Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 683: Vàng thau lẫn lộn

Một đám yêu vân xanh sẫm bao phủ phạm vi mấy chục dặm, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm và tiếng nổ vang lên.

Bỗng nhiên!

Yêu vân một mẫu nổ tung, một Nguyên Anh chật vật chạy ra.

Nhìn diện mục lại rất giống với lão tổ Vương gia!

Nhắc đến, Hóa Thần Tôn Giả này cũng xem như năm hạn bất lợi, đầu tiên là y đấu pháp với Ngoại Đạo Hóa Thân bị ám toán một kiếm, vốn đã có thương tích trong người.

Sau khi trúng Thiên Tuyệt Độc thì thực lực càng bị hao tổn nhiều, lại bị bản tôn Phương Tịch truy sát nên chắc chắn sẽ rơi vào hạ phong.

Chưa được mấy chiêu, lão tổ Vương gia đã xém chút bỏ mạng.

Y cũng là người rất quyết đoán, lúc này Nguyên Anh xuất khiếu, vứt bỏ thân thể đã trúng độc rồi thi triển bí pháp khiến yêu vân nổ tung, lại dùng Thuật Thuấn Di mà chạy trốn!

Nguyên Anh này thuấn di một cái đã lướt xa ngàn trượng.

Hư không ở Địa Tiên giới kiên cố hơn xa Nhân Gian giới nên một kích của Hóa Thần cũng khó mà mở ra được khe hở hư không, thi triển thần thông hư không cũng chỉ có thể na di một khoảng.

Nguyên Anh xuất khiếu, dùng Thuật Thuấn Di chạy trối chết vẫn là thủ đoạn giữ mạng tốt nhất sau khi Nguyên Anh của lão tổ Vương gia nhìn lướt qua, âm thần ghi nhớ khí tức và thủ đoạn của Hóa Thần Yêu Tôn này rồi định thuấn di lần nữa.

Hừ!

Trong tiếng hừ lạnh, một sợi tơ sặc sỡ chợt xuất hiện trong hư không rồi chui vào cơ thể Nguyên Anh.

Phương Tịch toàn lực phát động Thiên Ma Ngâm, một tiểu tháp xám trắng xuất hiện trên đỉnh đầu của Nguyên Anh, chiếu xuống từng vầng quang mang xám trắng.

Ánh mắt của Nguyên Anh lão tổ Vương gia chỉ mê mang trong một chớp mắt đã nhanh chóng tỉnh lại, y nhìn thấy tiểu tháp trên đỉnh đầu thì mặt hiện ra vẻ kiên nghị.

Ba!

Y ném ấn tỉ không hoàn chỉnh trong tay ra, ấn tỉ vàng óng trong nháy mắt hóa thành một đoàn quang huy vàng nhạt, va chạm với tiểu tháp xám trắng ở giữa không trung.

Tỏa Yêu Tháp phát ra âm thanh như rên rỉ, quang mang xám trắng trong nháy mắt đã bị đánh tan.

Dù sao nó cũng chỉ là một món linh bảo nên không thể nào là đối thủ của thông linh chi bảo không hoàn chỉnh!

Nguyên Anh của lão tổ Vương gia chạy thoát, gương mặt nhỏ vừa hiện ra vẻ vui mừng đã chợt thấy Hóa Thần Yêu Tôn kia lắc Huyền Minh Kỳ trên tay.

Ào ào ào!

Một dòng sông lớn đen nhánh kéo dài nghìn dặm xuất hiện, vô số cát đá đen nhánh xen lẫn trong Huyền Minh Trọng Thủy, vây quanh Nguyên Anh.

Cửu U Minh Hà Vạn Lý Sa!

Sông lớn cuồn cuộn, bùn cát cùng xuống!

Nguyên Anh của lão tổ Vương gia không kịp phản kháng đã bị cuốn vào trong Minh Hà do Huyền Minh Trọng Thủy hội tụ rồi bị từng hạt Huyền Minh Tinh Sa và Huyền Minh Thần Sa xuyên qua, pháp lực không ngừng tiêu tán...

"Ngươi... Ngươi là..."

Y nhìn Hóa Thần Yêu Tôn kia, trên mặt chợt hiện ra thần sắc rất kinh hãi.

Trận pháp này dường như y đã thấy ở trên Tang Thanh Phong!

"Ồn ào!"

Phương Tịch lắc mình một cái, đã bay lên trên Cửu U, từng đạo thần niệm của hắn hóa thành châm nhỏ rực rỡ, liên tục đâm vào trong cơ thể của Nguyên Anh.

Gương mặt nhỏ của lão tổ Vương gia lập tức lộ ra vẻ đau đớn, hai mắt trắng dã rồi trực tiếp ngất đi.

Phương Tịch không dám chậm trễ, đánh ra từng pháp quyết, Cửu U Minh Hà không ngừng dìm xuống, xóa bỏ pháp lực Nguyên Anh của Hóa Thần này.

Tỏa Yêu Tháp lại xuất hiện lần nữa, lần này quang mang xám trắng không bị ngăn cản đã dễ dàng thu Nguyên Anh của lão tổ Vương gia vào trong.

Còn cái ấn tỉ vàng óng kia vì đã mất đi pháp lực của chủ nhân nên hóa thành một tiểu ấn cỡ nắm tay, lơ lửng ở giữa không trung.

Phương Tịch xuất ra một đạo pháp lực, hút ấn tỉ này đến, cẩn thận xem xét một phen.

Cái ấn tỉ này vuông vức, màu vàng óng, ấn bả bị hư hải nên hơi mờ nhạt, nhưng có thể mơ hồ thấy được là hình dáng một con chúa tể sơn lâm, ở dưới đáy ấn còn có hai cổ triện văn.

"Cửu Diệp... Hóa ra bảo vật này gọi là Cửu Diệp Ấn."

Phương Tịch cảm ứng một phen, hình như trong đó không có khi linh nào tồn tại.

"Quả nhiên là một món thông linh chi bảo đã bị tổn hại, ngay cả khí linh cũng không còn... Nhưng mà như vậy cũng dễ cho ta luyện hóa."

Hắn yêu thích không nỡ rời tay mà ngắm nghía ngọc tỉ vàng óng, sau đó mới quét dọn chiến trường rồi hóa thành một đám yêu vân biến mất ở chân trời...

Trong động phủ Sơn Hải Châu.

Phương Tịch kháp quyết hai tay, phóng Tỏa Yêu Tháp ra.

Một vàng quang mang xám trắng chiếu xuống, Nguyên Anh của lão tổ Vương gia từ trong đó hiện ra.

"Nếu dùng Nguyên Anh cấp Hóa Thần cho Thần Anh Kiếm ăn thì có lẽ sẽ có thể giúp Thần Anh Kiếm đột phá cấp năm... Dù sao vốn dĩ thanh kiếm này cũng chỉ cách cấp năm có một tia."

Phương Tịch thì thào.

Hắn nhìn Nguyên Anh của lão tổ Vương gia đang hôn mê bất tỉnh thì trên người chợt có ma khí dập dờn, còn có tinh mang đen nhánh từ trong mắt của hắn bay ra rồi chui vào trong cơ thể của Nguyên Anh.

Hắn đang thử tiến hành sưu hồn với Nguyên Anh của lão tổ Vương gia.

Mặc dù đối phương là tu sĩ Hóa Thần nhưng trước khi đột phá Hóa Thần Phương Tịch đã tu luyện công pháp thần thức nên thần niệm của hắn rất mạnh, dù so với Hóa Thần sơ kỳ cũng không thua kém chút nào.

Sau khi hắn đột phá Hóa Thần thì lực lượng thận niệm đã tăng lên.

Lúc này bất kể nói thế nào thì thần niệm của hắn cũng vượt xa Hóa Thần sơ kỳ bình thường mới đúng.

Như vậy thì hắn cũng có thể thử sưu hồn lão tổ Vương gia.

Theo Phương Tịch thi pháp, từng đạo thiên ma bí thức không ngừng chui vào trong Nguyên Anh của lão tổ Vương gia, tìm kiếm tất cả những ký ức liên quan khiến gương mặt nhỏ của Nguyên Anh lộ ra vẻ vô cùng đau đớn...

Một lúc sau, Phương Tịch mở mắt ra, ấn lên mi tâm, có vẻ hơi mệt mỏi: "Sưu hồn tu sĩ Hóa Thần quả nhiên không phải thứ mà sưu hồn tu sĩ bình thường có thể so sánh được..."

Lần sưu hồn vừa rồi đã khiến lực lượng thần thức của hắn như hao hơn phân nửa nhưng hắn cũng không lấy được gì nhiều, chỉ là ký ức trong mấy chục năm gần đây.

Ký ức mấy chục năm của một vị tu sĩ Hóa Thần cũng là một số tài phú không tệ.

Dù bị phá nát và hỗn tạp...

Phương Tịch xoa huyệt Thái Dương của mình một phen rồi tự lẩm bẩm:

"Xem ra cần phải làm thêm mấy lần nữa..."

Sưu hồn một vị tu sĩ Hóa Thần thì nhất định phải có đủ kiên nhẫn.

Mà lúc này, sắp xếp lại một số tin tức lại khiến đôi mắt của Phương Tịch từ từ sáng lên.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lấy một tia tinh huyết và pháp lực của lão tổ Vương gia sau đó vận chuyển bí thuật ngụy trang trong Tha Hóa Tự Tại Chân Ma Công.

Trong nháy mắt, khí tức trên người hắn thay đổi vậy mà gần như giống lão tổ Vương gia như đúc.

Thậm chí ngay cả gương mặt cũng biến thành trung niên, hai bên tóc mai hơi trắng.

"Với thực lực của ta bây giờ, biến thành lão tổ Vương gia thì ít nhất những Nguyên Anh của Vương gia cũng nhìn không ra, tu sĩ Hóa Thần bình thường cũng chưa chắc có thể nhìn thấu."

"Chỉ cần không thật sự động thủ thì không có vấn đề gì lớn... Đúng lúc có thể dùng lý do trọng thương bế quan."

Phương Tịch càng nghĩ thì ánh mắt càng sáng hơn.

Hắn cũng không thể đứng ở bên ngoài, bởi vậy thân phận Thanh Hòa Tử này vẫn nên để Ngoại Đạo Hóa Thân tiếp tục làm thôi!

Mình thì có thể dùng thân phận lão tổ Vương gia mà nấp trong bóng tối, thậm chí chủ động tạo ra giả tượng song phương thủy hỏa bất dung.

Đến lúc đó nếu có người muốn đối phó Thanh Hòa Tử sẽ đến tìm lão tổ Vương gia hàng loạt... Cảnh tượng đó chắc chắn rất đẹp.

Cũng có tính khả thi rất lớn, đáng để thử một lần."

Tộc địa của Vương gia chính là một sơn cốc.

Trong sơn cốc có một linh mạch cấp năm, linh khí dày đặc hội tụ thành sương mù, lúc nào cũng che phủ lối vào sơn cốc.

Ngày hôm nay.

Phương Tịch hóa thành lão tổ Vương gia, điệu thấp bay vào cửa cốc.

Một trận pháp xuất hiện nhưng hắn lấy ra một tấm lệnh bài, lắc một cái thì cảm giác trệ tắc kia lập tức biến mất.

'Quả nhiên nội tình của Vương gia không sâu, trận pháp trấn tộc khó khăn lắm mới đến được cấp năm...'.

Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cửa ải bị trận linh của đại trấn cấp năm kiểm tra thì dù hắn là Trận Pháp Sư cấp năm cũng cảm thấy rất dễ bại lộ.

Bây giờ sau khi đã qua thì tất cả đã đi vào quỹ đạo.

Phương Tịch hóa thành một đạo độn quang đáp xuống một động phủ có phong cảnh đẹp ở sâu nhất trong sơn cốc.

Không lâu sao, một đạo độn quang đã vội vàng chạy đến rồi hạ xuống trước động phủ, một bóng người hiện ra.

Tướng mạo của người này hơi tương tự lão tổ Vương gia, tu vi lại đến Nguyên Anh hậu kỳ, vậy mà lại là một đại tu sĩ Nguyên Anh!

"Linh Ứng bái kiến lão tổ tông, trước đó Tam thúc trông coi từ đường đến báo, hồn bài của lão tổ ảm đạm..."

Vương Linh Ứng khom người nói, thậm chí còn âm thầm quan sát Phương Tịch, y nhìn thấy sắc mặt của lão tổ nhà mình vàng như giấy thì trong lòng không khỏi máy động.

"Lão tổ không sao, chỉ vì bị trọng thương nên hồn bài mới ảm đạm mà thôi..."

Phương Tịch ho khan mấy tiếng rồi thản nhiên nói.

"Lão tổ có cần gọi linh y đến chẩn trị một phen không?" Vương Linh Ứng lập tức rất sợ hãi.

"Không cần, chuyện bản lão tổ bị thương phải giữ bí mật, nhà ta gần đây khó khăn rồi..." Phương Tịch thở dài: "Bản lão tổ và Cầm Long Tử đi gặp Thanh Hòa Tử kia nhưng đối phương lại là kẻ tham lam, muốn toàn bộ Phường Thị Không Tang, bản lão tổ không cam lòng nên đã đấu pháp với hắn, bị thua một chiêu... Trên đường trở về lại bị Hóa Thần Yêu Tôn đã bắt Kiều nhi đi năm xưa đánh lén..."

Phương Tịch kể lại mọi chuyện rồi thở dài: "Bất kể thế nào... Vương gia ta thua thì phải chịu, sai ngươi truyền tin cho Linh Đạo trở về đi!"

"Phường Thị Không Tang không thuộc về Vương gia ta nữa sao?" Trong lòng Vương Linh Ứng bi thương, y dùng tay vỗ vào quyền: "Thanh Hòa Tử khinh người quá đáng, Vương gia ta đời đời kiếp kiếp đều nhớ kỹ, một ngày nào đó chắc chắn sẽ báo mối thù này!"

Đôi mắt của y hơi đỏ lên nhìn lão tổ tông: "Lão tổ... Thân thể của ngài... Còn có Hóa Thần Yêu Tôn kia..."

Sắc mặt Phương Tịch ảm đạm: "Mặc dù thương thế nghiêm trọng nhưng đại sự không ngại, chỉ là gần đây không thể nào xuất thủ mà thôi... Về phần Hóa Thần Yêu Tôn kia, e là giống như những lần chúng ta đã thương nghị, chính là kẻ ngoại vực, được Hắc Thủy Tông thuê đến tìm phiền phức, nếu không làm sao có thể một chút phong thanh cũng không lộ như vậy?"

Hắn cười lạnh rồi nói tiếp: "Cũng may lần này bản lão tổ cũng để lại cho nó một số thứ, lần sau gặp lại chắc chắn có thể nhận ra!"

"Lão tổ nói như vậy thì ta cũng yên tâm, trong kho vẫn còn một viên Cửu Cửu Sinh Tức Đan, có cần mang đến cho lão tổ chữa thương không?"

Vương Linh Ứng xin chỉ thị.

"Đan dược cấp năm sao có thể tùy tiện dùng?" Phương Tịch bắt chước y hệt tính cách tính toán tỉ mỉ của lão tổ Vương gia: "Thương thế của bản lão tổ chỉ cần tu dưỡng một phen sẽ tốt lên, linh đan này tương lai còn có tác dụng lớn... Ngươi lui xuống đi."

"Hậu bối cáo lui!"

Vương Linh Ứng rời khỏi động phủ nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng, y chợt cắn răng lấy một cái la bàn ra.

La bàn này đỏ như máu, cây kim bên trong liên tục quay tròn.

Một giọt máu tươi từ trên đầu ngón tay của Vương Linh Ứng lăn xuống, khiến la bàn phủ kín một tầng huyết sắc quang mang.

Cây kim nhanh chóng chuyển động, sau đó chỉ về hướng động phủ của lão tổ.

"Xem ra, ta đã quá đa nghi rồi."

Vương Linh Ứng thở dài một hơi, chuẩn bị đi xử lý hàng loạt chuyện đau đầu ở phường thị.

Trong động phủ.

Phương Tịch tiến vào trong Sơn Hải Châu, lại đi kiểm tra lão tổ Vương gia một chút.

Vì để tránh cho hồn bài vỡ vụn nên hắn đã giữ lại cái mạng của tiểu lão nhân này mà không lập tức cho Thần Anh Kiếm ăn.

Lúc này, Thủy Tổ Yêu Ma Thụ đã di chuyển vào trong Sơn Hải Châu đang rũ từng cành cây xuống, trói chặt Nguyên Anh kia, rồi treo lên...

'Yêu Ma Thụ học không tốt, chuyện trói người này dù sao cũng phải học ta... Lần này cố ý triển lộ trước mặt người khác cũng không có sơ hở gì, xem ra trong mắt của những tu sĩ ở Địa Tiên giới thì nó cũng chỉ là một gốc linh căn kỳ lạ mà thôi.'.

Lúc trước, khi hắn chặn giết lão tổ Vương gia đã mang theo Yêu Ma Thụ, còn Ngoại Đạo Hóa Thân đã cùng với hai Hóa Thần đến Huyền Minh Uyên đấu pháp nên không thể nào phát hiện trong trận pháp ở Tang Thanh Phong đã bị thiếu một cái cây, về phần trận nhãn gì đó, đương nhiên chỉ là lời nói dối của hắn.

Phương Tịch nhìn xuống thi thể Cốc Thần Yêu Tôn đang chậm rãi thu nhỏ thì không khỏi thở dài: "Đáng tiếc, dù Yêu Ma Thụ cấp năm cũng không thể chế tạo được khôi lỗi Hóa Thần có thể dẫn động thiên địa linh lực... Kế hoạch đại quân Hóa Thần của ta e là đã phá sản rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận