Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 700: Trăm năm

Trăm năm sau.
Địa Tiên giới.
Trong Phi Vân Động.
Phương Tịch lại mở mắt ra, thần sắc có chút mê mang: "Lần này... Ta đã bế quan bao lâu rồi?"
Từ sau khi thu hoạch được số lượng Chân Huyết Đan kinh khủng ở trong túi trữ vật của Hắc Miểu Tôn Giả thì hắn vẫn ở trong trạng thái tu luyện.
Dù Chân Huyết Đan là đan dược ở Địa Tiên giới nhưng phục dụng quá nhiều cũng sẽ có tính kháng dược nhất định.
Đối với hắn bây giờ hiệu quả của Chân Huyết Đan đương nhiên sẽ không bằng lúc mới phục dụng nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Dù sao đan dược này vẫn có một tí hiệu quả với tu sĩ Phản Hư sơ kỳ.
'Lúc trước Ngự Long Tông dùng những đan dược này cộng với Hóa Thần Linh Cao và các loại linh dược vạn năm đổi Hỗn Nguyên Thiên La Tán, đa phần những viên Chân Huyết Đan này đều do ta xuất ra... Bây giờ chúng chỉ lại trở về trong tay của ta mà thôi.'.
Nghĩ đến đây, Phương Tịch không khỏi mỉm cười.
Hắn nội thị bản thần thì có thể thấy Nguyên Anh ở trong đan điền khí hải lại lớn hơn mấy phần, thân thể càng ngưng thực hơn một chút.
"Tu tiên giả bế quan, trăm năm cũng chỉ là búng ngón tay trong chớp mắt... Nếu không phải thỉnh thoảng ta còn xuất quan đồng hóa Ngoại Đạo Hóa Thân, trồng chút hoa, tưới chút nước, nuôi rùa... Thì tình cảm sẽ rất dễ trở nên lạnh nhạt."
"Lợi ích của lần bế quan này không nhỏ, tiến độ Thiên Yêu Lục Tiên Sách đã đi hơn phân nửa Hóa Thần trung kỳ... Mấu chốt là..."
Phương Tịch nội thị bản thân, chỉ thấy hoa văn kim sắc của Vạn Cổ Trường Thanh Thể đã hoàn thiện chín thành!
Thế nhưng sau khi đến bước này thì hắn lại rơi vào trong đình trệ.
Muốn hậu thiên tạo được loại linh thể nghịch thiên như vật thật sự rất khó, luôn luôn bị bình cảnh kẹp lại.
Đối với chuyện này Phương Tịch đã quen rồi, hơn nữa trong lòng hắn còn có một kế hoạch, nếu có thể hoàn thành thì có lẽ đối với Yêu Ma Thụ và Trường Sinh Thuật đều có rất nhiều lợi ích.
Hắn đứng dậy, thoải mái duỗi lưng rồi bắn lên người mình một đạo Thanh Khiết Thuật, toàn thân hắn lập tức rực rỡ hẳn lên.
"Chủ nhân!"
Lúc Phương Tịch rời khỏi động phủ thì trong hồ nước trước cửa vang lên tiếng gọi trong vắt.
Một con rùa đen to cỡ chậu rửa mặt bò lên, thân mật cọ ống quần của hắn: "Trong lúc chủ nhân bế quan chỉ có Tiểu Linh từng đến một lần, gửi một phong thư... Ta vẫn luôn giữ cho chủ nhân đây."
Nó vừa nói vừa há miệng phun ra một quang đoàn xanh.
Ở trong quang đoàn thì có một phong thư.
"Ừm."
Phương Tịch nhận thứ, tiện tay ném xuống một viên Chân Huyết Đan, Tiểu Huyền Quy lập tức há miệng đớp lấy, bắt đầu nhai nuốt như nhai đường đậu, đôi mắt to cũng híp lại, dáng vẻ của nó như rất sướng.
"Thanh Âm Phường?"
Hắn nhìn lướt qua phát hiện là thư do Loan Băng Tiên Tử gửi đến thì không vội mở ra mà quan sát Tiểu Huyền Quy.
Tiểu Huyền Quy không hổ có thiên phú dị bẩm, tiến triển tu hành của nó rất nhanh, dù nó đi ngủ thì yêu khí vẫn tăng tưởng, còn có Chân Huyết Đan mà mình thỉnh thoảng ném cho nó ăn nên bây giờ nó đã đạt đến cấp năm hạ phẩm, xem như kẻ sau vượt người trước!
Mà nhớ lại cảnh tượng lúc nó độ thiên kiếp thì khóe miệng của Phương Tịch không khỏi giật giật.
Lực phòng ngự của Huyền Quy là đệ nhất trong tứ linh nên lúc đó con Tiểu Huyền Quy này đã làm rùa đen rút đầu, mặc cho thiên kiếp oanh kích mai, sau đó nó cứ như vậy mà vượt qua...
Sau khi nó tấn thăng cấp năm lại lĩnh ngộ được mấy loại thiên phú thần thông phòng ngự, thiên phú Bất Diệt Chi Thể cũng tự động thức tỉnh.
Phương Tịch đã từng thử qua, dù hắn hoặc Ngoại Đạo Hóa Thân bây giờ toàn lực xuất thủ thì e là cũng không làm gì được cái mai rùa này...
Có thể nói Tiểu Huyền Quy đã trở thành một tấm thuẫn thịt hợp cách.
Hắn bước qua bên cạnh, nằm lên ghế dựa, Tiểu Huyền Quy lập tức dắt chân chạy đến đưa ghế.
Trong nhịp lắc lư rất nhỏ Phương Tịch mở thư ra, đọc lướt qua nhanh như gió.
"Quả nhiên..."
Một lát sau, ánh lửa chợt lóe lên trên tay của hắn, phong thư đã lập tức hóa thành tro bụi.
Còn Phương Tịch thì nhắm mắt dưỡng thần, vừa nhàn nhã chợp mắt vừa suy tư nội dung trong thư.
'Dựa theo lời của Loan Băng Tiên Tử thì gần đây Huyền U Thương Hội liên tục tác động...'.
'Thương hội này có thực lực có thể hành thương trong Tinh Thần Vực thì phía sau ít nhất cũng là một tu sĩ Phản Hư!'.
'Kết hợp với tin tức từ Mặc Môn... Lần trước người âm thầm ra tay, tám thành chính là thương hội này.'.
Khóe miệng Phương Tịch hiện ra vẻ mỉm cười.
Dù kế sách có cao minh thế nào đi nữa, chỉ cần liên tục xuất thủ thì sẽ dễ dàng bị tóm được sơ hở.
Mà thời gian là nghiệm kim thạch tốt nhất!
Huyền U Thương Hội cũng từng liên hệ với Vương gia, bây giờ đã trải qua thời gian dài như vậy rồi nên nội tình của họ cũng đã chủ động hoặc bị động lộ ra mấy phần.
'Bối cảnh của nó... Thậm chí còn có thể chính là Tinh Thần Tông!'.
'Bây giờ Tinh Thần Tông đã chú ý đến Ngự Long Tông... E là kết cục của Ngự Long Tông sẽ không quá tốt...'.
'Hơn nữa Tinh Thần Tông vẫn đang điều tra hoặc là cố kỵ gì đó? Họ tiếp xúc với những tông môn Hóa Thần bên dưới như chúng ta là để suy trì sự ổn định của khu vực sao?'.
'Dù sao đi nữa thì chắc chắn ta cũng sẽ không tham sự chuyện gì cả...'.
Phương Tịch yên lặng định ra kế hoạch, dù sau hắn dùng Vương gia này cũng rất thuận tay, hơn nữa đây còn là chỗ bản thể dừng chân, vẫn nên cố gắng điệu thấp.
'Chờ đến khi những trưởng lão Vương gia chết hết thì Vương gia này hoàn toàn do hắn quyết...'.
Trong lòng hắn còn ẩn chứa một kế hoạch thu quyền.
Mặc dù tu tiên giới vẫn xem trọng thực lực mà ở Vương gia bây giờ hắn cũng một lời định đoạt nhưng vẫn luôn có chút cản tay.
Dù hắn cưỡng ép thu quyền cũng chỉ khiến tộc nhân ly tâm, sau đó lá mặt lá trái...
Phương Tịch sẽ không làm chuyện có vẻ nóng vội và tướng ăn khó coi công khai như vậy.
Hắn chọn cách âm thầm áp chế tộc nhân Vương gia, không để ai Hóa Thần, bản thân thì im lặng điệu thấp tu hành, sau đó chờ đến khi bọn họ tọa hóa...
Chờ sau khi những tu sĩ quen thuộc lão tổ Vương gia nhất tọa hóa thì toàn bộ Vương gia chính là nơi hắn muốn làm gì thì làm.
Hơn nữa im lặng thu quyền vẫn tốt hơn vạch mặt.
Ít nhất trong vòng trăm năm nay đã có hai lão nhân trông giữ hạch tâm trận pháp và từ đường đã trước sau tọa hóa, sau đó hai nơi quan trọng này đã bị Phương Tịch âm thầm khống chế, hắn đã động tay chân nhiều lần.
Đến bây giờ, đại trận hộ tộc cấp năm của Vương gia đã trở thành thứ Phương Tịch sở hữu.
Bởi vậy Ngoại Đạo Hóa Thân cũng có thể tùy ý ra vào, còn không có ai phát hiện.
Ma quang chợt lóe, Ngoại Đạo Hóa Thân đã tiến vào trong Phi Vân Động.
Phương Tịch từ trên ghế dựa đứng dậy, bước vào động phủ, hắn và Ngoại Đạo Hóa Thân ngồi trên hai cái bồ đoàn đối diện nhau.
Ngay sau đó, thiên linh của hắn chợt lóe lên quang mang, chủ Nguyên Anh ôm Chư Thiên Bảo Giám, người mặc giáp tứ sắc, trái phải có Cửu Diệp Ấn và Hắc Thủy Thuẫn hiện lên.
Chỉ là linh quang của Hắc Thủy Thuẫn yếu hơn trước đó một chút, rõ ràng nó đã không còn khí linh.
Phương Tịch dựa theo phương án do Quỷ Phủ Tôn Giả thiết kế đã trực tiếp xóa bỏ khí linh trong Hắc Thủy Thuẫn, khó khăn lắm mới khiến uy năng của nó duy trì ở cấp năm, hắn dùng cũng thuận tay.
Mà phía đối diện, đỉnh đầu Ngoại Đạo Hóa Thân lấp lánh ô quang, Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện lên.
Toàn thân nó đen nhánh, mi tâm có một ấn ký lục sắc hỏa liên, trong tay phải có một sợi hồng tuyến, tay trái thì cầm một câu tiểu phiên vàng đen.
"Đồng hóa!"
Chủ Nguyên Anh kháp quyết hai tay, hai đạo tinh quang từ trong đôi mắt bắn ra, rơi vào trong mắt của Ngoại Đạo Nguyên Anh.
Thần sắc của nó lập tức trở nên hơi ngỡ ngàng...
Cùng lúc đóm Phương Tịch cũng đang nhanh chóng xem lướt qua ký ức của Ngoại Đạo Nguyên Anh.
Tin tức mà Ngoại Đạo Nguyên Anh mang đến cũng không phải tin tức gì tốt.
Mặc dù Ngoại Đạo Hóa Thân vẫn luôn không gây sự, khiến Phường Thị Không Tang duy trì gần trăm năm hòa bình nhưng lợi ích một ngày thu đấu vàng vẫn mang đến chút ngấp nghé, bây giờ đang rung chuyển nhẹ.
Mà phương diện Huyền Minh Uyên, người Mặc Môn liên hệ với hắn đã đổi thành Mặc Ngân Thu, đối phướng nói với Phương Tịch tin tức Mặc Ngân Giao đã tọa hóa và lão đã trở thành chủ nhân mới của Mặc Môn.
Về phần lối vào bí cảnh?
Bởi vì hải vực Mê Vụ có tính chất phức tạp nên đến nay vẫn chưa tìm được...
Đối với chuyện này Phương Tịch cũng không nói gì, dù tìm được thì hắn cũng không đi dò xét.
Nhưng Mặc Ngân Thu thì luôn chỉ trích, giữ mãi thuật khôi lỗi cấp năm không cho...
Ngoài những chuyện này ra thì Cửu Châu giới cũng truyền tin đến.
Dù sau lúc trước Quỷ Phủ Tôn Giả cũng chỉ mới xem một chút tư liệu mở đầu, bây giờ kiến tạo Cơ Quan Thành mới lại gặp phải mấy vấn đề nguồn năng lượng chưa phá được.
Chuyện này cũng có liên quan đến chuyện Phương Tịch không muốn cung cấp quá nhiều tài liệu quý hiếm ở Địa Tiên giới.
Nhưng nhìn từ tiến độ trước mắt thì cũng chỉ kéo dài thời gian thêm mấy chục năm nữa mà thôi...
"Nhìn tổng thể thì tất cả đều nằm trong khống chế..."
Phương Tịch chỉ thích cuộc sống yên tĩnh có thể lắc lư này...
Chờ đến khi mình tấn thăng Hóa Thần hậu kỳ, sau đó xây dựng Cơ Quan Thành xong thì e là sẽ đủ để trở thành lực lượng mang tính quyết định ở khu vực này đó chứ?
Mặc dù chắc chắn hắn sẽ theo thói quen mà giấu một tay, không trực tiếp lộ ra.
'Bỏ đi, vẫn không quá an toàn, ít nhất chờ đến Phản Hư rồi tính...'.
Đúng lúc này, thần sắc của hắn chợt động, Nguyên Anh quy khiếu, hắn bước đến bên cạnh Thủy Tổ Yêu Ma Thụ như chậu cây cảnh.
Từ trong tay áo của hắn có từng vật như sợi rễ duỗi ra, quấy lấy Yêu Ma Thụ.
Mà dựa theo mối liên hệ này hắn thông qua Thủy Tổ Yêu Ma Thụ có thể cảm nhận được giác quan của một con mộc khôi lỗi.
Phường Thị Không Tang.
Một động phủ có phạm vi trăm dặm.
Mắt của một con mộc khôi lỗi cấp Nguyên Anh giật giật mà bước vào trong đại trận.
Bên trong đại trận bất ngờ có một tấm Truyền Âm Phù, nó bay tán loạn như con ruồi không đầu.
Mộc khôi lỗi thần thờ vươn tay, một đạo quang mang màu nâu xuất hiện bắt lấy Truyền Âm Phù.
Ngay sau đó bên trong có giọng nói truyền ra...
Mấy ngày sau.
Thiên Tiên Tửu Lâu.
Ngoại Đạo Hóa Thân che giấu tu vi chỉ đến cấp Nguyên Anh, hắn biến thành hình dáng Phương Nguyên bước vào một căn phòng bao.
Ở trong phòng đã có một tu sĩ chờ từ lâu.
Tướng mạo người này anh tuấn, nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng trong đôi mắt lại đầy sự tang thương, tu vi ở khoảng Kết Đan Kỳ.
Nhìn thấy Phương Nguyên, y lập tức đứng dậy hành lễ: "Lý Như Lệnh bái kiến tiền bối, đa tạ ân tiền bối đã chỉ điểm năm đó!"
"Ngươi là... Lý Như Lệnh? Không tệ không tệ, đã ngưng kết thành Phù Đan rồi."
Phương Tịch mỉm cười, phiêu nhiên ngồi xuống.
Hai tay Lý Như Lệnh lập tức kháp quyết, y kích phát một tầng cấm chế trong phòng.
Từng phù lục màu vàng thoáng hiện, trên đó còn có hoa văn chu sa đỏ tươi, phong cấm toàn bộ căn phòng.
Cánh tay y chặt đi đã dùng dược lực mà thuận lợi mọc ra, lúc này nó linh hoạt không khác gì chưa từng bị chặt.
"Xin tiền bối thứ lỗi... Chuyện bàn bạc thật sự rất bí mật nên Như Lệnh không thể không làm vậy."
Lý Như Lệnh tự tay rót rượu cho Phương Tịch bồi tội.
"Không sao, dù sao lúc trước hiền chất cũng là người của Cơ Quan Thành Mặc Môn, có chút kiêng dè cũng có thể hiểu được."
Phương Tịch uống một hơi cạn sạch linh tửu thì đã nhìn thấy trên mặt Lý Như Lệnh hiện ra vẻ lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận