Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 1312: Chia bảo (1)

Một kiếm vừa ra, Phương Tịch sẽ không quản thêm.
Cho dù Đại Hoang Thần Quân kia còn sống, kiếm khí trong Thái Ất Vô Hình Kiếm cũng sẽ khiến nguyên thần bị thương không có thuốc nào chữa được, sau khi kêu rên bảy ngày bảy đêm tất nhiên sẽ chết!
Hắn ngoắc tay, Tiên Thiên Nhất Khí Thái Cực Đồ và Thuần Quân Kiếm lại rơi vào trong bàn tay của hắn.
Cùng lúc đó, một ánh kiếm chạy khắp nơi giống như nhặt rác rưởi vậy, lại nhặt vài thanh phi kiếm!
Đồng tử của các tu sĩ ở đây đều đỏ hoe.
Dù sao một thanh phi kiếm hiếm thấy tới mức nào? Cho dù cộng tất cả tài sản trên thân những Kiếm Tiên lâu năm kia, cũng chưa chắc bằng được một thanh phi kiếm.
Bọn họ làm sao đoán được hôm nay còn có thể nhặt phi kiếm dùng?
Thậm chí trong đó còn có vài thanh là hình chất cửu luyện, đạt tới cấp chí bảo thuần dương!
Phương Tịch thật ra không quá để ý tới rất nhiều pháp bảo và phi kiếm này của Thục Sơn Phái.
Lúc này, hắn chỉ nhặt ba thanh phi kiếm rồi lập tức dừng tay.
Phần lớn bảo bối của Thục Sơn Phái đều có nhân quả và duyên phận. Tuy lấy khí vận và phúc duyên của hắn, hắn có cầm thêm một ít cũng không sao.
Nhưng Phương Tịch không ưu chuyện bày đồ cúng cho Tiên Nhân Thiên Giới.
Bởi vậy, hắn không cần tất cả những vật có nhân quả lớn, chỉ nhặt ba thanh phi kiếm cấp thuần dương.
Vì đó là vật cần gấp, cho dù chúng dính chút nhân quả, hắn cũng không quan tâm, coi như bỏ công đức ra mua.
Phương Tịch nhìn về phía thanh phi kiếm thứ nhất.
Chỉ thấy phi kiếm này có ánh sáng xanh thuần khiết, ánh kiếm giống như một vũng nước thu, trên mũi kiếm còn kèm theo một khí lạnh dày đặc, ở trên thân kiếm còn có hai triện văn cổ, khắc hai chữ Thu Thủy.
- Thu Thủy Kiếm! Phi kiếm thuộc tính thủy tinh khiết, còn là cấp thuần dương!
Đôi mắt Phương Tịch lập tức sáng lên.
Kiếm này lại thêm Thuần Quân Kiếm trước đó, hắn xem như đã gom đủ phi kiếm thuộc tính thủy và thuộc tính kim!
Lại thêm Thổ Đức Kiếm, Thanh Hòa Kiếm đời thứ sáu cùng với Hỏa Vân Kiếm... Không đúng, chắc hẳn là Đô Thiên Liệt Hỏa Kiếm!
Dù sao trước đây Liệt Hỏa Lão Tổ không biết lai lịch của Phương Tịch, lại thả ra Đô Thiên Liệt Hỏa Kiếm tới chém hắn, dĩ nhiên là kết quả bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.
Bây giờ, Đại Ngũ Hành Kiếm Trận đang ở trước mắt.
Đến lúc đó tám kiếm cùng bay chính là Bát Môn Kiếm Trận!
Đoan Mộc Long vung tay lên, một pháp lực nguyên từ lại hút rất nhiều pháp bảo phi kiếm, trình lên cho Phương Tịch:
- Đạo hữu đánh rơi rất nhiều pháp bảo ở đây... Xin hãy nhận lấy.
- Ta chỉ lấy mấy thanh phi kiếm này và Thái Cực Đồ là được rồi.
Phương Tịch lắc đầu và nhìn về phía Thần Mộc Lão Nhân:
- Mượn sân của gia chủ để chấm dứt rất nhiều nhân quả, bản nhân có cảm giác vô cùng áy náy. Ta lại mượn những pháp bảo phi kiếm này để bù lại, bồi thường tổn thất cho Thần Mộc Đảo được không?
Đoan Mộc Long lập tức động tâm.
Đáng thương cho hắn đã thành nguyên thần nhưng còn chưa có một thanh phi kiếm cấp thuần dương nào!
Tất cả Thần Mộc Đảo từ trên xuống dưới chỉ có một thanh phi kiếm thuần dương, đó chính là Thần Mộc Kiếm được Thần Mộc Lão Nhân luyện thành hộ thân!
Đoan Mộc Long đoán chắc, cho dù mình phải ngày đêm dùng nguyên thần tinh luyện Thâm Hải Hàn Thiết, phối hợp với Đồng Mộc chục nghìn năm trên đảo, không khổ công mấy trăm năm sẽ không thể chế luyện ra một thanh phi kiếm thuần dương.
Đến lúc đó hắn đi ra ngoài, sợ rằng còn phải mượn Thần Mộc Kiếm của sư phụ nhà mình để giữ thể diện.
Nhưng lúc này, hắn nhìn thấy trong số pháp bảo có mấy thanh phi kiếm lập lòe linh quang, nước bọt gần như đã muốn chảy ra rồi.
Dù sao phi kiếm cấp thuần dương đều ở trên thân những nhân vật nổi danh Vũ Nội.
Thục Sơn Phái lại nổi tiếng về luyện kiếm, mỗi thanh phi kiếm đều rất nổi danh.
Càng không cần phải nói tới nhiều chí bảo tiền cổ như vậy!
Hắn suýt nữa đã đáp ứng. Nguy hiểm thật. Hắn biết mình vẫn phải hỏi ý kiến của sư phụ nhà mình ý đã.
Hắn chỉ thấy vẻ mặt Thần Mộc Lão Nhân nghiêm trọng, lặng lẽ bấm đốt ngón tay tính toán Thiên Cơ. Cuối cùng, hắn chỉ lấy một đôi Thư Hùng Song Kiếm, một Lục Hào Di Trần Phiên, cùng với một mặt Lục Dương Thần Hỏa Giám mà thôi.
Hắn mỉm cười và ném Thư Hùng Song Kiếm cho Đoan Mộc Long, nói với Phương Tịch:
- Ba món bảo vật này đã đủ để bồi thường tổn thất của Thần Mộc Đảo. Lần này, các vị bằng hữu tốt tới trên đảo của lão phu thực sự đã chịu không ít sợ hãi, lại vừa vặn gặp được tiểu đồ đạt được nguyên thần, không bằng mở một bữa tiệc chia bảo, tặng những bảo vật này cho các vị khác, chẳng phải sẽ tốt hơn?
- Được!
Phương Tịch vỗ tay cười.
Thần Mộc Lão Nhân này không hổ danh là Địa Tiên lâu đời, tâm tư thông suốt. Hắn biết được đạo lý bảo vật không dễ cầm, để cho đám tu sĩ cùng chia nhân quả, cũng lại chia kiếp số!
Bạn cần đăng nhập để bình luận