Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 238: Thử nghiệm

Bộ lạc Hắc Sơn.

"Đại Vu Ta muốn đổi Liệt Ôn Pháp Văn!"

Ba Cát tìm Đại Vu để đổi Liệt Ôn Pháp Văn, điều khiến y tiếc nuối là lần này Đại Vu cũng không cho y tiến vào thư khố để cảm ngộ phù văn mà trực tiếp lấy da thú cho y: "Ba Cát... Ngươi rất tốt, nửa Linh Khiếu có thể làm đến bước này, ráng cố gắng hơn..."

" Đa tạ Đại Vu!"

Trong lòng thì nhớ thương Tốn Phong Linh Văn và Canh Kim Linh Văn nhưng Ba Cát cũng không dám nhiều lời, khom người cảm tạ.

Trải qua mấy năm trưởng thành, lúc này y đã có dáng dấp của người lớn.

Đồng thời tu luyện Khai Linh Kinh có thành tựu, mấy ngày trước y đã thành công đột phá một cửa ải nhỏ, có thể khắc thêm lên người Pháp Văn thứ hai.

"Sắp rồi... Ca ca... Cách báo thù... Sắp rồi..."

Y về nhà mình, nói thầm trong lòng.

Mấy ngày sau.

Ba Cát rời khỏi bộ lạc tìm nơi thích hợp để thí nghiệm uy lực Liệt Ôn Pháp Văn.

"Liệt Ôn Pháp Văn có thể tăng nhiệt độ hỏa diễm, phối hợp dùng với Hỏa Diễm Pháp Văn có thể khiến lực công kích mạnh hơn..."

Y lầm bầm, bước đi trong cánh đồng hoang, dường như y đang tìm mục tiêu thích hợp.

Ào ào!

Trong bụi cỏ dại ở vùng hoang dã, chợt có gió mạnh thổi ào ào.

Sưu sưu!

Hai đạo phong nhận xanh bay đến, tốc độ rất nhanh.

Dù Ba Cát đã sớm phòng bị, kịp thời lăn một vòng nhưng lưng vẫn bị sợt qua, áo da thú bị cắt, một mảnh máu me đầm đìa.

Y cắn răng, nhìn lại hướng phong nhận bay đến, trong đôi mắt đầy tơ máu: "Thanh Lang!"

Một bóng người từ trong bụi cỏ nhảy ra, chính là Thanh Lang.

Gã có sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài, mang theo cảm giác âm lãnh: "Không ngờ phế vật nửa Linh Khiếu như ngươi cũng có thể trở mình, hôm nay ngươi nên đi gặp ca ca của ngươi đi!"

Thanh Lang vốn không quan tâm đến Ba Cát, cho đến khi đối phương nhận Pháp Văn thứ hai.

Loại tiến độ này ở trong nhóm Tiểu Vu cùng lứa đã vượt qua những người mở được hai, ba Linh Khiếu.

Điều này khiến Thanh Lang cảm nhận được nguy cơ, nên nhanh chóng gạt bỏ tên đệ đệ của cừu nhân cho thỏa đáng.

Đúng lúc, hôm nay đối phương lại ra ngoài.

"Đi chết đi cho ta!"

Bụi cỏ nổ tung, hỏa diễm văng khắp nơi được khống chế bốc cháy rừng rực.

Hai Tiểu Vu vừa di động vừa thi triển vu thuật, công kích lẫn nhau.

Nhưng xem ra, Thanh Lang có tu vi thâm hậu hơn nên thi triển vu thuật cũng càng linh hoạt hơn, hiển nhiên cũng từ từ chiếm ưu thế.

Chỉ là Ba Cát không biết làm gì mà miệng cứ không ngừng lẩm bẩm, âm điệu nghe mà khó hiểu.

"Triền Nhiễu Thuật!"

Y chợt chỉ tay.

Từng cây cỏ dại dưới chân của Thanh Lang xoắn lại với nhau, hóa thành dây leo, trói chặt hai chân của Thanh Lang.

"Thành công!"

Ánh mắt Ba Cát sáng lên, y khổ luyện vu thuật mà bảo kính truyền cho, chờ đến khi có thể phóng ra trong lúc chiến đấu mới cố y đi nhận Pháp Văn thứ hai, chính là muốn dẫn Thanh Lang ra.

Thanh Lang muốn giết y, sao y lại không muốn diệt tên cừu nhân này?

"Chết đi!"

Đôi mắt Ba Cát đỏ như máu, phát động Liệt Ôn Pháp Văn, trên tay hiện ra một hỏa cầu, không ngừng to lên, mạnh mẽ bay đến Thanh Lang.

Ầm ầm!

Ngọn lửa nhiệt độ cao trong khoảnh khắc bao lấy Thanh Lang.

"Ha ha... Ha ha..."

Đại thù được báo, Ba Cát thở hồng hộc, cười lên vui sướng.

Nhưng một khắc sau.

Sưu!

Một đạo phong nhận bay đến, lướt qua cổ của y.

Ba Cát che cổ mình, rất nhiều máu tươi chảy ra.

"Ô ô..."

Y muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Thanh Lang ở đối diện trên người hơn cháy đen, chật vật giải thoát hai chân bị trói.

Một thạch phù trong tay của Thanh Lang nổ thành mảnh vỡ.

Vừa rồi chính là thạnh phù này bộc phát quanh huy, hóa thành hộ thuẫn ngăn giúp y một kích trí mạng.

"Thạch phù của ta thế mà lại hủy sao?"

Y nghĩ lại mà sợ, đưa chân đá đá Ba Cát chết không nhắm mắt, thấy đối phương thật sự đã chết.

"Không đúng, vu thuật vừa rồi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

"Còn có... Ba Cát chắc chắn có chút bí mật."

Thanh Lang tự lẩm bẩm, mang theo sự tham lam, bắt đầu lục soát trên người Ba Cát.

Rất nhanh túi nhỏ đeo trên cổ của đối phương đã bị lấy ra.

"Một mảnh vỡ thanh đồng kính?"

Thanh Lang bỏ mảnh kính thanh đồng qua một bên, tiếp tục lục soát, nhìn mấy khối đá đánh lửa, thịt khô... Nhìn thế nào cũng thấy mảnh kinh thanh đồng có bí ẩn, nên y cầm lên cẩn thận vuốt ve.

Thần thức của Phương Tịch nhìn người này, tạm thời hắn cũng không có ý định xuất hiện.

Dù sao thì mảnh kính này chính là một bộ phận của Chư Thiên Bảo Giám, đừng nói chỉ là Tiểu Vu, dù là Đại Vu, Vu Vương đến đây cũng không thể khiến nó tổn thương tí nào.

Hắn hoàn toàn có thể nhìn xem, lại tìm kiếm người cầm kính thích hợp.

"Làm thấu kính, ta sợ nhất vẫn là bị ném vào vách núi hoang tàn vắng vẻ, hoặc là lòng đất... Vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời..."

Đào Hoa Các, Nam Hoang Tu tiên giới.

Phương Tịch bước ra cửa, mang theo mấy bình linh tửu đến Túy Bạch Trì.

"Ha ha, Phương lão đệ đến nhà còn khách khí vậy sao?"

La Công nhìn thấy linh tửu, ánh mắt sáng lên, lập tức mở ra uống.

"Đây chẳng lẽ... Cảnh sắc Túy Bạch Trì của La huynh càng ngày càng đẹp hơn nha..."

Trong đình giữa hồ, Phương Tịch uống một hớp linh tửu, cảm nhận được linh cơ tinh thuần như băng vụn, tan ra trọng miệng của mình, cảm giác sảng khoái khi linh tửu theo cổ họng chạy xuống, hắn thở dài.

"Ừm, gần đây ta muốn nạp tiểu thiếp phòng thứ hai mươi bảy, hiền đệ nhất định phải đến uống một chén rượu mừng nha."

La Công cười ha hả vỗ vỗ bụng.

Từ sau khi Trúc Cơ, cuộc sống của y đã chuyển thành hưởng thụ, lại cưới rất nhiều thiếp thất.

Nếu không phải công pháp của y kiêm tu Luyện Thể thì chưa chắc y có thể giải quyết được hậu trạch.

"Chuyện này chắc chắn..."

Đối với hành vi mượn cưới tiểu thiếp đãi tiệc mời khách tiện thể nhận quà của người này, Phương Tịch thầm khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn cười như trước.

"Về phần đan phương tăng trưởng thần thức cấp hai thật sự rất khó..."

Sau khi trò chuyện thêm vài câu thì La Công nói đến chính sự: "Khách khanh chúng ta dựa theo cống hiến đến Đan Các trong Bạch Phong Sơn đổi mấy viên đan dược thì còn có thể còn muốn đổi đan phương thì cần số lượng khổng lồ... Về phần những Đan Các trong nội thành thì tất nhiên là không có."

"La huynh đã hao tâm tổn trí rồi."

Mặc dù không có kết quả nhưng Phương Tịch vẫn chấp tay cảm ơn.

"Còn chợ đen kia thì gân đây đã có tin tức sắp mở ra, địa điểm ở Tam Xoa Sơn cách Bạch Trạch Tiên Thành không xa..."

La Công còn nói ra một tin tức.

Phương Tịch nghe nhưng vẫn bất động thanh sắc.

Hai người tròn chuyện, hàn huyên đến đại sự của tu tiên giới Việt Quốc.

"Nghe gì chưa?"

La Công hưng phấn khi tiết lộ bí mật: "Hồ Vạn Đảo có chuyện lớn!"

"A?" Phương Tịch cầm chén rượu bàn tay không chút nhúc nhích: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tống gia công bố khắp nơi, nói là dư nghiệt Tư Đồ gia và Diệt Thiên Minh lúc trước đang âm thầm tiềm ẩn ở Hồ Vạn Đảo, thậm chí còn đại chiến với tu sĩ điều tra của họ... Tư Đồ gia này là tử địch của Tống gia, lúc trước diệt tộc Tống gia bỏ rất nhiều công sức."

"Bây giờ, thấy tro tàn lại cháy thì sao Tống gia có thể nhịn? Lúc này, sai Thiếu chủ đứng đầu, tuyên bố thảo phạt Hồ Vạn Đảo... Ý của Huyền Thiên Tông thì rất thú vị, phát một đạo Thảo Ma Lệnh, điều động mấy vị Trúc Cơ quan chiến rồi không có đoạn sau nữa... Chậc chậc..."

Mưu đồ lúc trước của Phương Tịch và Nguyễn Tinh Linh xem ra bây giờ đã có hiệu quả.

Huyền Thiên Tông thì mặc kệ còn Tống gia thì lại đau đến điếng người.

Hành động lần này của Tống gia, khó tránh khỏi khẩn thiết.

Dù sao thì lúc trước Tư Đồ gia thật sự bị Tống gia dẫn đầu tiêu diệt, hai bên dính rất nhiều máu tu sĩ.

Sau này Diệt Thiên Minh còn từng tập kích phường thị của Tống gia.

'Đánh đi... Dù sao cũng không phải thứ gì tốt... Phương nào tổn thất cũng phù hợp tâm ý của ta.'.

Thần sắc của Phương Tịch lộ vẻ xúc động: "Không ngờ, mới qua bao nhiêu năm... Việt Quốc lại bắt đầu rung chuyển."

"Này... Lúc này mới có chuyện để nói?"

La Công thì cười nhạo: "Sớm muộn gì Khương lão tổ của Huyền Thiên Tông cũng tọa hóa, Việt Quốc này, e là không thể yên bình... Lại nói tiếp, Hồ Vạn Đảo kia hình như là nơi lão đệ từng tu hành đúng không?"

"Đúng vậy, may mà ta chạy nhanh, đến uống rượu uống rượu!"

Phương Tịch nghĩ mà sợ, lại lộ ra vẻ mặt may mắn.

Nửa tháng sau.

Bích Ba Động.

Nguyễn Tinh Linh định cư ở Bạch Trạch Tiên Thành cũng không tiếp nhận tiếp tế của Phương Tịch.

Dù sao nàng cũng là tu sĩ Trúc Cơ nên phải có sự cao ngạo của mình.

Huống chi nàng cũng có một tay Thuật Luyện Khí tinh diệu, sai khi tấn thăng Trúc Cơ đã thuận thế mà tiến đến cấp hai.

Trong phòng hỏa luyện.

Ba con hỏa nha đang không ngừng phun ra hỏa diễm có thể so với Tiên Thiên Chân Hỏa của tu sĩ Trúc Cơ, hòa tan từng khối khoáng thạch kim loại.

Nguyễn Tinh Linh thì không ngừng bỏ vào các loại bột phấn để tiến hành cải tạo và rèn khoáng thạch.

Đến cuối cùng, một phôi thô pháp khí đã xuất hiện.

Pháp khí này có bộ dáng trường đao, toàn thân đen nhánh, lộ ra sự cổ sơ.

"Con đường luyện khí quan trọng ở chỗ khí phôi và khắc pháp trận..."

Thần thức của Nguyễn Tinh Linh đảo qua từng tấc từng tấc của trường đao, hiện ra sự hài lòng, nàng nói với Phương Tịch đang đứng một bên quan sát: "Khí phôi chủ yếu nhìn tay nghề rèn đúc và nguyên vật liệu, về phần khắc trận pháp thì thật ra có chỗ giống với nhất mạch Trận Pháp sư! Ngươi tìm ta là vì vậy sao?"

"Không sai."

Phương Tịch gật đầu: "Ta nhận được một bộ truyền thừa trận đạo hiếm có, trong đó có mấy trận văn đặc thù, tổ hợp rất thú vị, nhưng số lượng quá ít... Không thể nào tạo thành trận pháp, thế là lập tức nghĩ đến lợi dụng trên luyện khí."

Trận văn hiếm thấy mà hắn nhắc đến chính là Pháp Văn đến từ Thế Giới Mảnh Vỡ.

Chỉ là đương vân loại này không thể nào khắc lên người tu sĩ ở Nam Hoang và Đại Lương, nếu không thì chắc chắn sẽ bạo thể mà chết.

Đương nhiên Phương Tịch sẽ nghĩ đến dùng tử vật, trận pháp và luyện khí chính là cách chuyển hóa tốt nhất.

Thế nhưng trận văn trong tay hắn quá ít, lại không thành hệ thống nên chỉ có thể luyện khí.

Quan trọng hơn là... Phương Tịch thật sự không có chút thiên phú gì với luyện khí, hắn đã bỏ môn thủ nghệ này từ lâu, đúng lúc trong tay lại có một vị Luyện khí sư cấp hai đáng tín nhiệm, đương nhiên phải lợi dụng rồi...

"Tạo nghệ trận pháp bây giờ của ngươi đã đến cấp hai, có thể thấy lúc ngươi ở trên Đào Hoa đảo chắc chắn đã giả nai..."

Nguyễn Tinh Linh liếc Phương Tịch.

Trận Pháp sư còn nổi tiếng hơn cả Luyện khí sư, cùng rất khó tinh thâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận