Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 188: Trở về

Trong Hồ Vạn Đảo.

Một bóng xanh bơi nhanh, nó đang xua hàng ngàn hàng vạn đàn cá chui vào trong một động ngầm dưới nước.

Sau khi những đàn cá này bơi vào, từ sợi rễ chợt xuất hiện ở ngoài cửa động, đan xen lẫn nhau như một cái lưới lớn hoàn toàn phong tỏa cửa động, một mẻ hốt gọn đàn cá bên trong...

Soạt!

Đại Thanh Ngư trồi lên mặt nước, bị Phương Tịch giẫm dưới chân: "Làm tốt lắm..."

Sau khi trở thành ngư vương, thức tỉnh được huyết mạch Giao Long thì Đại Thanh Ngư đã có được năng lực khống chế đàn cá, nó xua rất nhiều đàn cá đến làm thức ăn cho Yêu Ma Thụ cũng chỉ là chuyện vô cùng đơn giản.

Đại Thanh Ngư len lén phun ra vài cái bong bóng, nó cảm khái, cuối cùng cũng không cần chết nữa.

Về phần làm cá gian? Nó cũng không còn cách nào khác...

Cá sống rất khó khăn mà!

"Đi, đi xung quanh xem!"

Phương Tịch khống chế Đại Thanh Ngư, thử tốc độ bơi của đối phương, hắn phát hiện ra tốc độ trong nước của nó cũng không tệ, miễn cưỡng có thể thay đi bộ.

Thậm chí con cá ương này còn thức tỉnh được vài thuật pháp hệ Thủy có thể lướt trên mặt nước.

"Nếu đến cấp hai có lẽ nó sẽ có thể khống chế hơi nước, phi hành trên mặt nước... Có lẽ có thể chính thức bồi dưỡng nó thành linh sủng tọa kỵ."

Phương Tịch đạp đạp Đại Thanh Ngư: "Có nghe thấy không? Sau này cố gắng xua cá thật tốt, nếu không lão gia sẽ hầm ngươi..."

Đại Thanh Ngư gật đầu lia lịa, xém chút lại chảy ra nước mắt trân châu.

"Có thể bồi dưỡng linh ngư hạ phẩm thành cấp một thượng phẩm, có lẽ Ngự Thú Thuật của ta cũng đã đến cấp một thượng phẩm..."

Lúc trước, hắn thu dưỡng Đại Thanh Ngư chỉ vì thí nghiệm các loại thủ pháp bồi dưỡng, tôi luyện Thuật Ngự Thú mà thôi.

Phương Tịch đương nhiên biết rõ, mình tiêu hao rất nhiều tinh huyết Xà Giao, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một con tiểu Thanh Long, xem ra chi phí so với hiệu quả của phương án này là rất thấp.

Ít nhất Chung gia tuyệt đối không dùng cách này, nếu không thì sẽ lỗ nặng...

Hơn nữa Đại Thanh Ngư có thể tiến cấp nhanh như vậy hoàn toàn là dựa vào tinh huyết Xà Giao.

Bây giờ tinh huyết đã hao hết mà Xà Giao bất quá cũng chỉ là cấp một thượng phẩm, không thể trợ giúp Đại Thanh Ngư thăng cấp nữa.

Con cá ương này muốn đột phá cấp hai phải cần thời gian càng nhiều và cơ duyên càng lớn hơn mới được.

Mang Đại Thanh Ngư nuôi thả trong Hồ Vạn Đảo, phân phó nó không thể rời khỏi Phỉ Thúy Nhai quá xa xong thì Phương Tịch cũng không quan tâm nữa.

Dù sao thì con cá ương này đã bị hắn dùng thần thức lạc ấn, ký kết khế ước chủ phó, chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể quyết định sinh tử của nó.

Ít nhất trước khi nó thăng lên cấp hai thì không có chút sức phản kháng nào.

Hắn bước đến linh điền, kiểm tra tình hình linh mễ vụ này.

"Lão gia!"

Hải Đại Quý đã trở thành một thanh niên da ngâm đen, tướng mạo chất phác, gương mặt tươi cười của y bồi ở bên cạnh: "Tiểu nhân thấy năm nay lại là một mùa bội thu nữa đó!"

"Ừm, đến lúc đó ngươi sẽ được ban thưởng."

Phương Tịch gật đầu rồi chào hỏi Vương Tiểu Hổ đã có dáng vẻ thiếu niên.

Nhưng hôm nay, hai tên này có vẻ như muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

Phương Tịch ngắt một bông linh mễ để kiểm tra rồi thuận miệng hỏi.

"Lão gia, là như vậy, gần đây Lô Quá đã trở lại Đào Hoa đảo..." Hải Đại Quý và Vương Tiểu Hổ liếc nhau, cuối cùng là Vương Tiểu Hổ đứng dậy nói: "Năm năm trước Lô ca gia nhập Đội Chấp Pháp Liên Hợp, chém giết ở bên ngoài mấy năm, kết quả trong lần hành động gần đây đã bị trọng thương, nghe nói huynh ấy đã liên tục hao phí nguyên khí để dùng bí thuật bảo mệnh nên bị tổn thương đến căn cơ, bất đắc dĩ phải rời khỏi đội chấp pháp để về Đào Hoa đảo tu dưỡng..."

"À!"

Vẻ mặt Phương Tịch điềm tĩnh, cũng hơi cảm khái.

Người bình thường không liều mạng thì sẽ không có cơ hội, thế nhưng dù đi liều mạng như Mộc Văn, Lô Quá thì khả năng thua trận sẽ rất lớn.

Tu tiên giới càng tàn khốc hơn, thua trận không những bồi đi vốn ban đầu mà còn có khả năng mất luôn tính mạng của mình.

Lô Quá có thể nhặt được cái mạng trở về thì vận khí cũng xem như không tệ rồi.

Vương Tiểu Hổ và Hải Đại Quý lại liếc nhau: "Lô ca còn định trở về làm việc cho lão gia."

Mặc dù mấy năm nay Lô Quá cũng tích lũy được chút linh thạch, nhưng vì chữa trị thương thế y đã hao hơn phân nửa, nên vẫn nghèo rớt mồng tơi, chỉ có thể nhở hai tên tiểu đồng bọn giúp đỡ.

"À?"

Phương Tịch từ chối cho ý kiến: "Ngươi dẫn hắn về đây để ta nhìn xem..."

Ba ngày sau.

Lô Quá bước vào trạch viện, nhìn cảnh tượng quen thuộc, đặc biệt là Phương Tịch hào hoa phong nhã, y cảm thấy tất cả chỉ như mới hôm qua, trong lòng y cũng không biết là có cảm nhận gì, y cung kính hành lễ: "Lão gia!"

"Ừm, Luyện Khí tầng sáu, không tệ!"

Phương Tịch cầm cần câu, đang câu những con cá chép nhiều màu sắc trong hồ.

Thần thức quét qua, toàn bộ hình dáng, pháp lực của Lô Quá đã ở trong mắt.

Đầu tiên là diện mạo, mặc dù bây giờ Lô Quá là thanh niên nhưng hai bên thái dương lại có tóc bạc, có vài phần già đi, đây là biểu hiện do nguyên khí bị tổn thương, thậm chí là thọ nguyên bị giảm mạnh.

Trừ những thứ đó ra thì mặc dù người này là Luyện Khí tầng sáu nhưng pháp lực phù phiếm, có lẽ đã phục dụng đan dược như tổn thương vẫn chưa khỏi hẳn.

Vốn là trong năm năm mà pháp lực của Lô Quá tăng lên hai tầng cũng xem như đách bạc không thua.

Nếu đủ cơ duyên, giết được cường địch rồi được ban thưởng của phường thị Linh Không thì có lẽ y đã có hi vọng đột phá Luyện Khí hậu kỳ.

Thế nhưng nhiệm vụ của đội chấp pháp quá nguy hiểm, dù y đã vượt qua mấy lần kiếp nạn nhưng không thể lần nào vận khí cũng tốt.

Lần này, y đã gặp phải cường địch, không thể không thi triển bí thuật liều mạng, cuối cùng bị tổn thương căn cơ.

"Lô Quá ơi... Một thân bản lĩnh của ngươi lại ở chỗ ta làm ruộng, thì quả thật là nhân tài không được trọng dụng..."

Phương Tịch lắc đầu, cũng không muốn giữ người này lại.

Loại tu sĩ đã thấy máu rất khác với Vương Tiểu Hổ.

Trên tay có mạng người, tâm cũng đã ngang tàng, chính là nhân tố không thể khống chế.

Phương Tịch chỉ muốn thanh thản ổn định làm ruộng, gần đây Yêu Ma Thụ đã tăng tốc phát triển mấy lần, hắn cảm thấy trong mấy chục năm nữa đã có thể tu thành Ất Mộc Pháp Thân, cũng không thể thất bại trong gang tấc.

"Lão gia, bây giờ ta đã tổn thương nguyên khí, không thể tùy tiện đấu pháp hay là săn yêu thú..."

Lô Quá gượng cười: "Thủ hạ của lão gia cũng thiếu người đắc lực, tại hạ bất tài nhưng những năm nay cũng quen biết không ít bằng hữu, đối với tin tức bên ngoài Đào Hoa đảo rất linh thông, có thể tìm hiểu tin tức giúp lão gia, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể làm chân chạy..."

Dù sao thì y cũng đã từng là thủ hạ của Phương Tịch nên vẫn biết đối phương cần gì.

"Nghe cũng không tệ, nhưng làm sao ta có thể tin tưởng năng lực sưu tập tin tức của ngươi?" Phương Tịch ném cần câu, cười ha ha hỏi.

'Người này... Vẫn như trước kia, ẩn nhẫn lại khôn khéo.'.

Lô Quá chợt cảm thấy dường như đã bị đối phương nhìn thấu hoàn toàn nội tâm, vội cố nén lại cảm giác khó chịu, trả lời: "Lão gia có biết, Thiếu đảo chủ từng bị ám sát không?"

"Hả? Lúc nào? Hung thủ là ai?"

Chuyện này đúng là Phương Tịch không biết, dù sao thì Hải Đại Quý và Vương Tiểu Hổ đều là tầng chót ở Đào Hoa đảo nên không thể biết được tin tức bí ẩn gì.

"Đây là chuyện của hai năm trước, tại hạ trùng hợp nghe được chút nội tình..." Vẽ mặt Lô Quá bình tĩnh: "Hung thủ thì không biết, nhưng có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, lúc ấy hắn đánh Thiếu đảo chủ trọng thương, nếu không phải trên người Thiếu đảo chủ có pháp khí tinh phẩm và phù lục bảo mệnh do đảo chủ ban cho thì có lẽ đã hương tiêu ngọc vẫn..."

"Người nào có thù với Nguyễn Đan?"

Phương Tịch hơi nghi hoặc.

"Dù không oán không cừu cũng có thể là địch nhân, Thiếu đảo chủ có thiên phú dị bẩm, trận chiến năm năm trước đã triển lộ ra tu vi Luyện Khí tầng sáu, nếu không phải bị thương thì có lẽ bây giờ đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ."

Lô Quá phân tích: "Luyện Khí hậu kỳ dưới ba mươi tuổi chính là tiêu chuẩn đệ tử tinh anh của đại tông môn, là hạt giống Trúc Cơ rất tốt, thậm chí tương lai còn có một tia hi vọng Kết Đan, có rất nhiều người không muốn nhìn thấy cảnh này..."

"Cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ..."

Phương Tịch cảm khái, bởi vậy hắn nhớ đến Nguyễn Tinh Linh có lẽ quá trình Trúc Cơ của nàng cũng sẽ không thể thuận lợi.

Mà mình...

Ừm, bây giờ bốn mươi ba tuổi nếu công khai với bên ngoài đã đột phá Luyện Khí hậu kỳ thì cũng là vấn đề nhỏ.

Trước bốn mươi tuổi đột phá Luyện Khí hậu kỳ chỉ là hạt giống tinh anh mà vài tiểu gia tộc và tiểu tông môn theo đuổi vì vẫn có thể trước sáu mươi tuổi đạt đến Luyện Khí viên mãn, giữ lại chút hi vọng Trúc Cơ.

Sau bốn mươi tuổi mới đột phá thì người chú ý sẽ ít hơn.

'Bị bình cảnh vây khốn nhiều năm như vậy, giờ cũng đã đến lúc đột phá.'.

Phương Tịch đã đến Luyện Khí tầng chính thầm nghĩ.

Hắn lại nhìn Lô Quá.

Người này phân tích đạo lý rõ ràng, có thể nói là có dũng có mưu, nếu y không bị trọng thương thì nói không chừng tương lai y sẽ thật sự có thành tựu.

"Đối với Ngân Giáp ma đầu ngươi có cách nhìn thế nào?" Phương Tịch lại hỏi một vấn đề nữa.

"Mặc dù Ngân Giáp ma đầu lợi hại nhưng cuối cùng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, có thể ba phen bảy bận đào thoát khỏi tay tu sĩ Trúc Cơ thì sau lưng chắc chắn có thế lực Trúc Cơ dốc sức hỗ trợ, có khả năng lớn là Long Ngư Chung gia."

Lô Quá trầm giọng trả lời.

Mấy năm trước thì mọi người còn nhìn không ra nhưng đến bây giờ đã có người thông minh tỉnh táo lại.

Thậm chí nói không chừng lão tổ Trúc Cơ của Long Ngư Chung gia và liên minh Tam Thập Lục Đảo đã âm thầm giao phong mấy trận.

Cục diện giằng co của hai thế lực lớn ở Hồ Vạn Đảo sắp bị phá vỡ, tiếp theo sẽ là chiến tranh tu sĩ thật sự.

"Mưa gió trong hồ sắp đến rồi!"

Phương Tịch nhìn ra hướng Hồ Vạn Đảo, tự lẩm bẩm.

Rầm rầm!

Bầu trời trên mặt hồ kéo mây đen, sấm chớp xuất hiện, mưa to trút xuống.

Nước mưa rơi lên Tiểu Vân Vũ Trận lại bị cấm chế cản lại rồi từng giọt, từng dòng nước mưa chảy xuống rìa trận pháp...

Hắn lại nhìn Lô Quá: "Thôi, ngươi cứ ở lại đi."

"Đa tạ lão gia!" Lô Quá mừng rỡ bái tạ.

Lô Quá trở lại Đào Hoa đảo, khiêm tốn dựng một căn nhà tranh trong Phỉ Thúy Nhai.

Mỗi ngày đều cùng mấy người Vương Tiểu Hổ, Hải Đại Quý, Vương quả phụ trồng trọt, thỉnh thoảng chạy ra ngoài tìm hiểu tin tức cho Phương Tịch...

Tu tiên giả muốn truyền tin cho nhau, nếu gần thì có thể dùng Truyền Âm phù, hơi xa thì có thể dùng Linh Cáp truyền tin, hoặc cao cấp hơn là Phi Kiếm Truyền Thư, Đầu Ảnh phù, Thủy Kính thuật, vân vân...

Bởi vậy nếu muốn thám thính tin tức thì cũng không cần rời khỏi Đào Hoa đảo.

Phương Tịch thu được rất nhiều tin tức, cảm giác duy nhất của hắn chính là tu tiên giới ở Hồ Vạn Đảo sắp không yên bình.

Cướp hoành hành, rất nhiều tán tu thành danh gặp phải độc thủ.

Thậm chí ngay cả gia tộc, tông môn đã chiếm đảo cũng bị san bằng...

"Hai thế lực lớn sắp giao thủ thì tất nhiên trước tiên sẽ bình định bốn phía, quét dọn phe thứ ba và thế lực trung lập..."

"Hồ Vạn Đảo cùng liên minh Tam Thập Lục Đảo khai chiến cũng làm như vậy, trước dọn dẹp tán tu, sau đó đẩy lên đầu cướp tu... Bây giờ bị úp bô nhiều nhất lại là ta!"

Phương Tịch nhìn tin tức Ngân Giáp ma đầu hễ động một cái là diệt cả nhà người ta, hắn hoàn toàn cạn lời.

Bị ảnh hưởng này, Đào Hoa đảo cũng thần hồn nát thần tính, giá cả pháp khí, phù lục bắt đầu tăng, các loại hội trao đổi liên tục tổ chức, tất cả tu sĩ đều đang thấp thỏm chờ tuyên án...

Một năm sau.

Có tin tức truyền đến, Hắc Sa Đảo Mạc gia bị diệt môn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận