Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 634: Thánh hỏa

Vạn Hoa Đảo.

Phương Tịch lại phủ lên lớp mã giáp Thanh Hòa Tử rồi dựa theo lộ tuyến ngày đó mà đến trước cổ truyền tống trận.

Trông chừng trận pháp vẫn là tu sĩ Nguyên Anh hung thần ác sát kia.

"Thanh Hòa Tử đạo hữu..."

Y nhìn thấy Phương Tịch thì mặt cố nặn ra vẻ tươi cười: "Đạo hữu muốn trở về Tây Mạc phải không?"

"Nhờ đạo hữu giúp đỡ."

Phương Tịch mỉm cười rồi ném một túi trữ vật và chứng từ đến.

Tu sĩ hung thần ác sát nhận túi trữ vật, kiểm tra một phen thì không khỏi gật đầu hài lòng.

Linh vật mà Thanh Hòa Tử đưa cho y nhiều hơn hai thành so với quy định, rõ ràng là cho y lợi ích.

Thật ra tu sĩ tọa trấn cổ truyền tống trận có thể câu thông lưỡng giới nên thật sự giàu đến chảy mỡ.

Nhưng càng như vậy thì càng xem trọng 'quy củ'.

Thanh Hòa Tử này rất hiểu chuyện, y rất hài lòng.

Phương Tịch bước lên cổ truyền tống trận, tu sĩ này rất quen tay lắp linh thạch vào rồi khởi động trận pháp.

Sau khi ngân quang lóe lên, Phương Tịch đã biến mất trên cổ truyền tống trận.

Trời đất quay cuồng.

Trong chốc lát, nhân gian đã thay đổi.

Không khí ẩm ướt đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là khí hậu khô hanh.

Phương Tịch nhíu mày, bước khỏi cổ truyền tống trận.

Trông chừng truyền tống trận này vẫn là vị tu sĩ Tang sư huynh tóc tai bù xù mặc áo gai kia.

"Thì ra là Thanh Hòa Tử đạo hữu, từ biệt mười mấy năm, đã du lịch về rồi sao? Chắc là đạo hữu đã có thu hoạch lớn."

Tang sư huynh nhìn thấy Phương Tịch thì chợt giật mình, ngay sau đó cười nói.

Đối với tu sĩ Nguyên Anh thì thời gian mười mấy năm rất ngắn ngủi, một lần du lịch cũng có khả năng mấy trăm năm.

"Đúng là có chút thu hoạch."

Phương Tịch khách khí vài câu rồi định rời khỏi Phiêu Miểu Phong.

Dù sao đây cũng là tổng đàn của Thánh Hỏa Giáo, có lão tổ Hóa Thần tọa trấn, còn có một trận pháp cấp năm!

Ở đây lâu một chút thì Phương Tịch luôn không được tự nhiên.

'Ai... Dù sao cũng ở dưới mái hiên của người khác mà.'.

Hắn thầm cảm khái.

Tang sư huynh cười nói: "Đạo hữu đến quá đúng lúc, bây giờ chính là Thánh Hỏa Tiết trăm năm một lần của Thánh Hỏa Giáo ta, ngay cả Hỏa lão tổ cũng xuất quan..."

"Thánh Hỏa Tiết?"

Trong lòng Phương Tịch khẽ động, hắn biết đây là ngày lễ quan trọng của Thánh Hỏa Giáo, trong rất nhiều thế lực phụ thuộc còn tổ chức khánh điển, xem như đại thịnh sự của Tây Mạc.

Cửa hàng trong Thành Thiếu Dương cũng sẽ cố ý hạ giá, sau đó tổ chức mấy đại hội đấu giá, để khích thích nhân khí.

"Là ngày lễ khánh điển sao? Nếu có đại hội đấu giá hoặc hội trao đổi ngầm của Nguyên Anh thì tại hạ cũng muốn tham gia một phen."

Phương Tịch rất hứng thú nói.

"Ha ha... Những thứ đó chẳng qua chỉ là thức nhắm, bữa ăn chính vẫn ở trong Thánh Hỏa Giáo chúng ta, bây giờ thời điểm Thánh Hỏa Tiết nên mười tám vị Thánh Hỏa Sử Giả và rất nhiều trưởng lão Nguyên Anh của bản giáo, chỉ cần không mang trọng trách thì đều trở về tông môn, chờ vinh quang Thánh Hỏa Dục Thể..."

Tang tu sĩ nhiệt tình nói: "Trong lúc này còn có kỳ cảnh Thiên Hỏa Diệu Nhật hiếm thấy, không thể không xem nha..."

Phương Tịch chà tay, giọng chợt lạnh xuống: "Dường như đạo hữu còn gì đó muốn nói với ta phải không?"

"Là như vậy, Thánh Hỏa Tiết chính là ngày quan trọng thánh hỏa hấp thu chân lực của mặt trời để tăng uy năng, trăm năm mới có một lần, vì hộ pháp nên không những Hỏa lão tổ và rất nhiều tu sĩ xuất quan mà ngay cả đại trận của bản giáo cũng mở toàn lực, tu sĩ không được ra vào."

Trên mặt Tang sư huynh hiện ra vẻ xấu hổ: "Bởi vậy chỉ đành để đạo hữu chịu thiệt mà ở lại đây ba ngày... Trước đây cũng từng phát sinh tình huống tương tự, chúng ta đều xử lý như vậy, đương nhiên, cùng tấm quang huy thánh hảo là vô thượng vinh quang của Thánh Hỏa Giáo, ngoài ra bản giáo còn tặng thêm một Thánh Hỏa Lệnh... Chờ ba ngày sau, bản nhân sẽ đích thân tiễn đạo hữu ra ngoài."

Bình tĩnh mà xem xét thì cách xử lý này cũng không tệ.

Muốn trách củng chỉ có thể trách Phương Tịch trở về không đúng lúc.

'Cũng không biết báo cho bên kia một tiếng... Chỉ tiết kiệm chút linh thạch này sao? Được rồi... Có lẽ vẫn là ít khi dùng cổ truyền tống trận nên trường hợp đặc biệt trước kia cũng cực ít... Hơn nưa người ta còn đền bù, tu sĩ Nguyên Anh bình thường thì có thể làm gì?'.

Phương Tịch thầm khinh thường nhưng trên mặt lại lộ vẻ tươi cười: "Đối với tu sĩ như chúng ta, chỉ mấy ngày thì có tình là gì? Ta cũng đang muốn quan sát kỳ quan Thánh Hỏa Diệu Nhật một phen, về phần Thánh Hỏa Lệnh? Chẳng lẽ là lệnh bài đưa ra trong bất kể cửa hàng thuộc hạ của Thánh Hỏa Giáo nào cũng có thể có được ưu đãi ngang với trưởng lão Nguyên Anh của Thánh Hỏa Giáo sao? Vậy thì thật sự phải đa tạ đạo hữu rồi..."

"Ha ha, không có gì!"

Tang sư huynh tiễn Phương Tịch rời khỏi Truyền Tống Điện.

Lúc này xung quanh Phiêu Miểu Phong có từng ngọc đài hoành không, dùng vô số sợi xích to kết nối, trên xích còn có các loại hoa văn, lít nha lít nhít.

Trên từng ngọc đài còn có không ít tu sĩ ngời khoanh chân.

Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan đều có trong đó...

Mà Phiêu Miểu Phong này còn chưa phải là nơi chói mắt nhất.

Thật sự chói lóa mắt, đương nhiên là Quang Minh Phong cao nhất!

Đoàn tam sắc hỏa diễm trên đỉnh nùi càng óng ánh chói mắt hơn, có quang huy nóng bỏng chiếu xuống.

Tang sư huynh phóng ra một đạo Truyền Âm Phù, không lâu sau Tuyệt Diễm Tử đã hóa thành một đạo hỏa quang, bay đến.

Nhìn thấy Phương Tịch thì trên mặt y hiện ra sự vui vẻ: "Thanh Hòa Tử đạo hữu."

"Tuyệt Diễm Tử đạo hữu."

Phương Tịch gật đầu chào hỏi, thần thức vừa đảo qua đã phát hiện pháp lực của Tuyệt Diễm Tử có tiến bộ, hiển nhiên là y đã tiêu hóa lợi ích lấy được của mình lần trước.

"Tuyệt Diễm Tử sư đệ, tiếp theo sẽ giao vị khách quý này cho đệ."

Tang sư huynh phân phó rồi trở lại Truyền Tống Điện.

"Ha ha... Thanh Hòa Tử ngươi quá may rồi."

Rõ ràng Tang sư huynh đã nói tiền căn hậu quả trong Truyền Âm Phù rồi, khiến Tuyệt Diễm Tử hơi buồn cười: "Vốn dĩ mấy ngày nay nên báo sớm cho bên kia, có lẽ là Tang sư huynh lười biếng, không ngờ ngươi lại truyền tống đến, Thánh Hỏa Lệnh kia có lẽ là do Tang sư huynh tự xuất."

"Thì ra là vậy..."

Phương Tịch nhìn xung quanh, không khỏi lộ ra sự vui vẻ: "Nhắc đến thì lần trước vội đi nên vẫn chưa tham quan sơn môn của quý giáo, không biết đạo hữu có thể dẫn đường không?"

"Chuyện này... Gần đây trong môn pháp cấm sâm nghiêm nhưng nếu chỉ đến mấy nơi không quan trọng thì đương nhiên không có vấn đề gì."

Tuyệt Diễm Tử suy tư một phen rồi sảng khoái đồng ý, y dẫn Phương Tịch đến một nơi: "Chỗ này là Hỏa Diệm Sơn, chính là linh phong luyện đan đệ nhất của bản môn..."

Phương Tịch nhìn ngọn núi đỏ bừng phía trước, không khỏi thán phục: "Quả nhiên là chỗ tốt..."

Trong lúc hắn bước đi, một số Thanh Hòa Kiếm biến thành người máy Nano, dưới sự khống chế của Thái Nhất mà chậm rãi trôi ra từ đế giày của hắn, chui vào trong bùn đất xung quanh.

Tình hình bây giờ còn tốt nên đương nhiên Phương Tịch không thể trở mặt.

Nhưng vì đảm bảo an toàn nên hắn không thể không làm một chút thủ đoạn đề phòng cần thiết.

Sau khi du lãm một phen thì đã qua hơn nữa ngày.

Tuyệt Diễm Tử lập tức mời Phương Tịch lên một ngọc đài.

Những ngọc đài này lơ lững ở giữa các ngọn núi, bây giờ tu sĩ trên đó đã càng ngày càng nhiều.

"Ở đây ngắm cảnh là tốt nhất... Hơn nữa chờ đến khi Thánh Hỏa Diệu Nhật thì còn có chỗ tốt."

Tuyệt Diễm Tử cười nói.

'Thật ra ta thà rằng không nhận chỗ tốt này, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, dù sao đêm dài lắm mông...'.

Phương Tịch thầm gượng cười, trên mặt lại hiện ra vẻ cảm kích: "Đa tạ đạo hữu."

Hắn ngồi khoanh chân, yên lặng chờ đợi.

Với tạo nghệ Quy Tức Thuật bây giờ của hắn nên có khả năng che giấu qua rất lớn, bởi vậy trong lòng của hắn cũng không quá lo lắng mà toàn tâm toàn ý đóng tốt vai Thanh Hòa Tử là được.

Một ngày sau.

Đêm tận bình minh, mặt trời mới mọc!

Một vầng tư khí bình mình từ trong mặt trời tỏa ra, chiếu xuống đỉnh Thánh Hỏa Phong.

Thùng thùng!

Trên một ngọc đài, mấy đại lực sĩ nắm dùi trống, dốc sức đánh lên mặt trống lớn.

Trên mặt trống còn có từng hoa văn ngọn lửa.

Thùng thùng!

Kèm theo tiếng trống trầm muộn, mỗi khi bị đánh thì những hoa văn kia lập tức lấp lóe quang huy, từng đạo không ngừng truyền đi.

'Thánh hỏa hừng hực, rọi khắp bát phương, thiên địa nhân tâm, yêu ma quỷ quái..."

Từng tu sĩ Thánh Hỏa Giáo mặc bạch bào chợt đứng dậy, hai tay kết pháp ấn kỳ quái, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm gì đó.

Dù tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh cũng như vậy!

Phương Tịch và mấy người được mời đến xem lễ cũng không tiện ngồi nên chỉ đành đứng dậy, nhìn những tu sĩ Thánh Hỏa Giáo niệm tụng chú ngữ.

Phương Tịch thì nheo mắt lại.

Hắn nhìn lên hư không, dường như có thể thấy được từng tia hỏa diễm yếu ớt xuất hiện trên đầu của từng tu sĩ, chúng dọc theo thông đạo cấm chế thần bí nào đó mà hội tụ đến Thánh Hỏa Phong!

'Ngọn lửa' trên đầu của tu sĩ Luyện Khí là yếu nhất, tu sĩ Trúc Cơ thì mạnh hơn một chút, còn những tu sĩ Nguyên Anh và Thánh Hỏa Sử Giả kia chính là từng 'ngọn đuốc'!

Vô số ngọn lửa hội tu như củi tốt nhất, khiến ngọn tam sắc hỏa diễm trên đỉnh Quang Minh Phong chợt rực cháy.

Hừng hực!

Hỏa diễm xích hồng ở ngoài cùng chợt tăng vọt!

Ngay sau đó đại địa chấn động!

Từ dưới Hỏa Diệm Sơn có từng đoàn địa mạch hỏa, bị cấm chế cường hoành trói buộc, hóa thành các hình dạng như hỏa xà, hỏa giao, hỏa nha... Chúng dọc theo thông đạo trong Quang Minh Phong dâng trào như núi lửa bộc phát.

Ngọn Tam Dương Thánh Hỏa cấp năm tam sắc trên đỉnh Quang Minh Phong sáng rực quang hoa, hỏa diễm vốn gần như xích hồng, bây giờ lại có từng tia lửa vàng sinh ra.

"Trận pháp rất tốt!"

Phương Tịch thầm cảm khái, hắn ngẩng đầu nhìn trời: "Lấy nhân hỏa, địa hỏa... Tiếp theo chắc là thiên hỏa rồi?"

Cuối cùng hắn đã biết Tam Dương Thánh Hỏa sinh ra như thế nào.

Không ngoài sở liệu, một bóng người hiện lên ở giữa không trung, chính là một tiểu lão đầu diện mạo không đáng chú ý, mày, tóc đều như lửa cháy, thiêu đốt hừng hực, chính là Hỏa lão tổ!

Hỏa lão tổ giơ tay vẫy một cái, toàn bộ Hỏa hành linh lực ở giữa thiên địa đều bị thu đến rồi hóa thành từng đạo Hỏa hành thần quang.

Tam Dương Thánh Hỏa chợt chấn động, ngọn lửa rực cháy kia dường như sắp bay lên giữa không trung che đi ánh sáng của Thái Dương.

Hóa ra trong bất tri bất giác, nghi thức đã qua thời gian nữa ngày, từ sáng sớm đến giữa trưa, lúc ánh sáng của Thái Dương Tinh mãnh liệt nhất.

Trên Thái Dương Tinh xích hồng có một ngọn diễm tâm lam đậm chảy xuống như dòng nước, bị Tam Dương Thánh Hỏa hấp thu, tam sắc hoàn toàn cân bằng.

Tam hỏa thiên, địa, nhân tề tụ, quang mang che đi tất cả ánh sáng của thế gian.

Đây là - Thánh Hỏa Diệu Nhật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận