Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 905: Thành Hoàng

Mai Trường Không dừng lại ở bờ suối rồi phun ra một ngụm tinh huyết.
Trước đó lão cưỡng ép trấn áp thương thế để đánh giết truy binh đã khiến thương thế trong cơ thể của lão càng nghiêm trọng hơn.
Lúc này lão nhìn rừng núi mênh mông nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Không giống như thời cổ đại giết quan tạo phản vẫn có thể trốn vào rừng sâu núi thẳm.
Dưới sự quản lý của Đạo Đình thì núi có Sơn thần, nước có Thủy thần, dù một cái giếng, nói không chừng cũng có Long Vương!
Bất kể có trốn đến chân trời góc biển thì chỉ cần Đạo Đình hạ quyết tâm chắc chắn sẽ có thể bắt về quy án!
'Trước đó chẳng qua ta chỉ giết Tuần kiếm, bây giờ lại là ám sát Huyện thừa... Động tĩnh càng náo càng lớn.'.
Mai Trường Không hiểu rất rõ quy luật vận chuyển của quan phủ, nếu chỉ là chuyện nhỏ thì tuyệt đối không gửi công văn làm phiền huyện lân cận.
Bởi vậy lưu dân phạm một số tội nhỏ thì chỉ cần chạy đến huyện lân cận, gần như sẽ không bị gì.
Thần chích ở huyện lân cận sẽ không tự chuốc lấy khổ mà làm công cho phủ quan huyện khác, trừ phi có công văn từ châu phủ!
Lúc trước lão giết tuần kiểm đã bị truy nã toàn châu.
Bây giờ ngay giữa ban ngày ám sát Huyện thừa, mức độ quan trọng lại tăng lên lần nữa, cường độ đuổi bắt cũng tăng lên, nói không chừng dù thần linh cũng sẽ được thông báo.
Đến lúc đó chính là lên trời không đường, xuống đất không cửa.
'Ta chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ tiếc là không thể giết được Tào tặc!'.
Sắc mặt của Mai Trường Không vô cùng tái nhợt, lão lấy từ trong ngực ra một cái thạch ấn.
Thạch ấn vuông vức, bên ngoài hiện ra màu xám trắng, còn có không ít vết nứt.
Lão cầm ấn này, khoanh chân đả tọa, hấp thu từng tia linh cơ trong hư không, chậm rãi khôi phục pháp lực và thương thế,
Thạch ấn này là trọng bảo của sư môn lão, năm đó sư tôn của lão đã truyền lại.
Tu sĩ dựa vào bảo vật này có thể lách Đạo Luật mà hấp thu một chút thiên địa linh khí.
Nếu không dù lão có thiên phú dị bẩm thế nào đi chăng nữa cũng không thể tu luyện pháp thuật đến mức độ này.
Ngay lúc lão nhập định vận công thì thạch ấn chợt lóe sáng, phát ra tiếng cảnh báo.
Mai Trường Không lập tức đứng dậy, nắm chặt trường kiếm.
"Bị phát hiện rồi!"
"Người này quả nhiên không đơn giản... Nhốt lại trước rồi tính."
Nhật Du Thần mặc bạch y kết quyết hai tay, trong núi rừng lập tức hiện ra từng đám sương mù.
Y nắm bắt rất chính xác chiến cục, biết mình và Dạ Du Thần cũng không cần bắt được tên hung đồ này.
Không cầu có công chỉ cầu không có tội, chỉ cần có thể dây dưa với đối phương nửa khắc là được.
Nếu có thể vây đến khi viện binh chạy đến chính là lập đại công!
"Như vậy chẳng phải không thú vị rồi sao? Xem ta đấu pháp với hắn..."
Dạ Du Thần mặt đen hừ lạnh rồi lấy trên người ra một cây cung.
Cây cung này màu sắc sặc sỡ như làm bằng giấy, mà chỉ to cỡ lòng bàn tay như đồ chơi của tiểu hài.
Dạ Du Thần niệm chú ngữ, cây cung lóe sáng, trong nháy mắt biến lớn, y cầm trong tay, giương cung tròn như trăng!
Hưu!
Dây cung rung động, một mũi tên như sao băng bắn về phía Mai Trường Không.
Đương!
Mai Trường Không ở trong sương mù bị chắn tầm nhìn bất ngờ không kịp giơ kiếm lên đón đỡ.
Nhưng trên người lã có một tầng sáng xanh hiện lên như trứng gà, bảo vệ lão vào trong.
"Quả nhiên có vấn đề, tu vi pháp lực của người này đã bằng với chính thần nhập phẩm..."
"Đạo nhân bình thường tự học cả đời cũng không tu luyện đến mức này được!"
Nhật Du Thần nói.
"Nếu lúc bình thường thì hai mao thần như chúng ta cũng chưa chắc có thể cản được đối phương... Cũng may bây giờ đối phương mang thương tích trong người..."
Dạ Du Thần lại mừng rỡ: "Lấy được số công đức này thì hai huynh đệ ta sau này có thể mưu cầu lên chức... Ít nhất cũng phải nhập phẩm mới tính là Phúc Đức Chính Thần thật sự."
"Muốn bắt ta, nằm mơ!"
Thần sắc Mai Trường Không hung ác lấy trong ngực ra một tấm phù lục.
Hình dạng phù lục này rất cổ xưa, thậm chí ở ngoài rìa đã tổn hại, mang theo dấu vết cổ xưa.
Lão cắn đầu lưỡi, phun tinh huyết lên phù lục.
Ầm ầm!
Trong hư không có tiếng sấm vang lên.
Dạ Du Thần hét thảm, xém chút đã bị điện quang đánh trúng mà hôi phi yên diệt.
Xoẹt xẹt!
Hồ quang điện màu trắng bật lên, những nơi nó đi qua thì sương mù tản đi, rừng núi lại hiện ra.
Mai Trường Không cũng không dây dưa với Nhật Dạ Du Thần mà lập tức bỏ đi.
Đạp đạp!
Đạp đạp!
Đúng lúc này lại có tiếng thúc ngựa chạy nhanh vang lên!
Trong khu rừng này không thể nào phóng ngựa phi nhanh được, ngựa bình thường sẽ ngoặt chân quăng kỵ sĩ ngã chết.
Nhưng lúc này lại có một đạo thần quang hiện lên, một bóng người mặc giáp xuất hiện.
Y cưỡi ngưa cao to, đi giữa núi rừng gập ghềnh như trên đất bằng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Theo tiếng vó ngựa không ngừng đến gần thì cảm giác, cảm giác áp bách như núi đảo ngược càng rõ ràng hơn.
"Quá tốt rồi, là Võ Phán Quan!"
Nhật Dạ Du Thần đều mừng rỡ, chỉ thấy tốc độ của Võ Phán Quan trọng trang kỵ binh càng lúc càng nhanh hơn, trong tiếng gió rít đã đuổi kịp Mai Trường Không, trường thương trong tay đâm ra!
Phốc!
Thân thể Mai Trường Không uốn éo, tại góc độ không thể tưởng tượng nổi mà né được một thương thế như phong lôi.
Đúng lúc này trên đầu thương có một đạo hắc mang hiện lên hóa thành ngàn vạn phi châm.
Mai Trường Không cầm trường kiếm cản lại, trong nháy mắt hộ tráo trên người lão đã sụp đổ, sau đó trường kiếm trong tay cũng đứt gãy, cả người ngã xuống đất, ngực hiện ra từng điểm hồng mai.
"Phạm nhân Mai Trường Không, giết quan tạo phản, ban ngày ban mặt ám sát Tào huyện thừa... Tội đáng giết!"
Võ Phán Quan ngồi trên lưng ngựa, mỗi khi nói một câu thì hư không lại nặng hơn một chút.
Lúc này, y thật sự như miệng ngậm Thiên Hiến, có thể trực tiếp định sinh tử của người khác.
Thấy cảnh này, dù Nhật Dạ Du Thần cũng rất kính sợ.
Cùng là chấp hành công vụ nhưng chính thần nhập phẩm lại khác với những thần lại bất nhập lưu như bọn họ.
Trong Thần đạo mỗi khi tăng lên một phẩm cấp đều chênh lệch lực lượng rất to lớn, không thể nào giả được!
Phốc!
Mai Trường Không lại phun ra một ngụm tinh huyết, bò dậy, lưng vẫn thẳng tắp, thậm chí xương cốt còn vang lên tiếng răng rắc.
"Tào tặc chưa chết... Ta... Không cam lòng... Các ngươi rắn chuột một ổ, cùng một giuộc... Tất..."
Mũi miệng của lão chảy máu, chỉ nói lẩm bẩm, tiếng nói dần dần nhỏ đến mức không nghe được.
"Hừ."
Võ Phán Quan cũng không quan tâm, y vốn là hạng người tính khí nóng nảy, huống chi trong miếu nào không có quỷ chết oan chứ?
Nếu phải truy từng chuyện đến cùng thì cũng đừng làm thần tiên nữa.
Y giơ trường thương lên, định cho Mai Trường Không một kích cuối cùng thì chợt hoa mắt.
Chẳng biết từ lúc nào ở trước người Mai Trường Không đã có một bóng người.
Một bộ hắc bào, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, khóe miệng ngậm cười, chính là Phương Tịch!
Chỉ là lúc này hắn lại dùng gương mặt thật xuất hiện chứ không phải hình tượng giáo thư trung niên ở Bạch Cam Thôn.
"Dã đạo sĩ... Chẳng lẽ ngươi muốn tương trợ trọng phạm của Đạo Đình sao?"
Võ Phán Quan hừ lạnh: "Theo luật... Kẻ bao che cùng tội với trọng phạm, đáng chém!"
Trong tiếng hừ lạnh, y lại giơ roi thúc ngựa, trường thương xông lên.
Một khắc sau, chỉ thấy trong hư không chợt hiện ra một đại thủ bằng hắc khí nắm chặt trường thương như đúc bằng sắt thép, không thể rung chuyển chút nào.
Ngay sau đó Phương Tịch cong ngón tay búng ra.
Một đạo hắc mang hiện lên, trên thân Võ Phán Quan lóe lên kim quang, y đã xuất hiện ở cách đó hơn mười trượng nhưng chiến mã đã bị ép thành thịt nát.
"To gan, ta phụng lệnh của Thành Hoàng, truy nã trọng phạm, nhữ là ai? Mà dám cản ta làm công vụ, không sợ Đạo Đình giáng tội sao?"
Võ Phán Quan lấy trong ngực ra một tấm lệnh bài, lớn họng rống: "Pháp chỉ Thành Hoàng ở đây, nếu vẫn không theo, thỉnh Đạo Luật tru diệt!"
Trong đôi mắt Phương Tịch lóe lên quang mang nhìn thấy một tấm pháp võng đỏ rực.
Pháp võng này bao phủ toàn bộ phạm vi huyện Thanh Khê, chính là do chuẩn mực Thần đạo kết hợp Vạn Dân Chi Khí, dung hội với Đạo Luật mà thành.
Lúc này Võ Phán Quan quát lên, dù pháp lực của mình vượt qua đối phương nhưng nếu trong cơ thể có phù lục của Đạo Đình thì cũng không thể chống lại pháp võng này.
Dù sao đây cũng là tạo phản mà!
Nếu tu sĩ dựa vào Đạo Lục tu thành pháp lực thì sao có thể chống lại thể chế này được?
"Đánh không lại thì làm chó nắm quyền... Đáng tiếc không phong được ta."
Phương Tịch nhịn không được cười lên.
Tiếc là hắn không nằm trong chuẩn mực của Đạo Đình, bởi vậy hắn hoàn toàn không bị hạn chế.
"Hả, rốt cuộc ngươi là ai?"
Không phải Võ Phán Quan chưa bao giờ gặp tu sĩ nhưng dù là chân nhân của Đạo gia khi thấy mình đang chấp hành nhiệm vụ cũng không dám ngăn cản.
Lại không ngờ lần này lại ăn quả đắng như vậy, y không khỏi giật nảy cả mình, y chợt nghĩ đến chuyện gì đó, mắt trừng to như chuông đồng: "Ngươi... Ngươi cũng là tán tu! Dù là tán tu, chẳng lẽ không sợ Đạo Đình trách tội, hưng binh thảo phạt sao?"
Tán tu giả không bị Đạo Lục hạn chế nhưng tiến bộ pháp lực rất gian nan, cũng như Mai Trường Không.
Mai Trường Không ở phía sau Phương Tịch nghe nói vậy thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ khó tin.
Lão đương nhiên biết rõ sự đau khổ của tán tu, căn bản không thể nào ở dưới thiên la địa võng của Đạo Đình mà tu thành thần thông pháp lực như vậy!
Lúc này, Mai Trường Không chỉ nghe thấy thiếu niên đạo nhân kia cười lạnh: "Ha ha... Đạo Đình là cái thá gì?"
"Tốt, tốt... Lại gặp phải một tên phản tặc thật sự!"
Võ Phán Quan nổi giận đùng đùng, Nhật Dạ Du Thần ở bên cạnh cũng cùng chung mối thù, tức đến mức gần như nghiến nát răng.
Gặp phải kẻ thật sự không coi Đạo Đình ra gì thì cũng tương đương với đào căn cơ của bọn chúng, khiến bất kể lợi ích hay da mặt của bọn chúng đều bị uy hiếp chí mạng, theo đó chính là sự tức giận: "Ngươi dám? !"
Võ Phán Quan lập tức giơ cao pháp chỉ Thành Hoàng: "Thưởng Phạt Viện Võ Phán Quan Thiết Từ, kính thỉnh Thành Hoàng lão gia xuất thủ, truy nã kẻ phản nghịch!"
Trên lệnh bài có một đạo quang huy đỏ rực lấp lóe, thần uy cường đại giáng lâm.
"Xong rồi..."
Mai Trường Không mơ hồ nhìn thấy một bóng người mặc quan bào uy nghiêm xuất hiện thì không khỏi tuyệt vọng.
Thành Hoành của một huyện ít nhất cũng là thất phẩm chính thần, uy năng ngập trời, bất kể tu sĩ, tinh quái, yêu ma đều không thể chống.
Phương Tịch nhìn bóng người bao phủ trong quang huy đỏ rực này thì lại thầm nói:
'Luận khí tức chỉ cỡ Trúc Cơ nhưng lại có uy của Kết Đan Pháp Vực!'.
'Không những vậy đây là thân ngoại hóa thân sao? Trúc Cơ đã có thể tu luyện thân ngoại hóa thân? Hoặc là tác dụng của loại thần thuật nào đó?'.
Hắn cười ha ha, ma khí bốc lên quanh người, thu lại ý trêu đùa, nghiêm túc hơn một chút.
Một cái ma thủ to lớn từ trên trời giáng xuống, chỉ khẽ bóp... Thành Hoàng thất phẩm ở trong quang huy đỏ rực lập tức hét thảm, tan thành mây khói.
Biến cố kịch liệt như vậy khiến Võ Phán Quan và Nhật Dạ Du Thần đều choáng váng.
Còn Phương Tịch cũng không khách khí với bọn chúng, hắn phất tay bắn ra ba tia ma hỏa đen nhánh đốt Võ Phán Quan và Nhật Dạ Du Thần thành ba cây đuốc, hắn đưa tay lấy trong ba ngọn đuốc ra mấy thứ, sau đó khống chế độn quang quấn lấy Mai Trường Không rồi biến mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận