Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 69: Bán thịt (1)

Phường thị Thanh Trúc Sơn.

Phương Tịch cố ý thúc giục Hỗn Nguyên Chân Công biến thành một đại hán vạm vỡ che mặt, hắn gắng mấy chục cân thịt Thái Tuế tiến vào trong phường thị.

Thịt Thái Tuế này đương nhiên là hắn cắt ở Đại Lương thế giới rồi.

Về phần Thái Tuế sao?

Thì nó được hắn bố trí ở Đại Lương thế giới.

Dù sao con yêu này giống như yêu thực vật, nó không có bao nhiêu tính công kích lại lười chuyển động, rất dễ nuôi.

Còn về phần mang Thái Tuế đến tu tiên giới sao?

Phương Tịch từng có suy nghĩ này, nhưng rất nhanh hắn đã gạt bỏ.

Dù sao Thái Tuế cũng là yêu ma, hắn cũng không thể xác nhận nó hoàn toàn không có trí tuệ.

Mà một khi chuyện này bị lộ, cũng rất nguy hiểm.

Phương Tịch bước qua rất nhiều cửa hàng trong phường thị, hắn dừng trước cửa một gian cửa hằng trong đó.

Trên bảng hiệu màu vàng kim có ba chữ to Bách Xảo Lâu nét chữ như rồng bay phượng múa.

Trong phường thị Thanh Trúc Sơn, Đan Đỉnh Các là cửa hàng chuyên bán đan dược, Thiên Phù Điện thì bán phù lục, Thiên Cơ Điện thì chủ yếu là bán công pháp và những thứ liên quan đến khôi lỗi, Túy Tiên Lâu là chỗ nữ tử làm ăn, Minh Thanh Các là chỗ phong nhã để uống trà nghe đàn.

Mà Bách Xảo Lâu thì là chỗ bán bách hóa, không thiếu vật lạ, cũng trường kỳ thu mua một chút linh vật.

Mục tiêu của Phương Tịch chính là nơi này.

'Tự bày quầy bán hàng thí quá chậm, lại quá chói mắt...'.

'Bán cho ngươi bán hàng ngoài đường thì có thể được giá cao hơn, nhưng có thể bị lừa, cũng có thể bị để mắt...'.

'So sánh với nhau thì uy tín của đại thương gia sẽ hơi tốt hơn, ít nhất bọn họ cũng không vì vài khối, mười mấy khối linh thạch mà xuống tay với ta...'.

Đương nhiên, nếu sau này hắn tích lũy đến hàng trăm, hàng ngàn, thì uy tín của thương gia cũng không an toàn, thậm chí đối phương lại có thể là người đầu tiên ra tay.

Dù sao đây cũng là phụ thuộc vào vấn đề có đáng giá hay không.

Vài khối linh thạch không đáng để bồi uy tín của Bách Xảo Lâu, nhưng vài ngàn đến một vạn khối linh thạch thì sao? Dù là làm người đứng sau, tự đập bản hiệu của mình, chỉ sợ bịn họ cũng không chút do dự.

Bởi vì nhìn thấu chuyện này, cho nên Phương Tịch mới khăng khăng đợi bản thân đạt đến Luyện Thể tầng hai xong, mới làm chuyện này.

Người có thể vì vài khối đến mười mấy khối linh thạch mà xuống tay với hắn thì tối đã cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ mà thôi... Tốt xấu gì hắn cũng đủ thực lực để bảo vệ bản thân.

Hắn bước vào Bách Xảo Lâu lập tức có một tên Hỏa Kế đến nghênh đón: "Vị đạo hữu này..."

"Ta đến để bán thịt yêu thú."

Phương Tịch chất thịt Thái Tuế ầm ầm lên quầy, giọng nói khàn khàn, cử chỉ thô lỗ, lại mang theo một cỗ sát khí.

Đây cũng không phải là hắn ngụy trang, mặc dù ở tu tiên giới hắn vẫn là tiểu bạch thỏ, nhưng ở Đại Lương, trên tay hắn cũng đã có không ít mạng người, khí chất này khác biệt tự nhiên.

"Được rồi, xin chờ một chút."

Hỏa kế vội vàng chạy ra sau tìm chưởng quỹ.

Những tu sĩ có thể liệp yêu đều là nhân vật hung ác. Dù thoạt nhìn thì tu vi của đối phương cũng không cao, nhưng có thể là hắn chỉ ngụy trang mà thôi.

Không được bao lâu, một nam tu mặc áo gấm màu xanh da trời thêu đầy kim tiền đã bước ra, người này khoảng bốn mươi tuổi, trên khuôn mặt phúc hậu của y, nở nụ cười hiền lành: "Vị đạo hữu này muốn bán thịt yêu thú đúng không? Tại hạ Kỳ Lục, chính là một trong những chưởng quỹ của Bách Xảo Lâu, ngươi có thể cho ta xem hàng trước hay không?"

"Mời!"

Phương Tịch cảm nhận được linh lực Luyện Khí hậu kỳ ba động thâm bất khả trắc của đối phương, trong lòng hắn thầm run, hắn khoát tay chặn lại.

Vẻ mặt của Kỳ Lục cũng trở nên ngưng trọng, y mở bao thịt ra, thấy được thịt Thái Tuế trắng tinh.

Đầu tiên y bấm pháp quyết, đánh ra một đạo pháp thuật nghiệm độc.

Tiếp theo y lại hơi nghi ngờ, lại lấy ra một cái gương đồng, chiếu lên thịt Thái Tuế.

Ông!

Trên gương đồng, một vòng bạch quang yếu ớt hiện ra.

Kỳ Lục vuốt cằm nói: "Đạo hữu mời xem... Đây là pháp khí chuyên dùng để giám định thịt yêu thú của bổn lâu, màu sắc đại biểu cho cấp độ, màu trắng là yêu thú cấp bậc Luyện Khí, màu lam chính là yêu thú Trúc Cơ... Số vòng thì đại biểu thực lực, một vòng thì có thể so với Luyện Khí sơ kỳ, hai vòng trung kỳ, ba vòng hậu kỳ... Yêu thú mà đạo hữu đã săn giết miễn cưỡng có thể vào nhất giai hạ phẩm... Mà dựa vào pháp thuật đo lường tính toán của bản nhân, thịt này có thuộc tính lệch mộc, có thể đại bổ khí huyết, có đúng như vậy không?"

"Không sai, chưởng quỹ mắt sáng như đuốc." Phương Tịch gật đầu tán thành.

Thái Tuế chính là loài nấm, miễn cưỡng có thể xem là thuộc tính lệch mộc.

Về phần thực lực của nó sao? Chuyền này càng buồn cười hơn, nó miễn cưỡng được xếp vào nhất giai hạ phẩm tuyệt đối không oan uổng.

"Ha ha..." Kỳ Lục cười hơi đắc ý, tiếp theo y lại hơi nghi hoặc: "Xin thứ cho mắt của bản nhân vụng về, Đây là chủng loại gì mà ta lại không thể nhìn ra?"

Dứt lời, y nhìn Phương Tịch, trong mắt của y hiện ra đầy ý muốn tìm tòi, nghiên cứu.

"Chuyện này mỗ gia cũng không nhận ra được, đại khái có thể là một loại hỗn huyết dị chủng..."

Phương Tịch giật mình, nhưng vẫn thản nhiên trả lời.

"Ừm, tu tiên giới rộng lớn, cho dù là bản nhân cũng chưa chắc có thể nhận biết toàn bộ chủng loại yêu thú, thật tiếc..."

Yêu thú kỳ quái ở tu tiên giới cũng không ít, Kỳ Lục chưởng quỹ cũng không truy cứu nhiều, y nghĩ nghĩ rồi đưa ra giá cả: "Thịt này... Khách quan muốn bán như thế nào?"

Chuyện vui đã đến, Phương Tịch thẳng thắn: "Dựa theo giá cả của phường thị, thịt yêu thú nhất giai hạ phẩm, một cân một viên linh tinh."

"Ha ha... Bổn lâu thu mua đương nhiên sẽ thấp hơn giá thị trường rồi." Kỳ Lục mỉm cười: "Nhưng mà... Ta thấy đạo hữu là lần đầu giao dịch với bổn lâu nên sẽ cho đạo hữu mặt mũi này. Nghênh Tùng."

Tên tiểu nhị kia vội vàng bước lên, tách thịt yên thú ra ước lượng, rồi gã báo ra con số: "Tổng cộng sáu mươi bảy cân, có giá sáu khối linh thạch và bảy viên linh tinh."

Lập tức gã liền lấy ra sáu khối linh thạch đủ màu sắc, còn có vài viên linh tinh nhét vào trong tay của Phương Tịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận