Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 539: Cản đường

"Lại có thêm một con mộc khôi lỗi cấp bốn..."

"Con này lại còn là ngưu yêu, da dày thịt béo, lực lớn vô cùng, thiên phú thần thông cũng không tệ... Hay là đổi thành luyện chế Huyền Hỏa Ma Cương đi?"

Phương Tịch lấy hai bình ngọc ra, thu yêu đan và yêu hồn của ngưu yêu này lại rồi thu thi thể của ngưu yêu vào Sơn Hải Châu.

Lúc này, hắn mới có thời gian quan sát chiến trường bên kia.

Pháp Vực Sâm La Vạn Tượng lung lay sắp đổ, rõ ràng đã không chịu nổi nữa.

Phương Tịch suy nghĩ một lúc rồi thả Tiểu Thanh ra: "Tiểu Thanh... Thời điểm cho ngươi lập công đến rồi!"

Tiểu Thanh nghe vậy thì lập tức trợn mắt.

Một lúc sau.

Pháp Vực Sâm La Vạn Tượng tản đi, hai vị Nguyên Anh và yêu thú cấp bốn hiện ra.

Chờ sau khi Phương Tịch nhìn rõ thì lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Phe của hắn, Bạch Vân Tẩu có chút chật vật, thoạt nhìn dường như trong thời gian ngắn ngủi này y đã tổn thương nguyên khí.

Mà tình hình của Điếu Ngao lão nhân thì tốt hơn một chút, lão bất ngờ cưỡi một con Kim Bối Cự Ngao dưới thân.

Con ngao này có đầu Giao Long, phượng trảo, đuôi rắn... Chính là một con Kim Giao Ngao!

'Ta đã hiểu lẫm Điếu Ngao lão nhân, không ngờ người này còn là Ngự Thú Sư ẩn giấu, thậm chí còn thuần phục một con yếu thú cấp bốn hạ phẩm.'.

Phương Tịch thấy vậy thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ rồi nhìn qua đối diện.

Yêu tu cấp bốn hạ phẩm ở đối diện đều hiện ra chân thân, hóa thành hai con lang yêu to lớn một đen một bạc.

Con đen nhánh thì có hình thể to như ngọn núi nhỏ, từng sợi lông sói như lợi kiếm thẳng tắp hướng lên trời, trong hai con ngươi của nó mang theo sự xảo trá và hung tàn, chính là một con Hắc Phong Lang!

Một con khác thì lông bạc trắng, từng sợi bóng loáng, hình thể hơi nhỏ hơn một chút, khiến người ta phải kinh ngạc là trên lưng con lang yêu này còn có một con bái yêu nằm sấp!

Yêu khí của hai con yêu thú cấp bốn lại bắt đầu dung hợp, uy thế không kém hơn yêu tu cấp bốn trung phẩm phổ thông.

"Lại có bí thuật hợp thể như vậy sao, cộng với hiện ra chân thân, thảo nào Tửu Nhục Nhị Hữu này lại chật vật như vậy..."

Ngay lúc Phương Tịch đan quan sát thì Tiểu Thanh đã hót dài một tiếng rồi xông vào chiến trường.

Nó hóa thân thành một con Thanh Hỏa Loan, từ bên cạnh xông vào giữa hai con lang yêu.

Ba con đại yêu cấp bốn có phần mê muội, còn cho rằng vị yêu tu Thiên Phượng Nhất Tộc này chính là viện binh.

Thu!

Ngay sau đó, Tiểu Thanh lập tức phun ra một đoàn Thanh Loan Hỏa về phía Hắc Phong Lang.

Thanh sắc hỏa diễm trong nháy mắt đã đốt tan yêu khí phòng ngự rồi rơi lên da lông của Hắc Phong Lang.

Xoẹt xẹt!

Giống như hét thảm, lông toàn thân của nó bốc cháy như dầu sôi gặp lửa, trong nháy mắt đã biến thành một ngọn đuốc.

Thanh Loan Hỏa được tu tiên giới công nhận là một trong Thập Đại Linh Diễm, nổi danh với Nam Minh Chu Tước Hỏa có thể trừ ma đãng tà, đương nhiên nó sẽ có chỗ bất phàm.

Đặc biệt là sau khi Tiểu Thanh tấn thăng cấp bốn thì dường như nó lại thức tỉnh một phần huyết mạch chân linh nên uy năng của Thanh Loan Hỏa cũng tăng vọt.

Chỉ dựa vào hỏa diễm này e là nó cũng đủ hoành hành trong yêu tu cấp bốn hạ phẩm bình thường.

Mà lúc này, Phương Tịch đã để mắt đến con lang, bái hợp thể.

Đối phó với con lang bái này hắn không cần vận dụng Thanh Hòa Kiếm, hơn nữa linh thạch cực phẩm trong thanh kiếm này cũng đã tiêu hao rất nhiều...

Ngũ Hành Hoàn trong tay hắn quay tít, một đóa ngũ sắc liên hoa to lớn lập tức xuất hiện trong hư không, quang hoa bên ngoài lấp lánh, từng đạo phù văn lan tràn, đập về phía lang bái!

"Vân Kiệt Tử đạo hữu... Con ngưu yêu kia?"

Bạch Vân Tẩu dùng một viên đan dược, cuối cùng trên mặt mới có một tia huyết sắc, y dùng thần thức truyền âm hỏi.

"Đã bị bản nhân giết chết!"

Phương Tịch nhìn về phía Điếu Ngao lão nhân: "Phẩm tướng con Kim Giao Ngao của đạo hữu thật sự không tệ nha..."

"Đâu có, đâu có..."

Chẳng biết tại sao mà da đầu của Điếu Ngao lão nhân lại hơi tê tê.

Mà lúc này con ngân mao lang yêu kia mở cái miệng to như chậu máu, phun ra một đoàn hỏa diễm.

Bái yêu nằm trên lưng lang yêu cũng há miệng, từng đạo cuồng phong bay ra.

Lửa mượn sức gió, thoáng cái đã thiêu đốt nửa bầu trời.

Ngũ sắc liên hoa trong hư không vừa xoay thì màu sắc của nó chợt đen nhánh như huyền thủy, dường như nó đã biến thành một đóa hắc liên đến từ cửu u, từng đám hơi nước hiện lên, không ngừng dập tắt hỏa diễm...

Mà lúc này, Hắc Phong Lang đã bị Tiểu Thanh dùng cánh chim vỗ một cái, chỉ để lại từng đoạn xương cốt đen nhánh, một viên yêu đan còn định hoảng hốt chạy trốn, lại bị cái mỏ nhỏ của Tiểu Thanh hút nhẹ, trực tiếp nuốt vào trong bụng.

Bái yêu gào thét rồi dấy lên một trận cuồng phong.

Con lang yêu mà nó nằm lên cũng tâm ý tương thông với nó, chúng nhìn xung quanh, đã bắt đầu tìm kiếm đường lui: "Tu sĩ nhân tộc... Thả chúng ta đi, nếu không chúng ta tự bạo yêu đan thì các người cũng sống không quá tốt!"

"Bây giờ mới nghĩ đến tự bạo yêu đan thì có phải đã quá trễ rồi không."

Phương Tịch cười lạnh rồi nói với Tửu Nhục Nhị Hữu: "Còn chưa động thủ? !"

Bạch Vân Tẩu cùng Điếu Ngao lão nhân liếc nhau, Bạch Vân Tẩu tế ra một thanh tiểu kiếm bạch ngọc.

Điếu Ngao lão nhân thì lẩm bẩm khởi động một ngọc phù.

Ngọc phù này bất chợt hóa thành một đạo lưu quang rồi rơi xuống Kim Giao Ngao ở dưới lão, dường như phủ thêm cho nó một lớp áo giáp hư ảo.

Kim Giao Ngao nổi giận gầm lên, trong hư không hiện ra từng kim sắc quy giáp, phong tỏa hoàn toàn đường lui của lang bái nhị yêu.

Một lúc sau.

Một ngũ thải quang hoàn vô cùng to lớn chợt đập lên đầu của bái yêu, đập đến não tương của nó văng tung tóe.

Phương Tịch tiện tay chỉ một cái, một viên bạch tử bay ra, bức yêu hồn của con bái yêu đã ẩn nấp một bên từ lâu ra, rồi tiện tay thu lại.

Tiểu Thanh cũng bay thấp ở bên cạnh hắn, mắt phượng hiếu kì đánh giá Tửu Nhục Nhị Hữu.

Sắc mặt Điếu Ngao lão nhân tái nhợt, nhìn xuống quy xác của linh thú bị thương không nhẹ mà đau lòng đến run rẩy.

"Đa tạ hai vị đạo hữu, thi thể của con ngân lang này giao cho hai vị."

Phương Tịch mỉm cười rồi phân phối.

Lần đánh giết lang bái nhị yêu này, hắn xuất lực lớn, chỉ lấy thi thể một con bái yêu, xem như đã rất rộng lượng.

Về phần Hắc Phong Lang và ngưu yêu thì là chiến lợi phẩm của một mình hắn.

"Đa tạ đạo hữu."

Trên mặt của Bạch Vân Tẩu có phần vui mừng, có thể có một thi thể yêu thú cấp bốn, nội đan và túi trữ vật của nó đã đủ đền bù rất nhiều tổn thất của hai người bọn họ.

"Chuyện này không nên chậm trễ, trước hết chúng ta vẫn nên đi hủy trận nhãn rồi lại nói..."

Phương Tịch vỗ Tiểu Thanh.

Không lâu sau, một đoàn thanh sắc hỏa diễm đã bốc cháy hừng hực trên Phong Nguyệt Sơn...

Hắn lại tùy ý tìm một nơi, chôn trận bàn mà Thiên Đố Ma Quân giao cho.

"Như vậy... Nhiệm vụ này cũng xem như đã hoàn thành."

Sau khi làm xong những chuyện này, Phương Tịch vỗ tay, lầm bầm: "Ân tình nhận Thất Tình Ly Thương Phổ cũng đã xong, theo lý thuyết thì ta đã không còn bao nhiêu liên quan với trận chiến này... À, không đúng, bên kia vẫn còn Nam Cung Ly..."

Nhưng mà hắn thông qua cảm ứng kiếm khí của Thanh Hòa Kiếm cũng biết được trước mắt, mọi chuyện nàng đều tốt nên hắn cũng không vội mà xuất thủ.

'Không ngờ, tên Vân Kiệt Tử này còn nuôi một con yêu thú cấp bốn, thậm chí còn là Thiên Phượng Nhất Tộc!'.

Bạch Vân Tẩu cùng Điếu Ngao lão nhân liếc nhau, trong lòng họ thiên hồi bách chuyển.

Chỉ nghe thấy Phương Tịch nói: "Hai vị đạo hữu, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?"

"Thật không giấu gì, lão phu đã đáp ứng với Thiên Đố Ma Quân, sau khi phá hủy trận nhãn xong thì cố gắng trở về chi viện cho chiến trường chính..."

Bạch Vân Tẩu cười khổ trả lời.

Phương Tịch không khỏi ghé mắt, làm tán tu còn bị nắm đuôi như vậy thì có thể là Thiên Đố Ma Quân đã hứa hẹn với y lợi ích nào đó khiến y không thể từ chối hoặc chính là bị người ta nắm được chỗ uy hiếp.

Vị tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ Tiêu Dao Công kia, lần này cũng không xuất thủ mà hai tộc nhân yêu cũng không dám ép.

Mặc dù địa vị của Bạch Vân Tẩu kém chút nhưng dầu gì cũng là một vị Nguyên Anh mà!

Hắn dừng một chút rồi nhìn qua Điếu Ngao lão nhân.

Phương Tịch thật sự muốn phẩm trà luận đạo với vị Nguyên Anh có thể nói là thâm tàng bất lộ này để nghiên cứu thảo luận một phen tâm đắc chăn nuôi ô quy...

Điếu Ngao lão nhân cười khổ, chắp tay: "Lão Bạch Vân đã muốn đi thì lão phu cũng chỉ đành liều mình bồi quân tử..."

"Thì ra là vậy, tại hạ định quan sát tình thế một phen trước, vậy thì xin cáo từ..."

Phương Tịch nhảy lên lưng của Tiểu Thanh, khóe miệng hơi vểnh lên.

Tiểu Thanh vui sướng hót dài rồi vỗ cánh, hóa thành một đạo thanh mang, biến mất ở chân trời.

Bạch Vân Tẩu cùng Điếu Ngao lão nhân đưa mắt nhìn Phương Tịch bay đi, rất lâu sau cũng không nói gì.

Một hồi lâu sau, Bạch Vân Tẩu mới yếu ớt thở dài: "Vân Kiệt Tử, người này che giấu quá sâu... Con yêu tu cấp bốn trung phẩm trước đó còn phải hơn xa bái lang thi triển bí thuật hợp thể, e là hai chúng ta liên thủ có thể trốn được một mạng cũng không tệ rồi nhưng ở trong tay người này, ngay cả yêu hồn cũng chạy không thoát..."

"Đúng vậy, hắn còn nuôi một con linh cầm Thiên Phượng Nhất Tộc, quả thật là gan to bằng trời, nhưng mà con linh cầm đó cũng rất lợi hại, Hắc Phong Lang cấp bốn cũng không phải là đối thủ của nó."

Điếu Ngao lão nhân cười khổ: "Huyết mạch Kim Giao Ngao của lão phu cũng xem như bất phàm, vậy mà khi nó đối mặt với linh cầm kia lại truyền đến sự e ngại... Lão phu thấy sau này Vân Kiệt Tử kia tiến cấp trung kỳ cũng không có vấn đề gì, với thần thông pháp lực của hắn, nếu lại tiến cấp hậu kỳ thì e là toàn bộ tu tiên giới Nam Hoang cũng không có địch thủ rồi?"

"Bây giờ nghĩ những chuyện này không phải quá xa rồi sao? Nói không chừng chúng ta chiến bại, Nam Hoang không còn nữa thì sao?" Bạch Vân Tẩu lắc đầu: "Huống chi... Chúng ta đều là tán tu, bất kể ở trên là Thiên Đố hay Vân Kiệt Tử thì có liên quan gì với chúng ta?"

"Nói cũng phải, không ngờ lão Bạch Vân ngươi lại đồng ý tiến vào chiến trường, thật sự là vượt ngoài dự kiến của ta."

Điếu Ngao lão nhân nói: "Nếu không phải đúng lúc tiểu Kim tiến cấp thì lão phu cũng sẽ không mạo hiểm cùng ngươi như vậy."

"Ai, không còn cách nào... Thiên Đố Ma Quân đã hứa hẹn với lão phu, sau này sẽ ra tay giúp lão phu một lần."

Bạch Vân Tẩu lẩm bẩm: "Lão phu mang huyết hải thâm cừu, nếu có Ma Quân tương trợ thì hi vọng sẽ rất lớn."

"Quả nhiên là chuyện này..."

Dường như Điếu Ngao lão nhân hiểu rất rõ chân tướng trong này, lão nghe vậy thì cũng chỉ thở dài.

"Tiểu Thanh, đến nơi có yêu khí dày đặc nhất..."

Phương Tịch cưỡi Tiểu Thanh, sau khi bay ra mấy trăm dặm thì hắn lập tức lệnh nó lượn một vòng lớn.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của thì hắn cũng phải cân nhắc cho bản thân.

Mà ở trong yêu tộc, vật quý giá nhất mà không có thứ nào qua được chính là Thiên Yêu Khí!

Thậm chí vật này còn có liên quan đến chuyện tiến cấp Hóa Thần của hắn sau này!

Tiểu Thanh hót dài, vẽ ra một đường cong duyên dáng rồi đâm đầu thẳng vào sâu trong Thiên Ly Nguyên.

Với độn tốc của nó, còn có thân phận Thanh Hỏa Loan cấp bốn, thật sự không có trở ngại gì.

Thời gian chưa được nửa ngày, Phương Tịch đã nhìn thấy một cây linh thực cao vút đến mây ở chân trời.

'Bây giờ chắc là Thanh trưởng lão kia vẫn còn đang ở chiến trường, muốn động thủ thì phải nhanh chóng!'.

Hắn dùng thầy thức đảo qua từng tấc một rồi chợt biến sắc!

Lệ !

Đi kèm với một tiếng phượng minh, một con yêu cầm to lớn, sải cánh dài hơn trăm tượng, thân khoác ngũ thải lông vũ, lông vũ ở đuôi tựa như Khổng Tước bay ra, ngăn trước mặt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận