Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 677: Côn

Ào ào ào!

Trong hư không hiện ra một dòng sông đen nhánh lớn, bao phủ phạm vi trăm dặm.

Ở trong Huyền Minh Uyên hình thành từng vòi rồng, vô số Huyền Minh Trọng Thủy bị hút lên giữa không trung, chuyển vào trong Minh Hà hình thành kỳ quan 'rồng hút nước'!

Ầm ầm!

Ở trong Huyền Minh Trọng Thủy còn lẫn không ít Hắc Thủy Huyền Xà, Hắc Thứ Ngư, Hắc Trân Châu Bối, Đại Nghê... Và rất nhiều Huyền Minh Thủy Tinh!

"Luyện!"

Phương Tịch lay động Huyền Minh Kỳ, pháp lực cấp Hóa Thần mãnh liệt tuôn ra.

Đại trận Cửu U Huyền Sa Minh Hà lập tức mở ra một tầng biến hóa, vô số Huyền Minh Thủy Tinh kia tự động hóa thành Huyền Minh Tinh Sa, Huyền Minh Thần Sa... Chuyển vào trong dòng Cửu U Minh Hà.

Mà từng con Hắc Thủy Huyền Xà và Đại Nghê thì chợt mất đi tất cả dòng nước rồi bị một cỗ lực lượng khó hiểu kéo lên.

Có vẻ như những nơi hắn đi qua không còn ngọn cỏ nào.

Bây giờ chỉ có Long Nghê năm trăm năm mới lọt vào mắt của Phương Tịch, nhưng con không đủ năm thì hắn trực tiếp vung tay ném vào trong Huyền Minh Uyên phóng sinh...

Sau khi tế luyện ba ngày ba đêm, uy lực của Huyền Minh Kỳ đã tăng lên một chút.

Hắn đảo thần thức qua, phát hiện có mấy chiếc linh chu đang đến gần thì mới thu đại trận lại rồi hóa thành một đạo lưu quang biến mất.

Cách đó ngàn dặm, Phương Tịch tìm một tảng đá ngầm bằng phẳng, lười biếng nằm trên đó, bắt đầu vung cần câu cá...

Mặc kệ có câu được gì không, hắn chỉ cần thỏa đam mê!

Chỉ cần kiên trì bên bỉ thì một ngày nào đó hắn sẽ câu được hàng to!

"Con mẹ nó..."

Phương Tịch thu cần, nhìn sợi rong đen trên đó, im lặng nửa ngày.

Lần này vận khí của hắn không tốt, hạ mồi câu mấy lần, đừng nói là Long Nghê, dù Hắc Thứ Ngư cũng không câu được mấy con.

Phương Tịch cưỡng ép kìn nén xúc động muốn chửi thể xuống, chỉ là khóe miệng hắn vẫn hơi giật giật.

Hắn thu cần câu lại nhìn về phía Mê Vụ Hải suy tư.

Trước đó bị Chân Giáp Kình phát hiện, có thể là do mình nhất thời chủ quan, lần này đã có chuẩn bị trước, lại dùng dị bảo khăn che mặt kia, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Dù bị phát hiện thì cũng chỉ bị đuổi giết mà chật vật chạy ra khỏi Huyền Minh Uyên.

Nếu thâm nhập sâu vào trong thì có lẽ còn có thể câu được một con cá lớn!

"Ta chỉ ở cạnh Mê Vụ Hải ăn chực..."

Mang theo chút suy nghĩ, Phương Tịch phóng linh chu ra rồi thăm dò vào chỗ sâu hơn của Huyền Minh Uyên.

Mấy chục năm nay, kết hợp với hải đồ trong ký ức của Vương Kiều nên hắn đã hiểu sơ về Huyền Minh Uyên nên đối với chuyện này hắn vẫn có nắm chắc.

Soạt!

Một con sóng đánh đến, tầng tầng lớp lớp đánh lên linh chu.

Thần tình Phương Tịch nghiêm túc, thần thức liên tục phóng ra, quan sát động tĩnh ở xung quanh.

'Trong Huyền Minh Uyên này thỉnh thoảng sẽ có Vô Định Phong, tu sĩ không thể phi độn... Mà dù tu sĩ Nguyên Anh phi động một mạch mấy chục vạn dặm cũng phải tìm một nơi để đả tọa khôi phục pháp lực, phần lớn thời gian vẫn lựa chọn linh chu tiện lợi nhất...'.

Từ Quỷ Môn Tiều lại xâm nhập thêm hai trăm vạn dặm nữa là đến Mê Vụ Hải.

Mê Vụ Hải đã thuộc về khu vực sâu trong Huyền Minh Uyên nên không biết có bao nhiêu nguy hiểm.

Nhưng vẫn có tu sĩ không sợ chết mà đến đây đánh cá.

Thường thưởng ở đây đánh bắt thêm mấy lần thì thu hoạch đạt được cũng phong phú vô cùng, còn có thể đổi được linh vật Kết Đan, thậm chí linh vật Kết Anh!

Phương Tịch thả neo ở ven Mê Vụ Hải rồi hạ cần câu.

Chỉ một lúc sau, dây câu đã rung động mãnh liệt, hắn nhẹ nhàng nhấc lên.

Lạch cạch!

Một con Đại Nghê mọc bốn chân ba trảo đã bị kéo lên khỏi Huyền Minh Trọng Thủy, nặng nề quảng lên sàn thuyền, hóa thành một khối băng điêu.

"Tu vi bốn trăm năm, vẫn chưa sinh ra nội đan, đáng tiếc..."

Phương Tịch chép miệng một cái, trực tiếp nướng con Đại Nghê này, chuẩn bị thêm món ăn.

Với sự rộng lớn của Huyền Minh Uyên nên những tu sĩ dựa vào chỗ này kiếm ăn tiến vào cũng như vung hồ tiêu vậy, nếu không phải cơ duyên xảo hợp thì thật sự không thể nào đụng mặt.

Phương Tịch lẩn quẩn xung quanh Mê Vụ Hải ba tháng, hắn thừa cơ tế luyện Cửu U Huyền Sa Minh Hà Đại Trận còn túm được không ít đồ tốt.

Hơn nữa hắn hành sự rất cẩn thận nên không đụng phải con Chân Giáp Kình kia.

Ngày hôm nay.

Bầu trời vốn dĩ vạn dặm không mây trong nháy mắt đã biến thành mây đen cuồn cuộn, hình như sắp mưa.

Phương Tịch ngáp một cái, thu cần câu lại.

Ở bên ngoài đánh cả đã lâu như vậy rồi nên hắn chuẩn bị trở về Phường Thị Không Tang nghỉ ngơi và hồi phục một phen.

Đúng lúc này, sắc mặt của hắn chợt biến.

Tí tách! Tí tách!

Nước mưa rơi xuống tí tách, cũng không phải nước mưa bình thường mà là từng giọt Huyền Minh Trọng Thủy!

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, như vô số dầu thô từ trên bầu trời rơi xuống hóa thành mưa to xối xả.

"Huyền Minh Vũ một trong tam đại nguy hiểm ở Huyền Minh Uyên?"

Phương Tịch thấy vậy thì không khỏi thì thào.

Huyền Minh Uyên có tứ đại hiểm địa, chỉ cần tránh đi thì cũng không có vấn đề gì.

Nhưng tam đại nguy hiểm kia lại bất kỳ lúc nào cũng có thể giáng xuống nên không thể né được.

Vô Định Phong thì thôi đi, Huyền Minh Vũ còn kinh khủng hơn, nếu nó chỉ rơi trong thời gian ngắn thì còn tốt, nếu nó liên tục rơi mấy ngày mấy đêm, không nói những chuyện khác mà pháp bảo và pháp lực của tu sĩ Kết Đan cũng chưa chắc chống nổi, đến lúc đó kết cục tốt nhất chính là thủy độc nhập thể.

Mặc dù linh chu đặc chế có khả năng chống cự Huyền Minh Trọng Thủy nhất định nhưng nó cũng có mức độ nhất định, thường thường thì tu sĩ cấp thấp không mua nổi linh chu quá tốt.

Nếu gặp phải Huyền Minh Vũ thì chỉ có thể cầu nguyện thời gian của nó ngắn đi, nếu không thì có khả năng trực tiếp vẫn lạc.

Đương nhiên Phương Tịch cũng không quan tâm.

Hắn tung Huyền Minh Kỳ ra, hóa thành một vòng sáng đen nhánh, những nước mưa rơi xuống xung quanh linh chu đều bị nó hấp thu, còn bắt đầu tế luyện tăng uy lực của Huyền Minh Kỳ.

"Trời mưa pha trà cũng là một chuyện vui trong đời người."

Hiếm khi gặp được cảnh tượng mưa đen, lúc này Phương Tịch lấy trà cụ ra, định nhàn nhã ngắm mưa.

Tu tiên mà, chủ yếu vẫn là vì tiêu dao tự tại, muốn làm chuyện gì thì làm chuyện đó.

Hắn tự rót cho mình một chén linh trà, chậm rãi thưởng thức, hắn chợt nhìn thấy một con Long Nghê mọc sừng năm trăm năm từ trong biển sâu nổi lên, dường như nó rất vui vẻ nghênh đón nước mưa này.

Ý niệm trong đầu Phương Tịch khẽ động, đại trận run nhẹ nhưng hắn cũng không động thủ: "Thôi... Hôm nay thưởng trà, không nên dính sát khí, tha cho ngươi một mạng vậy..."

Đúng lúc này, thần sắc của hắn chợt thay đổi, hắn đảo thần thức qua.

Trong vùng biển xung quanh, biển cả cuộn trào sóng lớn, trên ngọn sóng kia cũng không phải bọt nước mà là sống lưng của rất nhiều thủy thú!

Hắc Thủy Huyền Xà dài mấy trăm trượng, Hắc Thứ Ngư dữ tợn như cá mập hổ và các loại yêu thú Huyền Minh mà Phương Tịch biết tên lẫn không biết tên.

Ở trong đó, thậm chí hắn còn nhìn thấy một con Long Nghê ngàn năm!

Thân nó dài hơn trăm trượng, phần lưng có một hồng tuyến, nhìn rất có long uy, nó chắc chắn đã hóa thành Giao Long!

Vù vù!

Ngay khi ý niệm trong đầu Phương Tịch khẽ động thì bên tai hắn lại truyền đến tiếng kình ca kỳ ảo to rõ!

"Chân Giáp Kình? Mẹ nó..."

Sắc mặt Phương Tịch tối sầm lại, hắn thu linh chu, dùng Huyền Minh Kỳ bảo vệ bản thân rồi phi độn về phía sau.

Lúc này trong thần thức của hắn mới phát hiện con Chân Giáp Kình thân dài hơn mười dặm, toàn thân như mặc một bộ giáp nặng nề hiện lên trong bày cá.

Càng khiến người ta phải kinh ngạc là nó không phải kẻ tiếp nhận vạn ngư triều bái mà nó cũng giống như con Long Nghê ngàn năm kia, hóa thành một thành viên trong quần thể triều bái...

Phù phù phù!

Huyền Minh Uyên quay cuồng, vậy mà còn mãnh liệt hơn cả Vô Định Phong.

Xoẹt xẹt!

Bầu trời như vỡ vụn, vô số nguyên khí tản ra quang hoa rực rỡ, quay cuồn hạ xuống như cái phễu.

Thiên địa nguyên khí trong phạm vi vạn dặm cuồn cuộn, thậm chí còn hình thành triều tịch!

Phương Tịch chợt cảm thấy lông tơ dựng đứng.

"Đây không phải là uy lực của Hóa Thần!"

"Trực tiếp dẫn động thiên địa nguyên khí... Đây là uy lực của Phản Hư!"

Hắn nhìn về phía sâu trong biển cả, ngay lập tức thấy được cảnh tượng khó tin.

Nước Huyền Minh sôi trào, sóng thần cao hơn mười dặm dâng lên!

Có một con Nguyên Cổ Hoang Thú khó có thể tưởng tượng được từ dưới đáy Huyền Minh Uyên nhảy lên.

Ào ào ào!

Vô số nước biển bị bắn lên bầu trời tác động đến mấy chục vạn dặm Huyền Minh Vũ Vân!

Huyền Minh Vũ một trong tam đại nguy hiểm của Huyền Minh Uyên lại do một con Nguyên Cổ Hoang Thú gây ra!

E là rất nhiều gia tộc tu tiên dựa vào Huyền Minh Uyên kiếm sống cũng chưa chắc biết được bí mật này!

Bởi vì đa phần những kẻ có thể thấy được cảnh này đều đã chết!

Nếu không phải bản thân Phương Tịch có tu vi Hóa Thần mới có thể bo bo giữ mình ở trong triều cường thiên địa nguyên khí này bằng không thì e là hắn sẽ lập tức bị thiên địa nguyên khí xé rách như những tu sĩ không may ở gần đây...

Mà ở trong cuồng phong bạo vũ, cuối cùng hắn đã miễn cưỡng nhìn rõ được thân hình của con Nguyên Cổ Hoang Thú kia!

Đó là một con...

"Côn? !"

Phương Tịch nhìn con Nguyên Cổ Hoang Thú vừa như cá lại như chim, lẩm bẩm.

Con cự côn này dài hơn hai trăm dặm, con Chân Giáp Kình ở bên cạnh nó, thật sự ngay cả đệ đệ cũng không tính, lúc này nó lại bơi lội quanh cự côn, dáng vẻ như rất hưng phấn.

"Côn lớn đến mức không biết mấy ngàn dặm... Xem ra nó vẫn còn là hài tử, mặc dù là đại hài tử nặng không biết bao nhiêu ức vạn tấn..."

Phương Tịch cũng không nhìn tiếp nữa mà điên cuồng lui về phía sau.

Con Nguyên Cổ Hoang Thú cự côn này chắc chắn có thực lực Phản Hư, chờ đến khi nó trưởng thành thì ít nhất cũng có được chiến lực Hợp Thể!

"Ta đã nói mà, sao Ngự Long Tông lại không trực tiếp tiếp quản Huyền Minh Uyên mà một mẻ hốt gọn Long Nghê ở đây. Hóa ra là ở sâu trong này lại ẩn giấu thứ kinh khủng như vậy."

Phương Tịch vừa phi độn vừa cảm thấy may mắn vì con cự côn kia không chú ý đến hắn.

Nhưng cũng đúng, đối với nó thì mình ngay cả một hạt vừng cũng không được nên nó sẽ không để ý.

Nếu không thì dù một kích tiện tay của nó, mình cũng chỉ có thể thông qua Chư Thiên Bảo Giám mà chạy trối chết.

"Tứ đại hiểm địa của Huyền Minh Uyên... Hải Nhãn Chi Địa ở trung tâm của thâm uyên... Không biết nó thông đến đâu, con cự côn này chắc chắn là từ chỗ đó chạy đến..."

"Dù ở trong Hải Nhãn có cự vật gì đó khủng bố chạy ra thì khả năng lớn là Nguyên Cổ Hoang Thú..."

Trước đó Phương Tịch còn có chút khó hiểu, sao địa bàn của Nguyên Cổ Hoang Thú lại trở thành tuyệt địa, thậm chí còn ngăn cách các tộc quần nhân, yêu, ma.

Bây giờ sau khi thấy tận mắt thì cuối cùng hắn đã hiểu.

Ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, dù tu sĩ Hợp Thể đến cũng chưa chắc có thể làm gì được con cự côn này...

Nghe nói những Nguyên Cổ Hoang Thú cấp Đại Thừa còn có thể tranh phong với các chân linh cường đại như Chân Long, Phượng Hoàng, e là cũng không nói chơi!

Tam đại tộc đàn xuất hết toàn lực cũng không phải không hạ được một con nhưng được không bù nổi mất, còn khiến bản thân suy yếu, chuyện tạo cơ hội cho kẻ địch thì đương nhiên sẽ không làm.

"Quả nhiên đến Địa Tiên giới này là chính xác, ở Nhân Gian giới làm sao có sinh linh lạ thường như vậy chứ..."

Mặc dù Phương Tịch hơi chật vật nhưng sau khi hắn chạy ra khỏi vạn dặm thì thần sắc lại rất thoải mái: "Phải uống cạn một chén lớn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận