Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 856: Lưỡng Giới Môn

Yêu Nguyệt Tiên Thành.
Phương Tịch không thể nào liên tục độ tiểu thiên kiếp hai lần.
Bởi vậy hắn sắp đặt lão tổ Vương gia ra ngoài một chuyến, lúc trở về sẽ lập tức lộ ra tu vi Phản Hư trung kỳ, tuyên bố là hắn đã bí mật độ kiếp tấn thăng ở bên ngoài.
Chuyện này khiến Xích Tùng Tử đã đến phàn nàn một trận, lão cảm thấy lão tổ Vương gia không tin tưởng tiên thành.
Đương nhiên Phương Tịch cuống quít bồi tội, lừa gạt cho qua.
Cũng may chuyện độ kiếp luôn là việc cá nhân của tu sĩ, lão tổ Vương gia thích đi đâu thì đi đó, ngươi khác dám nghe ngóng hỏi thăm thì chính là âm mưu làm loạn, có thể trở mặt bất cứ lúc nào.
Xích Tùng Tử phàn nàn mấy câu, nhắc nhở Phương Tịch ra ngoài phải cẩn thận con Côn Bằng của Thiên Yêu Hội kia rồi cũng thôi.
Bây giờ ở trong phân bộ Thiên Yêu Hội tại Tinh Thần Vực ngoại trừ con Côn Bằng kia ra thì chỉ cần lão tổ Vương gia không rơi vào bẫy thì những tu sĩ kia đánh hắn vẫn có thể chạy được.
Cũng tỷ như Thần Tiên Tử vậy.
Cùng lúc đó, Xích Tùng Tử còn mang đến chiến báo mới nhất, khiến Phương Tịch nhận được không ít tin tức từ chiến trường.
Tổng thể mà nói thì tình hình cũng không tệ.
Đặc biệt là vị Xa tiền bối kia, nghe nói đã xác nhận chỉ trọng thương, còn cố ý lộ diện một lần khiến sĩ khí của liên quân nhân tộc tăng lên rất nhiều.
Còn đại quân yêu tộc cũng đã gặm đến khúc xương cứng Kiếm Vực nên tốc độ tiến lên đã chậm lại.
Tình huống này trong lịch sử của nhân tộc cũng từng xuất hiện nhiều lần.
Mỗi lần như vậy đều là khi đại quân yêu tộc hết sạch tiềm lực chiến tranh, chờ đến khi nhân tộc phản kích thì không thể không ủ rũ lui quân.
Thậm chí có đôi khi ma tộc còn âm thầm giúp nhân tộc...
"Như vậy thì ta cũng có thể yên tâm để Ngoại Đạo Hóa Thân đi đào quáng..."
Sau khi tiễn Xích Tùng Tử đi thì Phương Tịch âm thầm suy nghĩ.
Ngoại Đạo Hóa Thân vẫn luôn ở Thiên Phạm Vực, thỉnh thoảng lại cùng Vân Hi Tiên Tử luận đạo nghe đàn hoặc là thưởng thức Bảo Liên Phu Nhân thổi tiêu, thời gian trôi qua thoải mái không biết bao nhiêu.
Lúc này cũng nên tìm cho nó một số chuyện để làm rồi.
Ngay khi Phương Tịch thả lòng mò cá, đồng thời để Ngoại Đạo Hóa Thân thăm dò Tinh Thần Tiên Phủ.
Trong một sơn mạch có nguy hiểm cấp Phản Hư ở nơi giáp giới giữa Tinh Thần Vực và Lưu Tuyền Vực.
Phốc phốc!
Từng con kền kền xấu xí màu đỏ sẫm từ giữa không trung rơi xuống, mỗi con đều có thực lực cấp sáu.
Bầu trời thì bị bá chủ thật sự: Côn Bằng chiếm.
Chỉ là so với trước đó thì hình thể của Côn Bằng bây giờ đã nhỏ hơn rất nhiều, có lẽ nó đã thi triển thần thông lớn nhỏ như ý.
"Nói Bằng hộ pháp giết ít một chút... Nếu không sẽ để lại dấu vết quá nhiều!"
Ở trên lưng Côn Bằng còn có mấy tu sĩ mặc trường bào trùm đầu, một tu sĩ trong đó mở miệng.
Nhưng một khắc sau, một giọng nữ êm ái lập tức đùa giỡn: "Bây giờ Bằng hộ pháp đã tấn thăng cấp bảy, nếu không về Yêu vực thì dù đảm nhiệm hội thủ Thiên Yêu Hội cũng đủ tư cách, ai có tư cách ra lệnh cho nó được chứ?"
"Trước đó không bắt được người của Yêu Nguyệt Tiên Thành nên Bằng hộ pháp phiền muộn trong lòng, để hộ pháp phát tiết lên những con Xích Huyết Linh Thứu này một phen cũng tốt."
Người lên tiếng trước đó lập tức ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Côn Bằng phi hành rất nhanh.
Mấy ngày sau, đám người Thiên Yêu Hội đã đến một nơi có sương mù của trận pháp bao phủ.
"Bằng hộ pháp, Hồ đạo hữu, Tả đạo hữu..."
Ở chỗ này vậy mà hội tụ không ít người Thiên Yêu Hội, tu vi thấp nhát cũng là Phản Hư sơ kỳ, cũng có không ít linh thú phản bội chạy trốn, hình thể con nào cũng to như núi, hung uy lẫm liệt.
Nhưng lúc này chỉ bị Côn Bằng trừng mắt một cái đã lập tức trở nên thành thành thật thật.
"Ha ha, Hồ Lục Nương... Các ngươi thật sự may mắn, trực tiếp mời được Bằng hộ pháp, bây giờ Bằng hộ pháp đã tấn thăng cấp bảy nên những người Thiên Yêu Hội ở Tinh Thần Vực chắc chắn có thể được hội thủ ban thưởng!"
Một nữ tử thanh y dáng người uyển chuyển, eo như xà yêu đi tới, vừa nhìn thấy Bằng hộ pháp thì đôi mắt của cô ta đã sáng lên.
Trong đôi mắt màu bích lục của cô ta lại là một đôi đồng tử dựng thẳng như rắn, hiển nhiên huyết mạch của cô ta là bán yêu, còn là một người tu yêu.
"Liễu Xa..."
Hồ Lục Nương nhìn thấy nữ tử này thì chỉ lạnh lùng hừ một cái cũng không trả lời.
Còn Liễu Xa thì ngược lại, cô ta nói tiếp: "Chúng ta đều làm mua bán mất đầu... Trước kia trong hội đều là một tuyến liên lạc nên dữ lắm chỉ bị nhổ ám tử một vực... Bây giờ hội thủ bất ngờ gọi, nếu không phải khẩu lệnh và khí tức đều chính xác thì thiếp thân còn cho rằng do hội thủ bị bắt nên bán chúng ta..."
Nhắc đến chuyện này thì tu sĩ và linh thú Phản Hư ở xung quanh cũng không khỏi trầm mặc.
Một hồi lâu sau, một con Tam Giác Thanh Dương to như núi mở miệng phát ra tiếng nói già nua: "Bây giờ hai tộc nhân yêu đại chiến, lại bất ngờ dùng chúng ta e là chuẩn bị hành động lớn gì đó... Hừ, mấy năm nay lão phu ở trong hội vào sinh ra tử, nếu nhiệm vụ lần này quá khó thì lão phu sẽ không làm..."
Phản Hư đã là cao tầng của tu tiên giới.
Nên đối diện với rất nhiều nhiệm vụ cũng có chỗ để từ chối.
Con Tam Giác Thanh Dương này cố ý nói vậy hiển nhiên là muốn lôi kéo một số đồng minh.
Đặc biệt là Bằng hộ pháp!
Dù sao Thiên Yêu Hội Chủ cũng chỉ là tu sĩ Hợp Thể kỳ mà thôi!
"Thanh Dương! Ngươi thật to gan..."
Đúng lúc này có một tiếng trêu tức vang lên.
Tiếng nói này vang vọng trong sương mù, phảng phất như đến từ bốn phương tám hướng, lại khiến người ta khó mà phân rõ thư hùng.
"Hội... Hội chủ?"
Trong mắt Tam Giác Thanh Dương lóe lên vẻ sợ hãi, sau đó lại bất chấp nói: "Trước đó trong hội đã hứa sẽ đưa lão phu về cương vực yêu tộc, đồng thời sinh sôi một tộc... Bây giờ lại ép buộc lão phu ở lại, không biết là đạo lý gì? Chẳng lẽ ngay cả phản kháng lão phu cũng không được làm sao?"
Nó vừa la hét ầm ĩ, vừa phun ra một viên châu màu xanh.
Viên châu này lóe lên quang mang, lập tức có sương mù xanh nhạt xuất hiện bao phủ toàn thân Tam Giác Thanh Dương lại.
Hiển nhiên nó cũng biết nó đã đắc tội với hội thủ rất nhiều nhưng bây giờ người phụ trách ở các vực đều ở đây, nếu nó không thừa cơ hội trời cho này dựa vào lí lẽ để tranh luận thì e là sau này sẽ bị xem như pháo hôi!
"Ngươi tốt, ngươi rất tốt!"
Tiếng nói không phân biệt thư hùng cười lạnh, trong sương mù chợt vang lên tiếng vù vù.
Có tiểu trùng màu xanh sẫm xuất hiện, lít nha lít nhít, xong vào trong sương mù xanh nhạt.
Những con trùng kia cùng họ xén tóc, khí tức hung tàn trên bộ giáp của nó khiến ngay cả Bằng hộ pháp cũng phải tránh ra thật xa.
Xuy xuy!
Vô số yêu trùng rơi vào trong sương mù xanh nhạt, chúng lập tức gặm sương mù và hào quang, sau đó là viên châu màu xanh kia, xen lẫn tiếng kêu thảm của Tam Giác Thanh Dương.
Dường như tất cả những vật hữu hình và vô hình đều khó mà tránh được bọn chúng.
Cuối cùng chỗ của Tam Giác Thanh Dương đã biến mất tất cả không còn dấu vết, chỉ để lại một cái hố sâu.
"Là Thiên Yêu Trùng? !"
Liễu Xa kinh hô.
"Bí thuật Thiên Yêu Trùng? Nghe nói nó là yêu trùng có thể găm pháp thể của tiên nhân?"
Hồ Lục Nương cũng sợ hãi nói.
Lúc này những con côn trùng màu xanh sẫm này vù vù một tiếng, vậy mà tan ra thành từng tia từng tia.
Hiển nhiên những con Thiên Yêu Trùng này cũng không phải thực thể mà là do công pháp bí thuật nào đó biến thành, đồng thời mức độ hung tàn còn vượt xa một số kỳ trùng ở Địa Tiên giới.
Phần lớn những người ở đây đều là người tu yêu nên đương nhiên biết uy năng của bí thuật này, cả đám đều sợ đến mức mặt không còn chút máu nào.
"Chư vị... Ngày sứ mệnh của Thiên Yêu Hội đã đến."
Tiếng nói không phân rõ thư hùng lại vang lên, chẳng biết từ lúc này ở giữa không trung đã xuất hiện một người mặc thanh bào.
Gã đeo mặt nạ thanh đồng, trên mặt nạ có vết khắc rất sâu dọc theo hai cái sừng nhỏ, tướng mạo rất uy nghiêm.
Chỗ hốc mắt thì để lộ ra một đôi mắt có hỏa diễm xanh biếc thiêu đốt.
"Hội thủ đại nhân!"
Liễu Xa, Hồ Lục Nương, thậm chí một đám linh thú tất cả đều cúi đầu hành lễ.
"Trong yêu tộc ta tôn sùng cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, nếu các ngươi có ý kiến với chuyện ta đảm nhiệm hội thủ thì chỉ cần có thể đánh bại bản tọa thì ta sẽ chấp tay nhường vị trí hội thủ cho!"
Thiên Yêu Hội Chủ hừ lạnh, một cỗ ba động pháp lực khủng bố hiện lên.
"Hợp Thể hậu kỳ?"
Hồ Lục Nương kinh hô thì đã thấy Bằng hộ pháp cũng gục đầu xuống, trong mắt rất ngưng trọng.
"Hội thủ... Ngài vậy mà là đại tu sĩ hậu kỳ sao?"
Trên mỗi cái đầu của con Cửu Đầu Sư Tử đều phát ra tiếng nói như sấm: "Nếu biết sớm như vậy thì huynh đệ chúng ta cần gì phải chịu điểu khí của bọn Vạn Linh Tông kia chứ, lập tức phản bọn chúng là được rồi..."
"Tu vi của bản nhân luôn là chuyện tuyệt mật, không thể lộ ra... Chẳng qua bây giờ cũng không còn hạn chế nữa, chỉ cần đại sự có thể thành thì nhân tộc chắc chắn không gượng dậy nổi."
Thiên Yêu Hội Thủ cười lạnh một tiếng nói: "Bởi vậy bản hội thủ mới phát ra lệnh triệu tập, để tất cả các hội viên Phản Hư trở lên ở trong cương vực nhân tộc đến đây... Chì cần lần này thành công thì dù Thiên Yêu Hội không tồn tại nữa cũng không sao..."
"Nhân tộc đã tranh bá với tộc ta nhiều năm, nội tình thâm bất khả trắc... Sao có thể đánh trọng thương được?"
Mặc dù Liễu Xa run rẩy nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
"Nghe nói tiên phong của tộc ta đã dừng lại ở trước chiến trường Kiếm Vực... Theo kinh nghiệm trong lịch sử trước đây thì e là chỉ có thể thấy tốt thì lấy."
Một con mãng xà to lớn màu xanh thở dài.
"Hừ... Lần này bản tộc cố ý dùng một món bí bảo, không là hai món! Các ngươi cũng không cần động thủ với bất kỳ thế lực nào mà chỉ cần bảo vệ cho bản tọa khởi động món bí bảo này thì đã thành công rồi... Sao đó lập tức trở về cương vực yêu tộc, còn được ban thưởng phong phú, quyết không nuốt lời!"
Thiên Yêu Hội Chủ đưa tay phải ra, ở trong lòng bàn tay của gã hiện ra một cánh cửa bằng thanh đồng.
Trên cánh cửa còn có pho tượng đầu thú kỳ dị, trong miệng của con dị thú này hình như còn ngậm một mảnh thanh đồng.
Mặc dù chất liệu đều là thanh đồng nhưng khí tức ẩn chứa trên mảnh vụn này tuyệt đối vượt xa cánh cửa thanh đồng.
"Đây là Lưỡng Giới Môn... Bản thể của nó chắc là một món tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân có thuộc tính hư không cực mạnh, sau đó bản tộc đã lấy được, lục soát toàn bộ tài liệu quý hiến để rèn thành hai cái Lưỡng Giới Môn! Bảo vật này cũng không có công hiệu nào khác mà chỉ có... Bất kể khoảng cách bao xa đều có thể liên hệ! Dù rất nhiều hiểm địa cấm tiệt hư không và lực lượng giao diện của Địa Tiên giới cũng không thể ngăn cản được... Chứ đừng nói chi bị đại trận của nhân tộc ngăn cản."
Trong mỗi cương vực của nhân tộc đều có siêu cấp đại trận thủ hộ, mà lúc chiến tranh thì các truyền tống trận cũng bị quản nghiêm nên không thể nào lẻn qua quá nhiều người một lần.
Nhưng Lưỡng Giới Môn thì khác.
Nó có thể bỏ qua tất cả khoảng cách và cấm pháp, thậm chí ngay cả tồn tại Chân Linh Đại Thừa cũng có thể đi qua.
Bởi vậy... Chúng hoàn toàn có thể tạo ra một nhánh đại quân yêu tộc ở nơi tim gan, phòng ngự yếu nhất của nhân tộc!
Trong ngoài giáp công thì liên quân nhân tộc thật sự có khả năng đại bại!
"Lưỡng Giới Môn?"
Nghe thấy lời này thì trên mặt của rất nhiều yêu tu Phản Hư đều hiện lên vẻ kích động: "Một cánh cửa khác ở trong cương vực của yêu tộc, chẳng phải là sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thể lập tức trở về yêu tộc, không sợ bị nhân tộc trả thù rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận