Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 196: Đan lô

"Đảo chủ đâu rồi?"

Phương Tịch thu Thanh Hòa Kiếm rồi chợt hỏi.

Với quan hệ của hắn và Nguyễn Tinh Linh thì ngày đại thọ của hắn thế nào đối phương cũng đích thân đến chúc mừng mà không phải để tiểu đồ đệ làm thay.

"Sư tôn đang chiêu đãi một khách nhân quan trọng, phân phó ta đến đây thông báo một tiếng, chút nữa người sẽ đến..."

Nguyễn Đan hạ thấp người, thay mặt Nguyễn Tinh Linh biểu đạt áy náy.

"Thì ra là thế..."

Phương Tịch phong khinh vân đạm, dường như không chút để ý chuyện này, hắn nở nụ cười: "Thiếu đảo chủ đã đến đây rồi thì phải uống thêm vài chén..."

"Được..."

Nguyễn Đan nhìn Phương Tịch ưu nhã đạm bạc, không khỏi thầm hối hận.

Lúc trước nàng niên thiếu khí thịnh, đúng là đã đắc tội với nhiều người, sau phải trả giá thê thảm đau đớn, bây giờ muốn bù lại, cũng không biết có kịp hay không?

Đào Hoa Nhưỡng hai mươi năm vào miệng hương thuần, dư vị sâu sắc, không cẩn thận sẽ say.

Đặc biệt là tiểu ny tử Vi Nhất Tịch này, bất tri bất giác mặt đả đỏ hồng, tửu lực kém nên đã ngã gục trên bàn, trong miệng còn không ngừng thì thầm lấy gì đó.

Nguyễn Đan uống mấy chén, mặt cũng như phi hà, sóng mắt lưu chuyển.

"Ha ha, hôm nay mọi người đều phải tận hứng..."

Phương Tịch cũng uống vài chén, có cảm giác như lão phu nói chuyện thiếu niên cuồng: "Chờ ta đi mời đảo chủ đến cùng uống..."

Dứt lời hắn trực tiếp khống chế Hắc Vũ Chu bay về phía Hồ Kính Nguyệt.

Cương phong ào ào thổi tới, đôi mắt hắn thanh tịnh, không thấy vẻ say.

Đối với khách nhân quan trọng của Nguyễn Tinh Linh, hắn thật sự cảm thấy hứng thú.

Trong sơn trang.

"Phương đạo hữu..."

Hai tu sĩ nhìn thấy Phương Tịch vội đến nghênh đón.

"Đảo chủ ở đâu, hôm nay đại thọ của bản nhân, đặc biệt đến để mời đảo chủ đi uống một chén rượu."

Phương Tịch cười híp mắt nói.

Đối với vị đệ nhị cao thủ ở trên đảo này, một người tu sĩ không dám thất lễ, trả lời: "Đảo chủ đang tiếp khách ở Túy Noãn các, Phương đạo hữu không ngại chờ một chút."

"Ừm, vậy ta đến Thính Vũ lâu ở bên cạnh chờ là được.

Hắn rất quen thuộc ở đây, Thính Vũ lâu tiếp giáp Túy Noãn các chỉ cách nhau có mấy chục mét.

Mà sau khi hắn đột phá đại viên mãn, phạm vi thần thức của hắn đã đạt đến mười trượng cũng chính là khoảng ba mươi ba mét.

Sau khi đến Thính Vũ lâu, Phương Tịch vừa uống trà vừa âm thầm phóng thần thức ra.

Hắn sợ ở trong Túy Noãn các có bố trí cẩm chế, có hiệu quả như Hộ Thân Phù nên cũng không dám mạo muội phóng thân thức vào trong đó.

Nhưng dù chỉ ở bên ngoài cũng nghe được mơ hồ cuộc trò chuyện trong đó.

"... Chung gia lão tổ ta..."

"Tam Thập Lục Đảo hủy diệt không xa..."

"Ngư Linh Tử đã chết... Đạo hữu suy nghĩ kỹ lưỡng một phen..."

...

Một nén nhang sau, một tu sĩ trung niên từ trong Túy Noãn các bay ra.

Hai bên tóc mai của y đã thành hoa râm, gương mặt lại khiến Phương Tịch cảm thấy quen quen.

"Là lễ tân năm đó ở Long Môn Các - Chung Vạn Cốc!"

"Vậy mà thật sự là người Chung gia, đến đây để lôi kéo Đào Hoa đảo sao?"

"Nếu lời hắn nói không sai, tu sĩ Trúc Cơ ở phường thị Linh Không - Ngư Linh Tử đã chết rồi sao?"

"Liên minh Tam Thập Lục Đảo trăm phương ngàn kế muốn áp đảo Chung gia, không ngờ vừa khai chiến đã trọng thương!"

Chờ sau khi Chung Vạn Cốc rời khỏi với thần sắc âm thần thì Nguyễn Tinh Linh mới bước vào Thính Vũ lâu.

"Đảo chủ, chỗ ta có mở ba vò trần nhưỡng hai mươi năm, hay là đến uống một chén đi?"

Phương Tịch cười ha hả mở lời mời.

"Đúng lúc!"

Nguyễn Tinh Linh vẫy tay, một mảnh cánh hoa vây quanh nàng, độn quang của hai người liên kết, cùng phóng lên trời.

Cương phong đập vào mặt, Nguyễn Tinh Linh lại cười như không cười nhìn qua Phương Tịch: "Phương đạo hữu không muốn hỏi gì sao?"

"Đảo chủ đã đúc lại Thanh Hòa Kiếm, ta đã hiểu ý của đảo chủ, thế nhưng..."

Phương Tịch lộ ra vẻ chần chừ: "Đời này ta nguyện đúc kiếm làm cày, không muốn lại chém chém giết giết..."

"Đáng tiếc trong tu tiên giới, ngươi không giết người thì người sẽ giết người, ba nhà trên đang nhìn chằm chằm, muốn hoàn toàn hợp nhất liên minh trở thành tông môn, thậm chí độc bá Hồ Vạn Đảo..."

Nguyễn Tinh Linh phẫn hận nói: "Vì thế không ngại liên hợp với người ngoài, phá chuyện Trúc Cơ của ta..."

'Lần này, chẳng lẽ nàng định thổ lộ tâm tình sao?'.

Phương Tịch thăm dò: "Đảo chủ xem trọng Chung gia hơn sao?"

"Chung gia cũng là hổ lang!"

Nguyễn Tinh Linh lắc đầu: "Chẳng lẽ ngươi không biết bảy năm trước Ngân Giáp ma đầu, phía sau chắc chắn có Chung gia hỗ trợ. Sao ta có thể đứng về phía bọn chúng..."

Phương Tịch không khỏi trầm mặc.

Lúc trước hắn còn thấy Chung Vạn Cốc đến làm thuyết khách đó!

Thậm chí đối phương còn để lộ ra tin tức quan trọng, theo như vậy thì hẳn là Chung gia đang chiếm ưu thế.

Dưới tình huống này, dường như Nguyễn Tinh Linh cũng không chọn bọn họ.

Chẳng lẽ... Còn có thế lực thứ ba nhúng tay vào Hồ Vạn Đảo sao?

Chuyện này không phải là không có khả năng.

'Chỉ là không biết... Là thế lực phương nào? Mà làm sao Nguyễn Tinh Linh lại chung đường, lại còn tín nhiệm đối phương?'.

Phương Tịch kiềm chế sự tò mò trong lòng.

Thật ra hắn cũng không để ý ai thống trị Hồ Vạn Đảo, chỉ cần không quấy rầy hắn trồng cây thì mọi chuyện đều dễ nói.

Ngay sau đó, hắn và Nguyễn Tinh Linh đã đến Phỉ Thúy Nhai, cùng thưởng thức rượu ngon, chủ và khách đều vui vẻ...

Đêm đến.

Đám người ở Phỉ Thúy Nhai tán đi, chỉ để lại một mình Phương Tịch tĩnh tọa dưới cây đào.

Đại Thanh Ngư núp dưới đáy hồ nước, ngay cả ngoi lên nó cũng không dám.

Dù nó đã trở thành ngư vương, lại là cá gian, nhưng đối mặt với chủ nhân hỉ nộ không lộ này nó vẫn e ngại từ nội tâm.

"Chuyện Ngư Linh Tử đã chết, dù 'Ba nhà trên' muốn che giấu thì sớm muộn gì cũng giấu không được..."

"Lần này liên minh Tam Thập Lục Đảo chủ động khơi mào rắc rối có thể nói là không khôn ngoan."

"Chung gia lộ hết ra sự sắc bén cũng không biết cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào... Nhưng có thể đoán được chắc chắn tu sĩ Trúc Cơ sẽ ra tay."

"Đến lúc đó, độ chấn động của chiến tranh sẽ hoàn toàn khác."

Mặc dù Luyện Khí và Luyện Thể của Phương Tịch đều đạt đến đẳng cấp Luyện Khí viên mãn, tự nghĩ trong Luyện Khí kỳ đã không có bao nhiêu địch thủ.

Thậm chí đứng dưới Yêu Ma Thụ hắn có thể xưng là vô địch Luyện Khí, dù Trúc Cơ hắn cũng dám chiến một trận... Nhưng cũng chỉ là một trận chiến mà thôi...

Xưa nay hắn đều duy trì dùng cảnh giới đè người chứ không phải bị người áp chế.

Dù có chiến lực của Trúc Cơ, nhưng đấu pháp với cùng giai Trúc Cơ thì nhất định phải vô cùng thận trọng, huống chi mình vẫn chưa phải Trúc Cơ kỳ.

Vì Nguyễn Tinh Linh mà giao thủ với đại địch như vậy cũng là hành vi rất ngu xuẩn.

'Nếu thật sự gặp phải tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, có tu sĩ Trúc Cơ ra tay với Đào Hoa đảo... Dù từ bỏ Yêu Ma Thụ thì cũng phải đào tẩu.'.

'Dù sao ta cũng còn hơn một trăm mấy chục năm thọ nguyên, hoàn toàn có thế đến Đại Lương tìm hạt giống Yêu Ma Thụ, chuyển sang nơi khác tiếp tục trồng cây.'.

'Mặc dù lấy tu vi Luyện Khí nghênh chiến Trúc Cơ rất nhiệt huyết nhưng cũng không phải là phong cách của ta!'.

'Trường sinh cửu thị vẫn phải cẩn thận mới có thể lâu dài.'.

Mạng là duy nhất, không có mới thật sự là cái gig cũng không có.

Trừ điều đó ra thì không có gì không thể bỏ qua.

Phương Tịch luôn luôn vô cùng kiên định với bản tâm của mình.

'Nhưng mà cũng có thể cố sức tăng cường thực lực!'.

Hắn nghĩ đến Yêu Ma Thụ, lại nhìn nắm đấm của mình.

Bây giờ, Phương Tịch đã có thể cảm nhận được dưới thể phách của mình ẩn chứa khí huyết kinh khủng bực nào.

Đây là lợi ích mà trong gần ba mươi năm trồng cây, mỗi ngày hắn đều không ngừng tăng cường khí huyết mới có được.

Đã có thể so với phục dụng một viên thậm chí nhiều viên bảo đan khí huyết cấp hai.

'Không lâu nữa... Không, có thể phóng nguyên khí duyên thọ và tu luyện Ất Mộc Pháp Thân ra một chút, toàn lực tăng phúc khí huyết của bản thân, để xông vào cảnh giới Chân Cương Hóa Hình.

Cảnh giới võ đạo trong truyền thuyết của Đại Lương này, có thể so với tu vi Luyện Thể Thuật tầng bốn, tương đương với thể tu Trúc Cơ sơ kỳ.

Cho dù trên thủ đoạn sẽ kém hơn tu sĩ Trúc Cơ một chút nhưng miễn cưỡng cũng có sức tự vệ nhất định.

Nghĩ đến đây Phương Tịch bước vào động đá vôi dưới mặt đất, thấy Yêu Ma Thụ phát triển xuống phía dưới đã vượt qua sáu trượng, không khỏi hít một hơi thật sâu: "Giáp Nhất!"

Mộc khôi lỗi đeo mặt nạ lập tức rời khỏi nơi tối tăm, đi đến trước mặt Phương Tịch.

"Đến phụ cận Hồ Kính Nguyệt, giám thị nhất cử nhất động của Nguyễn Tinh Linh, một khi người này rời khỏi trang lập tức báo ta!"

Phương Tịch phân phó, Giáp Nhất lập tức khởi hành, tiến về Hồ Kính Nguyệt.

Không lâu sau đó.

Trong rừng đào, ven hồ.

Giáp Nhất đi đến một góc đào ở bên ngoài, xòe bàn tay ra, vô số xúc tua từ trong lòng bàn tay toát ra, hòa làm một thể với cây đào.

Một khắc sau, cả người y đều quỷ dị chui vào trong thân cây, một gương mặt giấu trong hốc cây, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào sơn trang.

Đây cũng là một phát hiện nhỏ của Phương Tịch, loại mộc khôi lỗi có một loại pháp thuật mộc độn quỷ dị, có thể tương dung với cây cối, hơn nữa khí tức gần như không có.

Vô cùng thích hợp làm thám tử.

Cử động lần này của Phương Tịch cũng không phải hoài nghi Nguyễn Tinh Linh gì cả, chỉ là hắn hơi hiếu kỳ với thế lực thứ ba mà thôi.

Dù sao dám nhúng tay vào Hồ Vạn Đảo thì ít nhất cũng phải là thế lực Trúc Cơ.

Vạn nhất dẫn sói vào nhà thì đến lúc đó mình cũng có chuẩn bị.

Một năm sau.

Trong Đan thất.

Phương Tịch vừa xem đan thư vừa bắt đầu luyện đan.

Bây giờ hắn luyện là đan phường mà hắn đã đổi được trong hội trao đổi gần đây - Bổ Khí đan!

Đan này cũng có chút thú vị, chia làm ba cấp hạ, trung, thượng.

Trong đó hạ phẩm Bổ Khí đan chỉ có thể giúp tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ trong khoảng thời gian ngắn khôi phục sáu bảy thành pháp lực.

Mà Bổ Khí đan cấp một thượng phẩm thì dù là tu sĩ Luyện Khí viên mãn kiệt quệ pháp lực cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn khôi phục khoảng bốn, năm thành.

'Từ cấp một thượng phẩm trở đi, dù là đan phương hay là dược liệu, thu góp đều không tiện lắm...'.

Phương Tịch phóng thần thức ra ngoài, cảm nhận biến hóa dược tính của từng đoàn từng đoàn đan dịch nửa trong suốt trong lò đan, lại có cảm giác như không chút phí sức.

Một khắc sau, hắn vỗ nhẹ đan lô, đánh ra từng đạo pháp quyết.

Ong ong!

Đan lô mở ra, mùi thơm ngát tản ra bốn phía.

Một đoàn dược dịch đông đặc bay ra, không ít tạp chất trong đó lại tự động tróc ra, chui vào trong đan lô.

Năm viên đan dược thuần khiết không tì vết như trân châu đã hiện ra trong tay của Phương Tịch, đều là Bổ Khí đan thượng phẩm.

"Lại đến!"

Phương Tịch cất kỹ đan dược rồi lại tiếp tục hướng phía đan lô đánh ra pháp quyết thu đan.

Trong khoảnh khắc, mùi thuốc tản ra bốn phía.

Từng viên đan dược hơi nhỏ bay lên rồi rơi vào khay ngọc, rõ ràng là tám viên Bổ Khí đan trung phẩm.

Đến lúc này, ngọn lửa ở dưới đan lô vẫn chưa tắt.

Sau khi Phương Tịch thi triển pháp quyết thu đan lần thứ ba, lại có mười sáu viên Bổ Khí đan hạ phẩm bay ra.

"Tạp chất của linh đan thượng phẩm đối với đan dược trung phẩm chính là chủ tài... Một bộ thủ quyết thu đan Tam Điệp Lãng này của ta có thể dùng tàn liệu của đan dược thượng phẩm lặp lại luyện đan, kể từ đó, tỉ lệ lợi dụng dược liệu một lò đan dược tiếp cận chín thành..."

Phương Tịch hơi tiếc nuối nhìn Tử Đồng đan lô: "Nếu không phải phẩm chất của đan lô này không tốt thì đan dược trung hạ phẩm còn có thể nhiều hơn mấy viên..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận