Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 4: Nguyên Sơn Môn (2)

Ăn một bữa cơm cũng tốn gần một canh giờ.

Đối với Phương Tịch mà nói, mặc dù dinh dưỡng kém xa với linh mễ của tu tiên giới, nhưng dục vọng ăn uống của hắn cũng xem như rất thỏa mãn.

Hưởng thụ như vậy, cứ cách mỗi mười ngày nửa tháng hắn lại hưởng thụ một lần.

Cũng coi như điều hòa chút chút cuộc sống tu tiên gian khổ của hắn.

Đợi hạ nhân dọn dẹp đồ ăn, Phương Tịch đi vào phòng khách, một bên hắn uống trà xanh thượng phẩm do Nguyệt Quế pha, một bên hắn lại nghe quản gia A Phúc bẩm báo.

"Lão gia, lão nô đã hỏi thăm rõ ràng rồi, liên quan đến tài liệu của yêu mà, đều là do quan phủ của Đại Lương khống chế, nghiêm cấm tư nhân lưu thông, nhưng cũng có một chút con đường nhỏ, tỉ như là võ quán!"

A Phúc là một lão giả râu trắng bồng bềnh, thoạt nhìn có mấy phần hương vị ẩn sĩ cao nhân.

Nhưng Phương Tịch biết được, lão chỉ là một lão đầu bình thường, lúc trước lão cùng cháu trai sắp chết đói ở ven đường, nên đã tự nguyện bán thân làm nô bộc.

"A, võ quán sao?"

Nghe nói xong, Phương Tịch sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ.

Đại Lương thế giới cũng có lực lượng siêu phàm, không nói những yêu ma kia, lực lượng siêu phàm ở trong nhân tộc chính là võ công!

Những võ giả lợi hại kia, một quyền nát thanh nham, một cước nứt thạch tấm, đơn giản như uống nước, ăn cơm.

Dù là ở bên trong Hắc Thạch Thành, cũng không ít võ giả có thực lực như vậy.

Phương Tịch hết sức hứng thú với siêu phàm chi đạo của thế giới này.

Mặc dù linh khí của thế giới này vô cùng mỏng manh, khó mà tu luyện, nhưng hắn vẫn có thể duy trì được tu vi của bản thân.

Mà võ giả chi đạo của Đại Lương, cũng có một ít chỗ thích hợp với hắn... Được rồi, nếu có thể đạt được công pháp và pháp thuật cao thâm ở Nam Hoang tu tiên giới thì ai lại nguyện ý nghiên cứu võ công đây?

Đây không phải là không có biện pháp hay sao?

Trường Xuân Quyết mà hắn đang tu luyện chỉ là hàng thông thường, mà trong phường thị công pháp hơi tốt một chút, phải mấy viên hoặc mười mấy viên linh thạch...

Quang mang thâm thúy hiện lên trong mắt của Phương Tịch:

'Tập hợp tất cả tình báo đã lấy được trong thời gian gần đây, võ giả của thế giới này, bọn họ tu luyện chính là khí huyết võ đạo... Bàn về thực lực của bọn họ cũng không thể khinh thường, mặc dù chỉ là với tu tiên giả Luyện Khí kỳ nhưng đồng thời, cũng có một phần hương vị của công pháp luyện thể....'.

Ở trong tu tiên giả, thể tu chỉ có một nhóm nhỏ, rất ít được quan tâm đến, muốn trở thành thể tu không chỉ mất thời gian khá dài, lại còn tiêu hao rất nhiều tài nguyên.

Nhưng Phương Tịch không quan tâm, hắn có tài nguyên của cả hai thế giới, chỉ là chín trâu mất sợ lông, cơ bản hắn không cần quan tâm chuyện này.

Huống chi... Đây không phải là không còn biện pháp sao!

'Cho dù chỉ là công pháp luyện thể cấp thấp của Luyện Khí kỳ, ở Thanh Trúc Sơn phường thị cũng trị giá năm viên linh thạch trở lên, ta mua không nổi... Nhưng ở bên này, luôn có biện pháp để có thể tu luyện khí huyết võ đạo, đúng lúc ta còn muốn lấy được một chút tài liệu yêu ma để nghiên cứu...'.

Hai mục tiêu này lại gặp nhau, khiến hứng thú của Phương Tịch đối với chuyện này tăng nhiều.

"Võ quán sao? Nói tỉ mỉ một chút..."

A Phúc dùng âm thanh trơn tru tiếp tục nói: "Bên trong võ quán, hiển nhiên là có truyền thừa khí huyết võ đạo, mà căn cứ vào tin đồn ở trên phố, những võ sư tu luyện khí huyết đến cấp độ cao thâm, ăn thịt bình thường khó mà cung cấp đủ nhu cầu cần thiết của cơ thể của họ, vì vậy họ phải ăn các loại thiên tài địa bảo, hoặc là thịt yêu ma để cung cấp chất dinh dưỡng! Bởi vậy thế lực võ sư ở trong thành, đều có con đường cung cấp thịt yêu ma riêng của họ..."

"Mà bên trong Hắc Thạch thành, ngoại trừ những đại tộc thế gia ra, thế lực võ đạo vẫn thu đồ đệ chính là Nguyên Hợp Sơn cùng Liên Minh Võ Quán!"

"Nguyên Hợp Sơn sao?" Thần sắc Phương Tịch khẽ động.

"Đúng vậy, trong phạm vi trăm dặm quanh Hắc Thạch thành thì Nguyên Hợp Sơn chính là thế lực tông phái số một số hai, dù là quan phủ cũng phải cho họ vài phần mặt mũi.." Thời điểm A Phúc nhắc đến Nguyên Hợp Sơn, ngữ khí của hắn cũng không tự chủ mà trịnh trọng hơn vài phần.

Rất rõ ràng, Nguyên Hợp Sơn này, trong lòng người dân ở trong Hắc Thạch thành, quả thực rất nổi tiếng.

"Tông môn võ đạo như vậy, truyền thụ võ công tất nhiên sẽ cao thâm hơn."

Phương Tịch nghĩ ngợi một chút: "Không biết bọn họ thu đồ có nghiêm ngặt hay không? Có thể dùng tiền để đả thông quan hệ không?"

Từ khi Phương đại viên ngoại đến Hắc Thạch thành, hắn dựa vào chính là vàng bạc mở đường, đối với chuyện hao tốn không keo kiệt chút nào.

Lúc đó, đương nhiên hắn không tránh khỏi bị người ta xem như dê béo, nhưng mà hắn là tu tiên giả Luyện Khí tầng ba mặc dù không mua nổi một món pháp khí hạ phẩm nhất, nhưng hắn vẫn có tai thính, mắt tinh, kết hợp với hắn đã tốn một số tiền khổng lồ để mua sắm phù lục, cũng đầy đủ để hắn tự vệ.

A Phúc một phen trầm ngâm, đáp: "Nguyên Hợp Sơn thường xuyên thu nhận com em thế gia trong thành, chuyện này hẳn là không có vấn đề gì."

"Chuyện này không nên chậm trễ, nhanh chóng quyết định sớm." Phương Tịch đưa ra quyết định.

Thời gian lưu tốc của hai thế giới như nhau, nhưng ở Nam Hoang tu tiên giới hắn chỉ có thể dùng lý do bế quan tu luyện mấy ngày mà thôi, sau đó nhất định phải lộ diện, nếu không người khác sẽ cho là hắn đã chết rồi, lại phân chia ruộng và nhà của hắn, đây cũng là một loại tuyệt hậu khác.

...

Nguyên Hợp Sơn.

Tổng bộ của tông này ở Định Châu, Hắc Thạch thành chỉ là một chỗ phân bộ.

Cho dù chỉ là một chỗ phân bộ, cũng tráng lệ, rỗng rãi, to lớn, khu kiến trúc chiếm cứ một mảng lớn, triển lộ ra khí phách phi phàm.

Ở chỗ sâu trong mảng kiến trúc, có một cái hồ lớn xanh biếc, một mảng hoa sen đang nở rộ bên trong hồ nước.

Một chiếc thuyền nhỏ đang lửng lờ trôi theo dòng nước bên trong hồ sen.

Phía trên chiếc thuyền, dường như có một người đang nằm.

Thuyền nhỏ chợt dừng bên bờ, một người nữ tử mặc váy trắng, tướng mạo thanh lãnh chậm rãi đi đến: "Bái kiến sư thúc..."

"Có chuyện gì?" Người trên thuyền mở to mắt, ngáp một cái, mang theo một điểm không kiên nhẫn.

"Có một nhà giàu trong thành, nguyện ý hiến hai trăm lượng bạc, cử một người làm đệ tử trong môn phái chúng ta." Nữ tử váy trắng thi lễ một cái nói.

"Người nào?" Khuôn mặt người trên thuyền thoạt nhì hết sức trẻ tuổi, cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, cầm lấy một tờ đơn, lập tức hắn cười nhạt một cái: "Phương Tịch? Một tên nhà giàu mới nổi không rõ lai lịch? Đây là coi Nguyên Hợp Sơn chúng ta như võ quán sao? Chỉ cần đưa tiền sẽ thu?"

Phải biết rằng, Nguyên Hợp Sơn là bá chủ trong vòng trăm dặm xung quanh, thế lực không phải bình thường, cho dù họ thu đệ tử, cùng không quá để ý tiền tài, chủ yếu vẫn là lấy tư chất làm đầu.

Trước đó, họ có thu một ít con em thế gia cũng là vì để kết giao nhân mạch.

Mà Phương Tịch... Hắn nghèo đến mức chỉ còn lại tiền.

"Vậy ý của sư thúc là?" Nữ tử váy trắng hỏi thăm, thái độ của nàng vốn là sao cũng được, lần này là do có người ủy thác, nên nàng mới nguyện ý nói một câu.

"Tư chất thế nào?"

"Ta đã đến xem một lần, bình thường." nữ tử trả lời.

"Vậy thì cự tuyệt hắn." Thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi đi.

Nữ tử váy trắng thi lễ một cái, nàng cũng không tiếp tục khuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận