Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 492: Bắt đầu

"Thần Anh Kiếm tiểu thành!"

Phương Tịch không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết vào trận pháp.

Hắn nhìn từng tiểu nhân mỏng đỏ như máu liên tục bị Thần Anh Kiếm hấp thu thì trên mặt hắn không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.

Cuối cùng hắn đánh ra một đạo pháp quyết cuối cùng nhất: "Thu!"

Sưu!

Trận pháp vỡ vụn, có tiếng xé gió truyền ra.

Một thanh tiểu kiếm dài chỉ khoảng mấy tấc, toàn thân đen nhánh, mang theo đường vân như mạch máu đã xuất hiện trước mặt của Phương Tịch.

Kiếm khí sắc bén khiến Phương Tịch cũng hơi kinh hãi: "Thuấn Di? !"

Sau khi Thần Anh Kiếm tiểu thành, vậy mà tự mang uy năng Thuấn Di!

"Khó trách thanh kiếm này được gọi là am hiểu diệt sát Nguyên Anh của tu sĩ nhất... Với đặc tính thuấn di liên tục của nó, cộng với kiếm khí hung lệ như vậy thì dù tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải rất đau đầu..."

Phương Tịch tính toán một phen rồi chợt không biết nói gì.

Ai cũng nói Nguyên Anh lão quái phi thường khó chơi, Nguyên Anh xuất khiếu càng là thủ đoạn chạy trốn bảo mạng vô thượng.

Sao đến chỗ mình thì... Tinh La Kỳ Bàn, Huyết Sát Điện, Thần Anh Kiếm đều trời sinh khắc Nguyên Anh?

"Nhưng mà... Ma sát khí của thanh kiếm này quá nặng nếu để chủ Nguyên Anh sử dụng lâu dài thì e là sẽ ô nhiễm bản nguyên..."

Hắn nhìn qua thanh Thần Anh Kiếm đang lơ lửng trước mặt mình rồi chợt thở dài, trên thiên linh của hắn chợt lóe hắc quang, Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện lên, nó cười hì hì vẫy tay một cái.

Một đạo pháp lực của Ngoại Đạo Nguyên Anh trong nháy mắt đã tế luyện Thần Anh Kiếm.

Thần Anh Kiếm phát ra tiếng kiếm minh như hài nhi khóc lóc, hình thể của nó lại thu nhỏ lần nữa.

Sưu!

Tiếp theo, nó thuấn di một cái đã đến chỗ mu bàn tay của Nguyên Anh ma đạo, châm nhỏ như sợi lông trâu đâm vào mu bàn tày của Nguyên Anh sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

"Nguyên Anh làm vỏ..."

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Ngoại Đạo Nguyên Anh hiện ra chút thống khổ, sau đó như không có chuyện gì mà nhịn xuống.

Nhưng mà thần sắc của Phương Tịch thì hơi biến: "Loại chí bảo ma đạo này quả nhiên rất tà dị."

Hắn thu hồi Ngoại Đạo Nguyên Anh rồi thần hình vừa động đã đi đến trên không của Phỉ Thúy Đảo.

Thần Anh Kiếm đã luyện thành, thiên địa dị tượng đương nhiên cũng lập tức tiêu tán.

Tam đại tu sĩ Kết Đan đến trước mặt Phương Tịch, cung kính hành lễ: "Minh chủ..."

"Ngay cả hai người các ngươi cũng đến, chắc chắn là có chuyện quan trọng."

Phương Tịch đi vào Trường Thanh Điện, nhìn Thái Thúc Hồng và Trương Trúc Thịnh đi theo: "Nói đi..."

"Là chuyện liên quan đến yêu tộc xâm lấn..."

Thái Thúc Hồng nói: "Sau khi tu sĩ Tam Quốc Minh chúng ta thương nghị, cảm thấy quét sạch Vạn Thú Sơn Mạch, đánh đòn phủ đầu, có lẽ là kế sách không tệ..."

Phương Tịch hững hờ ngáp một cái: "Không tệ không tệ, kế sách này rất tốt, các ngươi đi làm đi..."

Thái Thúc Hồng và Trương Trúc Thịnh không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Trong Vạn Thú Sơn Mạch không biết có bao nhiêu yêu thú cấp ba, hai tên Giả Đan như họ cầm đầu đi đánh sao?

Khóe miệng Phương Tịch mỉm cười, dường như hắn liếc mắt một cái đã biết chút tiểu tâm tư của bọn họ rồi: "Thế nào... Không dám sao?"

Sở dĩ hắn thành lập Tam Quốc Minh là muốn thủ hạ chứ không phải gánh vác.

Hắn căn bản không thể nào bị người dưới điều khiển ra mặt.

Cho dù lần đại kiếp yêu tộc xâm lấn này cũng như vậy.

Có thể tiện tay giúp thì đương nhiên hắn sẽ không ngại nhưng nếu có vài đại yêu hóa hình giáng lâm... Vậy thì hắn lập tức vác cây chạy trốn, cũng sẽ không có chút do dự nào.

Sau khi hắn vẫy ra ra hiệu cho hai tên Giả Đan này lui, Phương Tịch nhìn qua Chung Hồng Ngọc: "Tình hình của tu tiên giới ba nước bây giờ thế nào?"

"Còn có thể thế nào? Chẳng qua là gia cố trận pháp, dự trữ vật tư, sau đó khẩn cầu ông trời phù hộ mà thôi..."

Chung Hồng Ngọc cười khổ trả lời.

"Ừm, tầng tầng chống cự cũng là không sai... Nhớ lấy xà nhà lộ ra ngoài mục trước, chỗ chúng ta vốn là nơi nông thôn, nếu quá sáng chói, hấp dẫn lực chú ý của thú triều thì lại không đẹp..."

Phương Tịch khoát tay: "Dù sao Phỉ Thúy Đảo có ta tọa trấn, cộng thêm Cửu U Huyền Mộc Đại Trận thì dù có đại yêu hóa hình đột kích cũng không sợ, ngươi xuống trước, tu hành cho tốt đi..."

"Vâng!"

Chung Hồng Ngọc lại hành lễ, lúc này nàng mới cáo lui.

Phương Tịch nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt lại lấp lóe.

Sau đó hắn đến hậu điện của Trường Thanh Điện, nhìn tám tòa cổ truyền tống trận kia.

Trải qua luận chứng trước đó, hắn nắm chắc sửa chữa được chỉ còn lại hai tòa.

"Tiếp theo... Sẽ vừa tu hành, đồng thời vừa lĩnh hội trận pháp, thử tu bổ cổ truyền tống trận đi."

Phương Tịch thở dài.

Bây giờ mục đích chủ yếu mà hắn sửa chữa cổ truyền tống trận cũng không phải vì làm sinh ý đầu cơ trục lợi tài nguyên, mà là vì tìm đường lui cho những người thân cận đi theo mình.

Dù sao một con, hai con đại yêu hóa hình thì mình không sợ nhưng nếu liên tục đến mười mấy con, hoặc là nhân vật độc ác cấp bốn thượng phẩm thì hắn cũng chỉ đành thông qua Chư Thiên Bảo Giám trốn đến Hồng Nhật giới.

Chỉ là bản thân hắn có thể chạy nhưng những thủ hạ của hắn không có cách nào chạy, hắn tuyệt đối sẽ không thể bại lộ bí mật Kim Thủ Chỉ mà mang bọn họ cùng đến Hồng Nhật giới.

Nếu tu bổ cổ truyền tống trận xong xuôi, đồng thời mức độ yêu tộc ở đối diện tàn sát bừa bãi hơi nhẹ thì đây cũng là một thông đạo chạy thoát thân không tệ.

Vừa nghĩ đến đây, Phương Tịch khoanh chân ngồi xuống trước cổ truyền tống trận rồi rơi vào trầm tư...

...

Thời gian như nước trôi qua...

Ngày hôm nay.

Vạn Độc Chiểu Trạch, Phong Quốc.

Một đạo bạch sắc quang hồ kéo dài trăm dặm vô cùng chói mắt trên bầu trời.

Dưới quang hồ còn có một thành trì của tu sĩ vừa mới xây dựng, rất nhiều tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ người mặc linh giáp, cầm giáo gác suốt đêm.

Một tu sĩ Trúc Cơ đang phi hành tuần tra ở giữa không trung chợt ngẩng đầu, nhìn quang hồ, sắc mặt của y chợt đại biến.

Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào, quang hồ vốn phát ra bạch quang nhàn nhạt đã bắt đầu chấn động kịch liệt.

Từng tia ngân sắc quang huy hiển hiện, dường như hình thành vòng xoáy khổng lồ nào đó.

"Báo động!"

Tu sĩ Trúc Cơ lập tức hô to, bóp nát phù lục nào đó, ngay lập tức y cũng không quay đầu lại mà bay về phía cứ điểm tu sĩ.

Phốc phốc!

Mấy chục hô hấp sau, từng yêu cầm to lớn từ trong thông đạo hư không bay ra, gần như đều là cấp hai, cấp ba cũng không hiếm thấy.

Ô ô!

Trong cứ điểm tu sĩ, Hạo Nhiên Tử ăn mặc như nho sinh đứng trên tường thành, nhìn cảnh này với thần sắc lo lắng: "Vậy mà là yêu cầm...

Xem ra lần này xâm lấn Nam Hoang chúng ta, lấy cầm điểu nhất tộc làm chủ sao?"

"Chuyện này cũng không chắc, làm đại yêu hóa hình thì đối với các loại yêu thú đều có thể dễ dàng điều động..."

Một vị tăng nhân hoàng bào cầm kim sắc thiền trượng đồng tử phát ra kim sắc, lắc đầu phủ nhận: "Nhưng mà đến lúc này, lập tức mở ra uy năng lớn nhất của Vạn Hóa Huyết Linh Trận đi..."

"Đúng là nên làm như vậy."

Hạo Nhiên Tử lấy ra một viên châu huyết hồng sắc, liên tục rót pháp lực vào.

Viên châu này rõ ràng là khí cụ hạch tâm của trận pháp, nó lập tức bay lên giữa không trung, phát ra từng đạo huyết mang.

Từng đạo huyết sắc trận văn từ đầm lầy, từ đại địa, từ trong hư không hiện lên, trong khoảnh khắc đã bao phủ phạm vi trăm dặm.

Những phi cầm cấp hai, cấp ba... Còn chưa bay ra được bao xa đã thét lên, chúng bị từng đạo huyết mang xuyên qua giữa không trung, lông vũ bay múa đầy trời.

"Bày trận!"

"Chuẩn bị!"

Trên cứ điểm, từng chiếc nỏ tiễn xa được mạnh mẽ kéo ra, lắp vào mũi tên to bằng cánh tay, khắc đầy các loại linh văn.

"Diệt Yêu Nỗ... Phóng!"

Đi kèm với một tiếng ra lệnh, trong hư không chỉ nghe một tiếng nổ lớn như sét đánh.

Ngực của một con Thiết Sí Cự Ưng cấp ba bị phá ra một cái động lớn, nó bất ngờ bị tên nỏ xuyên qua, từ giữa không trung rơi xuống.

Mà dưới lòng đất của cứ điểm, từng vị Luyện Đan Sư nhìn lo luyện đan khổng lồ trước mặt, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng: "Vạn Hóa Huyết Linh Trận khởi động... Bây giờ toàn bộ tinh hoa cả người của yêu tộc chết trong trận sẽ liên tục bị tinh luyện thành Huyết Nguyên tinh thuần, có thể dùng để luyện đan!"

"Lợi dụng sự tuần hoàn như vậy, đúng lúc bổ sung pháp lực cho tu sĩ trong thành..."

"Trận này làm đất trời oán giận nhưng lấy ra đối phó yêu tộc lại là thiên kinh địa nghĩa..."

"Bớt nói nhiều lời, khởi động trước đi... Huyết Nguyên tinh thuần này có thể dùng làm chủ tài của rất nhiều đan dược, trước hết luyện chế Hồi Nguyên Đan, sau đó là Bổ Huyết Đan..."

Một Đại sư luyện đan tóc trắng xoá bắt đầu ra lệnh.

Tiếp theo, lão nhìn cảnh này thì không khỏi cảm khái: "Năm đó Thúc Thông Chân Quân phát minh ra trận này, chính là tác phẩm hợp nhất đan trận đỉnh phong... Quả thật khiến những hậu nhân như bọn ta phải xấu hổ..."

...

Ngay lúc tu sĩ ở cứ điểm ứng đối thú triều đều đâu vào đấy, cảm thấy yêu tộc xâm lấn cũng không gì hơn.

Lệ! ! !

Một tiếng hót xuyên không, phá mây chợt từ trong thông đạo hư không truyền ra.

Ngân quang chợt lóe!

Một con yêu cầm to lớn giương cánh vượt qua trăm trượng, người khoác ngũ thải lông vũ, lông vũ ở phần đuôi tựa như Khổng Tước hiện ra trên không của cứ điểm tu sĩ.

Nó hót dài một tiếng, hai cánh vỗ nhẹ!

Trong hư không lập túc có vô số thanh sắc phong nhận xuất hiện, hình thành hai vòi rồng to lớn, mạnh mẽ đánh vào đại trận phòng ngự của cứ điểm.

Dư ba chấn động kinh khủng, khiến tường thành trong cứ điểm cũng không ngừng rung động...

"Thiên Phượng nhất tộc? !"

Hạo Nhiên Tử nhìn thấy yêu cầm to lớn này thì sắc mặt không khỏi đại biến: "Không tốt... Lần xâm lấn Nam Hoang này lại là Thiên Phượng nhất tộc!"

"Đã biết được tộc ta giáng lâm, sao còn không nhanh chóng đưa cổ chịu chết?"

Yêu cầm to lớn phát ra giọng nữ nhân, lại còn dùng ngôn ngữ của tu tiên giới.

"Phật huynh, chúng ta phải xuất thủ rồi."

Hạo Nhiên Tử thở dài, xích hồng thư quyển trong tay y bay lên, từng trang giấy bị xé rách thiêu đốt, trên đó có vô số linh văn lấp léo như từng sợi xích hồng sắc xiềng xích, muốn vây khống Thiên Phượng ở giữa không trung.

"A Di Đà Phật!"

Tiếp theo, hoàng bào tăng cũng cao giọng tuyên đọc phật hiệu, kim sắc thiền trượng trong tay tăng nhân bay lên giữa không trung, hóa thành một con kim sắc giao long, trên vảy rồng còn có từng ký hiệu chữ Vạn, nó duỗi long trảo to lớn ra, nhìn thiên phượng trên trời, ra sức vồ xuống một cái!

Một lát sau.

Cứ điểm tu sĩ đã hóa thành một mảng phế tích, vô số yêu thú chiếm cứ gào rú.

"Đa tạ Loan trưởng lão xuất thủ!"

Thiên phượng trước đó hóa thành một thiếu nữ duyên dáng mặc thải y, cung kính hành lễ với một nữ tử diễm lệ trên trán có trang sức lông vũ ở phía trước.

Lúc này, ở trong tay của nữ tử diễm lệ vẫn đang nắm một Nguyên Anh vàng rực.

"Nguyên Anh của tu sĩ nhân tộc không những ăn rất ngon mà còn rất có ích cho chúng ta tu luyện... Thanh nhi, sau khi ngươi luyện hóa thì có lẽ sẽ có thể trùng kích cảnh giới trung kỳ..."

Thiên Phượng nhất tộc Loan trường lão lại nhìn thoáng qua phụ cận rồi gật đầu: "Chỗ này không tệ, vừa vặn bố trí Chuyển Hoán Đại Trận, chuẩn bị phát tán yêu khí... Chỉ cần mang giới này hoàn toàn hóa thành một phần của Yêu giới thì thế lực của tộc ta ở Địa Tiên giới nhất định có thể cao hơn một tầng, cứ kéo dài như vậy, cuối cùng sẽ có một ngày, yêu tộc ta sẽ xưng hùng ở Địa Tiên giới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận