tiếp khống chế, không thể nào làm nhiều thao tác khống chế tinh tế như Khôi Lỗi sư được, cũng có thể lý giải, có thể lý giải... Sau này lại tìm một mon Khôi Lỗi Thuật tu tập một chút, có thể bù vào..."

"Nhưng Mộc Khôi Lỗi thuật này cũng không phải không có chỗ tốt, thứ nhất là số lượng khổng lồ, chỉ cần có đủ hạt giống Yêu Ma Thụ muốn thao túng bao nhiêu thì có bấy nhiêu."

"Thứ hai thì tài liệu đơn giản, chỉ cần thi thể hoàn chỉ là được... Tương lai tạo thành đại quân tu sĩ cũng không phải là giấc mơ."

Phương Tịch sờ cằm, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ ở con đường ma tu một đi không trở lại, cuối cùng bị người người tu tiên giới hô đánh.

"Thật ra có thể đổi hướng suy nghĩ, chất lượng của người khôi lỗi chế tác từ tu sĩ cũng không tốt, nhưng yêu thú chế tác Thú khôi lỗi cũng không tồi!"

Bởi bì đa phần yêu thú đều da dày thịt béo, lực phòng ngự tốt hơn, sau khi chế tác thành khôi lỗi lại có thể giữ lại những đặc điểm này.

Kể từ đó, truyền đạt mệnh lệnh cũng có thể đơn giản hơn.

Hơn nữa tài liệu yêu thú rắn chắc, không dễ hư hỏng, tỉ lệ sai số sẽ thấp hơn!

"Đại quân Khôi lỗi thú? Là phương hướng..."

Phương Tịch sờ cằm: "Còn phải cân nhắc vấn đề hạt giống Yêu Ma Thụ bị phát hiện, có thể lợi dụng Khôi Lỗi Thuật chế tạo cơ quan trong khôi lỗi, nếu khôi lỗi bị hỏng sẽ trực tiếp phá hủy hạt giống Yêu Ma Thụ?"

"Kế hoạch này xem như không tệ, chỉ thiếu một môn truyền thừa Khôi Lỗi Thuật..."

Mặc dù hạt giống Yêu Ma Thụ sẽ bị giáng cấp nhưng Phương Tịch vẫn không muốn bị tiết lộ hạt giống.

Lúc này, hắn nghĩ nghĩ rồi cảm thấy rất triển vọng, chuẩn bị đưa kế hoạch này xép vào dự bị.

Dù sao thì bây giờ hắn cũng vô pháp đi ra ngoài để thu thập thi thể yêu thú tươi mới.

"Về phần ngươi?"

Phương Tịch nhìn Mộc Văn, ra lệnh rễ trong cơ thể thò ra đan xen lẫn nhau rồi hình thành một cái mặt nạ bằng rễ cây.

"Bắt đầu từ hôm nay ngươi gọi là Giáp Nhất, phụ trách canh giữ động đá vôi dưới mặt đất."

Giáp Nhất lập tức đứng thẳng ở cạnh vách động như một pho tượng...

...

Đối với tin tức của gia chủ Mộc gia rất nhanh trên Đào Hoa đảo đã không còn ai chú ý.

Tu tiên giới rất là thực dụng, một kẻ thất bại đi tha hương, trừ phi ngày nào đó kẻ này trình diễn vương giả trở về nếu không thì mọi người từ từ sẽ quên đi.

Một bộ phận người Mộc gia đã rời khỏi Đào Hoa đảo, một bộ phận tộc nhân vẫn tiếp tục ở lại Đào Hoa đảo dốc sức làm, lại trở thành lục bình không rễ...

Danh khí lớn hơn Mộc Văn thì không thể nghi ngờ gì chính là Ngân Giáp ma đầu.

Bởi vì người này nhiều lần chạy thoát khỏi tay tu sĩ Trúc Cơ, danh khí càng lúc càng lớn, thậm chí còn xây dựng thế lực cướp tu, liên tục giao thủ với Đội Chấp Pháp Liên Hợp của liên minh Tam Thập Lục Đảo, chém giết thảm thiết.

Đến bây giờ, hung danh của y đã có thể dọa tiểu nhi khóc đêm.

Nhưng đối với một tu sĩ một lòng co đầu rút cổ, chưa từng đến phường thị thì hung danh lại cao hơn nữa cũng chỉ vậy thôi.

Ngược lại là Hải Đại Quý, vẫn đang ngày đêm lo lắng cho bằng hữu Lô Quá của y, cầu nguyện Lô Quá không giáp mặt trực tiếp với Ngân Giáp ma đầu...

...

Năm năm sau.

Trong Tu Luyện thất.

Phương Tịch thầm vận công pháp Trường Xuân Quyết, cảm thấy pháp lực trong đan điền khí hải bành tướng, tự động tràn đầy, mở ra thông đạo vận hành hoàn toàn mới.

Lần này hắn đột phá như tự nhiên vậy, vô cùng trôi chảy mượt mà.

"Hai mươi năm trồng cây, năm nay bốn mươi ba tuổi, đột phá Luyện Khí tầng chín!"

Đối với tốc độ tu luyện của mình Phương Tịch vẫn tương đối hài lòng.

Năm năm đột phá một tầng tu vi, chỉ yếu là vì linh khí ở Phỉ Thúy Nhai liên lụy.

Linh mạch của Phỉ Thúy Nhai chỉ là bất nhập lưu, thông qua hiệu quả Tụ linh của Tiểu Vân Vũ Trận mới miễn cưỡng tăng linh khí trong Tu Luyện thất lên cấp một hạ phẩm.

Mà đối với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thì ít nhất phải là linh mạch cấp một thượng phẩm linh mạch mới coi như thích hợp tu luyện.

Trừ chuyện đó ra, Phương Tịch cũng chưa phục dụng bao nhiêu đan dược tăng tiến pháp lực.

Dù sao nếu dùng nhiều đan dược thì căn cơ dễ bất ổn, đối với sau này đột phá đại cảnh giới có chút ảnh hưởng.

"Trừ chuyện này ra thì thuật Luyện Đan vững vàng tăng đến cấp một thượng phẩm, còn trận pháp thì vẫn đang bồi hồi ở trung phẩm, bị khốn tại một quan ải."

Đối với chuyện này Phương Tịch cũng rất bất đắc dĩ.

Lúc hắn nghiên cứu trận pháp gặp phải một nan đề, cũng chỉ có thể vắt óc suy nghĩ.

Thuật Luyện Đan thì chỉ cần có đủ tài liệu, với cảnh giới thần thức hiện tại của hắn đủ để xông thẳng một đường, ít nhất ở trong đan dược Luyện Khí kỳ là như vậy...

Bởi vậy mấy năm nay Phương Tịch đã chủ công thuật Luyện Đan đưa trận pháp xuống thứ hai.

Về phần phù lục? Trong lúc vô tình đã tấn thăng cấp một trung phẩm, cũng không biết có phải do thường ngày lĩnh hội phù văn ngân sắc không trọn vẹn mà Ất Mộc Pháp Thân ngưng tụ tạo nên hiệu quả hay không, dù sao thì Phương Tịch cũng cảm thấy trên phương diện vẽ phù hệ Mộc hắn đặt biệt có thiên phú, xác suất thành công cao hơn một chút.

Sau cùng là thuật Luyện Khí vẫn bất nhập lưu như trước... Đã hoàn toàn bị hắn từ bỏ.

Phương Tịch rời khỏi Tu Luyện thất nhìn Thanh Hoa Kim Quy Tử một chút, bây giờ trong trùng thất khắp nơi đều là giáp trùng lưng có Thanh Hoa không còn bóng dáng của Hắc Văn Kim Quy Tử.

Thậm chí bởi vì trùng vương dùng Thú Lương Hoàn lâu dài đã thăng cấp lên cấp một trung phẩm.

Trong hầm rượu cũng đầy linh tửu các loại, từ một năm đến mấy năm, một nhóm lâu nhất đã có hỏa hầu hai mươi năm.

Linh tửu như vậy có màu hổ phách, hầu như có thể sử dụng đũa gấp ra tơ, là vật trong lòng của một số tu tiên giả yêu thích vật trong chén.

Dù phẩm cấp không cao những cũng có thể dựa vào khẩu vị mà thắng được, bán ra sẽ được rất nhiều linh thạch.

Mà trên Phỉ Thúy Nhai, các loại linh điền tổng cộng đã khai khẩn ra hai mươi mẫu còn có năm mẫu dược điền.

Trong đó một đám Sinh Huyết Thảo và Xà Lan Quả già nhất đã là linh dược mười năm, có thể mang đi bán để lấy linh thạch, cũng có thể bổ sung làm phụ tài co đan được cấp một trung phẩm thậm chí thượng phẩm.

"Cho nên nói, chỉ cần tu tiên giả có linh địa, chém chém giết giết, chuyên tâm trồng trọt, tài nguyên tích lũy được cũng rất nhanh..."

Phương Tịch tuần sát các nơi xong, đi đến cạnh hồ nước, lộ ra ánh mắt hung ác.

Đến bây giờ Đại Thanh Ngư vẫn là cấp một trung phẩm như trước.

"Kỳ hạn mười năm đã đến, cơ hội cuối cùng không nắm chắc chỉ có thể oán bản thân ngươi!"

Hắn rút Kim Giao Đao ra, đang định một đao tiễn Đại Thanh Ngư lên đường.

Chợt!

Đại Thanh Ngư nhảy vọt một cái, yêu khí tỏa ra bốn phía, thu hút bốn phía linh khí hình thành một vòng xoáy nhỏ.

"Đây là... Thăng cấp sao?"

Phương Tịch híp mắt lại: "Thật sự đến đại nạn mới chịu đột phá? Con cá này còn cẩu hơn cả ta sao?"

Ngay lúc hắn đang cảm khái, Đại Thanh Ngư thôn phệ đại lượng linh khí, hình thể tăng vọt đến dài hơn hai mét, thậm chí thần hình cũng dường như có biến hóa kéo dài ra như cá nheo và lương, hai râu rồng màu xanh cũng càng thon dài hơn...

"Cấp một thượng phẩm Thanh Ngọc Lý ngư vương, ngoại hiệu Tiểu Thanh Long..."

Nhìn Đại Thanh Ngư càng giống như rắn nước màu xanh, Phương Tịch nhe răng cười: "Cuối cùng đã thăng cấp... Lão tử muốn ăn Thanh Long Thang đã lâu rồi."

Soạt!

Đại Thanh Ngư đang đắc ý ở giữa không trung chợt choáng váng, rơi thẳng xuống hồ nước, nước văng tung tóe.

Không phải đã nói là thăng cấp sẽ được miễn chết rồi sao?

Sao bây giờ lại muốn bắt đi nấu canh?

Chẳng lẽ đây chính là số mạng? !

So với nhân tộc giảo hoạt nó vẫn quá ngây thơ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận