Cẩu Tại Yêu Võ Loạn Thế Tu Tiên

Chương 864: Trăm năm

Vật đổi sao dời.
Thời gian qua rất nhanh.
Trong nháy mắt lại một trăm năm nữa đa vội vàng qua đi.
Trong Địa Tiên Linh Cảnh.
So sánh với lúc trước thì dường như linh cảnh đã rộng hơn mấy lần, khắp nơi đầy các loại kỳ hoa dị thảo, linh thú quý hiếm, một cảnh tươi tốt.
"Chi chi!"
Một con yêu trùng như đế mèn đang nằm trên một đóa hoa tím mà hút linh lộ.
Con Mộc Ngạn ở bên cạnh nhìn kẻ giành ăn nho nhỏ này mà không dám có chút hành động gì, chỉ nằm dưới đất tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Một lát sau.
Sau khi con dế mèn kia ăn uống no nê thì lại rung đôi cánh.
Nó phi hành tuyệt tích, phá không bay đi.
Trong khoảnh khắc nó đã đáp xuống một bàn tay như bạch ngọc.
"Cuối cùng khôi lỗi cỡ nhỏ đã thành."
Phương Tịch nhìn chăm chú khôi lỗi yêu trùng trên tay, không khỏi thầm hài lòng.
Dù sao hắn cũng không phải Đại tông sư khôi lỗi thật sự nên phải mất thời gian cả trăm năm rồi lại nhờ Thủy Tổ Yêu Ma Thụ trợ giúp mới có thể miễn cưỡng hoàn thành cỗ khôi lỗi chuẩn cấy bảy này.
Mà mặc dù hắn đã gom đủ tài liệu phụ trợ của Nhị Ngũ Trảm Phách Hồ Lô nhưng bởi vì hắn vẫn chưa tìm được hồ lô dị chủng phù hợp tâm ý nên vẫn kéo dài.
Còn mũi đao tàn phiến Tiên Phủ Kỳ Trân thì hắn đã tế luyện hoàn toàn, bây giờ hắn có thể sử dụng như một thủ đoạn sắc bén.
Đương nhiên để che giấu thì mũi đao vừa xuất tất phải diệt khẩu.
"Địa Tiên giới có rất nhiều hồ lô dị chủng nhưng cơ bản đều có chủ nhân, hoặc ở trong bí cảnh nguy hiểm..."
Phương Tịch nhớ lại một số tin tức đã nhận được trong mấy năm nay.
Huyền Thiên Hồ Lô Đằng mà hắn xem trong nhất ở trong một bí cảnh Tiên Phủ lớn, nghe nói mỗi lần bí cảnh này mở ra đều có tu sĩ Hợp Thể tiến vào thăm dò, thậm chí bất hạnh mà vẫn lạc...
Ngoài ra hắn còn khá thích Hồng Vân Hồ Lô, chính là do linh căn trấn sơn của Diễm Ngọc Tông sinh ra nên gần như không lọt ra ngoài.
Diễm Ngọc Tông chính là tông môn Hợp Thể, tổ tiên còn để lại không ít nội tình cường đại nên trước khi Phương Tịch đến Hợp Thể thì hắn sẽ không cân nhắc chuyện này.
Còn có Thất Bảo Hồ Lô Đằng nữa, nghe nói nó có thể kết ra hồ lô bảy màu, mỗi hồ lô đều có diệu dụng đặc biệt, lại ở trên một linh đảo kỳ dị.
Nghe nói Hãm Không Đảo này lơ lửng trong Thái Hư, cứ cách mỗi trăm năm, ngàn năm mới có thể ngẫu nhiên xuất hiện ở chỗ nào đó trong Địa Tiên giới, cũng là một cái hố to!
Tung tích của những hồ lô dị chủng khác cũng không khác gì những hồ lô này, khiến hắn rất thất vọng.
Bây giờ bảo hồ lô cấp sáu đã không lọt vào mắt Phương Tịch nữa.
Nên thứ mà hắn nhìn trúng chỉ có cấp bảy trở lên, đương nhiên độ khó cũng tăng lên.
Cất khôi lỗi yêu trùng lại, Phương Tịch bước đến dưới Long Văn Bích, tiếp tục ngồi xuống khoanh chân lại, lĩnh hội Long Chương Văn.
Trải qua quanh năm suốt tháng lĩnh hội thì bây giờ lĩnh ngộ của hắn với Long Chương Văn có thể nói là khá sâu, lại luyện thành mấy loại phù lục Long Chương Văn đặc thù.
Nhưng trên Thái Thượng Bắc Đấu Tư Mệnh thì hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn khó xử lý, bởi vậy hắn vẫn bồi hồi ở gian đoạn nhập môn, nhiều nhất cũng chỉ thâm nhập sâu hơn một chút mà thôi.
Trong Địa Tiên Linh Cảnh từng tia Vạn Mộc Mẫu Khí hội tụ, bao phủ phạm vi hơn bốn ngàn mẫu đất.
Vô số linh hoa linh thảo, thậm chí dị thú hệ Mộc tung tăng phấn khởi, tiếp nhận Cam Lâm từ trên trời rơi xuống.
Toàn bộ linh cảnh đang dùng tốc độ phát triển nhanh như bay...
Thiên Phạm Vực.
Bồng Lai Tiên Các.
Trong động phủ của Ngoại Đạo Hóa Thân chợt truyền ra tiếng như địch như tiêu.
Một lát sau.
Phương Tịch bước ra khỏi động phủ rồi ngáp một cái.
Thời gian thật sự giản dị tự nhiên như vậy, trăm năm ngắn ngủi, chỉ chớp mắt một cái đã qua rồi.
"Tiến độ tu luyện của ta vẫn còn kém bản tôn rất xa..."
"Nhưng mà ta chỉ cần chờ bản tôn đột phá xong thì đến chiến trường tam tộc bắt mất tên tu sĩ tu luyện Tha Hóa Tự Tại Chân Ma Công là được rồi..."
Hắn âm thầm suy nghĩ rồi bước vào một tiểu đình thủy tạ.
Trên mặt nước có từng mảnh sen, hương thơm nhàn nhạt lan ra.
Thủy Linh Tâm đang ở một bên pha trà.
Vân Hi Tiên Tử thì đang chơi dao cầm, có thiên âm uyển chuyển từ trong tay của nàng không ngừng vang lên.
"Hay... Một khúc này của Vân Hi đạo hữu hóa Hồng Trần Chi Khí trong âm luật thật sự là độc đáo."
Nghe xong một khúc thì Phương Tịch bỏ linh trà xuống, khen.
"Ai... Thiếp thân cũng vắt óc suy nghĩ rất lâu, lại được Bảo Liên sư tỷ giúp nên mới miễn cưỡng tổng hợp công pháp của Thiên Mị Tông và sở học của bản thân lại... Chuyện này cũng có phần công pháp của bản môn vốn đã dễ kiêm tu."
Hai tay Vân Hi Tiên Tử ấn đàn, nở nụ cười xinh đẹp, sau đó thần sắc của nàng lập tức hơi sa sút: "Đáng tiếc... Dù sao bản môn cũng... Đã mất rồi..."
Phương Tịch nghe vậy thì cũng không khỏi trầm mặc.
Vị lão tổ Hợp Thể của Thiên Mị Tông chính là một trong những tồn tại đỉnh cao đã vẫn lạc trong đại chiến giữa nhân tộc và yêu tộc.
Mà Thiên Mị Tông không còn lão tổ Hợp Thể tọa trấn nên đã lập tức chia năm xẻ bảy.
Lúc trước Vân Hi Tiên Tử và Bảo Liên Phu Nhân cũng không trở về nên đã tránh được rất nhiều chuyện xui xẻo.
Lúc này hai nàng cũng toàn tâm toàn ý dựa vào nơi đây tiềm tu.
"Cương vực nhân tộc gần đây có thể nói là gió giục mây vần, thiên kiêu của nhân tộc ta cũng xuất thế không ít... Các lão quái Hợp Thể cũng có hành động bất thường, đều là vì chỗ trống của Nhân Tộc Ngũ Tử..."
Thủy Linh Tâm là người chấp chưởng Bồng Lai Tiên Các nên vẫn luôn âm thầm chú ý các tin tức mới nhất trong tu tiên giới.
Lúc này nàng lập tức mượn cơ hội hiếm có này mà nói ra hết.
"Nhắc đến... Ngũ Tử trống một chỗ vậy mà lại kéo dài cả trăm năm, trong lịch sử cũng hiếm có."
Mặt Vân Hi Tiên Tử lộ vẻ trầm ngâm.
"Nghe nói... Có Đại Thừa Tán Tiên lên tiếng, muốn trì hoãn kỳ hạn tuyển chọn, nghe nói là muốn chờ rất nhiều đại thiên kiêu tân sinh trưởng thành!"
Thủy Linh Tâm nhìn Phương Tịch một chút: "Còn có một lời đồn, nói là lão tổ Đại Thừa muốn chờ một vị thiên kiêu của nhân tộc ở cương vực yêu tộc trở về..."
"Vị trí cao tầng của nhân tộc sao có thể trao cho cá nhân được?" Vân Hi Tiên Tử cười khinh thường.
Mà Phương Tịch lại cảm thấy chuyện này thật sự có khả năng rất lớn.
Dù sao lần này Phương Tiên Đạo Chủ tuyệt đối đã lập đại công cho nhân tộc.
Đồng thời cảnh giới Hợp Thể, chấp chưởng một món Tiên Phủ Kỳ Trân hoàn chỉnh, nói không chừng chiến lực cũng đủ rồi.
Nếu lúc này y trở về nhân tộc thì nói không chừng có thể lập tức làm Nhân Tộc Ngũ Tử.
Chỉ là chẳng biết tại sao y vẫn dừng ở cương vực yêu tộc.
'Nói không chừng là ở đó quá thoải mái... Không muốn bỏ lỡ cơ duyên.'.
'Chờ lúc Phương Tiên Đạo Chủ trở về thì dù có là Hợp Thể trung kỳ, thậm chí hậu kỳ... Cũng không có gì phải kinh ngạc.'.
Trong lòng Phương Tịch oán thầm một câu.
"Vậy mà còn có lời đồn như vậy sao? Linh Tâm nói rõ xem." Hắn lại lấy một miếng bánh ngọt lên rồi cười nói.
"Sư thúc muốn nghe thì Linh Tâm đương nhiên sẽ biết gì nói nấy."
Thủy Linh Tâm cung kính thi lễ rồi nói: "Nghe nói vì vị thiên kiêu kia vẫn còn ở trong yêu tộc nên đã có mấy vị Đại Thừa Tán Tiên của bản tộc cố ý lộ diện ở Tam Giới Sơn, chính là để ngăn chặn tồn tại cấp Chân Linh của yêu tộc... Mà vị thiên kiêu kia đã có cảnh giới Hợp Thể, đã từng giao thủ với mấy vị trong Thất Đại Thánh của yêu tộc, có chiến tích bất bại... Đến bây giờ chắc cũng sắp trở về rồi."
"Bị chuyện này ảnh hưởng nên rất nhiều thiên kiêu của bản tộc cũng vội vàng đột phá... Khá nổi danh thì có Kiếm Tử của Kiếm Vực, tay hắn cầm tàn kiếm cấp Tiên Phủ Kỳ Trân, tu vi đã đến Phản Hư viên mãn, đã từng trảm Hợp Thể, chỉ cách cảnh giới Hợp Thể có một bước."
"Ngoài ra còn có một vị Đạo Tử của Diễm Ngọc Tông, người này có linh thể đỉnh cấp Đại Nhật Hỏa Thể, tu hành nhiều loại thần thông Đại Nhật, đã từng luyện chết tươi mấy tên yêu tu Phản Hư viên mãn..."
Thủy Linh Tâm lại nhắc đến mấy vị tu sĩ nữa làm ví dụ: "Đây đều là đại thiên kiêu tân sinh của nhân tộc, được cho rằng tương lai có hi vọng xông lên tồn tại cấp Đại Thừa Tán Tiên..."
Dừng lại một chút rồi nàng nhìn Phương Tịch: "Sư thúc cũng thiệt thòi vì phi thăng trễ chứ nếu phi thăng sớm mấy ngàn năm thì trong những thiên kiêu của nhân tộc bây giờ chắc chắn có một chỗ cho sư thúc cắm dùi!"
Định nghĩa "Trẻ tuổi" của tu sĩ rất khác.
Dựa theo tiêu chuẩn thiên kiêu bây giờ thì chỉ cần trong vòng năm ngàn tuổi có thể xông ra đại uy danh trong cương vực nhân tộc thì đều có thể tính vào.
Bởi vậy Thủy Linh Tâm mới cảm thấy Phương Tịch phi thăng muộn.
Dù sao với tốc độ tinh tiến tu vi của sư thức thì tương lai trong vòng mấy ngàn năm tấn thăng Hợp Thể cũng có mấy phần hi vọng.
Cũng có thể thuận lợi bước vào cánh cửa 'Thiên kiêu nhân tộc'.
"Ha ha... Sư thúc ta luôn xem nhẹ hư danh mà trọng lợi thật. Chỉ là danh nghĩa thiêu kiêu nhân tộc thôi có tính là gì đâu?"
Phương Tịch cười ha ha: "Đối với ta thì còn không bằng ở đây nghe sư tôn của ngươi đàn một tiểu khúc, thưởng thức trà do nữ sư điệt pha..."
"Nếu sư thúc thích thì sau này ngày nào nữ sư điệt cũng pha trài cho người..."
Thủy Linh Tâm dịu dàng cười nói.
"Vây thì không cần, phúc không thể hưởng tận mà..."
Phương Tịch gật gù đắc ý nói.
Thấy vậy Thủy Linh Tâm âm thầm lườm Phương Tịch.
Sư thúc nói ngoài miệng như vậy nhưng thật ra không trong sạch với Bảo Liên Phu Nhân, còn không biết còn lén lút hướng phúc của bao nhiêu người đâu...
Đúng lúc này, một con hạt giấy như có linh tính mà từ trên không trung hạ xuống rồi bay thẳng đến trước mặt Thủy Linh Tâm.
Thủy Linh Tâm khẽ giật mình, nhất thời lại không biết có nên mở ra hay không.
"Hạc giấy truyền thư?"
Vân Hi Tiên Tử nói: "Lúc này tìm ngươi chắc có chuyện quan trọng, cứ xem đi."
"Dạ!"
Thủy Linh Tâm nhìn sắc mặt Phương Tịch rồi mới mở hạc giấy ra, chỉ mới xem mấy hàng thì sắc mặt của nàng đã thay đổi: "Kiếm Tử của Kiếm Các đã hạ thiếp luận đạo với vị Đạo Tử có Đại Nhật Hỏa Thể của Diễm Ngọc Tông! Mà vị Đạo Tử kia cũng đã đồng ý, ước định chín năm sau sẽ đấu pháp ở Lạc Anh Sơn!"
"Hả?"
Phương Tịch nghe vậy thì mắt cũng sáng lên: "Hai vị này đều có cảnh giới Phản Hư viên mãn, một vị kiếm đạo vô song, một vị Đại Nhật Hỏa Thể... Thật sự rất đáng xem."
Mặc dù nói vậy nhưng hắn lại không có chút suy nghĩ nào muốn đi xem.
Dù sao cũng phải dùng siêu cấp truyền tống trận, đi thôi cũng quá phiền phức rồi.
"Hai vị này chính là thiên tài tuyệt đỉnh trong vạn năm qua của nhân tộc, nhất định là nhân vật có thể Hợp Thể... Không ngờ lại va chạm nhau sớm như vậy."
Thần sắc của Vân Hi Tiên Tử cũng không khỏi ngưng trọng.
Mặc dù nàng biết hai người này chắc chắn sẽ phân cao thấp nhưng sớm như vậy thì vẫn rất hiếm thấy.
"Bây giờ thiếp thân lại tin lời đồn kia là sự thật rồi, Nhân Tộc Ngũ Tử để trống chỗ là vì vị thiên kiêu kia vẫn còn ở cương vực của yêu tộc, đây chắc chắn là một nhân tài bất thế, vậy mà có thể mang đến áp lực cho hai vị Kiếm Tử, Đạo Tử này lớn như vậy... Còn phải phân ra thắng bại trước thì người thắng mới có thể đi khiêu chiến người kia sao?'.
Vân Hi Tiên Tử nắm chính xác một chút mấu chốt.
Nhưng Phương Tịch lại cảm thấy, mặc kệ lần quyết đấu này thắng lợi thế nào thì có lẽ đối với bên thắng đều là đại bi kịch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận