Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 308: Thiên mệnh chi tử

Sau khi lấy Trùng Nguyên Đan ra trao đổi công pháp Khô Vinh Quyết trong tay của Âu Dương Chấn về thì Phương Tịch lập tức dùng thần thức tiến vào bên trong.

So sánh với bộ phận Kết Đan trong tay của mình thì hắn có thể xác nhận thật giả.

Hơn nữa mấy loại bí thuật như Khô Vinh Huyền Quang cũng ở trong đó, đại biểu Âu Dương Chấn không lừa hắn, có đủ thành ý.

'Không ngờ... Công pháp sau Kết Đan của ta cũng thu được từ Bạch Trạch Tiên Thành...'.

Phương Tịch ngồi xuống, trong lòng hơi cảm khái.

Mà Âu Dương Chấn cũng xác nhận đan dược thật giả rồi mỉm cười vứt cho Viên Phi Hồng.

Sau khi Phương Tịch ngồi xuống thì Nguyễn Tinh Linh cười khẽ, chậm rãi bước lên: "Các vị đạo hữu, thiếp thân có một viên Trúc Cơ Đan muốn đổi linh tài Cửu Âm Ti Trúc, ít nhất phải dài tám thước..."

Phương Tịch nhướng mày.

Cửu Âm Ti Trúc chính là tài liệu cấp hai cực phẩm, thậm chí có thể làm tài liệu luyện chế một số pháp bảo có yêu cầu không quá cao.

Hơn nữa nó rất thích hợp chế tạo linh khí loại sóng âm.

"Cửu Âm Ti Trúc dài tám thước, số lượng này quá lớn, giá trị cũng có thể bằng với một số linh tài cấp ba, không biết dài năm thước thì sao? Còn lại ta có thể bù một khối Thất Khiếu Thạch, khối đá này cũng là tài liệu rất tốt để chế tạo linh khí loại sóng âm.

Một tu sĩ Trúc Cơ hỏi thăm.

"Thất Khiếu Thạch? Cũng được, xin đạo hữu để ta giám định trước, đương nhiên ta cũng sẽ giao Trúc Cơ Đan cho đạo hữu giám định."

Nguyễn Tinh Linh đảo mắt một vòng, thấy không ai tiếp tục ra giá thì đáp ứng.

"Ta nói trước, Thất Khiếu Thạch của ta nặng ba cân sáu lượng, bình thường hai loại linh vật này cộng lại cũng tương đương với Trúc Cơ Đan nhưng bây giờ trong Hồ Vạn Đảo có rất nhiều Kim Ngọc Linh Chi xuất hiện nên giá của Trúc Cơ Đan phải giảm xuống, nếu không thì bản nhân cũng không đồng ý giao dịch này."

Tu sĩ này cất giọng nói xong mới đưa hai hộp đựng linh tài cho Nguyễn Tinh Linh.

Nhưng loại thái độ bắt bẻ này đã nói rõ là người này muốn giao dịch thành công.

Cuối cùng Nguyễn Tinh Linh tương đối hài lòng với phẩm chất của linh tài, bì thêm mấy trăm khối linh thạch, hoàn thành giao dịch với tu sĩ kia.

Chờ sau khi Nguyễn Tinh Linh đi xuống thì Lưu Tam Thất đã không kịp chờ đợi mà tiến lên: "Bản nhân có một viên Trúc Cơ Đan, muốn đổi một phần Bách Thảo Chi Tinh..."

Đáng tiếc lần này cũng không có ai đáp lại.

Lưu Tam Thất hỏi ba lần, đành bất đắc dĩ ngồi xuống.

Trong hội giao dịch loại này cũng không phải mỗi tu sĩ đều có thể đạt được ước muốn. Phương Tịch ngồi ngay ngắn ở chủ vị như một con hổ ngồi trên mặt đất nhìn từng vị Trúc Cơ giao dịch các loại linh tài, công pháp, linh thạch, phù lục...

Thậm chí còn có một số điều kiện đại giới khác, tỉ như đấu pháp, thậm chí giết người, đều muốn song phương vào phòng nhỏ nói chuyện...

Không bao lâu đã đến mấy người cuối cùng.

Một tu sĩ Trúc Cơ mặc trường bào xanh ngọc, giọng nói thanh thúy như thiếu niên thoải mái bước lên đài.

Bọn người Phương Tịch không thể không mừng rỡ.

Dù sao trên người của người này tản ra khí tức cường đại thuộc về Trúc Cơ hậu kỳ chắc là sẽ có đồ tốt.

Trúc Cơ trường bào xanh ngọc cười hắc hắc, cũng không nhiều lời, đưa tay vỗ lên túi trữ vật.

Một mùi thối của xác chết không tên tản ra.

Tiếp theo một tôn Thiết giáp thi đã xuất hiện ở giữa đài.

"Luyện thi? Tu sĩ ma đạo?" Có tu sĩ Trúc Cơ kinh ngạc thốt lên.

"Hắc hắc... Thế nào, Long Ngư đảo chủ có nói không cho tu sĩ ma đạo đến đây giao dịch sao?"

Trên mặt của Trúc Cơ ngọc bào có một tầng quang huy óng ánh, che kín gương mặt thật, cũng là một trong mấy người mà Phương Tịch nhìn không thấu, lúc này y mỉm cười nhìn Phương Tịch.

"Chuyện này... Bản nhân không cấm... Trước đó bản nhân có chỗ sơ hở, cũng không tuyên bố cấm tu sĩ ma đạo ra vào, đương nhiên đạo hữu có thể giao dịch."

Phương Tịch cởi mở cười trả lời: "Ta thấy con Phi Cương này của đạo hữu dường như không tầm thường, e là phải đến Trúc Cơ hậu kỳ..."

"Đạo hữu hảo nhãn lực."

Ma tu ngọc bào cười ha ha, kháp quyết.

Một đôi mắt khát máu trên gương mặt xám đen của con thiết giáp thi này bộc phát hàn mang mạnh mẽ, toàn thân bộc phát ra ba động pháp lực vô cùng cường đại, đúng là đã đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Một màn này khiến những tu sĩ Trúc Cơ ở đây không thể không biến sắc, càng lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.

Nếu có thể nô dịch một con Phi Cương Trúc Cơ hậu kỳ, vậy thì không thể nghi ngờ gì nó là một tấm át chủ bài cực kỳ cường đại, bất luận lấy ra để thám hiểm hay là lưu cho gia tộc, môn phái làm nội tình đều rất tốt.

Dù mấy tên Trúc Cơ chính đạo thì ánh mắt cũng lấp léo như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Con Phi Cương này là tác phẩm tâm huyết của bản nhân, tên là Phi Thiên Dạ Xoa, so với Phi Cương bình thường thì càng nhiêu hơn mấy phần thần thông... Chỉ cần tế luyện khối Ngự Thi Bài này là có thể tùy ý khống chế, không sợ phản phệ."

Ma đầu ngọc bào lại lấy ra một khối mộc bài toàn thân huyết hồng, dường như dùng máu tươi nhuộm lên, cùng loại với bài vị bình thường, cười ha hả nói: "Yêu cầu của bản nhân không cao, bất luận là trận pháp cấp hai, Trúc Cơ Đan, Phá Cấm Phù... Thậm chí linh thạch cũng nhận, các vị cứ báo giá, lão phu sẽ dùng giá cao nhất giao dịch."

"Ha ha... Nếu thiếp thân không nhìn lầm... Cỗ Phi Cương này dường như là đại trưởng lão đời trước của Tam Hoa Tông Mộc Quốc?"

Nữ tu lục sắc nhu quần nhìn chằm chằm cỗ luyện thi này mấy lần, chợt nở nụ cười: "Năm đó đại trưởng lão này vô cớ mất tích, còn gây một trận sóng to gió lớn ở Mộc Quốc... Giao tình của Tam Hoa Tông và Thanh Mộc Tông không tệ, nghe nói vị đại trưởng lão này đã từng là ký danh đệ tử của Kết Đan lão tổ Thanh Mộc Tông nữa..."

"Cái gì?"

Tu sĩ Trúc Cơ vừa định ra giá nhao nhao kinh ngạc vô cùng.

Bọn họ quan sát tỉ mỉ cỗ Phi Thiên Dạ Xoa này, mặc dù gương mặt của nói đã biến hóa rất nhiều, có mọc răng năng nhưng loáng thoáng người có kiến thức rộng rãi thật sự nhận ra được.

"Thật to gan, chẳng lẽ ngươi cố ý hãm hại chúng ta à?"

Lý Như Kiếm xém chút động tâm, lúc này vô cùng xấu hổ, hô lên: "Cỗ luyện thi này có phiền phức lớn như vậy, Long Ngư đảo chủ ngươi còn chờ gì nữa? Không nhanh chóng bát lấy người này, tiến về Thanh Mộc Tông!"

"Ai..."

Phương Tịch dùng tay vịn trán, sau đó điềm nhiên nói: "Bản đảo chủ đã từng nói, vừa vào bản đảo, ân oán đều tiêu!"

"Chậc châc... Thật sự rất can đảm, thiếp thân xem trọng ngươi."

Nữ tu sĩ lục sắc nhu quần khen ngợi.

"Ai..." Ma tu ngọc bào thở dài, sao đó cũng nói: "Đảo chủ quả thật hào hùng... Không biết có muốn đổi cổ luyện thi này không? Bản nhân có thể bán rẻ cho ngươi... Có nhiều đồng đạo ở đây làm chứng như vậy, sau đó chỉ còn chút phiền phức, chắc chắn đảo chủ có thể ứng phó được."

"Bản nhân không am hiểu đạo luyện thi đâu..."

Phương Tịch lắc đầu tiếc nuối: "Tuy rằng luyện thi của đạo hữu tốt nhưng cũng chỉ có thể tìm chủ nhân khác..."

"Vật này... Ta muốn."

Đúng lúc này, một người bịt mặt, mặc áo bào xám chợt mở miệng.

Khí tức trên người y chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, trước đó cũng chưa từng mở lời, cảm giác như không tồn tại ở đây.

Bây giờ y chợt mở miệng, lại long trời lở đất.

"A?"

Tinh mang chợt lóe trong mắt của ma tu ngọc bào: "Ngươi ra giá bao nhiêu?"

"Chúng ta vào mật thất nói chuyện!"

Người áo bào xám đứng dậy cùng ma tu vào mật thất.

Phương Tịch nhìn bóng lưng người này, sờ cằm như đang suy nghĩ điều gì đó: 'Vậy mà người này cũng đến...'.

Người áo bào tro này hắn cũng quen biết, chính là Triển Đồ!

Chỉ là hai người này đều rất cẩn thận, sau khi vào mật thất, lập tức bố trí thêm một tầng kết giới, khiến Phương Tịch cũng không biết cuối cùng hai người này giao dịch cái gì.

Nhưng một tiểu gia hỏa Trúc Cơ chưa lâu như Triển Đồ lại có thể chuẩn bị đại thủ bút để bắt lấy một con luyện thi Trúc Cơ hậu kỳ, thân gia quả thật rất phong phú.

'Đây là... Tìm được cơ duyên gì trong di tích Phỉ Thúy Đảo sao?'.

'Quả thật là hảo tiểu tử, có mấy phần mùi vị thiên mệnh chi tử như vậy.'.

Phương Tịch suy nghĩ trong lòng còn trên mặt thì chút dị sắc cũng không có mà tiếp tục chủ trì hội trao đổi.

"Tiếp theo lại đến phiên bản nhân... Vậy thì xuất ra Phá Cấm Phù cấp hai đi, phù này bản nhân có ba tấm, đổi một số linh tài..."

Phương Tịch báo ra mấy loại linh dược vài trăm năm tuổi và mấy món linh tài mình còn thiếu, hấp dẫn một số tu sĩ Trúc Cơ liên tiếp báo giá.

Dù sao khắp nơi trên di tích Phỉ Thúy Đảo bây giờ đều là cấm chế, mặc dù Phá Cấm Phù cấp hai trân quý nhưng nếu dùng đúng chỗ thì có khả năng hồi báo gấp mười, gấp trăm lần!

Chờ sau khi qua mấy vòng thì hội trao đổi cũng từ từ đến hồi cuối.

Mặc dù quy cách của hội trao đổi lần náy rất cao nhưng vẫn có mấy người không mua được đồ trong lòng.

"Tiếp theo... Chính là phần tự do trao đổi, nếu chư vị muốn đi thì cũng có thể tiến vào thông đạo khác... Cứ đi tiếp sẽ được đưa ra khỏi Long Ngư Đảo từ các hướng khác nhau."

Phương Tịch mở cấm chế trận pháp ra, mặc cho những Trúc Cơ này rời khỏi.

Đương nhiên cũng có người quên biết hoặc thầm đặt giao dịch trước không lập tức rời đi mà tự tìm mật thất để giao dịch. Bước chân của hắn cũng dừng lại bước vào một gian mật thất.

Không lâu sau, cửa mật thất mở ra, vị nữ tu yên thị mị hành mặc lục quần chậm rãi bước vào: "Trước đó Phương đạo hữu dùng thần thức truyền âm làm thiếp thân giật mình... Bộ công pháp hệ Mộc đỉnh cấp kia vẫn chưa đủ sao?"

"Tại hạ có chút hứng thú với chuyện nghiên cứu công pháp và bí thuật, chỉ là tham khảo mà thôi..."

Phương Tịch nhàn nhạt trả lời.

"Dù sao chuyện cũng không liên quan với thiếp thân, nhưng đạo hữu muốn dùng vật gì để đả động thiếp thân đây?"

Trong ánh mắt của nữ tu lục sắc nhu quần như có móc, hiển nhiên là đã tu luyện mị công.

Đáng tiếc, thần thức của Phương Tịch quá mạnh, trò này không chút tác dụng gì với hắn mà ngược lại khiến hắn ăn được rất nhiều đậu hũ miễn phí...

Nghe vậy, hắn chỉ cười lên rồi trả lời: "Đương nhiên là một viên Trùng Nguyên Đan!"

"Chậc chậc..."

Dường như nữ tu nhu quần đã sớm đoán ra, nhưng khi nhìn thấy đan dược vẫn hơi kinh ngạc: "Thiếp thân nghe nói, Long Ngư Đảo vì một gốc Đan Nguyên Đằng mà xung đột với Di Lăng Cốc Du Xung, xem ra chuyện này là thật... Mà Thuật Luyện Đan của đạo hữu dường như cũng không như bình thường như biểu hiện bên ngoài như vậy nha..."

Bây giờ Phương Tịch đã đổi hai viên, trong mắt của nữ tu, trên tay của hắn phải còn lại một viên để bản thân dùng, dù sao tu vi bên ngoài của Phương Tịch bây giờ vẫn là Trúc Cơ trung kỳ.

"Chỉ cần đạo hữu trả lời giao dịch hay không là được."

Phương Tịch nhướng mày, không vui nói.

Nữ tu nhu quần nở nụ cười xinh đẹp đưa qua một cái ngọc giản.

Hắn dùng thần thức thăm dò vào trong, thần sắc hơi trì hoãn: "Quả nhiên là mười tám tầng Thanh Mộc Trường Sinh Công..."

"giao dịch đã hoàn thành thiếp thân cũng nên đi... Chỉ là muốn nhắc nhở đạo hữu một câu, Du Xung không đơn giản, lại âm thầm có dính dáng với ma tu."

Nữ tu nhu quần cười khẽ, rời khỏi mật thất. Phương Tịch nhìn bóng lưng của nàng, không thể không trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận