Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 414: Một lưới

Huyền Băng Cung.

Phương Tịch khắc sâu chân ý sướng khổ kết hợp, tiểu yến một ngày, xem như chúc mừng đột phá cảnh giới, sau đó hắn lại lâm vào tu luyện.

Mỗi ngày theo thời gian cố định đả tọa tu luyện.

Sau đó đọc sách, nghiên cứu trận pháp, khắc vẽ phù văn hư không, thỉnh thoảng lại luyện chế mấy lò đan dược, thời gian trôi qua vô cùng tiêu dao thoải mái.

'Có lẽ... Ở mãi trong Huyền Băng Cung hưởng thụ tôn vinh của Thái Thượng trưởng lão, tu luyện một mạch đến ngưng kết Nguyên Anh, cũng rất tốt.'.

Hắn thầm nghĩ.

Bất chợt thần sắc của Phương Tịch biến hóa nhìn phương nam của Huyền Băng Cung.

Thần thức cường đại của hắn đã có thể cảm ứng được hai đạo ba động pháp lực cấp Kết Đan đang nhanh chóng tiếp cận!

Thần thức cường đại, đối với tu tiên giả là một ưu thế khó được.

Dù sao cực hạn thần thức của tu sĩ Kết Đan hậu kỳ bình thường có thể đến năm mươi dặm là đã không tệ.

Cực hạn thần thức của Phương Tịch lại là sáu mươi sáu dặm, có thể phát hiện địch nhân sớm hơn thì sẽ chiếm hiến tiên cơ trong đấu pháp.

"Một đuổi một chạy... Đều là Kết Đan trung kỳ."

"Nhìn phương hướng, dường như đang đến Huyền Băng Cung..."

Phương Tịch híp mắt, đây cũng không phải mình cố ý tránh né thì có thể thoát được.

Chín thành chín đại biểu cho... Phiền phức!

Vừa nghĩ đến đây thì hắn hóa thành một đạo hắc sắc ma quang, thoáng cái đã phóng lên tận trời.

Trên sông băng, hai độn quang Kết Đan đang một đuổi một chạy.

Trong độn quang phía trước là một tu sĩ Kết Đan với gương mặt tái nhợt, sinh ra dị tướng, mắt sinh trọng đồng, vậy mà là Bích lão quỷ của Thanh Diệp Thương Hội.

Mà truy đuổi sau lưng của Bích lão quỷ là một đạo huyết sắc độn quang, khí thế hùng hổ.

"Huyết Tích đạo hữu... Chẳng lẽ Xích Huyết Giáo ngươi thật sự muốn khai chiến với Thanh Diệp Thương Hội ta sao?"

Trong lòng Bích lão quỷ phiền muộn, lão năm tuổi bất lợi, không biết làm sao lại trêu chọc phải sát tinh này.

Huyết Tích Chân Nhân là trưởng lão Kết Đan của Xích Huyết Giáo, một thân tu vi đã đến Kết Đan trung kỳ đỉnh phong, ma công lại càng quỷ bí, lão không phải là đối thủ.

"Hắc hắc... Xích Huyết Giáo ta muốn chiếm Nguyên Quốc, Thanh Diệp Thương Hội các ngươi và Hỗn Nguyên Tông đều là chướng ngại vật... Huống chi Thanh Diệp Thương Hội ngươi giết Huyền Âm trưởng lão của giáo ta, chẳng lẽ xem như không có chuyện gì phát sinh sao?"

Ma đầu trong huyết quang trả lời, gương mặt ma đầu này tuấn tú, một thân tạo bào, tóc tai bù xù, đeo một cái băng tóc bằng sắt, nhìn có chút dở dở ương ương, lại chính là tướng mạo Huyết Tích Chân Nhân của Xích Huyết Giáo.

Huyết Tích Chân Nhân nhìn hướng bỏ chạy của Bích lão quỷ, khóe miệng của y mỉm cười: 'Quả nhiên... Xung quanh đây chỉ có một thế lực Kết Đan là Huyền Băng Cung, lão quỷ này muốn sống, chắc chắn sẽ phải chạy đến đó, hi vọng có thể mượn lực lượng trận pháp và Vân Kiệt Tử để ngăn cản ta...'.

Huyết Tích Chân Nhân này đương nhiên là do Vi sư đệ kia cải trang.

Cũng không biết y thi triển thuật dịch dung gì mà ngay cả Bích lão quỷ có tu luyện linh nhãn pháp cũng không nhận ra chân thân của y.

'Thanh Dương sư huynh nói Vân Kiệt Tử kia là nhân vật lợi hại, thân dính Oán Hồn Dẫn dày đặc, chẳng qua cũng chỉ như vậy... Nhân vật lợi hại thật sự sao có thể nguyện ý hạ minh làm Thái Thượng trưởng lão của Huyền Băng Cung chứ?'.

'Lần này nếu hắn đồng ý gia nhập Thiên Minh thì nhất định phải tự động thủ diệt Bích lão quỷ, để chứng minh sự trung thành...'.

'Nếu không đồng ý vậy thì lập tức đi chết được rồi...'.

Ánh mắt của Vi sư đệ lạnh lẽo.

Thật ra đây là dương mưu, dù bất kể thế nào hôm nay Bích lão quỷ phải chết ở Huyền Băng Cung!

Mà loại thế lực lớn Nguyên Anh kia thì đều không cần chứng cứ và giải thích.

Dù chỉ giận chó đánh mèo, cũng chưa chắc Huyền Băng Cung có thể tiếp nhận nổi.

Có lẽ đến lúc đó, y cũng không cần đích thân xuất thủ.

Bích lão quỷ căn bản không biết những chuyện này, nhưng lão biết, mình căn bản không phải là đối thủ của Huyết Tích lão ma ở phía sau.

Muốn sống, chỉ có thể đến Huyền Băng Cung gần đây nhất, liên thủ với vị trưởng lão Kết Đan kia, phối hợp với trận pháp mà đối kháng cường địch!

Về phần đối phương có đồng ý hay không?

Bích lão quỷ không tin Huyền Băng Cung sẽ bỏ mặc trưởng lão Kết Đan của Thanh Diệp Thương Hội chết ở cửa nhà mình!

Đối với tu sĩ Kết Đan thì khoảng cách mấy chục dặm chỉ là thời gian vài suy nghĩ.

Nhưng một khắc sau, Bích lão quỷ chợt phát hiện không đúng.

Vậy mà dường như mình hoảng hốt chạy bừa, chui thẳng vào trong cấm chế trận pháp nào đó.

Ô ô!

Mây đen bốn phía quay cuồng, trong đó mơ hồ có sinh hồn gầm rú, gào thét...

Lão hoảng hốt, vội phóng ra pháp bảo hình lưới của mình, trước hết phòng thủ đến kín không kẽ hở, hai đồng tử trong mắt của lão chuyển động, phóng ra từng đạo bích lục quang mang, lại phát hiện mình không thể nhìn thấu trận pháp này thì trong lòng không khỏi phát lạnh.

"Đây là..."

Vi sư đệ ở sau lưng Bích lão quỷ vậy mà cũng bất tri bất giác rơi vào trong trận pháp, trong lòng y hơi kinh ngạc: "Trận pháp thật là cao minh, không biết vị đạo hữu nào ở đây?"

"Ha ha... Dễ nói, bản nhân Vân Kiệt Tử."

Một tiếng trả lời như sấm truyền đến, chấn động đến mức màng nhĩ của hai người cũng vang lên ong ong.

Mây đen quay cuồng một hồi, một đại hán dũng mãnh xuất hiện, hung thần ác sát, một tay nâng một viên Ma Châu đen nhánh, một tay cầm Bạch Cốt Phiên, cao giọng trả lời: "Hai vị đồng đạo đấu pháp thì thôi đi, còn cố ý chạy đến Huyền Băng Cung ta làm gì, chẳng lẽ xem Huyền Băng Cung ta là bùn muốn nặn thế nào thì nặn sao?"

"Thì ra đạo hữu chính là Vân Kiệt Tử!"

Bích lão quỷ vui mừng quá đỗi: "Lão phu Bích Vân Tử của Thanh Diệp Thương Hội, có chút giao tình với Mộc Vũ đạo hữu đời trước, xin đạo hữu cứu mạng ta, lão phu vô cùng cảm kích... Tất có hậu báo."

"Phía sau ngươi là ai?"

Phương Tịch cũng không nhiều lời mà chỉ nhìn Huyết Tích lão ma chầm chậm.

Hắn dùng thần thức đảo qua cảm thấy người này có vài phần thâm tàng bất lộ, mạnh hơn Bích lão quỷ nhiều lắm.

Nhưng mà trong lòng hắn vẫn có chút cảm khái:

'Lần này Bích lão quỷ cũng không nhận ra được ta, xem ra thuật dịch dung này vẫn có chút thành công.'.

Vi sư đệ thì cười lạnh rồi chợt ném ra một khối ngọc phù.

Phương Tịch thấy vật này thì thần sắc hơi đổi, sờ ma châu đen nhánh.

Một bàn tay lớn màu đen bay ra, bắt ngọc phù này vào trong tay, mang đến trước mặt Phương Tịch.

"Vật này..."

Hắn thở dài, đổi thành thần thức truyền âm: "Các hạ cũng là người trong Thiên Minh sao?"

"Đúng vậy... Ta đã sớm nghe Thanh Dương Thượng Nhân đề cập qua Vân Kiệt Tử rất thân mật với Thiên Minh ta, hôm này còn xin giúp ta cùng tru sát Bích lão quỷ ở đây."

Vi sư đệ cũng không truyền âm lại mà lẫm lẫm liệt liệt nói.

Lời vừa nói ra thì thần sắc của Bích lão quỷ đột biến.

Còn Phương Tịch thì sầm mặt lại, đối phương cố ý không dùng thần thức truyền âm mà nói thẳng ra, chẳng phải là muốn ép mình đứng vào đội sao?

"Đạo hữu phải biết... Nếu người này chết cách Huyền Băng Cung mấy chục dậm thì bản nhân sẽ gặp phiền phúc lớn."

Hắn nghĩ như vậy nên ngữ khí cũng không quá khách khí.

"Vân Kiệt Tử đạo hữu, muốn làm đại sự, sao có thể lo trước lo sau như vậy được?"

Vẻ mặt Vi sư đệ bất đắc dĩ.

Còn Phương Tịch thì trầm mặc không nói, hắn chợt vung tay.

Trong mây đen quay cuồng một cự trảo bạch cốt xuất hiện, chụp vào hư không.

Hỏa quang chợt lóe!

Một Truyền Âm Phù đã bị bắt lại, trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi.

Thấy vậy thì thần sắc của Bích lão quỷ không khỏi trở nên vô cùng khó coi.

"Bích Vân Tử đạo hữu cũng không cần tốn sức, vào Vạn Quỷ Đại Trận của ta rồi thì không thể nào liên hệ với bên ngoài được..."

Phương Tịch mặt không thay đổi nói.

Vi sư đệ thì nhìn chăm chú cự trảo bạch cốt, sắc mặt ngưng trọng: "Quỷ Vương Kết Đan trung kỳ?"

Rầm rầm!

Bạch cốt thu nhỏ lại nhập vào trong tay áo của nam tử tuấn tú mặc thanh y.

Tướng mạo của y tuấn mỹ nhưng thần sắc đờ đẫn, thân thể hơi hư ảo, lại bất ngờ tản ra ba động pháp lực của Kết Đan trung kỳ.

Nhưng vào lúc này, chợt xảy ra dị biến.

Từng hào quang màu hồng phấn xuất hiện, quấn chặt độn quang của Vi sư đệ, bắt đầu luyện hóa không chút khách khí.

Vi sư đệ giật mình, vội kháp quyết.

Một viên châu đỏ như máu xuất hiện trước người y, sau đó cả người y hóa thành một đạo kim sắc kiếm quang, chém mạnh một cái, đã mở ra đạo hào quang phấn hồng này rồi rơi xuống cách đó không xa, một thiếu niên tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng xuất hiện.

Ở chỗ cũ một nữ Quỷ Vương diện mục bình thường nhưng toàn thân đầy quỷ khí xuất hiện, bắt lấy viên châu đỏ như máu.

"Đây là... Dịch Hình Châu? !"

Bích lão quỷ trừng to con mắt, nhìn thiếu niên: "Ngươi không phải Huyết Tích lão ma... Ngươi là hạt giống Nguyên Anh của Thái Hư Tông Khương Quốc - Vi Ứng Phàm! !"

Dù sao cũng là Kết Đan Chân Nhân nên trong khoảnh khắc lão đã hiểu rõ rất nhiều chuyện: "Thì ra không phải Hỗn Nguyên Tông châm ngòi mà là có thế lực của Khương Quốc nhúng tay, muốn khiến Thanh Diệp Thương Hội ta và Xích Huyết Giáo nội đấu... Các ngươi tính toán thật sâu!"

Vi Ứng Phàm cũng không trả lời lão mà nhìn Phương Tịch chầm chậm, trên mặt lộ ra sát cơ: "Các hạ làm vậy là ý gì?"

"Ta nghĩ tới nghĩ lui... Bị ngươi để mắt đến như vậy thì không thể nào tiếp tục ở lại Huyền Băng Cung rồi."

Phương Tịch thở dài: "Hôm nay dứt khoát giữ hai người các ngươi lại đây, nói không chừng còn có thể đền bù được tổn thất..."

"Giữ ta lại?"

Trên mặt Vi Ứng Phàm cười lạnh: "Các hạ thật sự dũng cảm... Bản nhân lại muốn xem thử ngươi làm thế nào để giữ ta lại?"

Y vỗ đan điền, một đạo quang hoa xám đen xuất hiện, ở giữa không trung hóa thành một pháp bảo, là một tiểu tháp màu xám.

"Thái Hư Tháp!"

Bích Vân Tử la thất thanh, dường như pháp bảo này có đại danh đỉnh đỉnh.

Phương Tịch hừ lạnh, hai Quỷ Vương một nam một nữ kia lập tức liên thủ, mỗi con tự phun ra một đoàn quỷ hỏa xanh thăm thẳm, hóa thành vô số hỏa xà, hỏa điểu... Vây công Vi Ứng Phàm.

Ong ong!

Tiểu tháp màu xám oanh minh, chiếu xuống một đoàn quang huy, mặc dù bị bích lục quỷ hỏa liên tục thiêu đốt chấn động nhưng vẫn cứng chắc như cũ.

"Hai Quỷ Vương này phối hợp lại có thể chiến với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ bình thường, đây chính là lực lượng của ngươi sao?"

Vi Ứng Phàm hừ lạnh, trên tay y xuất hiện ra hai ngọc phù màu vàng.

Đường vân trên ngọc phù này tỏa ra kim quang óng ánh, mang theo dương cương chi khí cường đại, vừa nhìn đã biết là không thể khinh thường.

Xoẹt xẹt!

Hai ngọc phù bay ra, trong Vạn Quỷ Đại Trận chợt xuất hiện hai mặt trời màu vàng nhỏ.

Sau khi chân hỏa kinh khủng nổ tung thì Bích Vân Tử giật mình.

Lão nhìn thấy một luyện thi mọc sừng trâu đen nhánh ôm hai tay ngang ngực ngăn trước mặt âm dương Quỷ Vương kia.

Ngọn lửa màu vàng óng kinh khủng chỉ có thể lưu lại trên người nó từng vết thương nhợt nhạt, lại nhanh chóng được chữa trị.

Mà lúc này, Vi Ứng Phàm thì chợt lóe kim quang, bay đến rìa quỷ vân, trong tay của y một tấm Phá Cấm Phù cấp ba, y mạnh mẽ đập vào trong mây đen.

Vô số ngân quang chợt hiện, khuấy động mây đen, dường như muốn mở ra một cái thông đạo.

Chỉ là...

Mặc cho mây đen quay cuồng thì Vạn Quỷ Đại Trận này vẫn không bị phá...

Mặc dù trong ngân quang nhấp nháy có rất nhiều quỷ vật hét thảm rồi hôi phi yên diệt nhưng ngay lập tức lại có càng nhiều âm hồn hơn nhào ra, lít nha lít nhít... Đồng quy vu tận với ngân quang.

Một màn này, khiến sắc mặt của Vi Ứng Phàm cũng phải biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận