Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 893: Nghiên mực

Thấy đã dọa Khương Vọng Chi đến sắp chết khiếp thì Phương Tịch cũng không áp bức người này nữa.
Thật ra hắn cũng không định làm địch của cả thế gian, mà kế hoạch của hắn là giải quyết một, hai thế lực lớn trước, gây hỗn loạn trên Hãm Không Đảo, đồng thời dọn không gian sinh sông cho một phần tu sĩ Cửu Châu sẽ di chuyển đến mà thôi.
Về phần sau này khuếch trương thế nào là chuyện của bản thân Cửu Châu giới, Phương Tịch cũng sẽ không giúp bọn họ đồ sát sạch những tu sĩ Hợp Thể dị tộc ở Hãm Không Đảo.
Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong thì cũng đừng nhắc đến chuyện ra Địa Tiên giới để báo thù cho Phương Tiên Đạo Chủ.
Huống chi.
Tu tiên giả có vô số loại kỳ công bí thuật, nếu bị nhắm vào thì dù tiên nhân cũng phải ăn thiệt thòi.
Bây giờ kiến thức của Phương Tịch rất cao thâm, hắn từ một bản cổ tịch bí ẩn đã biết được trong lịch sử xa xôi Địa Tiên giới có Chân Tiên Hàng Thế, kết quả bởi vì vơ vét quá ác nên đã bị ba tộc nhân, yêu, ma liên thủ phản kích, khiến tiên nhân vẫn lạc!
Đây cũng là lần hợp tác ngắn ngủi duy nhất trong lịch sử của tam tộc.
Mặc dù vị Trích Tiên hàng thế kia phải chịu lực lượng giao diện khủng bố áp chế nên thực lực cũng chưa chắc đạt đến trình độ tiên nhân thực sự nhưng cũng đủ chứng minh khi tu tiên giả xuất hết át chủ bài ra sẽ khủng bố đến mức nào!
Bây giờ Phương Tịch cũng không dám tự xưng tiên nhân, đương nhiên hắn cũng sẽ không cuồng vọng như vậy.
Tiếp theo dữ lắm hắn cũng chỉ nhìn chằm chằm mà giết người của Hắc Thiên Các.
Mặc dù hành vi như vậy ở trong mắt người ngoài đã là vô cùng cuồng vọng, sớm muộn gì cũng sẽ bị chủ nhân hắc thị tìm tới.
Về phần thương hội của Hắc Diễm Thượng Nhân? Bản thân y chính là sức chiến đấu cao nhất rồi, bây giờ đã không đáng lo nữa.
"Đã như vậy thì đa tạ đạo hữu đã cho biết, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Phương Tịch ôm quyền hành lễ rồi hóa thành một đạo độn quang xanh sẫm, vừa đảo mắt đã biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Vọng Chi vuốt ve con cá chép trước mặt rồi chợt thở dài.
"Mặc huyết mạch linh sủng cá chép của lão phu bình thường nhưng nó lại có một chút khả năng che chở kỳ lạ, có thể giúp chủ nhân tăng thêm chút khí vận... Nó đã từng nhiều lần giúp lão phu biến nguy thành an."
"Hôm nay có thể may mắn sống sót, sau này lão phu sẽ... Không ăn cá nữa."
Lão thầm quyết tâm nhưng lòng vẫn còn sợ hãi: "Vẫy tay một cái đã diệt sát tu sĩ cùng cấp đơn giản như ăn cơm uống nước, thậm chí còn giết cả Hắc Diễm Thượng Nhân cao hơn một tiểu cảnh giới... Lão phu vốn cho rằng Kiếm Tử chính là người nổi bật nhất trong những tu sĩ nhân tộc lên đảo lần này, bây giờ nhìn lại thật sự là ếch ngồi đáy giếng ..."
Trong Địa Tiên Linh Cảnh.
Phương Tịch thu hồi Đại Địa Chi Tâm và hoa hồn cấp bảy lại, sau đó mở túi trữ vật của từng tu sĩ ra để kiểm kê thu hoạch.
Mẫu Đơn Tiên Tử và Địa tộc cấp bảy kia cung cấp cho hắn không ít tiên ngọc, ngoài ra còn có lượng lớn tài liệu quý hiếm.
Còn Hắc Diễm Thượng Nhân thì ngược lại, ngoại trừ bản mạng pháp bảo Hắc Nha Hồ ra thì thu hoạch trong túi trữ vật của thật sự phải xin lỗi thân phận tu sĩ Hợp Thể trung kỳ.
"Xem ra cũng không phải tất cả tu sĩ đều có thoi quen mang theo toàn bộ gia sản trên người..."
Phương Tịch thì thào rồi mở túi trữ vật của Kiếm Tử ra.
Sau đó ánh mắt của hắn lập tức sáng lên vì đã nhìn thấy một ngọn núi nhỏ do tiên ngọc chồng chất thành: "Không tệ, không tệ... Có số tiên ngọc này thì tốc độ trưởng thành của Địa Tiên Linh Cảnh sẽ nhanh hơn một bậc!"
"Ngoài ra còn có rất nhiều tài liệu Kim thuộc tính đỉnh cấp... Chẳng lẽ Kiếm Tử còn định luyện chế thêm mấy thanh phi kiếm nữa sao?"
Hắn phân loại từng tài liệu ra rồi cất kỹ, trong tay lóe lên ánh sáng xanh, một thanh đoản kiếm xanh biếc hiện ra.
Thanh đoản kiếm này dài không quá một thước, tựa như một cây thước ngọc xanh biếc, cũng không có chuôi, trên thân kiếm còn có những hoa văn gỗ kỳ dị.
Mà lúc Phương Tịch lấy Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm ra thì đoản kiếm xanh biếc này lập tức phát ra tiếng vù vù như gặp được đồng loại.
"Thật sự là vật đồng nguyên... Chỉ là vẫn còn thiếu một đoạn thân kiếm ở giữa và mấy mảnh vỡ nữa..."
Thần thức của Phương Tịch đảo qua từng tấc một, sau khi hắn cẩn thận so sánh một phen thì đưa ra kết luận.
"Ta không biết sửa chữa Tiên Phủ Kỳ Trân mà..."
Chư Thiên Bảo Giám là gặp mảnh vỡ thì tự động dung hợp dù Phương Tịch có muốn tách ra cũng không được.
Mà trước đó lúc hắn luyện chế Nhị Ngũ Trảm Phách Hồ Lô, thật ra cũng không thật sự cải tạo tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân mà chỉ thay đổi bề ngoài và bỏ nó vào trong một cái hồ lô mà thôi, nếu nói nghiêm khắc thì chỉ cần thần thức, pháp lực đạt tiêu chuẩn, dù khả năng luyện khí vụng về như hắn cũng có thể hoàn thành dễ dàng.
Nhưng muốn sửa chữa Tiên Phủ Kỳ Trân thì lại có độ khó khác.
Không phải Đại tông sư luyện khí vô thượng trong Hợp Thể, thậm chí nhân vật cấp Đại Thừa Tán Tiên thì cũng không dám dễ dàng làm thử.
Càng không cần nói thanh tàn kiếm này và Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm trong tay của Phương Tịch cũng không có chỗ ăn khớp.
"Hai món Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết này cộng lại sẽ có thể chiếm sáu bảy thành của thanh tiên kiếm năm đó..."
"Một khi đúc cả hai thành một thể thành công thì uy năng sẽ rất kinh người, đủ để dùng đến cảnh giới Đại Thừa..."
Phương Tịch suy nghĩ một phen thì bất chợt nghĩ đến gì đó mà lục lọi tìm kiếm trong túi trữ vật của một phen rồi lấy ra mấy chục khối ngọc giản.
Hẳn đảo thần thức qua từng cái một thì đôi mắt chợt sáng lên nhìn vào một thiên bí thuật.
"Bí pháp dưỡng kiếm... ".
Phương Tịch đưa thần thức vào trong ngọc giản, nhìn thiên bí thuật kiếm tu kia đầu tiên là hướng dẫn làm sao luyện kiếm vào thân, dùng máu tế kiếm để nhanh chóng đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Đặc biệt là khi cảnh giới của tu sĩ không đủ có thể dùng bí thuật này để cưỡng ép dung nạp, khống chế được phi kiếm cấp cao!
"Kiếm Tử có chút vẻ như chỉ vì cái lợi trước mắt..."
Hắn nhớ lại biểu hiện của Kiếm Tử trước đó thì không khỏi thở dài rồi nhìn xuống phần cuối của thiên bí thuật này không ngờ vẫn còn một thiên khẩu quyết.
"Bí Pháp Dung Kiếm... Dùng lượng lớn tài liệu Kim thuộc tính đỉnh cấp làm môi giới, phối hợp với linh dịch luyện chế đặc thù, trong lúc dưỡng kiếm cũng chậm chạp hấp thu uy lực của kiếm khí đồng nguyên để tẩm bổ bản thể?"
"Xem ra Kiếm Tử cũng chưa chắc có thể đúc lại được Thanh Hòa Kiếm..."
"Ngay từ đầu hắn chỉ cho rằng ta có mảnh vỡ của tiên kiếm nên muốn lấy về, sau đó dùng Bí Pháp Dung Kiếm này để hấp thu uy năng trong mảnh vỡ này để tăng phi kiếm của bản thân lên sao?"
"Bí Pháp Dung Kiếm này chưa chắc có tác dụng với Tiên Phủ Kỳ Trân..."
"Đồng thời ta cũng không phải thể chất Vô Thượng Kiếm Đạo như Kiếm Tử."
"Khoang đã..."
Dường như Phương Tịch nghĩ ra được gì đó mà một tay chợt kết quyết.
Dây leo của Yêu Ma Thụ duỗi xuống đưa một thi thể đến trước mặt Phương Tịch.
Cảnh này nhìn rất kinh dị nhưng Phương Tịch đã quen rồi.
Hắn búng tay một cái, một đạo Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang bay ra cắt da thịt của thi thể Kiếm Tử ra thì nhìn thấy kiếm cố vàng óng.
"Thi hài của Kiếm Tử ở đây, không biết phối hợp với bí pháp này thì ta có thể luyện thành một 'Vỏ kiếm' hình người hay không... Nếu làm được sẽ lệnh cho nó thi triển bí thuật, hấp thu uy năng của tàn kiếm để tăng Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm lên cũng có mấy phần hi vọng."
"Nhưng mà trước hến vẫn phải về Cửu Châu giới xem có cách dung hợp đoạn kiếm hay không rồi tính..."
Bí thuật của Kiếm Tử chính là hao tổn tiềm lực của một thanh phi kiếm khác để thành toàn cho phi kiếm của mình, là cách làm khá xa xỉ.
Đồng thời, hình như cần có linh thể đặc thù phối hợp với bí thuật mới có khả năng nhất định có thể hấp thu được uy năng của tàn kiếm Tiên Phủ.
Nếu đổi thành Phương Tịch thì hắn cũng chưa chắc có thể làm được.
Đối với Phương Tịch mà nói thì pháp bảo quý tinh không quý nhiều, nếu có thể khiến uy năng của Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm nâng cao một bước thì dù vì vậy mà hao tổn tàn kiếm Tiên Phủ cũng khá đáng giá.
Nhưng mà đối với phần lớn tu sĩ thì chắc chắn họ đều sẽ thà xem chúng như hai món Tiên Phủ Kỳ Trân tàn khuyết mà sử dụng, hoặc là dứt khoát bán một thanh đi để đổi bảo vật khác, không đến mức xa xỉ như vậy.
Phương Tịch cất hai thanh tàn kiếm đi rồi lại lấy nửa cái nghiên mực ra.
Nghiên mực này có màu đen nhánh, bên ngoài có một số hoa văn đơn giản, nhìn không thu hút chút nào.
Nhưng trước đó Kiếm Tử đã dựa vào bảo vật này mà cản được một kích toàn lực của Thanh Hòa Kiếm đời thứ năm!
"Cũng không phải Tiên Phủ Kỳ Trân..."
"Nhưng có lẽ nó cũng là loại bảo vật Tiên gia nào đó?"
Phương Tịch đánh ra một tia pháp lực, bắt đầu tế luyện nghiên mực, hắn phát hiện bên trong lại không có chút lạc ấn pháp lực nào của Kiếm Tử.
Pháp lực của hắn dễ dàng tế luyện nghiên mực, đồng thời cũng không thể nào để lại ấn ký của bản thân.
"Dị bảo? !"
Hắn thì thào, nghĩ đến một loại bảo vật trong tu tiên giới.
Loại bảo vật này cũng không cần tế luyện mà chỉ cần tu sĩ rót pháp lực vào là có thể sử dụng, đồng thời uy lực của chúng cũng đã cố định từ ban đầu.
"Tật!"
Phương Tịch thúc giục pháp lực, trên nghiên mực lập tức có một màn sáng đen nhánh hiện lên.
Màn sáng này đen huyền, u ám, còn mang theo cảm giác như không thể phá được.
Trong mắt hắn lóe lên tinh quang, miễn cưỡng nhìn thấy trên màn đen có mấy bí triện tiên gia vừa lóe lên đã biến mất...
"Nó không chỉ là dị bảo mà còn cùng loại với phù bảo, loại bảo vật có thể tiêu hao nhiều lần nhưng luôn có ngày sẽ hao hết uy năng..."
Rất nhanh Phương Tịch đã phát hiện theo màn đen duy trì thì trên nghiên mực chợt hiện ra một vết nứt, màu sắc của nó càng ngã về màu xám nhiều hơn thì không thể không thu pháp lực lại rồi bỏ nửa cái nghiên mực này vào trong nhẫn trữ vật.
Hắn nghi ngờ, cái nghiên mực này vốn hoàn chỉnh nhưng theo số lần sử dụng tăng lên nên đã hao tổn phần lớn uy năng.
Số còn lại trải qua Kiếm Tử lãng phí nên có lẽ bây giờ nó chỉ còn đủ để dùng hai, ba lần nữa mà thôi...
"Nhưng mà cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn."
Sau khi chém giết Kiếm Tử thì lớp áo lót lão tổ Vương gia đã không còn gì trở ngại nữa, hắn vẫn có thể tiếp tục dùng.
Mấy trăm năm sau đó, lão tổ Vương gia tấn thăng Hợp Thể, cũng có thể thoải mái vào Địa Tiên giới.
'Có bọn người Thạch Tiên Tư và Bạch Ngọc Sinh làm chứng... Bây giờ Phương Tịch trong tu sĩ phi thăng đến Địa Tiên giới không có chút liên quan gì đến lão tổ Vương gia.'.
'Hoặc là... Lại phát triển thêm mấy thân phận khác nữa để dự phòng?'.
Phương Tịch bay ra khỏi Địa Tiên Linh Cảnh, bước vào động phủ tạm thời của mình.
Hắn đảo thần thức qua xung quanh thì phát hiện mọi thứ vẫn như khi mình đi, không khỏi gật nhẹ đầu rồi ném một túi linh thú ra.
Trên túi linh thú còn có một tấm phù lục đang nhanh chóng hóa thành tro tàn.
"Ríu rít..."
Quang mang lóe lên, một con tiểu hồ ly hai đuổi hiện ra, kêu ríu rít, lộ ra vẻ rất ủy khuất.
Dù sao từ khi ở trong Thất Bảo Bí Cảnh thì Phương Tịch đã bỏ nó vào trong túi linh thú, còn cố ý phong ấn cảm ứng với bên ngoài lại, thật sự không khác gì ngồi tù.
"Ồ? Không tệ..."
Phương Tịch nhìn tiểu hồ ly đang ủy khuất, chú ý phần đuôi của nó thì phát hiện bên cạnh hai cái đuôi dài đỏ rực lại có một đoạn đuôi nho nhỏ mọc ra thì không khỏi cười.
"Nhân gia vốn là Tam Vĩ Yêu Hồ, huyết mạch tinh thuần..."
Tô Tam nhìn không được mà phản bác, sau đó trừng to đôi mắt hồ ly: "Chủ nhân... Ngài... Sao ngài đã Hợp Thể rồi?"
"Lấy được cơ duyên Tiên Thiên Nhất Khí Tử Hồ Lô, tu vi của lão phu cũng đã đến Phản Hư viên mãn thì sao không thể tấn thăng Hợp Thể chứ?"
Phương Tịch cười tủm tỉm hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận