Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 917: Hoành không xuất thế

Đỉnh núi nào đó ở Hắc Vân Sơn.
Chỗ này rất gần bên ngoài, trên núi còn có một sơn trại, phụ cận có mấy trăm mẫu ruộng bậc thang.
Ruộng bậc thang dốc đứng lại rất cằn cỗi, không trồng được bao nhiêu lương thực.
Rất nhiều kiến trúc trong sơn trại được xây dựng có bố cục, ở trung tâm là một từ đường.
Từ Vân Lãng ở bên ngoài là quý công tử thế gia nhưng ở chỗ này lại cẩn thận từng li từng tí, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Y bước vào một thư phong, trong thư phòng có một người trung niên tướng mạo hơi tượng tự y đang cầm bút.
"Phụ thân..."
Từ Vân Lãng thi lễ trước: "Hôm nay hài nhi tuần sát thôn Tiểu Điền, thấy trang ấp phát triển cũng không tệ, năm sau chắc sẽ bội thu... Đã kiểm tra sổ sách một năm của Đại Thông Bố Trang trong thành rồi, tổng cộng kiếm được một ngàn hai trăm sáu mươi bảy ngân tiền..."
"Ừ, cũng không tệ..."
Sắc mặt của người trung niên nhu hòa: "Đã sắp đến Đông Tế rồi, phải chuẩn bị đầu đủ các loại lễ tế, tuyệt đối không được sơ sót..."
"Dạ, hài nhi biết rồi."
Từ Vân Lãng khom người, âm thầm siết chặt nắm đấm trong tay áo.
Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ tế phẩm nhưng không có gì mới, phòng của y vẫn chẳng khác gì người thường.
Nếu có được linh tửu ngày đó nhất định có thể khiến lão tổ tông cực kỳ vui mừng, lấy được lòng của lão tổ tông, thế nhưng...
Lúc này y cũng không nhiều lời, thi lễ lần nữa rồi lui khỏi thử phòng.
Y mới ra khỏi cửa chưa bao lâu thì trước mặt có một quý công tử mặc áo gấm, tay cầm quạt xếp bằng ngà voi đi đến.
"Là Vân Lãng à..."
Quý công tử thấy Từ Vân Lãng thì lên tiếng chào.
Người này tiền hô hậu ủng, hào bộc, mỹ tỳ vây quanh, nhìn khí thế hơn Từ Vân Lãng chỉ có một gã sai vặt rất nhiều.
Từ Vân Lãng nhận ra, người này chính là Từ Vân Đỉnh phòng lớn thì mặt không khỏi lộ ra vẻ lấy lòng: "Bát ca... Ca cũng đến sao?"
"Ừ, ngọn núi này tương lai là căn cơ của gia tộc ta, chủ mạch như chúng ta vẫn phải cố gắng thích ứng một chút..."
Từ Vân Đỉnh nhíu mày, hiển nhiên cuộc sống nơi đây so với đại trạch xa hoa của mình vẫn hơi keo kiệt.
Hai người nói mấy câu thì y nói tiếp: "Đông Tế lần này ta đã mất rất nhiều công sức mới tìm được một con bạch ngưu... Dùng nó làm lễ tế nhất định có thể khiến lão tổ tông vui vẻ."
Nghe vậy thì Từ Vân Lãng vội nói: "Bác ca có lòng rồi... Ngay cả bạch ngưu cũng tìm được."
Heo, trâu, dê gọi là tam sinh, đều vật tốt để tế tự thần chích.
Trong đó trâu là quý nhất.
Trâu màu trắng càng là trân phẩm hiếm thấy.
Vật này so với linh tửu kia cũng không kém.
'Chờ đến khi lão tổ tông thật sự trở thành thần của Hắc Vân Sơn thì phòng lớn là đích mạch, sau này nhất định có thể hiển quý hơn...'.
Từ Vân Lãng nhìn bóng lưng Từ Vân Đỉnh rời đi, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng.
Mà trong từ đường lúc này.
Phụ thân của Từ Vân Lãng, người trung niên kia nghiêm nghị, kính cẩn nhìn một lão giả đang chậm rãi sắp xếp cống phẩm, trái cây trong từ đường.
Trong đường hương hỏa lượn lờ, mang theo bầu không khí thần bí.
"Đạo Luật có quy..."
Trí sĩ đã về hưu Từ thị lang mở miệng, giọng nói trầm ổn: "Từ đường của gia tộc chỉ có người của bản gia mới có thể tế tự, khống chế hương hỏa vô cùng nghiêm ngặt..."
Dù sao đây cũng là thế giới Thần đạo nên lực lượng tín ngưỡng nhiều hay ít cũng đại biểu cho lực lượng bấy nhiêu.
"Muốn phá được tầng ràng buộc này chỉ có trở thành chính thần!"
Lão giả chậm rãi nói: "Bây giờ vi phụ chỉ có Đạo Lục... Tranh đảng Đạo Đình năm đó lão phu cũng giúp phe phái chống được tất cả chất vấn và chỉ trích nên lập được công, lén lút vượt tế cũng không có gì, trong triều sẽ tự động có người nói giúp lão phu, bây giờ thần lực đã tích lũy đầy đủ, những nhà khác cũng bị nhà ta ép đi rồi nên càng nhanh hơn một chút..."
Thần sắc của người trung niên lập tức nghiêm nghị.
Phương pháp nhanh hơn nữa đương nhiên là tuyên truyền Từ thị lang chính là thần Hắc Vân Sơn, dùng thân phận thần Hắc Vân Sơn tiếp nhận tín ngưỡng và triều bái của các sơn dân gần đó.
Lực lượng Thần đạo đang luyện giả thành chân!
Chỉ cần rất nhiều bách tinh tin Từ thị lang là thần Hắc Vân Sơn thì dù giả cũng có thể trở thành thật, thậm chí còn ngưng tụ ra được thần chức Hắc Vân Sơn Thần.
Đương nhiên như vật thì chính là Tà Thần bị Đạo Đình nghiêm khắc đả kích!
Cũng mà Từ thị lang có người trong triều, chỉ cần vừa thành Hắc Vân Sơn Thần thì lão sẽ lập tức thỉnh cầu Đạo Đình sắc phong.
Mặc dù là lên xe trước, sau đó mới mua vé... Nhưng chỉ cần có vé thì sẽ không bị vây quét.
Đến lúc đó, Từ gia sẽ có thể truyền thừa muôn đời ở Hắc Vân Sơn, kéo dài không dứt như Động Huyền Quan ở Phục Long Sơn.
"Cuối cùng đã sắp đến bước này rồi sao?"
Thần sắc người trung niên nghiêm nghị.
Đây chính là đang đánh cược!
Nếu quá trình có gì đó không bình thường sẽ lập tức có kết cục tan cửa nát nhà.
"Ngươi đừng lo, đây vốn là thứ bọn họ thiếu lão phu."
Từ thị lang cười lạnh: "Lão phu làm mặt sau cho rất nhiều người chống sấm lớn, nếu không với thân phận Thị lang sẽ được triều đình sắc phong và tăng cho thần chức vượt xa Hắc Vân Sơn Thần... Lần này chỉ là đền bù."
Nếu đại lão sau màn ngay cả chút chuyện này cũng không làm được thì nhân tâm sẽ lập tức tiêu tán...
Người trung niên nghe xong thì lòng cũng yên ổn hơn rất nhiều.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng sấm.
Trong tai người trung niên thì tiếng sấm này chỉ bình thường.
Nhưng Từ thị lang thì lại chợt giật mình, cơ bắp trên mặt run rẩy kịch liệt, nhào ra khỏi từ đường.
Từ trước đến nay người trung niên chưa bao giờ thấy phụ thân của mình thất thố như vậy thì không khỏi sững sờ.
Y ngẩn ngơ một lát thì vội ra ngoài theo, chỉ thấy trên bầu trời có mây đen quay cuồng, thiên khung chợt xuất hiện một khe hở.
Có một đạo kim quang chiếu xuống, bao phủ đỉnh núi đầy sương mù nào đó.
Lúc này tựa như toàn bộ Hắc Vân Sơn Mạch đều nổ vang.
Vô số chim thú, tinh quái từ trong sào huyệt chạy ra, thấy cảnh này thì chúng lại theo bản năng mà triều bái về phía đỉnh núi kia.
"Đây là... Bách thú triều bái? Sơn thần vào chỗ?"
Người trung niên khó tin mà lẩm bẩm: "Hắc Vân Sơn... Sinh sơn thần sao? Chuyện này sao có thể xảy ra được?"
Y đã đọc rất nhiều thi thư, lại say mê trên Thần đạo nên tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Đây chắc chắn là dấu hiệu sơn thần chính vị!
Nhưng làm sao có thể?
Rõ ràng là triều đình vẫn chưa sắc phong, hương hỏa thịnh nhất quanh đây rõ ràng là phụ thân của mình!
Sao vẫn có sơn thần xuất thế?
Trừ phi...
Người trung niên nghi đến một tình huống khó xảy ra nhất, tròng mắt cũng đỏ lên.
"Thiên giáng thần chức..."
Từ thị lang nhìn thấy cảnh này thì hai dòng lệ chợt chảy xuống: "Thương thiên trên cao, sao nhạt với ta vậy?"
Lại có tiếng khóc vang lên!
Bàn Long Hồ.
Dưới đáy hồ có một cung điện lộng lẫy.
Trên vách tường có khảm từng viên minh châu to như nắm tay.
Hành lang quanh co đều có thể thấy được các loại san hô cao đến mấy thước.
"Hỗn trướng!"
Từ trong điện truyền ra tiếng gầm giận dữ: "Đã qua biết bao nhiêu lâu rồi mà vẫn không bắt được đại yêu cá chạch kia... Thủy quân của bản phủ thật sự quá lười biếng rồi!"
Phanh!
Một con rùn đen lớn bị ném văng ra khỏi đại điện.
Nhìn kỹ lại thì chính là quy thừa tướng kia.
Chân của nó như bị đá trúng một cước nên hơi khập khiễng, lúc này nó nằm đó cả nửa ngày cũng không dám động đậy.
Tiểu cơ quân bị bắt, bọn bắt cóc lại tùy tiện khống chế một con cá đến đòi một trăm vò Băng Ngọc Thiêu!
Bàn Long Hồ Quân giận dữ chính là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng nó đã phát động thần lực, lại lệnh cho ngàn vạn thủy tộc, xém chút lật ngược Bàn Long Hồ nhưng cũng không phát hiện được tung tích của con đại yêu đáng giận kia.
Với lực lượng cảm ứng của Long Quân với Bàn Long Hồ thì e là con đại yêu kia đã trốn vào thủy vực khác rồi.
Long Quân chỉ đành giận dữ bất lực!
Trong đại điện lúc này đang có một người trung niên mặc bào phục giao long.
Đầu đội kim quan, ngọc thụ lâm phong, trên đầu còn có cặp sừng rồng.
Bất chợt!
Bàn Long Hồ Quân khẽ a một tiếng, vẻ giận dữ trên mặt biến mất rồi hóa thành một đạo kim quang bay ra khỏi hồ.
Chỉ thấy trên một đỉnh núi trong Hắc Vân Sơn Mạch giáp với Bàn Long Hồ chợt bị một quang trụ vàng óng bao phủ thì y không khỏi thở dài: "Thần linh trời sinh... Ai!"
"Sao quân thượng lại than thở, chỉ là Hắc Vân Sơn Thần, dữ lắm cũng chỉ là thần chức thất phẩm..."
Một Đại tướng thủy tộc nói: "Dù Liên Vân Sơn Thần ở sau Hắc Vân Sơn Mạch cũng thấp hơn quân thượng một bậc, sinh thần của quân thượng năm đó còn cố ý đến chúc mừng..."
"Ngươi không hiểu..."
Bàn Long Hồ Quân nhìn Hắc Vân Sơn Mạch cả nửa ngày không nói.
Y và Liên Vân Sơn Thần đều được Đạo Đình sắc phong, trên người có Đạo Lục cũng giống như con chó bị xích lại.
Từ đó không những Đạo Đình có thể kiềm chế bọn họ mà tấn thăng Thần phẩm cũng khó khăn.
Thiên tứ thần chức giả sẽ không cần lo chuyện này.
Khác biệt trong đó đủ khiến những người biết rõ nội tình phải đỏ mắt.
'Chỉ là... Đạo Đình chắc chắn sẽ không cho phép, dù thiên tứ thần chức cũng không phải Tà Thần nhưng sau này cũng sẽ có sắc phong... Chỉ là một tiểu sơn thần, e là không chống nổi áp lực của Đạo Đình.'.
Bàn Long Hồ Quân im lặng.
Đừng nói Hắc Vân Sơn Thần, dù là mình năm đó cũng không hề gánh nổi áp lực?
Nhưng lúc này trong lòng y lại chờ đối phương thất bại...
Không biết bắt đầu từ khi nào mà mình đã biến thành hạng người nhỏ mọn như vậy?
Vù vù!
Đúng lúc này trên sơn mạch có ngàn vạn hào quang rồi có một bóng người hiện lên.
Sơn mạch oanh minh, từ mặt đất, từ thực vật, từ trong hư không... Đều hiện lên từng tia linh cơ, hội tụ về phía bóng người kia.
Là sơn thần bản thổ nên đương nhiên có thể điều động linh cơ bản địa!
Đặc biệt là lúc tấn thăng, thậm chí trên mức độ nào đó có thể không nhìn trấn áp của Đạo Luật!
Chỉ thấy vô số linh cơ màu sữa chen chúc đến, từng tầng như mây trắng, bên trong ửng đỏ.
Một tia hồng tuyến nhanh chóng mở rộng, nhuộm đỏ toàn bộ linh vân, hóa thành cảnh ráng đỏ.
"Thần lực đỏ rực, quả nhiên là thần chức thất phẩm!"
Bàn Long Hồ Quân vừa định gật đầu thì thần sắc chợt thay đổi.
Chỉ thấy trong mảnh ráng đỏ có từng tia kim quang xuất hiện!
Kim quang vốn chỉ có một tia nhưng lại bất chợt như thủy triều, trăm sông đổ về một biển hội tụ vào bóng người kia, giúp người đó đúc 'Kim thân'.
Đến khi tia xích hồng cuối cùng cũng biến mất thì Đại tướng thủy tộc mở miệng lúc đầu đã chấn kinh: "Thần lực vàng óng, thần chức ngũ phẩm? Đây... Liên Vân Sơn Thần cũng không hơn gì đúng không? Chỉ trăm dặm sơn mạch, sao có thể chống được thần chức ngũ phẩm? Trực tiếp một bước hóa dương sao?"
Dưới thần chức chính ngũ phẩm đều là Âm thần, cũng giống như âm hồn.
Nhưng trên ngũ phẩm lại có thể đúc thần khu, không khác gì huyết nhục sinh linh bình thường!
Ba nhiêu thần chích, cả đời cũng không thể từ âm hóa dương.
Đối phương lại một bước thành công!
Đại tướng thủy tộc cũng muốn nghiến răng nghiến lợi.
"Không!"
Bàn Long Hồ Quân cảm nhận được một cỗ uy áp thì thần sắc chợt biến: "Vẫn chưa kết thúc..."
Chỉ thấy ở đình đầu của thần khu có một tia thanh tuyến xuất hiện, từng tia từng giọt như cam lâm từ trên trời rơi xuống, sau đó hóa thành một mảnh khánh vân màu xanh.
"Thiên ý xem trọng? !"
Vào thời khắc này, không biết bao nhiêu người đang chú ý đều im bặt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận