Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 301: Di tích hiện thế

Bên trong mật thất.

Dùng Tụ Linh Trận tụ linh khí lại đạt đến cấp ba, hình thành sương mù mắt thường có thể thấy được.

Chung Hồng Ngọc ngồi xếp bằng, gương mặt nghiêm túc vô cùng.

Nàng im lặng vận chuyển Huyền Âm Công, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu nhưng phát giác được trạng thái của bản thân đã đến đỉnh phong, nên không chần chừ nữa mà dùng viên Trúc Cơ Đan liệt phẩm kia.

Trong tĩnh thất sát vách, Phương Tịch dùng thần thức lặng lẽ chú ý nhất của nhất động của Chung Hồng Ngọc.

Với thần thức mạnh hơn của Trúc Cơ hậu kỳ bây giờ của hắn đừng nói là Chung Hồng Ngọc, dù là Nguyễn Tinh Linh ở đây cũng không thể phát hiện.

"Bắt đầu rồi..."

Phương Tịch im lặng nhìn chăm chú Chung Hồng Ngọc Trúc Cơ, đầu tiên là thiên địa linh khí hội tụ, cọ rửa toàn thân nhục thân quan.

'Chung Hồng Ngọc bây giờ mới hơn bốn mươi tuổi, chính là thời điểm xuân kỳ cường thịnh, thâm thể cũng không có ám thương nên không vấn đề gì...'.

Quả nhiên dưới thiên địa nguyên khí cọ rửa, vẻ mặt Chung Hồng Ngọc hơi thống khổ, gương mặt đỏ bừng nhưng dưới dược lực của Trúc Cơ Đan, kinh mạch của nàng tiếp nhận được linh khí cọ rửa, bắt đầu hội tụ ở Khí hải đan điền.

"Pháp Lực Quan sao? Căn cơ của nàng xem như vững chắc, chính là linh căn trung phẩm, Huyền Âm Công mà nàng tu hành cũng có chỗ không tầm thường, dường như còn mạnh hơn ta lúc đó một chút..."

"Về phần Thần Thức Quan sau cùng? Mặc dù nàng dưới sự che chở của ta mà trưởng thành nhưng sau đó đã bị đuổi khỏi đảo, kinh lịch các loại tranh đấu liều mạng, lại lực khắc cướp tu, vượt qua được kiếp nạn Trúc Cơ Đan... Phương diện tâm tính mạnh hơn Vi Nhất Tịch, Ngôn Hồng Tụ rất nhiều."

"Tổng hợp lại nàng vẫn rất có khả năng Trúc Cơ."

Phương Tịch hơi nheo mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu.

Chung Hồng Ngọc cảm nhận được pháp lực trong Khí hải đan điền đã vô cùng sền sệt, không thể không điều đọng dược lực cuối cùng của Trúc Cơ Đan, xông vào trong Nê Hoàn Cung trong.

Ầm ầm!

Đầu nàng hơi choán, tiếp theo giữa mi tâm như mở ra con mắt thứ ba.

Thần thức!

Thần thức vừa xuất hiện, lập tức áp bách Khí hải đan điền khiến pháp lực hóa lỏng.

Bên ngoài mật thất, thiên địa linh khí hội tụ hình thành vòng xoáy, không ngừng chui vào trong đó.

Cảnh này bị Ngôn Hồng Tụ ở bên ngoài nhìn thấy, trên mặt không khỏi xuất hiện sự đố kị, tối tăm, ao ước, các loại biểu cảm phức tạp...

"Trúc Cơ thành công rồi."

Bóng Phương Tịch chợt lóe, đã đến bên cạnh Chung Hồng Ngọc, một tay đặt ở bụng của nàng.

"Đảo chủ..."

Chung Hồng Ngọc vừa xấu hổ vừa vội, lại không dám phảng khách chỉ có thể xem như Phương Tịch không tồn tại mà toàn lực luyện hóa thiên địa linh khí, hóa thành pháp lực thể lỏng.

Thần thức của Phương Tịch trực tiếp tiến vào đan điền của nàng, nhìn không sót thứ gì.

"Hửm?"

Lúc Chung Hồng Ngọc Trúc Cơ thành công, vượt qua đại cảnh giới, dịch kinh tẩy tủy.

Cuối cùng thần thức của Phương Tịch đã có phát hiện.

Ở trong đan điền của nàng có từng sợi ngân quang lấp lánh, hóa thành từng phù không hoàn chỉnh mà huyền ảo khó hiểu.

Loại phù văn này chỉ lóe lên rồi biến mất, mang theo loại ba động quấy nhiễu hư không nào đó.

Ngay sau đó, tất cả đều khôi phục bình thường dường như những chuyện vừa phát sinh chỉ là ảo giác của Phương Tịch.

"Những phù văn kia... Cùng loại với trận văn dịch chuyển tức thời trong hư không của trận pháp cấp ba..."

"Không... Phải nói những triện văn bạc này mới là hiển hóa của quy tắc thiên địa, bất luận là phù lục hay là trận pháp của tu sĩ đểu chỉ là học tập và bắt chước..."

"Tương tự mà nói, Thanh Mộc Linh Thể và Ất Mộc Pháp Thân của ta dường như cũng có đạo lý giống nhau... Bởi vậy ngân triện cốt văn của Ất Mộc Pháp Thân mới có hiệu quả suy ra với đạo phù lục..."

Mặc dù chỉ là trong tích tắt nhưng Phương Tịch đã nhớ kỹ những phù văn không hoàn chỉnh kia, chuẩn bị sau này cẩn thận nghiên cứu liên hợp lĩnh hội với trận pháp và Chư Thiên Bảo Giám của mình.

"Đảo chủ..."

Đúng lúc này, Chung Hồng Ngọc Trúc Cơ thành công, mở mắt ra, nhìn Phương Tịch với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Dù là đạo lữ cũng không đến nỗi bị nhìn sạch như vậy...

Nhưng từ nhỏ đã thành thói quen, lại khiến nàng không dám cũng không muốn phản kháng...

"Chúc mừng Hồng Ngọc đã Trúc Cơ thành công, chuôi linh khí hạ phẩm - Kim Giao Tiễn này xem như quà mừng của ta tặng ngươi."

Phương Tịch xoa đầu của Hồng Ngọc, bỏ Kim Giao Tiễn lại rồi phủi mông rời khỏi, không mang đi một áng mây màu.

Đối với hắn, giá trị lớn nhất của Chung Hồng Ngọc đã dùng hết...

Trong mật thất.

Phương Tịch trong yên tĩnh lĩnh hội nhớ lại mấy đạo ngân sắc phù văn không hoàn chỉnh kia.

Hơn nữa hắn cũng tương hỗ so sánh tham chiếu với Chư Thiên Bảo Giám trong thức hải.

'Quả nhiên... Mặc dù hoa văn trên bảo giám rất mơ hồ nhưng luôn có chút tương tự...'.

Trên mặt Phương Tịch xuất hiện sự vui mừng.

Mặc dù thành quả rất nhỏ nhưng dù sao cũng hơn không phát hiện.

Hắn đứng dậy bước vào phòng chế phù, trải phù chỉ ra, lập tức bắt đầu vẽ phù.

Nếu nói trước kia Phương Tịch chỉ tương đối am hiểu với phù lục hệ Mộc.

Thì lúc này hắn huy hào bát mặc, chu sa đỏ hồng bao hàm linh khí không ngừng liên kết với nhau, cuối cùng ngưng tụ thành hình, bộc phát ra ngân mang hư không vặn vẹo.

"Phá Cấm Phù... Cấp hai thượng phẩm!"

"Quả nhiên nguyên lý của Phá Cấm Phù cũng liên quan đến đạo hư không..."

"Mặc dù Phá Cấm Phù đến cấp ba thì uy hiếp với trận pháp cũng cấp sẽ giảm mạnh nhưng Phá Cấm Phù cấp hai này trong toàn bộ Việt Quốc cũng không nghe nói có mấy vị Phù sư có thể vẽ được... Dù sao muốn vã Phá Cấm Phù thì bản thân ít nhất phải nghiên cứu tinh thân với đạo trận pháp, lại phải có liên quan đến đạo hư không, yêu cầu rất cao..."

Phương Tịch không thể không vui mừng.

Đạo phù lục tấn thăng cấp hai thượng phẩm, hắn cũng có thể thử vẽ Bảo Văn phù lục.

"Mặc dù... Tài liệu khó tìm!"

"Nếu có thể gánh nổi Bảo Văn thì tốt nhất vẫn phải là phù chỉ cấp ba..."

Phù chỉ cấp ba cần ít nhất là linh mộc cấp ba hoặc da yêu vương mới có thể chế tác.

Nhưng mỗi tấm chế tách thành cũng đủ để trở thành nội tình của tông môn Kết Đan như Huyền Thiên Tông.

Mấy ngày sau, Phương Tịch thần thanh khí sảng xuất quan.

...

Trong Trường Thanh Các.

"Đa tạ đảo chủ làm hộ pháp cho ta..."

Chung Hồng Ngọc cũng đã ổn định tu vi Trúc Cơ kỳ, xuất quan bái tạ.

Sắc mặt nàng vẫn như bình thường, dường như đã quên hết chuyện phát sanh trong phòng bế quan trước đó.

Phương Tịch cũng rất thích sự thức thời của nàng: "Không tệ, Hồng Ngọc ngươi có muốn tổ chức Trúc Cơ khánh điển không? À... Sau này định tu luyện ở đâu?"

"Hồng Ngọc không định tổ chức Trúc Cơ khánh điển..."

Chung Hồng Ngọc ôn nhu trả lời.

Dù sao tu sĩ Hồ Vạn Đảo cũng nghèo kiết hủ lậu, dù tổ chức tiệc cũng không thu được bao nhiêu lễ vật.

"Về phần tu hành?" Chung Hồng Ngọc nói: "Hồng Ngọc muốn trước hết tu hành một thời gian ở Long Ngư Đảo, không biết có được không?"

"Đương nhiên là được, Long Ngư Đảo vẫn luôn là nhà của ngươi."

Long Ngư Đảo linh khí dồi dào, người tu hành cũng ít nên động phủ dư rất nhiều.

"Đa tạ đảo chủ."

Chung Hồng Ngọc nghe vậy, gương mặt rạng rỡ hẳn lên...

...

Chuyện Chung Hồng Ngọc Trúc Cơ thành công cũng chỉ có mấy người Nguyễn Tinh Linh biết.

Phương Tịch cũng tổ chức một buổi tiệc nhỏ, cũng xem như cho qua.

Sau đó, Chung Hồng Ngọc tiềm tu trong động phủ ở Long Ngư Đảo.

Tu luyện không ngày tháng, trong nháy mắt lại qua mấy năm nóng lạnh.

Hôm nay, Bắc Vực Hồ Vạn Đảo.

Lưu Tam Thất hóa thành một đạo thanh sắc hồng quang đang truy tung một con rùa lớn.

Con rùa này dài khoảng mấy trượng, mai rùa đen nhánh, trên đó còn mọc đầy rong rêu, còn có đất đá, từ xa nhìn lại như một tảng đá ngầm đen.

Mà trong tảng đá ngầm còn có một vệt xanh biếc, phóng ra ánh sáng trong suốt.

"Lấy!"

Giữa không trung, Lưu Tam Thất khẽ hô, quăng xuống một mảnh lưới đánh cá màu đen.

Pháp khí lưới đánh cá này ở giữa không trung đón gió mà lớn dần, dường như một tấm màn sân khấu, rơi xuống phương viên mấy dặm trong thủy vực.

Chờ đến lúc thu hồi, vô số cá tươi xem lẫn con rùa lớn kia đã trồi lên mặt nước.

Rùa lớn kêu to, bộc phát ra từng cổ yêu khí, bất ngờ là nó đã đến đẳng cấp Luyện Khí viên mãn.

Cộng với da dày thịt béo, lại có thiên phú yêu thuật hệ Thủy, nếu tu sĩ Luyện Khí bình thường gặp phải nó thật đúng là không thể nào bắt được.

Nhưng mà Lưu Tam Thất đã sớm là Trúc Cơ, lại còn là Trúc Cơ trung kỳ, dễ dàng hạ được rùa lớn, giẫm lên mai rùa mà hái linh thảo.

"Con rùa này ít nhất cũng ba, bốn trăm tuổi... Xen lẫn Quy Bối Thảo thật sự là hiếm thấy mà!"

Lưu Tam Thất thu Quy Bối Thảo vào trong hộp cao ngọc, tự lẩm bẩm.

Y chợt ngẩng đầu mới phát hiện mình đã cách Đại Mộng Trạch không xa, có thể thấy được sương trắng mù mịt.

Đại Mộng Trạch chính là nơi hiểm yếu ở Bắc bộ của Việt Quốc, sương mù của nó có thể ngăn cản thần thức, dù là Kết Đan lão tổ xâm nhập vào cũng có thể bị mất phương hướng.

"Nguy hiểm thật... Nếu để ngươi chạy vào Đại Mộng Trạch thật đúng là không thể nào bắt được."

Lưu Tam Thất bước lên mai rùa, thưởng thức cảnh sắc mây mù bốc hơi của Đại Mộng Trạch.

Y chợt dụi mắt, hoài nghi mình bị ảo giác.

Ầm ầm!

Một khắc sau, từ mặt hồ yên tĩnh sôi trào lên vô số tôm, cá, ba ba các loại từ đáy hồ trồi lên mặt nước như phát sinh một trận địa chấn nhỏ.

Ầm ầm!

Một đám mây sương mùa trong Đại Mộng Trạch mạnh mẽ tản ra, một linh đảo nở rộ thanh sắc quang mang xuất hiện.

Mùi cỏ cây thơm ngát tản ra bốn phía, lại có một đạo cấm chế màu sắc sặc sỡ phóng lên tận trời hút sương trắng ở phụ cận vào trong.

"Chuyện này..."

Thần thức của Lưu Tam Thất đến gần từng tấc, tiếp xúc bản thẩn linh đảo, không thể không giật nảy mình: "Di tích xuất thế?"

Y chỉ dựa vào thị lực đã có thể nhìn thấy sau cấm chế có từng mảng kiến trúc hợp quy tác, có thứ tự và cấm pháp cường đại.

Chỉ đến gần linh đảo đã có một cỗ linh khí dồi dào chạm vào mặt.

"Thì ra truyền thuyết thượng cổ đều là thật, phía Bắc của Việt Quốc vốn không có Đại Mộng Trạch gì cả nhưng sau khi tu sĩ cổ đại đại chiến khiến Đại Mộng Trạch xuất hiện... Bây giờ chính là một phần cấm chế của đảo này phát sinh dị thường khiến sương mù tiêu tán mà nổi lên từ trong Đại Mộng Trạch sao?"

Lưu Tam Thất phỏng đoán một phen, tiếp theo không giấu được sự tham lam trong lòng.

Đây chính là một di tích cổ đại!

Tu tiên giới hôm nay, linh khí quý hiếm, linh vật thưa thớt.

Dù tu sĩ mang thảo mộc linh thể như y cũng bị bình cảnh Trúc Cơ trung kỳ đến hậu kỳ kẹp chặt, không thể tiến thêm.

Mà nghe nói ở thời đại thượng cổ, thiên địa linh khí vô cùng dồi dào, khắp nơi đều thấy được tu sĩ cao giai.

Trong tu tiên giới hôm nay, không thiếu cố sự may mắn ngộ nhập di tích thu được thượng cổ truyền thừa xuống linh đan diệu dược, thậm chí từ Trúc Cơ trực tiếp nhảy lên Kết Đan.

"Nếu như là ta... Ta cũng có thể..."

Ánh mắt Lưu Tam Thất lộ ra sự kiên quyết, bay thẳng về hòn đảo như phỉ thúy này.

Nhưng mà một khắc sau y đã cảm thấy thân thể như cõng vạn cân, không thể không hạ xuống mặt hồ: "Cấm chế cấm bay? Phạm vi đại trận hộ đảo của đảo này lại rộng lớn như vậy sao?"

Ầm ầm!

Biến hóa của phỉ thúy linh đảo vẫn tiếp tục, một cột sáng màu xanh phóng lên tận trời, phương viên trăm dặm xung quanh đều có thể thấy rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận