Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 807: Thần Toán Tử (2)

Từng cấm chế tàn khuyết bị quang mang trên ba cái sừng va chạm thì lập tức vỡ vụn, hiện ra thông lộ ở phía sau.
Lại càng không cần phải nói, bản thân Phương Tịch còn là một Đại tông sư trận pháp, hắn chỉ cần nhìn một chút đã nhìn ra được điểm yếu của rất nhiều cấm chế.
Sau khi hắn xông vào trận pháp, thậm chí còn chuyên tìm những trận pháp có thể tự chữa trị và biến hóa mà chui vào, muốn dùng lực lượng của trận pháp để ngăn cản Thiên Phượng truy kích ở phía sau.
"Tu sĩ nhân tộc ti tiện!"
Thiên Phượng Hợp Thể ở phía sau nhìn thấy cảnh này đương nhiên sắc mặt rất khó coi.
Nhưng cô ta cũng không thấy khó khăn bao nhiêu, mà trên tay lóe lên quang mang, một trận bàn ngũ thải hiện ra.
"Chỉ là tu sĩ Phản Hư mà đã phải dùng vận này, thật sự có vẻ chuyện bé xé ra to."
Thiên Phượng Hợp Thể thở dài, hai tay kết quyết, pháp lực cấp Hợp Thể tràn vào trong trận bàn ngũ thải.
Vù vù!
Ngũ sắc quang hoa oanh minh rồi chợt hóa thành một đạo hào quang xanh nhạt bao phủ cô ta xông vào trong Vạn Giác Lâm.
Lốp bốp!
Những nơi đi qua vô số cấm chế tàn khuyết cũng vỡ nát tan tành.
Phương Tịch quay đầu nhìn thì không khỏi lập tức tăng tốc chạy.
Cũng may Tam Giác Nguyên Tê ở nơi địa lợi này thật sự như cá gặp nước, dù không thể nào kéo khoảng cách ra vạn dặm nhưng cũng giữ được khoảng cách trước đó, thậm chí còn có xu thế không ngừng xa hơn...
...
Thành Thiên Phạm.
Thiên Phạm Quân xây dựng thành này để bình định Thiên Phạm Vực, nó ở giữa Thiên Phạm Vực có thể tiến quân tám hướng.
Đương nhiên đây là dưới tiền đề thành Thiên Phạm có đủ lực trấn áp.
Nếu thực lực thành Thiên Phạm suy yếu thì thành này cũng trở thành nơi chiến tranh tứ phía.
Từ khi siêu cấp truyền tống trận bị hủy, tu sĩ Hợp Thể biến mất đến nay thì thành này đã trải qua ba mươi hai lần thú triều lớn nhỏ và tà vật quấy phá!
Mỗi lần như vậy đều khiến các tu sĩ Phản Hư trong thành mệt mỏi, vất vả lắm mới trấn áp được.
Còn những tu sĩ chạy khỏi các phường thị, trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm mới chạy đến thành Thiên Phạm thì càng xui xẻo hơn.
Đa phần trong bọn họ đều là tu sĩ Hóa Thần, vì muốn đến nơi an toàn hơn mới mạo hiểm di chuyển đến thành Thiên Phạm.
Kết quả sau khi đến thành Thiên Phạm thì lại lập tức bị xếp vào trong quân để đối phó với tai ương thú triều.
Sau mấy lần như vậy thì bây giờ đã tử thương nghiêm trọng.
Nhân khí cả thành trì cũng đang dần dần tiêu tán, đến bây giờ, bầu không khí khắp nơi đều tràn đầy tan hoang.
Hôm đó.
Bên ngoài thành Thiên Phạm, từng trận văn như hoa sen vàng nở rộ, có ngân sắc quang mang lấp lóe rõ ràng là một truyền tống trận đang mở ra!
Trong ánh bạc, một đội tu sĩ bước ra.
Tu sĩ cầm đầu mặc váy dài, da màu cổ đồng, dưới da mơ hồ có Phạn văn lấp lóe. chính là người đã từng trấn thủ Phường Thị Hắc Nham: Nguyên Âm Thượng Nhân!
Sắc mặt cô ta bình tĩnh, giữa trận mang theo sự mỏi mệt.
Những tu sĩ Hóa Thần sau lưng cô ta thì mặc chiến giáp, vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là tuần tra xung quanh thành Thiên Phạm... Xua đuổi hoang thú..."
Thần sắc Nguyên Âm Thượng Nhân lạnh nhạt, nói với đám tu sĩ Hóa Thần.
Làm tu sĩ Phản Hư, còn là người trong phật môn nên thật ra đại ngộ của cô ta cũng không tệ, hơn nữa còn được xem là dòng chính của Thiên Phạm Quân.
Bây giờ, ngay cả tu sĩ cấp cao dòng chính như cô ta cũng không thể không rời thành tuần tra thì có thể thấy được chiến lực trong thành đã đến mức giật gấu vá vai cỡ nào rồi.
Mặc dù trước đó thừa dịp không có thú triều đã phái ra không ít tín sứ triệu tập tu sĩ bảo vệ ở các phường thị trở về.
Nhưng tu sĩ không phải kẻ ngu.
Sau khi thảm trạng của mấy đợt tu sĩ chạy nạn tiến vào thành Thiên Phạm truyền đi thì bọn họ thà mở động phủ ở sã ngoại đau khổ kiên trì chứ cũng không nguyện ý đến thành Thiên Phạm làm pháo hôi.
Dù sao ít người nên cũng không dễ khiến hoang thú cấp cao chú ý.
"Đến cùng... Quân chủ nghĩ gì?"
Nguyên Âm Thượng Nhân nhìn tường thành càng ngày càng tan hoang thì trong lòng hiện ra một suy nghĩ.
Cô ta chợt chôn sâu suy nghĩ này vào thức hải, lạt bắt đầu một ngày tuần tra.
Đương!
Nương theo tiếng chũm chọe nặng nề vang lên, một con hoang thú sói ngã xuống trên thảo nguyên.
Một đám tu sĩ Hóa Thần lập tức tiến lên, quen tay lột da, cắt thịt, cạo xương...
"Phong Lôi Bạt của tiền bối quá sắc bén, dù tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ gặp phải con hoang thú Thiết Cốt Lang này cũng phải đau đầu lại chỉ trúng một kích đã mất mạng..."
Một tu sĩ Hóa Thần như đang cảm khái nói.
"Phòng ngự của Thiết Cốt Lang rất mạnh, ta chỉ am hiểu pháp môn âm côn nên nó khó mà phòng ngự được thôi..."
Nguyên Âm Thượng Nhân khiêm tốn mấy câu rồi vẻ mặt chợt thay đổi.
Thần thức của cô ta lan ra hơn ngàn dặm, có thể cảm ứng được có một cỗ khí tức Phản Hư sơ kỳ đang nhanh chóng đến gần.
Rất nhanh, tu sĩ cách ngàn dặm kia đã xuất hiện trong thần thức của cô ta.
"Hừ? Ngươi là... Phương Tịch?"
Đa phần tu tiên giả đều có khả năng đã gặp là không quên, huống chi hắn còn từng là Hiệu úy Hóa Thần thủ hạ nên Nguyên Âm Thượng Nhân càng không nhận lầm!
"Vậy mà người... Đã Phản Hư rồi sao? !"
Nguyên Âm Thượng Nhân cảm nhận được khí tức trên người Phương Tịch thì vẻ mặt không khỏi chấn động.
Dù sao lúc trước trong quân đều lưu truyền tên tu sĩ phi thăng này đã hết tiềm lực, dù sao đó đã khôi phục lại bình thường nhưng hình như còn cách Phản Hư một khoảng lớn, vậy mà cứ như vậy thành rồi sao?
Còn ở trong thời buổi Thiên Phạm Vực gần như đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài?
Nếu tin này truyền ra thì sẽ có thể phấn chấn lòng người một phen không?
Trong lòng Nguyên Âm Thượng Nhân chợt hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
Phương Tịch đã phát hiện Nguyên Âm Thượng Nhân, hắn nhanh chóng dùng thần thức truyền âm: "Xin đạo hữu dẫn đường, tại hạ muốn vào trong thành Thiên Phạm tị nạn..."
"Chuyện này đương nhiên, thành Thiên Phạm ta luôn rất hoan nghênh các vị tu sĩ."
Nguyên Âm Thượng Nhân thấy có một tu sĩ Phản Hư chủ động nương tựa thì trên mặt không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.
Cô ta cho rằng 'tị nạn' mà đối phương nói chỉ có ý tránh né hoang thú và tà vật bình thường...
Mà lôi kéo được một tu sĩ Phản Hư vào thành Thiên Phạm thì cô ta sẽ nhận được không ít cống hiến!
Thu!
Song phương dùng thần thức trò chuyện rất nhanh.
Nhưng một đạo ngũ thải độn quang và thần thức của tu sĩ Hợp Thể còn nhanh hơn.
Nguyên Âm Thượng Nhân còn chưa kịp truyền âm với Phương Tịch mấy câu đã nhận thấy có một đạo thần thức băng lãnh đảo qua mình, thậm chí còn khóa chặt bản thân thì sắc mặt không khỏi đại biến: "Hợp Thể... Yêu tu? !"
Lúc này trong ánh mắt cô ta nhìn Phương Tịch đã đầy sự kinh hãi.
'Ngươi không được qua đây!'.
Thần thức Phương Tịch khẽ động, dường như hắn đã từ trên vẻ mặt của Nguyên Âm Thượng Nhân mà đọc được một câu như vậy.
Hắn không quan tâm, trong mắt chỉ có thành Thiên Phạm, hắn chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể thi triển biến hóa Tam Giác Nguyên Tê, nếu cửa thành không mở thì hắn sẽ trực tiếp tông vào.
"Đi!"
Nguyên Âm Thượng Nhân chợt hét lên thảm thiết, vang vọng hư không xung quanh.
Còn bản thân cô ta thì được Phong Lôi Bạt bao phủ hóa thành một đại phong lôi độn quang, chạy về thành Thiên Phạm trước.
Những tu sĩ Hóa Thần kia ai cũng là nhân tinh, chỉ ngẩn ngơ trong chớp mắt đã đưa ra lựa chọn tương đương.
Phương Tịch vẫn chưa chạy đến đây đã nhìn thấy rất nhiều độn quang bỏ chạy tứ tán, có người thi triển thuật độn thổ, cũng có người thi triển huyết độn... Có thể nói là Bát Tiên quá hải, các hiển thần thông.
Hắn cũng không lo được cho những tu sĩ này, mặc dù hình như trong đó còn có người quen như Cuồng Thao Cư Sĩ nhưng bây giờ chỉ có thể tự cầu phúc.
Sau khi độn quang của hắn lướt qua không chút lưu tình, ngay sau đó chính là Thiên Phượng Hợp Thể kia!
"Lại để hắn chạy một mạch đến tận đây? !"
Thiên Phượng Hợp Thể nhìn thành Thiên Phạm cách đó không xa, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Đúng lúc hôm nay sẽ hủy luôn thành này!"
Hiển nhiên trong tòa thành lớn này có giấu nội tình cấp Hợp Thể.
Nhưng trải qua mấy lần cô ta xua thú triều để thăm dò trước đó đã xác nhận tên tu sĩ Hợp Thể nhân tộc kia đã âm thầm bỏ chạy từ lâu...
Cộng với bảo vật trong tay nên cô ta cũng không sợ.
Độn quang của Phương Tịch rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp Nguyên Âm Thượng Nhân đang thi triển phong lôi độn pháp: "Đạo hữu... Bây giờ chúng ta chỉ có thể đồng tâm hiệp lực."
Mặt Nguyên Âm Thượng Nhân trầm như nước, nhưng không thể không thừa nhận người này nói rất có đạo lý.
Thiên Phượng Hợp Thể ở phía sau cũng không có dáng vẻ nào sẽ mở một mặt lưới cho nhân tộc.
Những nơi nó đi qua, trong những tu sĩ Hóa Thần vẫn chưa kịp chạy đi xa đã có mấy người ngã lăn ra đất, khí tức hoàn toàn biến mất...
"Vào trong thành cần có lệnh bài thông hành để kích phát truyền tống trận... Ta phải thi pháp."
Nguyên Âm Thượng Nhân nói rất nhanh.
"Ta phải ngăn cản yêu phượng kia một lát..."
Phương Tịch trầm ngâm một phen, mới trả lời được một nửa.
Bất chợt!
Trong thành Thiên Phạm trước mặt có một độn quang bay ra.
Đây thật sự là chuyện lạ.
Tu sĩ nào lại dám ngạnh kháng Thiên Phượng Hợp Thể?
Dù khí tức của con Thiên Phượng này chỉ khoảng Hợp Thể sơ kỳ nhưng cũng rất khó chơi.
Trừ phi... Là đại năng Hợp Thể trong nhân tộc!
Bạch quang lóe lên, một lão giả đã ngăn trước Thiên Phượng Hợp Thể.
Lão mặc một bộ đạo bào rách nát không chịu nổi, trong tay cầm một cây bạch phiên, ở mắt trước bạch phiên có bốn triện văn cổ xưa: Đệ nhất nhân tộc!
'Khẩu khí của lão đầu Hợp Thể này lớn thật!'.
Phương Tịch đảo thần thức qua thì gặp được mấy chữ: 'Thiết khẩu trực đoạn' ở mặt sau bạch phiên!
'Hợp lại chính là đệ nhất nhân tộc thiết khẩu trực đoạn?'.
Phương Tịch chợt nhớ đến một chuyện.
Năm đó lúc thảo luận vì sao Thiên Phạm Quân muốn khai hoang thì hắn biết được một tin: Kim Cương Tử có một vị hảo hữu, chính là Đại sư bói toán đệ nhất nhân tộc đã bói ra lần khai hoang này có lợi rất lớn!
'Chẳng lẽ... Chính là người này? !'.
Trong lòng Phương Tịch có một câu khinh thường không biết thổ lộ thế nào: 'Đây là tính sai, mất mặt nên đến đây thu thập cục diện rối rắm cục diện rối rắm giúp hảo hữu sao?'.
"Là Thần Toán Tử tiền bối!"
So với Phương Tịch thì ánh mắt của Nguyên Âm Thượng Nhân lại lộ ra quang mang ngưỡng mộ, sùng bái: "Thần Toán Tử chính là một trong những tu sĩ đại năng của nhân tộc ta, năm đó xém chút đã tranh cử thành công vị trí Nhân Tộc Ngũ Tử... Ở trong tộc ta bây giờ cũng mơ hồ có danh 'Nhân Tộc Đệ Lục Tử' lưu truyền..."
'Nhân Tộc Lục Tử?'.
Phương Tịch nghe vậy thì sắc mặt càng lạ hơn, xém chút đã hô lên trâu, trâu, trâu...
Thần Toán Tử có khuôn mặt bình thường, phảng phất như một tiểu lão đầu nhà bên, cũng không có chỗ nào thần kỳ.
Lúc này lão thấy Thiên Phượng Hợp Thể ở đối diện thì trên khuôn mặt già lại lộ ra mừng rỡ: "Quả nhiên... Sao lão phu tính sai được? Hôm nay ở chỗ này quả nhiên có thu hoạch lớn! Không uổng công lão phu đã ẩn náu lâu như vậy..."
"Thần Toán Tử? !"
Thiên Phượng Hợp Thể phát ra tiếng hót chói tay rồi dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược về.
Một đoàn ngũ thải quang mang bao phủ cô ta lại, trong hư không mơ hồ truyền ra tiếng phượng minh.
Một con Ngũ Thải Thiên Phượng khổng lồ vỗ cánh, hư không lập tức vỡ vụn, khiến nó bị một đạo quang mang bạc trắng bao phủ, vậy mà liên tục thuấn di!
Nguyên Anh thuấn di thì đơn giản nhưng Thiên Phượng Hợp Thể này lại thi triển thần thông hư không, bản thể trong nháy mắt biến mất ở chân trời.
"Ngươi không thể chạy được... Pháp bảo chi cơ của lão phu phải rơi lên người ngươi!"
Thần Toán Tử thâm tình nhìn phương hướng Thiên Phượng Hợp Thể bay đi, trong tay chợt lóe lên kim quang, hiện ra một món bảo vật có hình dạng bàn tính.
Mỗi một viên châu tính trên đó đều như có Phạn văn vàng óng gia trì, mà ở bên ngoài bàn tình thì hiện ra hư ảnh sáu thẻ tính.
Vô số thẻ tính hội tụ tạo thành một trận pháp truyền tống tạm thời.
Thần Toán Tử bước vào trong, vậy mà trong nháy mắt đã biến mất!
"Trong nháy mắt đã bố trí truyền tống trận tạm thời?"
Tạo nghệ trận đạo này khiến mắt của Phương Tịch khẽ động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận