Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 473: Bản mạng

Suy nghĩ của Phương Tịch khẽ động, một tấm kính thanh đồng cổ hơi có vẻ tàn tạ không biết từ chỗ nào xuất hiện, rơi vào trong tay của chủ Nguyên Anh.

"Vật này đã được ta tế luyện từ lâu... Liên hệ chặt chẽ còn trên Sinh Tử Ấn."

"Nó mới thật sự là bản mạng pháp bảo đầu tiên của ta!"

Chủ Nguyên Anh ôm Chư Thiên Bảo Giám, Sinh Tử Ấn không ngừng biến lớn để hắn đứng trên đó, như vậy thì cảm giác cuối cùng cũng đúng rồi.

"Sau khi tấn thăng Nguyên Anh đã có thể triệu hoán bản thể Chư Thiên Bảo Giám rồi sao?"

"Chỉ là... Dường như vẫn không thể dẫn động uy năng trong đó!"

Phương Tịch thở dài, tay nhỏ của chủ Nguyên Anh chà một cái, hai đạo pháp lực khổng lồ lập tức rót vào trong thanh đồng bảo giám, bắt đầu một vòng tế luyện mới.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Hắn chợt mở mắt ra, hiện ra vẻ như đang nghĩ điều gì đó: "Ta cảm ứng được... Thế giới thứ tư. .. Nơi đó, dường như có một mảnh vỡ bảo giám? !"

Ánh mắt của Phương Tịch lưu chuyển, rơi vào trầm tư.

Bây giờ hắn mới vừa Kết Anh vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.

Trong thế giới thứ tư không biết có nguy hiểm gì, trước hết có thể bỏ qua một bên, dù sao nó cũng chạy không thoát.

Chờ đến sau này cấm chế Ngoại Đạo Nguyên Anh một lần nữa rồi lại tìm thâm thể cho nó, phái đi dò đường, chẳng phải sẽ vẹn toàn đôi bên sao?

Vừa nghĩ đến đây, hắn cũng không vội.

Lúc này, hắn ngồi khoanh chân, yên lặng vận chuyển công pháp Khô Vinh Quyết tầng thứ mười bảy.

Một đại chu thiên xong, chỉ có thể nói hắn càng quen thuộc với công pháp hơn một chút nhưng cũng không cảm nhận được nửa điểm tu vi tăng trưởng.

"Tu sĩ Nguyên Anh phổ biến thọ ngàn năm, nhưng đa phần dù đã từng là thiên tư hơn người thì cũng bị vây ở bình cảnh sơ kỳ... Mấy trăm năm cũng không thể tiến bộ."

Phương Tịch yên lặng thở dài.

Pháp lực Nguyên Anh đúng là rất cường hoành, Khô Vinh Quyết chính là công pháp đỉnh cấp, dường như còn có một phen huyền diệu đặc biệt.

Năm ngón tay của hắn duỗi ra, từng đạo Ất Mộc Thần Quang lưu chuyển giữa ngón tay, tùy tâm mà động, thiên biến vạn hóa.

Phương Tịch vồ một cái, nắm phi đao do Ất Mộc Thần Quang cô đọng thành, cong ngón tay búng ra.

Loong coong!

Bích ngọc phi đao ong ong tác hưởng bộc phát ra linh quang và sự sắc bén mãnh liệt.

"Sau khi Ất Mộc Thần Quang cùng với ta tấn thăng Nguyên Anh thì tùy tiện một đạo cũng đã có phẩm chất hơn xa pháp bảo cực phẩm, chỉ là vẫn không bằng linh bảo, có thể làm thủ đoạn Nguyên Anh thông thường trong lúc đấu pháp..."

"Lần sau gặp lại Hắc Sa Chân Quân thì Hắc Trạch Huyền Sa đầy trời của hắn, nói không chừng sẽ bị Ất Mộc Thần Quang trực tiếp phá tan, dù sao công pháp cũng có chút tương khắc..."

Hắn trầm ngâm một phen, trong tay của hắn chợt hiện ra một cái ngọc giản.

Đây là điển tịch ghi chép Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang!

Thái Ất Thanh Mộc Thần Quang cần Khô Vinh Quyết Nguyên Anh mới có thể tu luyện, thuần hóa Ất Mộc Thần Quang đẳng cấp đại thành... Trải qua bí pháp bồi dưỡng, tế luyện thành thần thông cao hơn một tầng!

Phương Tịch ở trong Thanh Đế Điện cũng đã được chứng kiến uy lực của loại thần quang này, ở trong tay của trận linh có thể dễ dàng diệt sát lão quái Nguyên Anh sơ kỳ.

Ít nhất uy lực của nó cũng hơn xa Ất Mộc Thần Quang, xứng là một môn thần thông sát phạt cực kỳ lợi hại trong Nguyên Anh kỳ.

"Cũng không ngại luyện một chút... Dù sao cũng không thể đối phó ai cũng dùng Khô Vinh Huyền Quang."

Phương Tịch đã sớm tu luyện Khô Vinh Huyền Quang đến cảnh giới đại thành, tỉ lệ gọt thọ nguyên của tu sĩ cùng đại cảnh giới biến thành một đổi một, bây giờ hắn đã tấn thăng Nguyên Anh, có thể xưng trong Nguyên Anh vô địch thủ.

Chỉ cần hắn chịu tiêu hao thọ nguyên thì đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ hắn cũng có thể giết!

"Trong giới này, có thể khiến ta kiêng kị cũng chỉ có mấy tu sĩ Hóa Thần đi?"

"Đáng tiếc... Chưa lấy được thần thông Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh nếu không thì một khi ta tu luyện nhập môn, Hóa Thần cũng chưa chắc có thể làm gì được ta!"

"Cuối cùng cũng có chút cảm giác an toàn..."

Hắn nhắm mắt cảm ứng một phen: "Lần đột phá Nguyên Anh này gia tăng bảy trăm năm mươi năm thọ nguyên... Cộng với trước đó thì thọ nguyên đến khoảng ba ngàn tuổi... Mà bây giờ ta mới ba trăm lẻ một tuổi."

"Đáng tiếc... Thông thường mà nói, thiên tài chân chính đều khoảng hai trăm tuổi ngưng kết Nguyên Anh, được cho răng có hi vọng Hóa Thần, chỉ cần không vẫn lạc thì trước khi hết thọ nguyên đều có thể đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ..."

"Ta ba trăm tuổi ngưng kết Nguyên Anh, chỉ có thể tính là tiêu chuẩn trung đẳng ở trong tu sĩ Nguyên Anh..."

Sau khi hắn cảm nhận được Nguyên Anh trong cơ thể đã hoàn toàn củng cố thì Phương Tịch không ngồi xếp bằng nữa mà trực tiếp phóng thần thức của bản thân ra.

Ầm ầm!

Một cỗ thần thức kinh khủng phóng ra, trong vòng phương viên trăm dăm, tất cả đều rõ mồn một trước mắt như lật bàn tay xem vân tay.

Trong hồ nước giáp Phỉ Thúy Đảo, trên linh hạm đã thả neo.

"Đây..."

Vệ Trường Sinh đang ngồi khoanh chân chợt mở mắt ra, y cảm nhận được một đạo thần thức kinh khủng đang quét ngang qua.

Loại cảm giác vô cùng cường hoành, không kiêng nể gì khiến y không khỏi so sánh với Thái Thượng trưởng lão của tông môn nhà mình, tiếp theo y đạt được một kết luận đáng sợ:

'Trên thần thức dường như lão tổ còn không đáng sợ bằng Long Ngư đảo chủ..."

"Trường Sinh sư huynh!"

Quang mang chợt lóe, Thiết sư huynh và sư muội Kết Đan sơ kỳ cùng nhau đến, trên mặt đều mang theo một tia khủng hoảng.

"Các ngươi cũng cảm nhận được sao?"

Vệ Trường Sinh đứng dậy: "Xem ra vị đó đã xuất quan, không lâu nữa sẽ triệu kiến chúng ta."

Y đi lên sàn linh hạm thì thấy ở hồ nước gần đây đã sớm tụ tập không ít tu sĩ.

Trong đó Kết Đan lác đác không có mấy.

Huyền Thiên Tông Trương Trúc Thịnh cũng ở trong đó với vẻ mặt đầy thấp thỏm.

Đúng lúc này, một tiếng nói khoáng đạt cuồn cuộn vang lên bên tai của mỗi tu sĩ ở phụ cận, sự uy nghiêm và ý chí đó khiến nhiều tiểu tu Luyện Khí ngay cả đứng cũng không vững, trực tiếp rơi xuống hồ:

"Người từ Giả Đan trở lên, đến Trường Thanh Điện gặp bản tọa!"

"Tuân pháp chỉ của Chân Quân!"

Ba người Vệ Trường Sinh vội vàng khom người hành lễ, lúc này mới dám hóa thành lưu quang, bước lên địa giới của Phỉ Thúy Đảo.

Trên đường đi linh khí dạt dào, khiến ba tu sĩ Kết Đan không khỏi âm thầm kinh hãi.

'Đáng tiếc... Linh mạch cấp bốn này, nếu trước đó biết được tu tiên giới ba nước lại có một linh mạch cấp bốn thì nói gì cũng phải đoạt được...'.

Trong lòng Vệ Trường Sinh đang tiếc hận thì y chợt thấy một con Thanh Hỏa Loan bay qua, ba động pháp lực thuộc về cấp ba thượng phẩm khiến sắc mặt của y biến hóa: "Vậy mà là yêu cầm có huyết mạch Thanh Loan... Ai, cho dù trước đó thì yêu vương này e là ta cũng không bắt lại được..."

"Lại càng không cần phải nói còn có vị Long Ngư đảo chủ kia, với thọ nguyên của đối phương thì ít nhất cũng có thể che chở tu tiên giới ba nước sáu bảy trăm năm..."

Vừa nghĩ đến đây, y càng chán ngán thất vọng, hùng tâm tráng chí gì đó đều không còn.

Một đám Kết Đan Chân Nhân bước vào trong Trường Thanh Điện đã thấy một Nguyên Anh Chân Quân bộ dáng thiếu niên ngồi trên chủ vị, khí tức trên người minh hợp vạn hóa, đôi mắt ôn nhuận như ngọc đảo qua, mỗi một tu sĩ Kết Đan đều cung kính cúi đầu hành lễ: "Bái kiến Chân Quân... Chúc mừng Chân Quân đại thành Nguyên Anh!"

Phương Tịch mặc trên người một pháp bào màu xanh, ánh mắt của hắn đảo qua từng người ở dưới.

Trương Trúc Thịnh, Thái Thúc Hồng, Chung Hồng Ngọc... Đều là người quen cũ.

Chỉ có ba tu sĩ Kết Đan của Hỗn Nguyên Tông thì hắn hoàn toàn không biết.

"Các ngươi... Đến từ Hỗn Nguyên Tông sao? Đến Hồ Vạn Đảo có chuyện gì?"

Phương Tịch nhàn nhã đặt câu hỏi.

Lúc này Vệ Trường Sinh vô cùng cung kính hành lễ, trong tay của y hiện ra một hộp quà: "Tại hạ Vệ Trường Sinh, đại biểu Hỗn Nguyên Tông đến, chúc mừng Chân Quân ngưng kết Nguyên Anh!"

Chuyện gấp phải tòng quyền, y tin tưởng dù Thái Thượng trưởng lão trong môn biết cũng sẽ ủng hộ quyết định của mình.

"Ha ha..."

Phương Tịch cười: "Chẳng lẽ quý tông còn có năng lực biết trước, trước mấy năm đã biết gần đây bản tọa sẽ ngưng kết Nguyên Anh sao?"

"Đảo chủ!"

Lúc này, Thái Thúc Hồng chợt ra khỏi hang, quỳ xuống: "Ba người này ngay từ đầu không có hảo ý, chính là ôm tham vọng muốn chiếm lĩnh linh mạch của ba nước mà đến, chúng vừa đến Võ Quốc đã tấn công đại trận của Di Lăng Cốc, tại hạ không địch nổi đã bị bắt lại... Trên đường đi cũng nghe được rất nhiều kế hoạch của bọn chúng, hình như Hỗn Nguyên Tông có ý định dời bắc!"

"Đáng chết!"

Trên trán của Thiết sư huynh xuất mồi hô lạnh nhưng lại không thể làm gì.

Dù sao chuyện là thì họ cũng đã làm, lúc đó giết người diệt khẩu rồi trốn xa vạn dặm thì cũng vô dụng.

Một Nguyên Anh lão quái có lẽ không thể nào phá tan Hỗn Nguyên Tông, nhưng chỉ cần bọn họ dám ra ngoài, hoặc là vị Thái Thượng trưởng lão kia hơi sơ ý thì mạng nhỏ của ba người bọn họ sẽ không còn, lại còn trêu chọc một đại địch cho tông môn.

Thà rằng như vậy thì không bằng chịu đòn thỉnh tội.

"Hừ?"

Quả nhiên nương theo ánh mắt của Phương Tịch hơi trừng một cái thì một cỗ pháp lực Nguyên Anh kinh khủng phóng thích ra.

Những Kết Đan ở đây đều cảm thấy ngực khó chịu, trên người như cõng vạn cân.

Vệ Trường Sinh lập tức quỳ xuống: "Xin Chân Quân thứ tội... Ngay từ đầu đúng là bản tông có ý định này, nhưng đã có Chân Quân che chở ba nước, Hỗn Nguyên Tông vạn vạn không còn dám có ý niệm này nữa!"

Nhìn thấy tu sĩ Kết Đan cũng quỳ xuống nhanh như vậy thì Phương Tịch cũng hơi kinh ngạc.

Uy của Nguyên Anh Chân Quân lại đến bực này sao?

"Người không biết không có tội... Nhưng lúc các ngươi xuất phát cũng không biết trong ba nước có linh mạch cấp bốn, từ lúc nào mà Hỗn Nguyên Tông cũng để ý đến nơi vắng vẻ như vậy?"

Một lời của Phương Tịch đã hổi ngay mấu chốt của vấn đề.

"Đây..."

Vệ Trường Sinh lập tức lâm vào do dự.

"Thôi... Bản tọa tự xem!"

Phương Tịch đưa tay phải ra, năm ngón tay trảo một cái đã có năm đạo Ất Mộc Thần Quang bay ra hóa thành dây thừng xanh biếc.

"Không tốt, liều!"

Thiết sư huynh kinh hô, y vừa rút bản mạng pháp kiếm ra thì đã nghe một tiếng giòn giã vang lên.

Loong coong!

Bản mạng pháp kiếm của y chém lên một lớp Ất Mộc Thần Quang nhìn như mỏng manh lại bị bắn ngược trở về.

Không những vậy, hai đạo Ất Mộc Thần Quang lấp lóe đã nện lên bản mạng pháp kiếm của y và trên người nữ đệ tử Kết Đan kia.

Ầm ầm!

Hai người rút lui mấy bước, sắc mặt y đại biến, chợt phun tinh huyết.

Thiết sư huynh lại nhìn thấy bản mạng pháp kiếm của mình gãy thành hai đoạn, ánh mắt từ từ trở nên đờ đẫn.

Mà ở một bên khác, ba sợi dây thừng do Ất Mộc Thần Quang biến thành xuyên thấu hộ thể bảo quang của Vệ Trường Sinh, trói chặt người này lại rồi rơi xuống dưới chân của Phương Tịch.

Năm ngón tay Phương Tịch duỗi ra, đặt lên đỉnh đầu của Vệ Trường Sinh, trong nháy mắt con ngươi của hắn hóa thành hai màu xanh vàng.

- Sưu hồn thuật!

Trong chốc lát, hắn như xem một bộ phim, kinh lịch trong cuộc đời của người nọ hiện lên trước mắt của Phương Tịch cưỡi ngựa xem hoa.

Với thần thức cường đại bây giờ của hắn, sưu hồn một Kết Đan viên mãn thật sự rất đơn giản.

Cho dù trong thức hải của người này có sắp đặt cấm chế thần niệm thì Phương Tịch cũng có cách vòng qua hoặc phá giải.

"Thì ra... Hỗn Nguyên Tông quả thật là không thèm để ý mấy Trúc Cơ của Di Lăng Cốc kia..."

"Chỉ là gân đây, ma đạo Khương Quốc xâm lấn quy mô, thậm chí di chuyển thế lực tiến vào Nguyên Quốc khiến Hỗn Nguyên Tông bất an..."

"Đến ba nước bố cục, chỉ là một trong những đường lui..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận