Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 685: Huyền Quy xuất thế

Thời gian như nước.

Trong nháy mắt đã qua hơn mười năm.

Sơn cốc Vương gia.

Phương Tịch cầm một bình nước đang tưới nước cho chậu Thủy Tổ Yêu Ma Thụ.

Sau khi linh căn này tấn thăng cấp năm thì thần thông lớn nhỏ như y càng tiến bộ hơn, lúc này nó duy trì hình thể như chậu bon sai mini nhưng Phương Tịch vẫn cảm giác được nó đang phát triển khỏe mạnh.

Sở dĩ hắn lấy nó ra mà không đặt ở trong động phủ Sơn Hải Châu đương nhiên là muốn ăn ké chút linh mạch cấp năm của Vương gia.

Động phủ của lão tổ Vương gia chính là nơi có linh khí dồi dào nhất ở linh mạch cấp năm này.

Đồng thời, bởi vì bụng của Yêu Ma Thụ lớn nên mấy động phủ xung quanh động phủ của lão tổ Vương gia đều xuất hiện tình trạng linh khí không đủ, liên lụy đến tu vi.

Nhưng tất cả những chuyện này đều bị gia chủ Vương gia Vương Linh Ứng ép xuống.

Y cho rằng lão tổ Vương gia bế quan nên cần phải thổ nạp rất nhiều linh khí để khôi phục thương thế...

Những tin tức này đương nhiên là do những khôi lỗi loại nhỏ do Phương Tịch âm thầm tung ra ngoài nghe được.

Cơ quan khôi lỗi đến cấp phi mễ thì ngoại trừ thần niệm của Hóa Thần ra, thần thức Nguyên Anh sẽ không thể nào phát hiện được.

Bây giờ có thể nói là Phương Tịch còn hiểu Vương gia nhiều hơn cả người Vương gia.

'Mặc dù tộc dân có lời oán giận nhưng cũng biết đổ lỗi cho trận chiến của bản lão tổ... Nên cũng không trách móc quá nhiều, thậm chí còn chủ động quyên góp linh thạch, muốn giúp đỡ gia tộc vượt qua khó khăn.'.

'Gia tộc này phát triển thịnh vượng là do mấy đời trước đã đánh được cơ sở, lại có một cỗ tinh thần mạnh mẽ hướng lên... Khó mà đánh gãy được.'.

Đương nhiên Phương Tịch chỉ cảm khái mà thôi.

Thật sự muốn đánh gãy cột sống thì hắn chỉ cần truyền tin lão tổ Vương gia vẫn lạc ra ngoài thì đương nhiên Vương gia sẽ xong đời, dù trên dưới một lòng như thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, vì đây chính là quy tắc thép của thế giới mạnh được yếu thua!

"Bành Tổ thọ tám trăm..."

Phương Tịch tưới nước xong, thần sắc khó hiểu: "Bấm tay tính, ta cũng đã tám trăm tuổi..."

Tám trăm tuổi!

Đa phần vương triều thế tục ở hạ giới thay đổi cũng chỉ khoảng hai, ba trăm năm một lần mà thôi, tám trăm năm đủ để sống qua ba, bốn triều đại, luộc chết không biết bao nhiêu Hoàng đế...

Nhưng đối vơi tu sĩ Hóa Thần ở Địa Tiên giới thọ nguyên động một tí là bốn, năm ngàn tuổi thì tám trăm tuổi vẫn còn rất trẻ, có thể nói là hào hoa phong nhã!

Mấy chục năm qua, Phương Tịch vẫn luôn khống chế Vương gia, đầu tiên là hắn đến từ đường, dưới tình huống không khiến vị Tam thúc Vương gia kia phát hiện đã thay đổi hồn bài của lão tổ Vương gia.

Nếu không nó luôn ảm đạm, thậm chí sau này còn vỡ vụn thì cũng không phải chuyện tốt...

Tiếp theo chính là khống chế tài nguyên và đường dây của Vương gia, từ đó thống kê thu nhập mà cướp lấy phần lớn.

Mặc dù Vương gia đã mất Phường Thị Không Tang nhưng vẫn còn rất nhiều tiểu phường thị nên tài nguyên vẫn như vậy, hàng năm cũng phải thượng cống cho Ngự Long Tông!

Đối với chuyện này, đương nhiên Phương Tịch không khách khí mà tự ôm hết mọi chuyện, hắn lấy đi rất nhiều linh vật rồi biến thành từng viên Chân Huyết Đan trả về.

Chỉ mỗi chuyện này thì hắn đã thu được không ít linh đan của Vương gia.

Có rất nhiều Chân Huyết Đan phụ trợ nên tiến triển công pháp Thiên Yêu Lục Tiên Sách của hắn rất nhanh.

Đến bây giờ, hắn đã từ từ đạt đến cảnh giới sơ kỳ viên mãn, chỉ kém một tia sẽ có thể thử đột phá cảnh giới Hóa Thần trung kỳ!

'Cũng may tu sĩ ở trong Địa Tiên giới sau khi đến Phản Hư mới phải độ thiên kiếp khi đột phá... Đột phá Hóa Thần trung kỳ không phải độ kiếp...'.

'Đến bây giờ mới xén lông dê của Ngự Long Tông khoảng mười năm đã khiến ta xém chút tu luyện đến Hóa Thần trung kỳ, nếu là hai trăm năm, bốn trăm năm, tám trăm năm... Chẳng phải sẽ có thể Hóa Thần viên mãn thậm chí trực tiếp Phản Hư sao?'.

Đôi mắt của Phương Tịch hơi sáng lên.

Lúc này hắn cảm ứng được gì đó, lạnh nhạt nhìn lên bầu trời.

Không lâu sau, một đạo độn quang hạ xuống, một người trong đó hiện ra, chính là gia chủ Vương gia Vương Linh Ứng!

"Lão tổ tông... Đội thuyền nhà ta phái đi gặp phải cơ quan đảo của Phường Thị Không Tang, đối phương một lời không hợp lập tức khởi động linh cụ có uy lực mạnh mẽ khiến tu sĩ nhà ta tổn thất nặng nề... Linh Quân nhị phòng bị phá hủy nhục thân, chỉ có Nguyên Anh chạy thoát!"

Vương Linh Ứng khom người, đầy gương mặt đều là vẻ phẫn hận: "Thanh Hòa Tử kia ức hiếp Vương gia ta quá đáng!"

'Nói lung tung gì vậy? Rõ ràng là đội ngũ Vương gia các ngươi ngấp nghé thu hoạch, động thủ cướp thuyền trước... Đây là Thái Nhất đã theo phân phó của ta mà hạ thủ lưu tình, không sử dụng Tiêm Tinh Pháo nếu không thì Vương Linh Quân và những tu sĩ Vương gia khác, có một người tính một người, có thể để lại dù là tro thì cũng xem như ta thua...'.

Phương Tịch chửi rủa trong lòng một phen.

Nhưng mà hắn cũng biết gia tộc lớn như vậy, nhân viên cồng kềnh, dối trên gạt dưới cũng là chuyện bình thường.

Dù lão tổ tông Vương gia này cũng có tử tôn ỷ được nuông chiều đã dám làm loạn.

Mà đa phần tu sĩ đều giúp người thân không cần đạo lý nên hoàn khố ở tu tiên giới thật sự có cơ sở tồn tại nhất định, sau đó đánh từ nhỏ đến già cũng là chuyện có khả năng lớn.

Phương Tịch cũng đã chuẩn bị kỹ càng để chỉnh đốn gia phong một chút, mặc dù Vương gia ở Huyền Minh Uyên cũng xem như chúa tể một phương nhưng nếu một tên tử tôn cách không biết bao nhiêu đời nào đó chọc phải người không nên chọc, sau đó liên lụy đến đầu mình, vật thì quá oan uổng rồi!

Nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể diễn kịch, mặt của hắn đỏ lên: "Thanh Hòa Tử..."

"Bây giờ lão tổ đã hồi phục thương thế, chỉ là muốn đối phó Thanh Hòa Tử kia thì lực vẫn chưa đủ..." Vương Linh Ứng ở bên cạnh phân tích: "Thanh Hòa Tử am hiểu thuật cơ quan khôi lỗi, sau khi chế tạo cơ quan đảo thì thu nhập Long Nghê và linh thảo hàng năm đều nhiều hơn bình thường ba bốn thành, đan dược, linh vật mười năm một lần nộp lên Ngự Long Tông cũng nhiều hơn nhà ta trước đó hai thành... Dưới lợi lớn như vật thì Ngự Long Tông tuyệt đối sẽ không ra tay giúp chúng ta..."

"Vương gia ta nguy cơ tứ phía, năm đó vì khởi thế đã đắc tội nặng với Hắc Thủy Tông, cho đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được Hắc Miểu Tôn Giả và Hóa Thần Yêu Tôn giấu mặt kia..."

Vương Linh Ứng là gia chủ của Vương gia nên dĩ nhiên y không phải mãng phu: "Linh Ứng cho rằng, đối phó với Thanh Hòa Tử kia chỉ có thể dùng trí chứ không thể đối đầu..."

Nhắc đến thì Phương Tịch vẫn luôn cùng Ngoại Đạo Hóa Thân dung túng thủ hạ xảy ra xung đột, thỉnh thoảng lại đánh một trận nhỏ.

Ngay từ đầu, đương nhiên là bên Phường Thị Không Tang ăn thiệt thòi lớn, ngay cả Tả Tiểu Huyên cũng xem chút bị bắt sống.

Sau đó Phương Tịch nhịn không được mà chi viện cho mấy khôi lỗi cấp bốn mới xem như miễn cưỡng duy trì thế cân bằng.

Nhắc đến cũng lạ, hai nhà minh tranh ám đấu như vậy nhưng thật ra ngay cả một tu sĩ Nguyên Anh cũng không vẫn lạc, có thể thấy hai bên vẫn tồn tại ranh giới cuối cùng và sự ăn ý nhất định.

"Vậy theo ý kiến của ngươi thì phải làm thế nào?"

Phương Tịch rất hứng thú hỏi.

Cùng người ngoài thương nghị cách đối phó bản thân vẫn rất thú vị.

"Căn cơ của Thanh Hòa Tử hơi yếu, không có tông môn và đồ đệ... Mấy năm nay Trường Thanh Các luôn mời chào khách khanh, ta cũng đã lệnh cho mấy tu sĩ lẫn vào trong đó... Nên biết Thanh Hòa Tử kia ngoại trừ thích ăn uống ra còn rất háo sắc..."

Vương Linh Ứng nói: "Trong đám 'Xá Nữ' mà gia tộc bồi dưỡng có mấy người có dung mạo xuất chúng, lén lúc đưa đi mấy người sẽ có thể sinh kỳ hiệu..."

Phương Tịch gõ gõ mi tâm.

Xá Nữ của Vương gia hắn cũng biết được từ trong ký ức của lão tổ Vương gia, chính là chọn những nữ tử có linh căn, dung mạo xuất sắc, từ nhỏ đã tu luyện công pháp mĩ thuật, nghiêm khắc bồi dưỡng, sau khi lớn lên thì ai cũng quốc sắc thiên hương, mị hoặc tự nhiên.

Chuyên dùng để tặng cho cao tầng thế lực quen biết để kéo quan hệ, năm đó ở trong Hắc Thủy Tông cũng có không ít.

Tin tức bí mật liên quan đến sản lượng Chân Huyết Đan cũng bị tiết lộ ra ngoài như vậy.

Mà loại Xá Nữ này bình thường dùng sắc hầu hạ người khác, nếu đến thời khắc quan trọng cũng có thể âm thần dẫn động cấm chế trong cơ thể khiến địch nhân trọng thương.

Mặc dù dùng cách này ám toán Nguyên Anh thì gần như mọi chuyện đều thuận lợi nhưng đối mặt với một tu sĩ Hóa Thần, Vương Linh Ứng thật sự không có chút tự tin nào.

"Dù sao đối phương cũng tu luyện ma công nên mị thuật bình thường chưa chắc có tác dụng..."

Phương Tịch lắc đầu thở dài, hắn cảm thấy Vương gia cũng chỉ có chút tiền đồ này: "Thôi... Trước tiên đưa mấy người đi, xem như một bước cờ nhàn cũng được."

"Dạ!"

Vương Linh Ứng nghiêm nghị tuân lệnh, sau đó lại bắt đầu bẩm báo: "Gần đây gia tộc kiểm trắc linh căn của phàm nhân đã phát hiện được hai trăm hai mươi bảy mầm tiên, hai mươi lăm người trong đó có linh căn từ địa phẩm trở lên... Còn có một người có linh căn thiên phẩm."

"Không tệ, ngươi cố gắng bồi dưỡng."

Phương Tịch nghe vậy thì không khỏi gật đầu.

Xác suất sinh ra mầm tiên của phàm nhân ở Địa Tiên giới dường như cũng cao hơn hạ giới rất nhiều, ngay cả xác suất sinh ra linh căn chất lượng tốt cũng tăng không ít.

"Ngoại trừ những chuyện đó ra, Tam phong có một vị bối phận chữ Chí tọa hóa..."

Vương Linh Ứng như một vị đại quản gia trung thành, gần như báo không sót chuyện gì: "Cửu phòng Vương Huyền Định mấy ngày trước đã viên mãn Kim Đan, cống hiến của bản thân với gia tộc đã hơn ba trăm vạn, muốn mượn gia tộc hai trăm vạn điểm cống hiến nữa để đổi một viên Ngưng Anh Đan trong tộc khố..."

"Tuổi còn nhỏ không học tốt mà đã muốn một bước lên trời... Ngươi nói với hắn, nhiều nhất gia tộc cũng chỉ cho vay một trăm vạn điểm cống hiến, số còn lại hắn tự tìm cách đi..."

Phương Tịch cười mắng một cậu, tỏ vẻ tâm trạng rất tốt.

Bỗng nhiên!

Thần sắc của hắn khẽ động mà nhìn lên trời.

Chỉ thấy bầu trời vốn dĩ vạn dặm không mây chợt mây đen giăng kín.

"Lão tổ tông?"

Vương Linh Ứng nhìn cảnh này, không khỏi hơi kinh ngạc: "Đây là..."

"Không sao, trước đó bản tọa tiện tay bắt một con linh thú, xem ra bây giờ nó sắp tấn thăng cấp bốn rồi..."

Phương Tịch khoát tay, đuổi Vương Linh Ứng đi.

Còn bản thân thì mang theo chậu cây bay khỏi sơn cốc Vương gia, tìm một nơi vắng vẻ.

Ầm ầm!

Lôi vân ở chân trời như mọc thêm một con mắt mà theo hắn đến chỗ này.

Vù vù!

Một cơn gió lốc thổi xuống, không ngừng phá hủy từng lớp nham thạch và mặt đất ở xung quanh.

"Đây là... Thiên Kiếp Hóa Hình!

Mà mục tiêu của nó, rõ ràng là...

Thần sắc Phương Tịch cổ quái, lấy quả trứng Huyền Quy to như trứng đà điểu ra ngoài.

Quả trừng này vừa xuất hiện thì mây đen trên trời càng dày hơn, mơ hồ có lôi điện lấp lóe.

Lúc này quả trứng Huyền Quy đã bong lớp da đá kia ra, vỏ trứng trắng nõn hiện ra, trên đó còn ẩn chứa lam quang.

"Ta vẫn lần đầu nhìn thấy trứng yêu thú độ kiếp..."

"Xem ra huyết mạch của con tiểu Huyền Quy này phi phàm, vừa xuất thế đã là cấp bốn!"

Răng rắc!

Dưới sự chú ý của Phương Tịch, trên vỏ trứng chợt xuất hiện vết nứt.

Trên bầu trời, vô số lôi điện cuồng vũ như tìm được mục tiêu mà ngưng kết thành một tia thanh sắc lôi quang, ầm ầm đánh xuống!

Ầm ầm!

Lôi quang bổ thẳng vào vỏ trứng, khiến trên đó hiện lên từng hoa văn xanh tím, lại xuất hiện một vết nứt nữa.

Vỏ trứng Huyền Quy này dường như còn chắc chắn hơn rất nhiều linh bảo phòng ngự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận