Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 877: Các phe

Đây là lối vào Thất Bảo Bí Cảnh mà Phương Tịch và Bạch Ngọc Sinh đã khảo sát lần trước.
Bởi vì vẫn chưa đến ngày bí cảnh mở ra nên Phương Tịch đã bố trí trận pháp che giấu rồi cũng rời khỏi.
Đến hôm nay hai người lại tới lần nữa.
"Bạch đạo hữu, nhờ ngươi rồi."
Nhìn cánh cửa thấp thoáng bên dưới vô số dây leo, Phương Tịch lui lại mấy bước rồi nói với Bạch Ngọc Sinh.
"Xin đạo hữu yên tâm."
Bạch Ngọc Sinh tiến lên một bước, văn khí cổ tịch trên tay lóe sáng.
Cổ tịch chợt lật đến trang có chữ "Thược", tức là chìa khóa!
Tranh!
Trong quang huy thanh đồng lấp lóe một chiếc chìa khóa thanh đồng có đầy vết rỉ xuất hiện.
Nếu Kiếm Tử ở đây thì gã chắc chắn sẽ phát hiện chiếc chìa khóa này có hình dáng rất giống với hình dạng bốn mảnh tàn phiến của họ sau khi tổ hợp lại, chỉ là chiếc chìa khóa này có nhiều vết rỉ hơn.
Bạch Ngọc Sinh thấy vậy thì miệng thốt ra chữ 'Binh'.
Một tia văn khí hiện lên hóa thành chủy thủ lấp lóe hàn quang, hạ xuống trước ngực của y.
Phốc!
Huyết quang lóe lên, có vật gì đó từ miệng vết thương trào ra.
Đó rõ ràng là một tinh thể huyết sắc, trong khi Bạch Ngọc Sinh kết quyết, niệm chú thì nó và chiếc chìa khóa thanh đồng loang lổ vết rỉ ở giữa không trung hợp lại thành một.
Tranh!
Chìa khoá thanh đồng oanh minh, vết rỉ của nó bị huyết quang bao phủ rồi nhanh chóng tróc ra.
Sau đó chiếc chìa khóa thanh đồng hoàn hảo hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong cánh cửa.
Cánh cửa oanh minh rồi ầm ầm mở ra.
"Quả nhiên là cần huyết mạch mới có thể mở bí cảnh được!"
Phương Tịch thấy cảnh này thì cũng âm thầm hài lòng.
"Để đạo hữu chờ lâu rồi, chúng ta cùng nhau vào bí cảnh đi... Lần mở bí cảnh này còn có rất nhiều tồn tại Phản Hư vào, muốn đến chỗ Thất Bảo Hồ Lô Đằng sớm thì thật sự không quá dễ."
Sắc mặt Bạch Ngọc Sinh hơi tái nhợt, vết thương ở ngực của y đã biến mất, y tằng hắng một cái rồi nói.
"Ừ!"
Phương Tịch búng tay, một quang tráo màu xanh sẫm hiện lên, trên đó lắp lóe phù xăn đỏ thẳm hình thành từng chuỗi xiềng xích.
Đây là phòng ngự do Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang ngưng tụ.
Trong mắt của Bạch Ngọc Sinh thì nó chính là một món dị bảo phòng ngự hiếm có.
"Giáp!"
Y quát lên, một bộ giáp xuất hiện trên người rồi cùng với Phương Tịch vào trong cánh cửa.
Ánh sáng lóe lên, thân ảnh hai người lập tức biến mất.
Thất Bảo Bí Cảnh.
Bạch quang lóe lên, thân hình một nữ tử yêu tộc phong thái yểu điệu, chỉ mặc một bộ tiểu bối giáp, phía sau có ba cái đuôi hồ ly xuất hiện.
"Kiếm Tử... Thật sự quá đáng sợ."
Cô ta thì thào, khóe miệng hiện ra nụ cười mê hoặc: "Chỉ là... Những tu sĩ cấp sáu này giả bộ quá lợi hại, theo ta biết thì tên điên trong ma tộc kia, còn có mấy tên dị tộc cũng không đến mức không chịu nổi như vậy... Nhưng chúng lại giả vờ như bị kiếm khí chấn nhiếp, lừa ai đây!"
Nụ cười của tam vĩ hồ nữ chuyển thành mỉa mai, sau đó cô ta nhìn xuống thì thấy một đại hải màu xanh lục.
Ở trong đại hại còn có vô số đường nét vặn vẹo uốn éo.
Nhìn kỹ lại thì mới phát hiện chúng là vô số rắn nước.
Từng con sống xanh biếc trong đại hải dường như cũng do vô số con rắn tạo thành, từng ngọn sóng kia đều là sống lưng của yêu xà...
"Vậy mà là Vạn Xà Hải? !"
Tam vĩ hồ nữ thấy vậy thì trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng: "Chỗ nào cách mục tiêu cũng tương đối gần..."
Trong rừng rậm do vô số cột đá trắng xanh tạo thành.
"Không tốt, lại là Hắc Khô!"
Mấy tên dị tộc hình dáng khác nhau nhìn thấy một tên ma tu dữ tợn cản ở phía trước thì thần sắc chợt biến.
"Hắc hắc... Vậy mà nhận ra bản tọa, còn không ngoan ngoãn dâng tính mạng và tinh huyết lên làm tế phẩm cho Huyết Sát Phiên đi?"
Hắc Khô cười lạnh một tiếng, trong tay hiện ra một cây trường phiên huyết sắc.
Nếu Phương Tịch ở đây thì hắn chắc chắn sẽ cảm thấy quen mắt.
Đây rõ ràng là chí bảo Huyết Sát Phiên của Ma giới lúc trước, nó từng định trụ Vạn Giới Chi Môn!
Thật ra nó cũng là vật phỏng chế một món ma bảo đại danh đỉnh đỉnh ở Địa Tiên giới, thứ trong tay Hắc Khô cũng chỉ là phỏng chế phẩm nhưng uy năng ngập trời, dường như nó đã được tế luyện đến Hợp Thể chi bảo cấp bảy.
Vốn dĩ dùng tu vi Phản Hư cưỡng ép điều khiển Hợp Thể chi bảo thì chắc chắn sẽ xuất hiện các tình huống như vận hành mất linh.
Nhưng Hắc Khô dùng tu vi Phản Hư viên mãn, cũng không biết gã đã thi triển bí thuật gì mà có thể tế luyện Huyết Sát Phiên đến mức vừa lòng như ý, lúc này từng tia huyết quang xuất hiện, lập tức phong tỏa hư không xung quanh.
"Hắc Khô... Liều mạng với hắn."
Một dị tộc toàn thân như chất lỏng gầm lên, thân hình trong nháy mắt bành trướng hóa thành ngân giáp cự nhân cao cả trăm trượng.
"Cá thể biến dị trong Thủy tộc?"
Hắc Khô nhìn thấy cảnh này thì lại không sợ, trong Huyết Sát Phiên có từng cái đầu lâu huyết sắc dữ tợn xuất hiện.
Tiếng rống giận dữ, tiếng niệm chú ngữ chợt vang lên...
Một lát sau nơi đây chỉ còn lại một biển máu.
Hắc Khô ngồi ngay ngắn trên mặt biển nhìn thi thể từng tên dị tộc bị huyết thải thôn phệ, trên mặt hiện ra vẻ hài lòng.
Gã chợt ngẩng đầu nhìn về chỗ nào đó trong hư không.
Giữa hư không một tên dị tộc mọc đôi cánh bạc, trán có độc giác quay đầu nhìn qua.
"Bùi huynh... Ngươi không đành lòng sao?"
Một thiếu nữ tử y ở bên cạnh cười yêu kiều rồi hỏi.
Khuôn mặt nữ tử lanh lợi đáng yêu như trẻ con, nhưng vóc dáng lại không thể tưởng tượng nổi, trên mặt còn có rất nhiều đường vân màu tím.
"Hừ, Ngân Dực tộc ta cũng không phải đồng tộc với Thủy tộc thì có gì mà không đành lòng?"
Dị tộc độc giác có cánh bạc hừ lạnh: "Chỉ là không ngờ trong những tồn tại cấp sáu tiến vào lần này lại có không ít kẻ hung ác... Cây trường phiên huyết sắc kia chắc là phỏng chế phẩm của món chí bảo tiếng tăm lừng lẫy trong ma tộc."
"Người này, chắc là đại địch của chúng ta."
Một tu sĩ mở miệng, tu sĩ này lại là nhân tộc chính thống, lúc này trên mặt đầy vẻ muộn phiền: "Nếu nhiệm vụ của chúng ta thất bại thì mùi vị Thiên Hương Thần Cấm phát tác cũng không hay..."
"Không nên ở chỗ này lâu, xin nhờ Ngân huynh nhanh chóng thi triển độn pháp hư không mang chúng ta đến chỗ mục tiêu."
Tử văn nữ đồng cười hì hì nói: "Độn pháp thiên phú của Ngân Dực tộc thật sự phi thường hiếm thấy, tiêu muội cũng may mắn lắm mời được thấy..."
"Hừ, nếu không phải độn pháp của bản nhân nhanh kinh người, thần thức cường đại... Thì e là cũng không được Hắc Thiên Các xem trọng..."
Dị tộc độc giác cánh bạc hư lạnh nhưng hai tay vẫn kết quyết.
Trong ánh bạc lóe lên, thân hình ba người đã dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà bay khỏi mảnh huyết hải này.
"Luận xui xẻo thì chúng ta sao hơn được vị Hạ đạo hữu này..."
Trong độn quang, nữ đồng cười hì hì: "Nghe nói lúc bí cảnh sắp mở ra Hạ đạo hữu mới bị vị Mẫu Đơn Tiên Tử kia chọn trúng, mặc dù thần thức cường đại nhưng vẫn còn thiếu chút hỏa hầu mới xông qua được bí cảnh kia, bởi vậy đã được ban cho Thái Diệu Thần Đan!"
Nghe nhắc đến Thái Diệu Thần Đan thì sắc mặt tu sĩ nhân tộc họ Hạ không khỏi trở nên rất khó coi.
Linh đan này chính là bí truyền của dị tộc, có tác dụng tăng thần thức rất tốt, thậm chí có thể nhanh chóng gia tăng thêm một, hai thành thần thức của tu sĩ Phản Hư!
Có tác dụng lớn như vậy thì đương nhiên di chứng cũng rất khủng bố.
Sau khi phục dụng Thái Diệu Thần Đan thì cũng tương đương với hao tổn tiềm lực trong tương lai của tu sĩ, không những thần thức khó mà tiến bộ thêm chút nào mà ngay cả sau này tu luyện đột phá bình cảnh cũng tăng độ khó lên.
Tu sĩ nhân tộc họ Hạ cười khổ, sau đó nói: "Nghe nói vốn dĩ người Hắc Thiên Các chọn trúng chính là một vị đạo hữu họ Vương, thế nhưng người kia quá trơn trượt, đã biến mất không thấy tăm hơi, cuối cùng chỉ có thể chọn bản nhân từ trong danh sách dự bi ra để góp đủ số... Nếu không phải Mẫu Đơn Tiên Tử đã cho bản nhân tận mắt nhìn một số minh chứng tai họa ngầm của Thái Diệu Thần Đan thật sự có cách giải quyết thì bản nhân thà tự sát cũng không vào bí cảnh này mạo hiểm..."
Trong một mảnh kiến trúc cách đó không biết bao nhiêu xa.
"Là tu sĩ nhân tộc!"
"Giết hắn!"
Mấy tên yêu tộc Phản Hư nhìn thấy một tên tu sĩ thanh niên nhân tộc lạc đàn thì trên mặt không khỏi lộ vẻ mừng như điên mà khống chế Thiên Yêu Khí xông lên.
Chúng tế ra mấy món Phản Hư chi bảo, chỉ thất một đao, một tháp, một viên hoàn vắt ngang hư không, có vô số huyễn ảnh đánh xuống.
Xùy!
Mắt thấy tên thanh niên nhân tộc có tu vi Phản Hư trung kỳ kia sắp gặp nạn thì trên mặt hắn lại hiện ra nụ cười kỳ lạ, trước người hắn hiện ta một tấm phù lục.
Phù này trống rỗng chỉ có hình một thanh kiếm!
Một đạo kiếm khí vô cùng óng ánh hoành không, vậy mà chỉ một kiếm đã chặt đứt đao, tháp, thậm chí viên hoàn!
Nhất kiếm phá vạn pháp!
"Không tốt..."
Mấy tên yêu tộc kia hoảng hốt, đang định thi triển bí thuật độn pháp chạy trốn thì trên bầu trời dường như chỉ còn lại đạo kiếm quang này.
Một lát sau, vị thanh niên nhân tộc này cầm túi trữ vật của mấy tên yêu tộc, mặt hiện lên vẻ vui mừng.
"Vương đạo hữu..."
Bạch Ngọc Sinh thấy Phương Tịch dừng chân giữa một mảnh rừng núi thì không khỏi hiếu kì hỏi.
"Không có gì, chỉ là thấy phong cảnh ở đây rất đẹp nhìn không được mà dừng lại ngắm một chút thôi..."
Phương Tịch lẳng lặng đứng như đang quan sát cảnh sắc.
Trên thực tế hắn đã trong lúc yên lặng không tiếng động mà để lại một tọa độ không gian.
Trên lý luận thì bây giờ hắn hoàn toàn có thể lùi lại, sau đó chờ bí cảnh đóng lại rồi phái Ngoại Đạo Hóa Thân đến đây làm khổ lực.
Chỉ là trong đó lại có một số nghi vấn khó xử.
"Từ trước đến nay Thất Bảo Điện nơi có Thất Bảo Hồ Lô Đằng luôn là mục tiêu của các tu sĩ vào bí cảnh đúng không?"
Phương Tịch lấy địa đồ như dùng lá hồ lô đằng bên thành ra nhìn vào một nơi trên đó rồi hỏi.
"Đúng vậy..."
Bạch Ngọc Sinh vừa phi động vừa giải thích: "Trong Thất Bảo Điện có Thất Bảo Lưu Ly Thổ... Rất thích hợp cho Thất Bảo Hồ Lô Đằng sinh trưởng... Năm đó tổ tiên của ta dưới cơ duyên xảo hợp mà lấy được một hồ lô đằng trong điện đó... Mà theo bản ghi chép của người thì trong Thất Bảo Điện vẫn còn một Hồ Lô Tổ Đằng bị hạ cấm chế, rễ của nó không thể di chuyển được nên mỗi lần cũng chỉ có thể hái hồ lô đi mà thôi..."
"Mỗi lần Thất Bảo Hồ Lô Đằng chỉ kết chín quả hồ lô, mỗi một quả đều có công hiệu rất thần kỳ, từ trước đến nay luôn là nơi các tu sĩ chú ý..."
"Nếu đến trễ e là sẽ về tay không."
Nghe Bạch Ngọc Sinh giải thích xong thì Phương Tịch lại đảo mắt mình tàng bảo đồ.
Chỉ thấy ở vị trí đánh dấu Thất Bảo Điện chính là hình một dây hồ lô thất thải, cách nơi đây cũng không xa, chỉ cần qua một hiểm địa nữa là đến rồi.
"Man Tượng Sơn?"
Phương Tịch lầm bầm đọc tên của hiếm địa kia.
"Trong Man Tượng Sơn Mạch có một đám Cổ Man Tượng cấp Nguyên Cổ Hoang Thú sinh sống, cũng không dễ đối phó..."
Bạch Ngọc Sinh nhíu mày: "Ta chỉ chuẩn bị chút thủ đoạn nhỏ, không biết có tác dụng gì không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận