Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 435: Về đảo

Hướng Bắc, Dư quận của Việt Quốc.

Trên Hồ Vạn Đảo vẫn có sương mù mênh mông.

Long Ngư Đảo.

Sảnh nghị sự Trường Thanh Các.

Một đạo độn quang hạ xuống, quang mang chậm rãi thu liễm hiện ra một người.

Một thân pháp bào màu xanh lam thêu đầy đồng tiền, gương mặt bóng loáng, tựa như viên ngoại nhà giàu trong phàm nhân, vậy mà là Hải Đại Ngưu.

Y tiến lên hai bước, nhìn Chung Hồng Ngọc đứng ở trên: "Thiếu đảo chủ... Tin tức chẳng lẽ là thật, lão gia thật sự trở về rồi sao?"

Dung nhan của Chung Hồng Ngọc không thay đổi, dù sao cũng chỉ là dùng thêm vài viên Cố Nhan Đan, nàng lộ ra sự trầm ổn hơn rất nhiều, chỉ nhắm mắt dưỡng thần: "Người còn chưa đến đủ, trước tiên chờ một chút... ".

Một lát sau, lại có một đạo kim sắc độn quang hạ xuống, hiện ra một người trong đó, dáng vẻ trung niên, đeo trường kiếm, trên mặt mang theo một tia sát khí, rõ ràng là Thái Thúc Hồng!

Vị thiên tài Kim linh căn thượng phẩm năm đó, bây giờ tu vi cũng đã đến Trúc Cơ viên mãn, còn vượt hơn Chung Hồng Ngọc Trúc Cơ hậu kỳ một bậc.

Dù sao Chung Hồng Ngọc chỉ là linh căn trung phẩm, dù là Không linh căn nhưng công pháp cũng không quá phù hợp.

"Thiếu đảo chủ..."

Thái Thúc Hồng bình tĩnh thi lễ: "Nghe nói đảo chủ trở về rồi sao?"

"Đúng vậy... Tin tức từ Huyền Thiên Tông truyền đến dù sao cũng sẽ không sai." Chung Hồng Ngọc mở mắt ra, ánh mắt nhìn Thái Thúc Hồng mang theo một tia phức tạp.

"Đã như vậy, vì sao chúng ta không đến Huyền Thiên Tông bái kiến?"

Ánh mắt Thái Thúc Hồng như sấm, hùng hổ dọa người, cũng như kiếm quyết mà y đã tu luyện.

"Thái Thúc đạo hữu... Thiếu đảo chủ tự có cân nhắc, có phải hay không?"

Hải Đại Ngưu vội vàng dàn xếp, nhìn về phía Chung Hồng Ngọc.

"Bởi vì trong tin tức của Huyền Thiên Tông còn có khẩu dụ của công tử... Bảo chúng ta ở đây chờ là được... Tốc độ của Kết Đan lão tổ nhanh cỡ nào? Chúng ta tiến về Huyền Thiên thì nói không chững mới hỏng việc!"

Chung Hồng Ngọc chậm rãi giải thích một câu.

"Đã như vậy, xem ra vài ngày nữa đảo chủ sẽ trở về, chúng ta cũng không cần trở về, cứ ở đây chờ là được rồi."

Thái Thúc Hồng mỉm cười, tìm một cái bồ đoàn, vậy mà thật sự ngồi xuống, yên lặng vận chuyển công pháp.

Đối với tu sĩ Trúc Cơ, tĩnh tọa mấy ngày cũng không đáng là gì.

Chung Hồng Ngọc cùng Hải Đại Ngưu liếc nhau, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai ngày sau.

Một đạo hỏa quang màu xanh bay đến trên không của Long Ngư Đảo, hiện ra một xa giá hoa lệ do long phượng kéo.

Huyền Mộc Đại Trận như bọt biển, không hề ngăn cản chút nào, để xa giá bay thẳng vào trong đảo, đi đến Trường Thanh Các.

"Long phượng xa giá, đảo chủ về rồi!"

Thái Thúc Hồng hóa thành một đạo kim quang, dẫn đầu bay ra khỏi Trường Thanh Các, ở giữa không trung khom lưng: "Tham kiến đảo chủ!"

Chung Hồng Ngọc và Hải Đại Ngưu chậm một bước, không khỏi hơi biệt khuất đi đến bên cạnh Thái Thúc Hồng, cung kính hành lễ: "Tham kiến đảo chủ!"

Trong xa giá vẫn chưa có tiếng trả lời.

Một hồi lâu sau, mới có thần thức truyền âm vang lên bên tai của ba người: "Đến mộ địa đi!"

Trong rừng hoa đào bên cạnh Trường Thanh Các có vài ngôi mộ.

Chờ sau khi ba người Chung Hồng Ngọc đến thì phát hiện một thiếu niên, đứng bên cạnh một bia đá trước mộ, diện mục không khác trước đây chút nào, chỉ là trên mặt mang theo một tia than thở.

"Công tử... Cuối cùng ngài đã trở về rồi!"

Ánh mắt Chung Hồng Ngọc hơi ửng đỏ.

"Thôi..."

Phương Tịch nhìn qua mộ bia, nhìn năm chữ to ' Viên Phi Hồng chi mộ' thì hơi xúc động: "Viên Phi Hồng vì sao lại đi?"

"Hồng khách khanh... Không đúng, Viên khách khanh bình thản tọa hóa mà đi."

Chung Hồng Ngọc vội vàng trả lời.

Năm đó, Viên Phi Hồng đến Long Ngư Đảo tránh họa, dùng tên giả là Hồng khách khanh nhưng bây giờ chắc chắn không có ai dám truy cứu.

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch bấm tay tính, thì ra mình đã hai trăm sáu mươi bảy tuổi, Trúc Cơ cũng thời với hắn, nếu vẫn không Kết Đan thì đã có thể biết kết cục.

Hắn nhìn qua mấy bia mộ, hoặc tên hắn quen thuộc hoặc là tên hắn không quen thuộc, không khỏi cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh.

"Tình hình của Hồ Vạn Đảo thế nào, nàng... Có gửi thư về không?"

Sau khi Phương Tịch tế bái đơn giản một phen thì quay người hỏi.

"Phong Diệp Đảo không có tin tức gì của Nguyễn tiền bối... Nhưng mà người thừa kế gia tộc Nguyễn thị mà trước khi Nguyễn tiền bối rời đi đã chỉ định là Nguyễn Tú Tú thì bây giờ đã Trúc Cơ thành công, làm Phong Diệp đảo chủ..."

"Kim Quy Đảo Lưu Tam Thất Lưu tiền bối tọa hóa, không có đồ đệ, sau đó đại loạn một trận, Kim Quy Đảo được Long Ngư Đảo ta tiếp quản..."

"Linh Không Đảo Ngôn gia chủ Ngôn Đông Thanh hợp tác vời người khác thăm dò động phủ cổ tu, bất hạnh vẫn lạc... Bây giờ Ngôn gia đã không có Trúc Cơ nhưng vẫn còn khống chế Linh Không Đảo..."

"Chẳng biết tại sao quỷ tu ở Phỉ Thúy Đảo mấy chục năm nay rất an phận, ít khi ra ngoài..."

Chung Hồng Ngọc vội kể rõ lại những thay đổi ở Hồ Vạn Đảo trong gần trăm năm nay.

"Ai... Nửa cố nhân đã lụi tàn rồi."

Phương Tịch thổn thức không thôi.

Về phần quỷ tu Phỉ Thúy Đảo?

Rất đơn giản, bị diệt hai đại Kết Đan, đương nhiên sẽ an phận hơn nhiều.

Hắn trở lại Trường Thanh Các, phát hiện bài trí trong đây cũng không có thay đổi gì, đặc biệt là động phủ và phòng bế quan của mình, rõ ràng đã rất lâu rồi không có ai ở lại nhưng bên ngoài vẫn được dọn dẹp rất sạch.

"Ngươi làm rất tốt, có tâm rồi."

Phương Tịch động viên Chung Hồng Ngọc một câu rồi cho ba tu sĩ Trúc Cơ lui ra, tiện thể mang xa giá và Thanh Hỏa Loan sắp xếp cẩn thận.

Đại Thanh xem như áo gấm về quê, hưng phấn như không có chuyện gì, gào thét một tiếng rồi bay trở về dưỡng ngư tràng, khi dễ các tiểu đệ của mình.

Thanh Hỏa Loan khinh thường kêu to một tiếng, bay ra bên ngoài đảo, có lẽ là tự đi tìm thú vui cho mình.

Dù sao có hồn khế trong tay nên Phương Tịch cũng không sợ đối phương thoát khỏi khống chế.

Gió đêm lạnh.

Phương Tịch một mình ở tầng cao nhất của Trường Thanh Các, nhìn bâu trời đầy sao, còn có rừng đào cách đó không xa.

Ba!

Hắn lấy ra một cái Thanh Bì Hồ Lô, mở nút hồ lô ra, uống một hớp linh tửu.

Rượu là Thanh Trúc Tửu, vẫn là cấp hai.

Rượu này dư vị chua xót nhưng cũng có một phong vị khác.

"Cuối cùng... Lại trở về."

Phong Diệp Đảo.

"Đảo chủ... Lão đảo chủ Long Ngư Đảo đã trở về."

Một thị nữ Luyện Khí cung kính bẩm báo cho Nguyễn Tú Tú.

Nguyễn Tú Tú vẫn bình thường như trước, có lẽ cũng đã dùng Cố Nhan Đan, chẳng qua bây giờ nàng đã là tu sĩ Trúc Cơ nên trên người mang theo một cỗ uy nghiêm.

"Gia chủ... Nếu người biết Long Ngư đảo chủ trở về, thậm chí trở thành đệ nhất đại tu sĩ của ba nước thì sẽ rất vui."

Nguyễn Tú Tú thì thào rồi ngay lập tức phân phó: "Chuẩn bị hậu lễ dâng lên, ta muốn đích thân đến Long Ngư Đảo, bái kiến Phương tiền bối!"

Một màn như vậy cũng phát sinh ở các nơi trên Hồ Vạn Đảo, thậm chí là trong các môn phái gần đó.

Chỉ là những tu sĩ Trúc Cơ kia đều không có thể diện lớn như vậy nên cũng chưa chắc dám tự thân đến bái phỏng, có thể sai ngươi mang lễ vật đưa cho người gác cổng ở Long Ngư Đảo lại truyền một câu thì đã cao hứng nửa ngày.

Linh Không Đảo.

Trong mộ viên Ngôn gia.

Từng dãy mộ bia đứng sừng sững, bốn phía còn trồng một số Trường Thanh Thụ, cây rừng xanh um, mang theo bầu không khí trang nghiêm.

Lão gia chủ Ngôn gia dẫn theo mấy con cháu Ngôn gia, đi đến từng cái, chỉ vào tên của người trên mộ bia.

"Tấm bia này là Vô Tuất lão tổ..."

"Ngôn gia ta trước đây chỉ là một gia tộc Luyện Khí, sau đó Vô Tuất lão tổ Trúc Cơ thành công mới xem như trở thành một trong những Trúc Cơ Tiên Tộc ở Việt Quốc..."

"Tấm bia này là Đông Thanh lão tổ... Sau khi Vô Tuất lão tổ tọa hóa, gia tộc suy yếu, là Đông Thanh lão tổ ngăn cơn sóng dữ, trù tính tính toán cho gia tộc, sau đó nhờ di tích Phỉ Thúy Đảo, thuận lởi mở ra phường thị Linh Không Đảo, kiếm cho gia tộc rất nhiều tài nguyên, bản thân cũng Trúc Cơ thành công, chính là trung hưng chi chủ..."

Lão gia chủ Ngôn gia chống quải trượng, thở hồng hộc, giới thiệu từng ngôi mộ đã đi qua.

Ở trong rất nhiều ngôi mộ, đương nhiên là mộ táng của hai đại Trúc Cơ được xây dựng khí phái xa hoa nhất.

Mà ở cách đó không xa, lại có hai ngôi mộ chỉ kém Trúc Cơ một bậc, còn phải vượt qua lịch đại gia chủ.

"Ngôi mộ này... Là Hồng Tụ lão tổ tông..."

Gia chủ Ngôn gia chỉ vào một tấm bia mộ: "Lúc trước, lão tổ Trúc Cơ của Ngôn gia ta chết, bấp bênh... Nhờ có Hồng Tụ lão tổ tông được lọt vào mắt xanh của vị kia, được chọn vào Trường Thanh Các làm thị nữ, nếu không có Hồng Tụ lão tổ... Căn bản gia tộc không chống đỡ nổi đến ngày Đông Thanh lão tổ Trúc Cơ thành công.

"Ngôi mộ này... Là Doanh cô nãi nãi... Đáng tiếc từ sau nàng, quan hệ của Ngôn gia ở Long Ngư Đảo đã đoạn mất..."

Lão tổ tông Ngôn gia xoay người, nhìn con cháu Ngôn gia.

Lúc này, mới phát hiện đi theo phía sau của lão đều là một đám nữ tử trẻ tuổi.

Thậm chí dung mạo còn hơi tương tự với Ngôn Hồng Tụ và Ngôn Doanh.

Rất rõ ràng, đây đều là đã trải qua lựa chọn đặc biệt.

"Lần này, các ngươi theo ta đi bái kiến Long Ngư đảo chủ, cần phải mang vẻ mặt tốt nhất của mình triển lộ ra... Nếu lọt vào mắt xanh của lão tổ, được chọn vào Trường Thanh Các làm nô tỳ thì chính là thiên đại tạo hóa, hưng suy của gia tộc nằm trong tay của các ngươi."

Lão tổ Ngôn gia ném quải trượng, nghiêm túc thi lễ với mấy thiếu nữ.

"Xin gia chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thành công."

Gương mặt của thiếu nữ dẫn đầu hơi đỏ lên, trong đôi mắt lấp lánh như sao tràn đầy kiên định.

Đương nhiên Phương Tịch không biết, bởi vì hắn về mà toàn bộ Hồ Vạn Đảo đã cuồn cuộn sóng ngầm.

Nhưng mà dù hắn đoán được thì căn bản cũng không quan tâm.

Sau khi tu chỉnh mấy ngày, hắn đã đến một bãi đất trống, thả Thái Tuế ra.

Hắn từ Huyền Thiên Tông lấy được một truyền thừa ngự thú cấp ba, mặc dù tương đối bình thường nhưng trên phương diện bồi dưỡng linh thú có mấy môn bí thuật và đan phương độc đáo.

Chỉ là Huyền Thiên Tông vẫn luôn suy bại, lão tổ Giả Đan Trương Trúc Thịnh này cũng không lấy được bao nhiêu tài nguyên, ngay cả một con yêu thú cấp ba cũng không bồi dưỡng ra được.

Nhưng chuyện này đối với Phương Tịch đương nhiên không thành vấn đề gì.

Trước khi hắn trở về ba nước đã nghĩ đến điểm này nên đã thu mua rất nhiều tài nguyên tu tiên đặc thù của Nguyên Quốc.

Lại thêm những linh dược lấy được ở Di Lăng Cốc, gom lại luyện chế mấy lô đan dược có trợ giúp cho yêu thú tiến cấp cũng là vấn đề không lớn.

Cùng lúc đó, Phương Tịch xoay tay một cái, một cái hộp ngọc mở ra, hiện ra bốn viên yêu đan trong đó.

Một viên trong đó hiện ra điểm sáng, chính là quà tặng của Nhan lão quỷ, ba viên kia chính là đến từ tam đại yêu vương.

Hắn trực tiếp lấy một viên yêu đan hệ Mộc trong đó ra, mặt lộ vẻ do dự: "Lấy yêu đan hệ Mộc cấp ba trung phẩm luyện chế đan dược... Hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn ăn sống... Cũng không biết Thái Tuế có thể đột phá hay không?"

"Nếu vẫn không được, vậy thì cho nó ăn cả ba viên yêu đan kia, có lẽ sẽ không chênh lệch lắm... Dù sao trước đó nó cũng đã dùng rất nhiều yêu đan và các loại đan dược rồi."

Phương Tịch thở dài, hắn cảm thấy đây là báo ứng vì lúc trước mình cắt quá nhiều thịt của Thái Tuế.

Nhưng mà vì Độ Diệt Đan nên hắn không còn cách nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận