Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 844: Phá Trận Trùy

Hưu!
Tấm phù lục này màu vàng tươi, trên đó có từng nét chu sa phức tạp.
Lúc này nó chợt oanh minh, vậy mà hiện ra một trận đàn cỡ nhỏ!
Trận đàn này lại không ngừng mở rộng hóa thành một trận pháp cỡ nhỏ bảo vệ Phương Tịch vào trong.
Trận pháp này tỏa kim quang, mang theo thiền ý, cũng không phải Cửu U Minh Hà Huyền Sa Đại Trận mà là một trận pháp Phạm môn khác.
"Đại Kim Cương Bí Mật Tam Thừa Chú Đàn?"
Thạch Tiên Tư nhìn thấy cảnh này thì âm thầm kinh hô.
Trận pháp này chính là bí truyền của Phạm môn, sở trường thủ hộ, có tác dụng khắc chế rất tốt với các loại bí pháp nguyên rủa, yếm.
Chính là do Ngoại Đạo Hóa Thân dốc sức đánh ở Thiên Phạm Vực mà đổi từ trong Thiên Phạm Quân.
Có trận pháp này thủ hộ, trong đại chiến giữa rất nhiều Phản Hư nếu nói đứng ở thế bất bại thì hiển nhiên hơi khuếch đại.
Nhưng ngay từ đầu thật sự có thể tăng cường phòng ngự rất tốt, chiếm được không ít tiên cơ.
"Bí pháp phù trận?"
Kiều lão quái tóc bạc trắng, tay cầm ma phiên đen nhánh, lão nhìn thấy cảnh này thì hơi kiêng kị: "Trong Địa Tiên giới từ khi nào có trận phù cao cấp như vậy chứ?"
Đương nhiên ở Địa Tiên giới có bí pháp phù trận, Phương Tịch còn từng thấy mẫu thân của tiểu Trùng sử dụng.
Nhưng những thứ đó đa phần là trận pháp cấp thấp mới phong ấn trong phù lục.
Phù lục chứa trận pháp cấp cao như này thật sự rất hiếm.
"Hắc hắc... Trong một hội đấu giá ngầm lão phu đã dùng số tiền lớn mua được phù này, cuối cùng đã có chút tác dụng."
Quanh thân Phương Tịch thiên hoa loạn trụy, tay cầm phật châu, trong từng tràng Phật âm, hắn đã ngồi ngay ngắn trên một đóa hoa sen vàng, nhìn chăm chú vào thế cục giữa sân: "Xích đạo hữu... Chúng ta đã tương giao nhiều năm như vậy, ngươi lại nhận định lão phu là gian tế sao?"
"Hừ! Nếu thiếp thân muốn phản loạn thì cũng không chờ đến hôm nay."
Thạch Tiên Tư cũng hừ lạnh nói.
"Là lão phu nhất thời thất thố, xin hai vị đừng trách."
Xích Tùng Tử vung Xích Tùng Diệu Thụ trong tay, từng sợi tơ đỏ sẫm tung hoành hư không, bảo vệ lão vào Đồng trưởng lão vào trong, ánh mắt của lão tới lui tứ phía như đang tìm kế thoát thân.
Nhưng lúc này mấy đạo độn quang Phản Hư đã hoàn toàn bao vây bọn họ lại.
Trong đó có tu sĩ nhân tộc cũng có một con kim sư và một con lang yêu lông bạc cấp sáu.
Đều là người của Thiên Yêu Hội.
Lúc này những tu sĩ này đều tự tế ra một cây cờ màu xanh sẫm, lập tức có sương mù xanh nhạt xuất hiện phong tỏa phạm vi vạn dặm xung quanh.
"Vương đạo hữu, Thạch đạo hữu..."
Kiều lão quái lắc ma phiên trong tay, vô số sương mù đen nhánh hiện lên, trong đó còn có mấy ma thi, chúng tản ra ba động cấp sáu, như ẩn như hiện.
Người này lại là một đại gia luyện thi, thậm chí còn tế luyện được ma thi cấp sáu, tuyệt đối không thể khinh thường.
Kiều lão quái không chút hoang mang nói: "Trước đó chúng ta đã giao rồi, chỉ cần các ngươi phản bội, chắc chắn sẽ cung cấp đa dược phá cấp, thậm chí tương lai còn có cơ duyên Hợp Thể, bây giờ không động thủ còn chờ đến khi nào?"
Bên tai Phương Tịch lại truyền đến lời truyền âm của Kiều lão quái: "Vương đạo hữu... Chẳng lẽ ngươi không muốn có được cơ duyên Hợp Thể sao?"
Hiển nhiên trước đó chỉ là Kiều lão quái thuận miệng nói xấu mà thôi, bây giờ lão mới bắt đầu lôi kéo.
Phương Tịch tin chắc Thạch Tiên Tử cũng gặp tình huống như vậy.
"Cơ duyên Hợp Thể? Ha ha... Đây chính là lý do ngươi cam lòng làm nhân yêu sao?"
Phương Tịch cười lạnh một tiếng rồi quả quyết cự tuyệt: "Cả đời Phương Tịch quang minh lỗi lạc sao có thể làm vậy được?"
"Ngươi... Quang minh lỗi lạc?"
Kiều lão quái ngu luôn rồi.
Có thể tu luyện đến cảnh giới Phản Hư, còn là lão tổ một phương thì sao không nghiền ép tu sĩ dưới đáy chứ?
Lão tổ Vương gia nói như vậy, rõ ràng là không muốn lên chiếc thuyền Thiên Yêu Hội!
"Hừ, đạo hữu chọn lựa không khôn ngoan, không cẩn thận thì hôm nay sẽ bỏ mạng ở đây, nói không chừng tương lai Vương gia bị diệt cũng vì nguyên nhân này!"
Kiều lão quái uy hiếp.
"Chuyện Vương gia không cần đạo hữu lo lắng, con cháu tự có phúc của con cháu, nếu Vương gia bị diệt... Thì lão phu sẽ tự trả thủ người hạ thủ!"
Phương Tịch cười lạnh trả lời.
Sống chết của người Vương gia có liên quan gì đến tên họ Phương như hắn chứ?
"Tốt, tâm tính đạo hữu quyết đoán, thật sự nên gia nhập nhóm của lão phu."
Kiều lão quái tán thưởng, một con huyết thi chợt xuất hiện ở sau lưng Phương Tịch rồi duỗi hai cái huyết trảo ra.
Ba!
Trên đại trận Đại Kim Cương Bí Mật Tam Thừa Chú Đàn lập tức hiện lên một đoàn hào quang vàng óng, theo tiếng Phạn âm thiện xướng vang lên còn có vô số Phạn văn xích kim xuất hiện.
Đôi huyết trảo gần như có thể xé rách phòng ngự của yêu thú cấp sáu kia lại bị Phạn văn cản lại, không thể nào tiến thêm.
Kim quang lóe lên, chân dung của huyết thi hiện ra, khuôn mặt nó tiều tụy, đôi mắt đen nhánh, trong loáng thoáng lại hơi giống Kiều lão quái.
"Từ trước đến nay bí pháp tế luyện ma thi đều có một khiếu môn, chính là dùng người thân của mình luyện chế ma thi sẽ dễ khống chế..."
Phương Tịch cầm Phạm Âm Kim Linh trong tay, nhẹ nhàng lắc.
Theo tiếng linh trong trẻo vang lên, từng gợn sóng vàng óng xuất hiện, rơi lên huyết thi.
Huyết thi mặt không biểu tình, trên thân chợt lóe lên kim quang, vô số bóng máu hiện ra nhưng lại nhanh chóng khôi phục như cũ.
Một bên khác Thạch Tiên Tư phát ra tiếng quát yêu kều, Vạn Hoa Bảo Giám lóe lên hào quang thất thải, khiến một con ma thi diện mục xanh đen, móng tay rất dài, người mặc giáp trụ xanh đen bị định trụ.
Hình như đàm phán giữa cô ta và Kiều lão quái cũng không thành.
"Hai vị đạo hữu, người không làm vậy với Xích mỗ... Thì hôm nay nếu có thể về thành, lão phu nguyện trả gấp đôi thù lao tiên ngọc!"
Xích Tùng Tử liên tục huy động xích tùng bảo thụ, khi lão nhìn thấy cảnh này thì trong lòng rất hối hận.
"Lời của đạo hữu, lão phu sẽ xem như sự thật."
Phương Tịch truyền âm, cười nói: "Chỉ là bây giờ phải tìm kế thoát thân mới được... Bây giờ ngoài có đại trận phong tỏa, trong có Kiều lão quái quát tháo, nếu chúng ta đều chiến tử thì dù thù lao có nhiều hơn cũng vô dụng."
"Hình như Vương đạo hữu có kế phá địch đúng không?"
Thần sắc Thạch Tiên Tư khẽ động.
"Hắc hắc... Không có kế sách lui địch nhưng lại có cách chạy trối chết, trong lần hội đấu giá ngầm kia lão phu còn dưới cơ duyên xảo hợp đổi được mấy chuôi Phá Trận Trùy, Phá Trận Trùy này dùng sừng của Tam Giác Nguyên Tê cấp sáu tạo thành nên có tác dụng phá giải trận pháp... Nếu lúc thi triển vào một chỗ, tạm thời mở ra một thông đạo để chạy trốn cũng không khó!"
Phương Tịch nhìn Xích Tùng Tử: "Chỉ là giá trị của Phá Trận Trùy rất cao, nó còn là át chủ bài giữ mạng của lão phu..."
"Chờ khi về Yêu Nguyệt Tiên Thành, đạo hữu đã hao tổn bao nhiêu thì lão phu đều trả lại!"
Xích Tùng Tử hào khí nói.
"Như vậy rất tốt! Xin nhờ Thạch Tiên Tử làm chứng!"
Phương Tịch cười ha ha rồi lại đưa tay phóng ra hai tấm phù lục.
Hai trận pháp cỡ nhỏ hình thành trong nháy mắt, một trận pháp vạn lôi cuồng vũ, một trận pháp cuồng phong âm ỷ... Rồi chợt dung hợp hóa thành hai màu tím xanh.
"Đây là... Hỗn trận?"
Thần thái Kiều lão quái biến đổi, lệnh mấy ma thi bảo vệ trước người mình.
"Bạo!"
Phương Tịch mỉm cười rồi tự bạo hai trận pháp cấp cao này.
Trước đó hắn đã mở rộng Đại Kim Cương Bí Mật Tam Thừa Chú Đàn, bao phủ luôn cả bọn người Xích Tùng Tử và Thạch Tiên Tử vào trong.
Lúc này nhìn hai màu xanh tím càng quét bên ngoài trận pháp thì Xích Tùng Tử ôn hòa nói: "Đạo hữu... Ba tấm trận phù này cũng phải ghi sổ!"
Loại trận phù này đương nhiên là hắn tự vẽ, bây giờ cũng xem như tự sản tự tiêu.
Đạo trận phù ở Địa Tiên giới đã lưu truyền từ lâu nhưng mà đa phần đều khá thấp cấp.
Khi đến cảnh giới như Phương Tịch bây giờ thì lại muốn tăng lên và dung hợp.
Dù sao bất kể trận pháp hay phù lục, thậm chí luyện đan, luyện khí... Sau khi đến cao thì đều mơ hồ trăm sông đổ về một biển.
Chỉ những thứ Phương Tịch từng gặp đã có các con đường dung hợp đan khí, dung hợp phù khí khác nhau rồi.
Có lẽ khi tu tiên bách nghệ lên cao thì cuối cùng sẽ theo hướng trăm sông đổ về một biển!
Năm trăm năm trước, hắn nhừ vào Thái Nhất và sự cố gắng của bản thân mà tạo nghệ phù lục cũng ngày đi ngàn dặm.
Dù sao nếu hắn có thể tái hiện Phúc Lộc Thọ Tam Tài Đại Trận trong tưởng tượng của mình thì đó gần như là tiêu chuẩn tiên trận! Cũng chính là trận pháp cấp chín!
Về phương diện phù lục thì hắn mua được đủ loại truyền thừa cấp cao nên bây giờ cũng vững vàng bước vào cấp sáu.
Sau khi thử nhiều lần, Phương Tịch miễn cưỡng dùng kỹ nghệ điêu khắc nhỏ mà khắc một số trận pháp cỡ nhỏ vào trong phù lục của bản thân.
Như vậy chỉ cần tế ra một tấm phù lục thì chính là một trận pháp!
Tấm phù lục trận pháp Phạm môn này chính là tác phẩm đắc ý nhất của hắn.
Đáng tiếc luyện chế loại phù lục này không những tiêu hao khá cao mà uy năng cũng kém rất xa bản gốc.
Bởi vậy chỉ có thể dùng tạm thời hoặc tập kích bất ngờ.
Nhưng từ trong phù trận thôi diễn ra được một khía cạnh khác, mượn vô số phù lục để bày trận xem như đã đạt được thành công lớn khiến Phương Tịch nhìn ra được một con đường khác.
'Phương pháp bày trận bằng phù lục' cũng không phải tập hợp lực lượng của đại trận trên một tấm phù chỉ mà là do những phù chỉ khác nhau đảm nhận hiệu quả của khí cụ bày trận.
Lúc sử dụng sẽ phóng ra hàng loại phù chỉ dùng một lần, trong nháy mắt thành trận!
Mặc dù chỉ là trận pháp dùng một lần nhưng uy năng gần như có thể theo sát bản gốc.
Còn có rất nhiều chi tiết trong đó phải cân nhắc một phen.
Bây giờ hắn thấy kẻ vung tiền như rác Yêu Nguyệt Tiên Thành này thì đương nhiên phải cố gắng bào.
'Cũng không đúng, ta giúp Yêu Nguyệt Tiên Thành cứu nhiều tu sĩ Phản Hư như vậy, còn có tài liệu quan trọng nữa, chút tiên ngọc này có tính là gì? Sau khi trở về phải hung hăng bào!'.
Thừa dịp Kiều lão quái bị phong bạo do hai phù trận tự bạo sinh ra kiềm chế thì Phương Tịch đã dẫn theo đám người Xích Tùng Tử và Thạch Tiên Tư đi tới ngoài rìa trận pháp xanh nhạt.
Trong tay hắn lóe lên quang mang, ba pháp bảo có hình dáng như cây trùy xuất hiện.
"Lên!"
Phương Tịch kết quyết, một cây Phá Trận Trùy bay ra.
Nó như mang theo phong lôi, hung hăng đâm vào sương mù xanh nhạt, bên ngoài có hồ quang điện màu vàng sẫm lấp lóe.
Xoẹt xẹt!
Vô số hồ quang điện nổ tung, đánh sương mù màu xanh nhạt của trận pháp thành một cái động lớn.
Phương Tịch lại không chút do dự bước vào trong, lại phóng ra một cây Phá Trận Trùy nữa.
Lần này là một đạo hào quang ngũ thải, đập lên trận pháp xanh nhạt.
"Không tốt!"
Con lang yêu có bộ lông màu bạc ở bên ngoài kinh hô, một cây trận kỳ trong tay nó chợt vỡ nát.
Sau đó trên trận pháp vỡ ra một lỗ thủng to lớn.
"Chia ra chạy!"
Phương Tịch rống to một tiếng, phật châu trong tay hắn bộc phát ra một chuỗi ánh sáng màu vàng óng, gia trì ở trên hai chân của hắn, đây rõ ràng là Thần Túc Thông.
Hắn hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời.
Thạch Tiên Tư khẽ cười một tiếng rồi cũng hóa thành một đạo trường hồng rực rỡ.
Dù Đồng trưởng lão cũng cắn răng lấy ra một tấm phù lục huyết sắc, sau khi kích phát y đã hóa thành một đạo độn quang huyết sắc, trong chớp mắt đã biến mất ở chân trời.
Vù vù!
Lúc này trận pháp xanh nhạt mới tản ra, Kiều lão quái mang theo chút chật vật xuất hiện, lão nhìn cảnh này thì hư lạnh: "Chai ra đuổi theo! Mời Bằng hộ pháp xuất thủ!"
Phốc!
Huyền Minh hải sôi trào, chợt có một con yêu cầm khổng lồ giống cá mà không phải cá, như chim mà không phải chim bay ra!
Rõ ràng là con Côn Bằng đã chạy trốn lúc trước!
So với trước đây, bây giờ khí tức của con Côn Bằng này đã rất sâu lắng, e là đã đến cấp sáu đỉnh phong rồi, chỉ cách cấp bảy một sợi dây!
Còn bởi vì nó đã thức tỉnh huyết mạch nên độn tốc rất kinh người.
Chỉ cần ai bị nó để mắt đến thì gần như chết chắc không nghi ngờ gì!
Côn Bằng hóa thành một đạo thanh quang chọn một đường đuổi theo, lúc này Kiều lão quái thấy vậy thì chọn một đường khác.
Mấy đạo độn quang Phản Hư truy đuổi trong Huyền Minh Uyên khiến những tu sĩ cấp thấp đang đánh cá nhìn trợn mắt há hốc mồm, có cảm giác hoảng sợ như đại họa lâm đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận